2h khuya…mưa vẫn không dứt,tiếng sột soạt làm Vương Thừa Nhi bừng tỉnh,cô đã bất tỉnh hơn mấy tiếng,chân cũng không còn sức lực nhiều,vã mồ hôi lạnh…
ngồi dậy…
Cô vịn đầu vì choáng,nhìn xung quanh vì tiếng động
Có mấy bóng đen đứng trước mặt cô,đèn đường không đủ sáng để nhìn rõ?
“Ai?”
Mấy cái bóng không đáp không rằng gì cả,đằng sau mấy bóng đen đang đứng ngược sáng thì có một cái bóng lớn hơn đang hướng về cô…
Vương Thừa Nhi đoán có chuyện không lành?cô cũng phóng xuống,vì cầu trược cao 1 mét 7 nên khi đáp đất làm người cô khuỵ xuống dính bùn lên bộ đồ thể thao màu xám.
“Hự” rõ là đau…
Không kịp rồi,cái bóng đen cao lớn lao ✓út về trước nhấc bổng cả người cô lên…”thả tôi ra”
Chỉ kịp la đến đó thì cô lại thấy choáng váng đến ngất lịm đi.
“Là anh” “Nhi tỉnh lại đi”?
Cho dù có kêu gọi cỡ nào thì cô vẫn không thể nghe được…
Đôi mắt nâu sâu hút bỗng nheo lại,đôi mày cũng chau,gân xanh trên trán nổi lên vì dao động trong lòng
Đoàn Thiếu Dương phải huy động nhân lực của mình để lục tung cả cái thành phố này tìm cô…
“Nghe anh gọi không?” Đoàn Thiếu Dương vừa bế cô vừa sảy bước chân rộng,đi ra xe thật nhanh,tim hắn như đang vỡ vụn ra từng mãnh,hắn để cô đi như vậy là một sai lầm.
Máu trên vết thương đã khô tự bao giờ,nhưng bây giờ thì bị ướt nhoè ra vì mưa…
Hắn không ngừng gọi cô,ôm cô thật chặt,đôi mắt hắn đỏ hoe lên vì sợ,sợ giống cái cảm giác năm năm trước cô đòi bỏ hắn.
Đường hoàng là một vị chủ tịch cao cao tại thượng không sợ bất cứ chuyện gì,nhưng nay đối mặt với nguy hiểm đang rình rập người hắn yêu thì hắn lại phản ứng như một tên điên dại …
Ngồi trên xe hắn ôm cô vào lòng,chốc chốc lại nhìn xuống gương mặt trắng bệt không còn một giọt máu nào của cô…
“Về đến nhà rồi”
Đoàn Thiếu Dương nói giọng gió nhẹ đủ để cô và hắn nghe,nhưng bây giờ cô không còn nghe thấy gì.
Đưa cô lên phòng hắn gọi cho Phong Tranh,còn bản thân thì tự thay đồ cho cô,thân hình mỹ miều đẹp đến ma mị bị hắn thấy sạch,làn da cô mịn màng như lụa nhưng lại bị mấy vết sẹo dừng như còn chưa lành hẳn
Hắn chua sót nhìn cô,tim hắn như đánh rơi từng nhịp một,người con gái hắn yêu đã chịu nhiều chông gai như vậy sao?hắn biết chứ,nhưng chưa bao giờ hắn ngắm nhìn cô đủ lâu như vậy…
Thay đồ xong thì Phong Tranh cũng vừa đến…
Phong Tranh cũng dừng như cả đêm không ngủ,vì tìm Vương Thừa Nhi
Mặt Phong Tranh xám xịt một màu, “Dương,em ấy kiệt sức,hơn nữa vết thương cũ bị hở miệng làm nhiễm trùng vết thương,thêm cả trúng phong hàn”
Phong Tranh cứ chốc chốc lại lắc đầu rồi thở dài.
Đoàn Thiếu Dương cũng vì vậy mà thấy nhói ở tim
Đoàn Phu nhân cũng bị hù Cho một phen hú vía,suýt chút nữa là mất đi đứa con dâu này rồi…
Bà vào thăm cô,cũng đứng bên cạnh Đoàn Thiếu Dương nhìn rồi nói,”mẹ nhìn thấy mẹ trong con bé,lúc còn trẻ mẹ đã trải qua nhiều đau khổ,tưởng chừng như ૮ɦếƭ đi sống lại”
Dư Hy thổn thức một lúc,nhìn thật lâu…”con bé thật giống mẹ của nó”
Ý Nhi ngày xưa cũng là một cô gái kiên cường,khó quật ngã,trong mọi hoàng cảnh,Ý Nhi đã cùng bà trải qua nhiều sóng gió nhưng cuối cùng đến lúc hưởng phước thì lại vắng số
Đoàn phu nhân ngồi bên cạnh sau đó nắm lấy bàn tay của Vương Thừa Nhi…
Trong cơn mê mơ hồ cô nhận được hơi ấm từ bàn tay,lại thấy trong giấc mơ mẹ Ý Nhi và mẹ Thanh cùng đến bên cạnh ôm cô vào lòng họ cười thật hiền từ,nắm lấy bàn tay của cô…hơi ấm cô có thể cảm nhận được,chợt bừng tỉnh mở mắt nhìn thì thấy đó chỉ là mơ… hai dòng nước mắt thi nhau lăn dài qua mép tóc…
Hơi ấm bàn tay còn đây,cô xoay đầu nhìn thì thấy Dư Hy đang ngồi nhìn cô hiền từ”con tỉnh rồi à”
“Mẹ…”cô chỉ gọi một tiếng như vậy rồi khóc nức nở…
“Con yên tâm,mẹ sẽ xử thằng nhóc đó dám bát nạt con dâu ngoan của mẹ…”
Ngày xưa bà và Ý Nhi vào sinh ra tử nên xem người bạn thân đó như ruột thịt,bây giờ lại có duyên làm người nhà với nhau thì bà sẽ hết lòng thương yêu…
“Dương! Mẹ đã chọn được ngày tốt,có thể bà cụ Tống chưa tỉnh nhưng mẹ muốn bọn con sớm bên nhau để Ý Nhi và Tín Dũng có thể ngậm cười nơi chín suối …”
Đoàn Thiếu Dương im lặng nhưng chắc chắn rằng hắn muốn thế…
Vương Thừa Nhi nhìn bà, muốn nói gì đó…”mẹ…con biết là ý nguyện của ba mẹ con…nhưng con còn có nhiều chuyện rất muốn làm…”
Giọng cô thều thào mệt mỏi nói từng tiếng,khiến cho Đoàn Thiếu Dương chỉ muốn Gi*t Lục Nhã Khanh ngay lúc này…chính ả làm vợ anh tức đến ngã bệnh…
Người làm mang cháo tổ yến đến,Đoàn Thiếu Dương nhanh tay lấy.
” Mẹ,về nghỉ đi,ở đây để con”
Đoàn Phu nhân cười hiền từ rồi nhường chỗ cho con trai đang muốn dỗ dành vợ
Hắn đỡ cô ngồi dậy dựa vào gối,”em phải ăn hết,rồi uống thuốc”
”Tôi tự ăn được “ giọng nói yếu ớt,lại thêm bàn tay nhỏ trắng bệt đưa lên run rẩy,cô chưa bao giờ thấy mình vô dụng như vậy
Vì đâu mà cô lại tự ђàภђ ђạ bản thân?tự trách đến mức sinh hận trong lòng…
“Ngoan aaa” Đoàn Thiếu Dương vẫn cứng đầu không đưa cháo cho cô,mà còn chìa cái thìa đầy ấp cháo…
Cô bất lực vì biết rằng,cô không làm theo ý hắn thì còn lâu hắn mới bỏ cuộc…
Sự nhiệt tình của hắn nên chỉ một lúc bát cháo đã sạch…
“Sau này anh sẽ cách xa phụ nữ 1 mét”
“Không liên quan gì đến tôi cả” gương mặt nhỏ nhắn đang biểu hiện sự giận hờn
“Anh xin lỗi,Lục Nhã Khanh luôn nằm trong kế hoạch nên hôm đó có chút không phải”
Giọng trầm ấm của anh vang lên trong căn phòng chỉ có hai người,cũng làm dịu đi phần nào khó chịu trong người cô,phải chăng vì sự ân hận của hắn?
Thậy ra cô có phần nào đó tin hắn,nhưng vì cô muốn nghe chính miệng hắn nói….