Ngày đầu tiên sau những tháng ngày chúng tôi xa cách nhau…tôi cảm nhận được hạnh phúc đang trong lòng mình lớn đến đâu…
Thế rồi ngay trong buổi sáng đầu tuần đó trên hành lang Thảo và Chi chạy thục mạng …vụt qua mấy giáo viên trong đó có cả Bảo…Bảo quay lại nhìn ánh mắt đầy lo lắng của Thảo…
Tôi nghe tin Lan đã tự tử ,chúng tôi đèo nhau trên đường mà lòng như phát điên…Chi hai tay run run trên chiếc xe máy…
-Nó sao rồi
-Tao k dám gọi …thật sự k dám gọi…
Chúng tôi đến bệnh viện,Lan nằm trên chiếc giường trên tay đầy vết rạch …Mẹ Lan ra xoa vai chúng tôi
-Khi nào nó tỉnh hai đứa nói chuyện với nó hộ bác nhé,bác không thể nghĩ nó dại dột như vậy được …
-Dạ …
Lan vừa mở mắt Chi tát vào mặt
-Mày điên à,việc chó gì mà phải vì một thằng đàn ông mà tự sát hả…
-Tao k nghĩ hắn lại làm như thế…trong khi tao đã yêu hắn cho hắn tất cả những gì tao có …
Tôi ôm miệng khóc rồi gật đầu ôm lấy Lan
-Cho thì sao chứ,mày cho rồi thì có sao đâu,chúng ta còn trẻ nếu k có cuộc tình này chúng ta sẽ có những cuộc tình khác đẹp hơn thì sao,quá khứ nếu đẹp thì mình giữ lại còn nếu không thì mình bước qua,mạnh mẽ lên nào tao và Chi luôn ở bên mày…
Ba chúng tôi ôm nhau khóc trong căn phòng của bệnh viện…khóc cho số phận đàn bà chỉ vì đàn ông mà đau lòng hết chuyện này tới chuyện khác…
Tối đến khi ăn cơm Bảo nhìn gương mặt Thảo ăn không mấy ngon lành…
-Có chuyện gì vậy ?
-K có gì đâu
-Có chuyện gì mà k thể nói vs anh được,sáng nay thấy em và Chi đi đâu đó rất vội vã…
-Lan nó tự tử anh ạ,thật sự em thấy thương nó quá …
-Vậy bạn em sao rồi
-nó cắt tay nên người nhà phát hiện ra kịp thời …
-Vậy thì thật sự tốt rồi …ăn đi chuyện đâu sẽ có đó chúng ta có vui thì bạn mới có thể vui theo được…
-Vâng…
Bảo sau khi làm việc xong anh ta bỏ chiếc kính cận rồi xoa xoa mắt…đi ra chỗ bàn học của Thảo thấy ngủ gật trên bàn Bảo tắt đèn trên bàn học rồi bế Thảo lên…Thảo dụi mắt…
-Mấy giờ rồi ạ
-2h sáng rồi ,buồn ngủ thì phải lên giường chứ ngủ ở bàn lệch sống lưng đấy…
-Tại em buồn ngủ quá nên vậy thôi…
Bảo đặt Thảo xuống giường rồi hôn chụt lên môi…anh ta hôn xuống иgự¢ Thảo rồi mυ"ŧ nhẹ…Thảo thở nhẹ…
-Anh lại không chịu được nữa rồi…
Thảo nhổm người hôn Bảo…Bảo tụt vội quần rồi vé váy Thảo đưa dươиɠ ѵậŧ vào trong Thảo ngửa cổ thở còn Bảo hôn mυ"ŧ chặt vùng bả vai…Tiếng Thảo thở “a…a…ưm…”
Chụt…( Bảo mυ"ŧ lưỡi )
-Anh yêu em…
-Em cũng vậy…
Họ hoà quyện nắm chặt tay nhau cùng cơ thể quấn vào nhau trên giường…
Tối hôm sau tôi và Bảo về nhà anh ấy ăn cơm,Bảo ở trong phòng nói chuyện với bố anh ấy cùng anh Bình…
Tôi và chị Phương ngồi nói chuyện với mẹ
-Thấy hai đứa con hoà hợp thế này mẹ không mong gì hơn…
-Con cũng mong mẹ hiểu cho con trong thời gian qua
-Nó sai mà ,con chấp nhận tha thứ cho chồng là mẹ vui rồi…
-Sức khoẻ của mẹ ổn chứ ạ
-Ăn khoẻ ngủ khoẻ con ạ,hai đứa k phải lo,khoẻ còn bế cháu chứ
Nói đến đây tôi và chị Phương ấp úng…Bà hiểu ý liền đứng dậy đi vào phòng lấy gì đó…chị dâu nhìn tôi r buồn
-Chị e chúng ta vẫn chưa làm tròn đúng k
-Dạ em hiểu mà…em cũng mong có đứa con để khoả lấp nỗi buồn mất con trong em…
-À c bảo này nếu có gặp Hạnh thì tránh xa nó ra nhé,nó tính tình k dc tốt chị sợ nó vẫn cay cú việc bảo huỷ hôn nó và cưới em
-Em k có gặp chắc k sao đâu chị
-Chị dặn k thừa đâu cứ cẩn thận
Mẹ Bảo đi ra đưa hai chiếc khăn cho tôi và Phương mỗi người 1 cái “ Mẹ đan đấy cho mỗi đứa một cái”…
Trở về từ nhà Bảo tôi ôm chiếc khăn rồi cười…Bảo thấy khó hiểu
-Có gì mà cứ cười vậy
-Em ăn no quá đấy
-Cứ ăn no là như vậy à
-Điên…mẹ cho em chiếc khăn em thấy bà thật tốt…
-Mẹ anh thuần đi nhiều rồi xưa bà nói chị Phương ác chiếc lắm nhưng giờ thay đổi hẳn rồi…
Đi đường thấy đường đông đèn sáng choang không khí của giáng sinh…chợt thấy Bảo dừng xe…
-Sao vậy anh
-Chúng ta đi phố đi bộ nhé,k có thời gian đưa em đi chơi nhưng việc này anh làm được
Tôi cười rồi chúng tôi nắm tay nhau đi trên phố đi bộ…tôi và Bảo mỗi người đội một chiếc mũ của ông già noel …đứng ăn hạt dẻ rang nóng bất chợt có người gọi
-Anh Bảo đúng không…
Tôi thấy một cô gái …
-Chẳng anh mày thì ai nữa,đây là Huyền em họ anh
Tôi cười vs Huyền
-Chào chị em là Thảo ạ
-Lấy anh em rồi dù em nhiều tuổi hơn vẫn phải xưng hô đúng,em phải gọi chị là chị ạ…đây là david bạn trai em…k ngờ gặp anh em ở đây,đầu anh đội cái gì vậy ngài chánh án…
-Chào david …( Anh ta cười bắt tay)
Bảo đưa cho Huyền túi hạt dẻ
-Anh cho mày đấy,anh với vợ anh sang bên kia xem xiếc đây
Huyền nhìn Bảo quàng vai Thảo đi trên phố cười nói tự nhiên…
Khi đứng xem xiếc Bảo nhìn ánh mắt vui và thích thú của Thảo…anh ta ôm từ phía sau dùng tay lấy áo đang mặc ôm Thảo vào trong lòng…
Bên cạnh có người sinh viên cầm cây đàn guitar đang hát và được mọi người ủng hộ bằng cách cho tiền…Bảo đi ra
-Anh cho chú tiền nhưng anh muốn chú gẩy cho anh bài này…( nói vào tai)…
Người kia gật đầu rồi Bảo đi ra ôm lấy Thảo …anh ta gật đầu người sinh viên gẩy nhạc…
Bảo ôm Thảo rồi hát bên tai “ Một thế giới hư ảo nhưng thật ấm áp,em xuất hiện khiến những băng giá đời anh bỗng dần tan đi”
Tôi chợt lặng người ôm miệng khi nghe Bảo hát từ phía sau,anh ấy đang hát cho mình nghe sao,tôi quay lại nụ cười tươi của Bảo nhìn tôi cùng giọng hát hay đầy nội lực…
“ Từng vấp ngã với anh bao lần lúc đi trên đường đời,nhiều cay đắng với lắm gian nan lòng anh đôi lúc thở than,thèm biết mấy có ai bên mình ai cùng anh chia sớt,thèm một hạnh phúc nhỏ nhoi trong đời,duyên số là do trời…rồi cũng đã thấy em một ngày đến bên anh dịu dàng,dường như anh đã biết yêu em từ khi còn chưa gặp em”
Tôi bật khóc nhìn Bảo…
“ Người nhỏ bé trái tim ngoan hiền mà anh tìm kiếm bao lâu…định mệnh của anh là để yêu em,chỉ cần phía trước bên em dẫu địa ngục anh vẫn bước tới,định mệnh như đã nói với anh từ phút giây đầu khi thấy em”
Tôi nhẩy lên ôm cổ Bảo trong tiếng vỗ tay của mọi người họ hô “ Anh gì ơi hát hay quá”
-Em yêu anh …thật sự rất yêu anh đồ chó điên ạ
-Láo nào
Bảo cười rồi xoa đầu Thảo …họ hôn nhau giữa lễ hội giáng sinh…ánh đèn cây thông xanh …tất cả như tạo nền cho nụ hôn của một đôi nam nữ…
Trong căn phòng phẫu thuật bác sỹ đang tháo băng ở mặt của một người…
-Cô Ngọc cô đã thật sự xinh xuất sắc chúc mừng cô đã hoàn toàn phẫu thuật thành công…
-Tôi đây sao…
Ngọc cười rồi lấy cây son viết lên gương tên “ Đặng Ngọc Bảo” và hình trái tim bên cạnh…