Tôi cố quên,cố quên đi người đàn ông năm 17 tuổi làm tôi đau lòng tới tận bây giờ,thế nhưng càng quên lại càng nghĩ tới…
Coong…co…onggg
Tiếng chuông chùa vang lên tôi cầm chổi ra quét sân chùa,trở về quê hương của bố tôi,tôi xin sư thầy cho ở lại ít ngày,nhìn ảnh của Bố và bà được đặt ở góc chùa Tôi cười
“ cháu chào bà,con chào bố…bà và bố ở dưới đấy có thấy hôm nay nắng đẹp không”…
Chợt tiếng sư cô vang lên “ Nắng đẹp nhưng vẫn lạnh lắm,sang đông rồi con không mang áo rét thì lấy tạm của ta mà mặc”
-Dạ thôi con cũng tính nốt hôm nay phải quay về học rồi ạ,con nghỉ nửa tháng nay rồi cô ạ…
-Đúng rồi phải quay về chứ,vậy lòng của con đã nhẹ nhõm hơn chưa
-Nhẹ hơn nhiều rồi ạ,chỉ có điều quên thì chưa cô ạ
-Chuyện gì cũng có hướng giải quyết,con bỏ đi không hẳn là chuyện xấu nhưng nó cũng k hề tốt,mẹ của con hẳn là rất lo lắng
-Con có nhắn tin về nhà rồi ạ sư cô an tâm,con giờ sống chỉ nghĩ đến mẹ của con mà thôi
-Thật không…
Tôi ấp úng rồi quét vội đám lá cây…sắp xếp đồ tôi đến chào sư thầy và sư cô…
-Khi nào có thời gian lại về đây nhé
-Dạ con sẽ về ạ,con cám ơn sư thầy và sư cô rất nhiều…
Tôi đứng nhìn lại ngôi chùa rồi lấy hết can đảm quay trở về…
Bảo đứng trên bục toà án,anh ta đọc to bản cáo trạng và tuyên án “ Tử hình” khiến bên dưới nhốn nháo…Đôi mắt anh ta lạnh tanh kết thúc phiên toà cầm tập hồ sơ ra về thì thấy bố anh ta chờ ở phòng…
-Xong rồi à
-Vâng,bố sao lại tới đây
-Định rủ con đi làm vài chén rượu
-Hai bố con mình thôi ạ
-Phải ,hai bố con mình thôi…
Bảo và bố anh ta ngồi ở quán thịt nướng ,Bảo rót rượu cho bố rồi nhìn có vẻ bố anh ta đang buồn…
-Bố có chuyện gì không vui ạ
-Ừ,nay là ngày bố rất buồn …giờ thì bố hiểu cảm giác của con khi người mình thương có chuyện thì bản thân cũng thấy khó chịu…
-Con k hiểu…
-Mẹ con bị ung thư vυ"…mới phát hiện…
Bố Bảo tu ực hết ly rượu…Bảo đôi mắt lo lắng rồi nắm chặt tay
-U lành hay là…
-Chờ kết quả,bố hy vọng u lành bố cuộc đời k mong gì hơn…
-Mẹ là người kiên cường,mẹ sẽ vượt qua để còn có người la mắng bố con mình chứ
Bố của Bảo đỏ mắt rồi gật nhẹ ông cúi đầu như kiềm chế cảm xúc
-Bố buồn lắm con trai à…rất buồn…
Bảo ra ngồi cạnh xoa vai bố
-Mẹ sẽ ổn mà,lát con sẽ về với mẹ…con tin mẹ sẽ ổn…
Tôi thấy Thành bước vào trong chùa khiến tôi ngạc nhiên,cả hai chúng tôi sững sờ nhìn nhau
-Em…em cũng đến đây lễ à
-Em không ,anh đi cùng ai vậy
-Anh đi vs mẹ anh,mẹ anh về trước rồi còn đây là đồ lễ anh cất nốt rồi về,em cũng về thành phố chứ,mai chuẩn bị ôn tập đấy…
-Vâng em cũng về đó
-Đi cùng anh luôn cho tiện…
-Dạ thôi em đi xe buýt được
-Đừng nói hâm nữa,ai lại để em đi xe buýt
Tôi cười nhẹ rồi Thành mở cửa tôi bước lên xe…nhìn con đường những ánh nắng xuyên qua những tán cây,tôi chợt nhớ tới những ngày mùa đông chúng tôi cùng nhau mang đèn sưởi ấm cho lũ mèo…anh ta khi đó mặc chiếc áo len đen cùng chiếc quần jean đầy nam tính cười nụ cười khiên tôi chao đảo thế nhưng đó là kí ức…kí ức đó đã bị chính anh ta vấy bẩn…
Thành cứ lặng yên nhìn gương mặt Thảo như đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó nét mặt đượm nỗi buồn
-Nửa tháng nay k thấy em đi học,hỏi Chi nói em đã bỏ đi có chuyện gì vậy
-Dạ không có gì đâu anh ,chuyện nhỏ thôi…có chút chuyện gia đình
-Về hắn à…
-em nghĩ em k nên trả lời câu hỏi này…
Mẹ của Thảo nhìn xuống sân thấy Bảo vẫn đứng đó chờ hằng đêm đã nửa tháng nay…bà đi xuống đưa cho Bảo cốc trà nóng…
-Nay lại đứng à,nay lạnh rồi đấy
-Vâng con xin…
-Cậu cũng cứng đầu thật,biết khi nào nó về mà chờ…
-Con cũng không biết chờ được bao giờ,nốt đêm nay thôi mai con cũng không đến được nhà còn có việc…
-Hai đứa cứ thế này chỉ khổ nhau,chi bằng nói rõ một lần là đủ,nó đang về đấy
-Thật ạ
-Phải,nãy nó có gọi bảo mai về rồi còn đi học nữa chứ
-Cô ấy có nói thời gian qua ở đâu không ạ
-Chưa thấy nó nói ,vậy đứng đây chờ một lúc là nó về hai đứa cứ nói chuyện xem sao
-Vâng…
Bảo vào xe ngồi mừng ra mặt…anh ta ngồi gấp bông hoa hồng bằng giấy rất đẹp rồi cười tươi nhìn bông hoa “ không tệ”…
Chiếc xe của Thành đi tới,Thành xuống xe mở cốp lấy đồ cho Thảo rồi khi Thảo bước xuống xe Thành giữ tay Thảo
-Mai anh đón đi học nhé
-Không cần đâu anh,em tự đi được
-Hắn làm em tổn thương rồi thì anh sẽ bù đắp cho em
Thành đột nhiên hôn chụt vào môi của Thảo…Thảo lùi lại rồi quay đi
-Em có chồng rồi xin anh đừng quên…
Bảo từ xa nhìn thấy anh ta cười khi thấy Thành hôn Thảo rất tự nhiên…nụ cười mỉa mai khi cơn mưa đổ xuống xe của Thành quay đi…Bảo nhìn bông hoa rồi cười gượng “ hình như chúng ta đang đến không đúng chỗ rồi”
Bảo vứt bông hoa ra ngoài rồi ánh mắt lừ lừ phóng xe đi…
Tôi vừa lên trên nhà thì mẹ hỏi
-Hai đứa nói chuyện chưa
-Chuyện gì ạ
-Thằng Bảo nó đang chờ con dưới sân đấy còn gì…
Tôi quay ra chạy vội xuống sân…lời mẹ nói văng vẳng bên tai “ tối nào nó cũng đến đây chờ con từ ngày con bỏ đi “…bước nhanh từng bước cầu thang tôi xuống dưới sân nhìn xung quanh không thấy ai chỉ thấy bông hoa bằng giấy được vứt dưới sân…tôi từng nhìn thấy những bông hoa giấy này ở nhà Bảo mẹ Bảo từng nói “ Nó khéo tay lắm hoa giấy nó gập đẹp hơn mẹ luôn”…
Tôi cầm bông hoa rồi chợt nghĩ tới chuyện Thành hôn tôi khi nãy…anh ta có tính độc đoán …có lẽ nào thấy rồi không?
Hôm sau đến trường học tôi kể cho Chi nghe chuyện bỏ đi vì sao
-Sao mày ngốc thế mày phải nghe ông Bảo chứ tin gì mồm con giáp 13
-Là a Bảo ép bé ấy mà…
-Ngu ơi là ngu,nó giả đòn mày để mày ghét ông Bảo rồi mày ghét thật đúng ý nó còn gì,ông Bảo đi tìm mày khắp nơi đến cả nhà tao và Lan hỏi còn nhắn tin hỏi tao rằng mày có nhắn về không cơ,ông ấy nếu yêu con bé kia đã ly hôn mày cưới nó rồi đấy là chẳng qua đàn ông ngta lỡ thì nó trói,mày k ở bên chồng lại cứ giận dỗi thế thì chỉ có thiệt thân,mày bỏ chồng ai được lợi
-K lẽ nó tí tuổi mà đã tính toán vậy sao
-Chỉ có mày lớn tuổi là vẫn ngu thôi…nghe tao nói rõ chuyện đi chứ cứ khúc mắc mệt mỏi lắm,mày là vợ bỏ đi như thế thì quá đúng ý nó rồi…
Hai chúng tôi đang đứng ở hành lang thì thấy tiếng học sinh chào Thầy…Chi hẩy vai tôi “ ông Bảo”…
Tôi cúi đầu “ Em chào thầy”
Bảo đi lướt qua mà ánh mắt dường như không quan tâm đến sự tồn tại của tôi,gương mặt lạnh tanh rồi nói chuyện với một thầy giáo khác…đột nhiên tôi thấy hụt hẫng…
Tan học tôi định chờ anh ta để nói rõ ràng mọi chuyện thì thấy mọi người bên khoa luật nói thầy về từ sớm…mọi lần anh ấy toàn chờ tôi ở bên đường dù biết tôi đi xe điện về nhưng anh ấy vẫn đi theo sau…tôi nhấc máy gọi thì thấy thuê bao không liên lạc được…trở về nhà cứ đứng nhìn xuống sân
-Nó k đến đâu,hôm qua nó bảo nhà có việc chỉ đến nốt,mà rõ hqua nó bảo chờ mà sao k thấy nhỉ
-hqua anh Thành đưa con về sau đó
-Sau đó làm sao
-Anh ấy đột nhiên hôn con không biết anh ta có thấy không nữa
-chắc chắn thấy rồi ,mày…mày làm phụ nữ mà lại để cho thằng khác hôn trc mặt chồng thì ai nó chịu được
-Anh ta có gái thì sao hả mẹ
-Nó có sao
-Có …anh ta có bên ngoài
-Vậy nó có bên ngoài nó đòi bỏ mày hay mày đòi bỏ nó,bố đẻ ra mày ngày xưa còn cô nọ cô kia mà tao cũng phải nhịn chứ ck mày nó làm chức vị cao giao tiếp như thế tránh ls dc
-mẹ đang bênh ai vậy
-Tao chẳng bênh ai nhưng hoá ra vì chuyện đó mà mày như thế này thì mày mất chồng cho con khác nó hưởng,mày thích nthe thì bh vừa lòng mày rồi đấy…còn nhớ vì Thành nó ép mày phá thai còn mày để nó thấy Thành hôn mày thì mày nghĩ nó sẽ làm gì…
Tôi bật khóc khi nghe mẹ nói
-con k sai gì cả,anh ta sai …con k sai…chưa bh sai…
Sau ngày đó tôi k gặp Bảo ở trường,anh ta cũng k đến nhà tôi hoàn toàn k có thông tin…cho tới khi tôi vào thư viện tìm sách thì thấy anh ta ngồi ngủ gật ở góc cửa sổ sau những tủ sách cao…gương mặt anh ta gầy đi rất nhiều,vẫn mùi nước hoa đó nhẹ nhàng phảng phất quanh tôi…Đúng lúc Bảo mở mắt ra nhìn…tôi nhìn thẳng vào Bảo rồi ấp úng
-Chúng ta nói chuyện đi
-Chuyện gì
Bảo gập cuốn sách lời nói lạnh nhạt
-Chuyện về Ngọc cô ấy có nói
-Giờ đối với tôi mọi chuyện k còn quan trọng nữa,khi nào cô tốt nghiệp chúng ta sẽ ly hôn đúng như cô mong muốn
-Tôi mong muốn hay anh mong muốn
-Tầm này thì ai mong cũng vậy thôi,tôi rất bận k có thời gian nói chuyện nhiều đâu…
-Chuyện hôm đó nếu anh thấy Thành hôn khi đó thì…
-Tốt nhất cô k nên nhắc lại chuyện đó nữa,tôi có gái sai ở tôi,cô có trai thì chắc chắn lỗi sai ở cô vì vậy cô không sai ,chúng ta sai…
-Anh thật sự muốn ly hôn vậy anh còn đi tìm tôi làm gì
Bảo quay đi gương mặt buồn rầu
-Tôi sẽ không bao giờ đi tìm cô nữa,chắc chắn là như vậy,cô cũng không yêu tôi một chút nào vì nếu yêu …cô sẽ không buông tay tôi dễ dàng đến thế …có lẽ cô còn quá trẻ để biết yêu là thế nào,từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi…cố gắng sống thật tốt là đủ rồi…
Tôi ném cuốn sách vào lưng Bảo
-Thằng tồi…anh là một thằng tồi…anh chưa bao giờ nghe tôi nói
-Có nói gì cũng k thể cứu vãn được nữa…
-Anh luôn làm tổn thương tôi…
Bảo quay lại nhìn thẳng vào tôi hơi cúi đầu “ Tôi xin lỗi vì đã làm tổn thương em,xin lỗi em vì những hành động của tôi trong quá khứ ,mong rằng em ( bảo nắm chặt tay nói k nên lời) từ nay về sau có thể quên hết đi mà sống cuộc đời như em muốn”…
Tôi ôm miệng nước mắt rơi lã chã,k dám nhận lời xin lỗi dù cho đã từng rất hận anh ta…lời nói của người ấy tôi biết anh ấy nói là sẽ làm,anh ấy cũng nói với giọng điệu như vậy khi chia tay tôi năm 17 tuổi…