Nô Lệ Tình Yêu - Chương 26

Tác giả: Tống Thị Phương Anh

Như ai đó từng nói rằng tình yêu phải có lúc ngọt ngào lúc đắng cay để mới có thể hiểu và trân trọng nhau hơn….Tôi yêu người đàn ông đó kể từ năm tôi 17 và cho đến bây giờ trong lòng tôi vẫn luôn nghĩ đến anh dù ngay cả khi chúng tôi cãi vã chia tay moi móc trì triết hay nói những lời tổn thương nhau…
Tay tôi cởi từng cúc áo của anh …hôm nay tôi muốn thật sự làm tròn nghĩa vụ của một người vợ không có gượng ép,không có cơn say…
Bảo lặng nhìn bàn tay và đôi môi của Thảo,cái dáng vẻ cởi cúc áo vụng về của Thảo…anh ta cầm tay Thảo rồi đặt lên иgự¢ mình …
-nghe thấy không ,nó đang nói rằng yêu em …
Tôi tựa vào иgự¢ Bảo đặt bàn tay còn lại lên cổ Bảo
-em luôn đứng từ xa nhìn về phía anh, bởi vì anh có lẽ là tình yêu thật sự của đời em,anh đôi khi giống như cơn gió hoặc cát bụi,không thể nắm lấy cũng không thể thấy hết được tâm tư thế nhưng em luôn yêu anh có lẽ em cũng điên thật rồi …giờ chỉ mong khi cơn mưa tạnh trời sẽ lại sáng để chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau…
Bảo đôi mắt buồn rồi ôm lấy lưng Thảo kéo sát gần hơn…
-chỉ mong mãi mãi có thể ở bên nhau…
Bảo cúi xuống hôn Thảo,từng chút từng chút rồi nhấc Thảo lên trên lòng…Thảo ôm đầu của Bảo cả hai trao nhau nụ hôn ngọt ngào trong ánh đèn mờ của căn phòng….chiếc ảnh cưới treo to đùng ở góc phòng …nụ cười hạnh phúc của cả hai trong bức ảnh ….
Sau ngày đó Bảo phải đi công tác 3 tháng ở sài gòn,tôi rất nhớ anh …cho lũ mèo ăn ở sân tôi thấy chúng bụng to…” lại sắp sinh con rồi,tao cũng mong được giống như chúng mày đấy,cũng mong có bầu rồi sinh con khỏe mạnh”…
Tôi lặng lẽ dắt xe về nhà mẹ đẻ,mẹ tôi nói chú bạn mẹ sẽ đến sống chung với mẹ …
-con không phản đối chứ
-con không,con mong mẹ được hạnh phúc chứ,giờ con đi lấy chồng rồi chỉ còn mẹ cô đơn,con phải cảm ơn chú ấy nữa mới đúng…
-mẹ định hỏi ý kiến con xem sao mới dám quyết định,mẹ ngại hàng xóm dị nghị
-không đâu mẹ,mẹ cứ sống đúng với bản thân mình đừng vì họ mà làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mình…
-uk …mẹ sẽ cố gắng
tôi ôm mẹ
-mẹ nhất định phải thật hạnh phúc mẹ nhé…
-con cũng vậy …
Tôi thắp hương cho bố rồi cười nhẹ ” Bố cũng chúc phúc cho mẹ nhé,mẹ là người rất tuyệt vời rồi bố ạ,đến lúc mẹ phải tìm một điểm tựa một bến đỗ mới rồi,bố phù hộ cho mẹ và con nhiều nhé,con mong có một em bé bố ạ,con thật sự rất mong”…
Mẹ Thảo nghe tiếng con khóc trong phòng thờ…bà buồn bã theo con…
Bảo trong sài gòn được tiếp đón rất cẩn thận và chu đáo…nhiều người muốn lấy lòng…họ gọi vài cô tiếp viên chân dài da trắng ăn mặc mát mẻ vào rót rượu…
-các em hôm nay ở đây có sếp lớn đứng ra đây để xếp ngó mặt nào…
Bảo cười rồi chỉ nhấp rượu rồi nhắn lên zalo ” em vẫn ở bên mẹ hay về nhà rồi”…
-kìa sếp…
Bảo nhét điện thoại vào túi rồi nhìn các em ở đây…
-tôi k thích khoản này,cứ rượu là được r
-ấy ૮ɦếƭ ,hay sếp k thích tôi có thể đổi người mà
-k phải đâu …tôi k thích thôi
-ấy ૮ɦếƭ,vậy cứ để các em tiếp các sếp ở đây,nào các em ngồi vào chỗ của mình đi…
-ok ạ …
Một cô gái xinh nhất ra ngồi cạnh Bảo rót rượu
-em mời anh
Bảo k nhìn cũng k trả lời chỉ cầm ly rượu lên chạm vào ly của đồng nghiệp…một cô nhân viên bê đồ ăn lên chẳng may rớt chút vào váy của cô gái ngồi cạnh Bảo…
-mắt mũi kiều gì thế
-dạ em xin lỗi chị (phủi phủi)
-công việc chỉ có bê mà còn k xong…
Bảo nghe thấy cô gái nói hơi chói tai anh ta…anh ta quay ra nhìn cô phục vụ rồi ngạc nhiên…
-em làm gì ở đây vậy (Bảo cầm tay)
-ơ anh nhìn lầm rồi ạ
Bảo nhìn đôi mắt không giống còn đâu ngoại hình và gương mặt rất giống Thảo …anh ta bật cười
-ồ thật sự xin lỗi tôi nhầm nhìn thoáng thật giống …
Tên nịnh bợ đá chân cô chân dài rồi kéo tay cô nhân viên nhà hàng ngồi cạnh Bảo
-tiếp sếp anh đi lát có thưởng
-em chỉ bưng bê thôi k phải rót rượu đâu ạ ,anh hiểu lầm gì rồi …
Cô gái đứng dậy rồi đi ra vội vã…ra bên ngoài cô ta gọi cho ai đó ” em đã bước đầu tiếp cận anh ta thành công”
-tốt lắm ,anh ta sẽ là của em nếu lần này em thành công,chúc em may mắn …
Hạnh cúp máy rồi cười trong phòng tắm,ngồi trong bồn cô ta nhấp ly rượu rồi lầm bầm ” Bảo ơi là Bảo để xem lần này cô vợ thiên thần của anh có chấp nhận anh lần nữa hay không nhỉ”…
Bảo về đến khách sạn trong cơn say vừa đủ…nghe lời vợ dặn anh ta k dám say như trước đến mất lý trí,nằm trên giường gọi facetime cho vợ …
“báo cáo đã về nhé”
-anh lại rượu rồi
-công việc mà không tránh được,sao nay mặt buồn vậy
-sang tuần mẹ em sẽ làm mấy mâm cơm để mẹ và chú về sống với nhau …
-vậy phải vui chứ sao lại buồn
-em vẫn thấy lòng không được vui mà chẳng hiểu sao
-mẹ hạnh phúc thì em sẽ hạnh phúc,mẹ cô đơn em cũng sẽ k nỡ để mẹ cô đơn đúng không,nghĩ thoáng đi
-bao giờ anh về
-vài ngày nữa thôi anh đang cố hoàn thành nốt nhanh nhất có thể
-em nhớ anh
-anh cũng vậy
Đặt máy lên cạnh bàn chúng tôi nằm nghiêng đầu trên gối nhìn nhau…Bảo chu mỏ hôn qua màn hình làm tôi bật cười
-nay có cô gái nào k đấy,mỗi lần anh đi công tác e k an lòng
-à có đấy,nay a gặp một cô gái rất giống em,anh thề giống dã man luôn ấy liệu em có chị em sinh đôi k
-vớ vẩn làm gì có,cô ấy ở đâu
-tối anh ăn ở cái nhà hàng trung hoa làm nhân viên ở đấy,anh còn nhầm là em cơ
-vợ mình cũng nhận sai thì bó tay rồi,em mệt rồi cúp máy đây có léng phéng thì cứ liệu hồn
Thảo cúp máy Bảo ôm điện thoại rồi cười ngủ ngon lành…
Vài ngày sau khi Bảo vào trung tâm thương mại định mua tặng mẹ vợ bộ dây chuyền bằng ngọc trai …chợt thấy người nhân viên bán lại là cô gái hôm nọ giống vợ mình…anh ta nhìn biển tên ” Đặng Phương Thanh”…
-chào anh tôi có thể giúp gì ạ
Bảo cứ nhìn vì thấy quá giống vợ
-nghe em nói giọng bắc em là người bắc à
-dạ vâng đúng rồi ạ…anh là…
-hôm nọ có nhầm em ở nhà hàng trung quốc,em rất giống vợ anh chỉ thấy giống nhiều quá nên thấy kì lạ thôi
-anh nào tới đây mua hàng cũng nói em giống vợ các anh ấy anh ạ…
Bảo cười
-anh k trêu bh đâu chỉ nói sự thật thôi ,anh cần tìm bộ vòng cho người hơn 40 tuổi
-vậy có bộ này bộ này ạ
-ok cám ơn em…anh lấy bộ này
-bộ này 240 triệu ạ
-anh chốt…
Ngọc thấy Bảo mua bộ vòng đó xong thì cô ta nắm chặt tay ” mua cho mẹ vợ nữa còn tôi thì anh chưa bh nghĩ tới đã làm tổn thương tôi thế nào ,anh nhất định phải trả giá”…
Tôi làm cơm cùng mẹ,mẹ chỉ mời mấy người hai bên nội ngoại để báo cáo…tôi đứng dưới sân của khu tập thể chờ Bảo…thấy xe anh về mà tôi cười tươi như hoa…
-nhanh lên anh mẹ đang chờ
-tắc đường quá xuống sân bay anh tới ngay đấy
-vâng, kip là may rồi
Bảo véo mũi Thảo rồi nắm tay
-đi thôi…
Cơm nước với gia đình xong xuôi,Bảo tặng mẹ quà khiến mẹ rất vui
-đẹp lắm mẹ cám ơn con nhé
-không có gì đâu ạ,vợ chồng con chúc chú và mẹ hạnh phúc
Tôi ôm miệng tựa vai Bảo vì buồn khi cứ nghĩ đến việc mẹ ở cùng chú ấy…
Ngồi trên xe Bảo nắm tay Thảo khi thấy Thảo đang ưu tư …
-sao nữa
-k sao đâu tâm trạng em ổn rồi,à việc của bố Chi sao rồi anh
-ông ấy sẽ được thả yên tâm vì vô tội mà
-vậy thì thực sự tốt quá rồi…
Thấy một đứa bé chạy ra đường Bảo phanh kít rồi chạy ra ngoài…em bé bi bô,tôi sợ quá xoa đầu đứa bé còn Bảo bế lên
-này nhóc bố mẹ đâu sao chạy ra đường vậy
Thằng bé nói ngọng khiến Bảo bật cười …bố mẹ bé chạy ra cám ơn và xin lỗi rối rít…tôi thấy Bảo vẫy tay chào tạm biệt em bé…ánh mắt và nụ cười khi nhìn trẻ khiên tôi không khỏi suy nghĩ
-anh nếu như em k thể có con thì sao
Bảo đang cười chợt tắt nụ cười…
-sẽ có đừng nói linh tinh
-em hỏi thật nếu không có con anh còn ở bên em không
-chúng ta sẽ có nên sẽ k có chuyện như em nói…
Tôi tóm lấy tay Bảo kéo lại…anh quay lại vẻ ngạc nhiên
-Nếu em k thể có thì chúng ta sẽ chia tay,em k muốn ảnh hưởng đến anh,anh cũng k còn ít tuổi nữa
-ai cho em chia mà chia,chia tay hay k do anh quyết định…k thể vì chuyện đó mà chia tay nhau được …
Tôi cười nhẹ rồi cái ngày mà tôi nhớ nhất đó chính là ngày tôi ngất ở trường…
Bảo chạy thật nhanh băng qua hành lang đến phòng y tế…
-sao rồi …vợ em đâu chị…
Chị họ Bảo nhìn Bảo rồi cười
-vợ ở trong kia …
Bảo kéo rèm ra thấy Thảo đang ngồi mặt tái nhợt …
-em sao rồi,sao lại ngất vậy (sờ má lo lắng)
-em…em vui quá anh (Thảo ôm miệng khóc lớn) em…em có thai rồi
Bảo cười rồi ánh mắt hoang mang k nói rõ lời
-thật…thật sao
-em không biết vì chu kì không đều,con được hơn 3 tháng rồi lại còn
-còn sao nữa
-lại là thai đôi hai bé luôn anh ạ
Bảo cười rồi ôm lấy Thảo…
-con của chúng ta đã quay về rồi,cám ơn trời con của chúng ta đã về…
Bảo đỏ đôi mắt ôm lấy Thảo cả hai vỡ òa trong niềm hạnh phúc khi họ chuẩn bị chào đón hai thiên thần nhỏ…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc