Đã từng yêu đã từng có rất nhiều kỉ niệm nhưng nỗi đau mà anh ta mang tới đã hằn sâu trong tiềm thức của tôi mãi mãi không bao giờ quên….
Tôi gạt tay anh ta vẫn Ϧóþ miệng tôi…
-tránh xa tôi ra,anh quên chúng ta đã ly thân à
-ly thân chứ chưa ly hôn,ly thân là thỏa thuận giữa chúng ta nhưng k có nghĩa cô được phép nằm trên tay thằng khác đi trước mặt tôi như thế hiểu không?
-Vậy anh ngủ với người khác thì anh được phép à,tôi hỏi anh trả lời tôi đi,tôi hỏi anh như vậy anh được phép à
-Đàn ông khác đàn bà,tôi chỉ qua đường
-Anh im đi đó là lời chống chế ,chúng ta sớm muộn cũng ly hôn nên cứ lẳng lặng việc ai nấy làm đi…
Thảo nói rồi máu từ mũi lại chảy ra,Bảo vội lấy bông bịt mũi rồi ngửa cổ Thảo lên…
Nhìn cổ và đôi môi Thảo ,Bảo nuốt nước bọt rồi cố kiềm chế…
-Tay giữ cái bông này 5p nữa hay bỏ ra…
-Anh cứ mặc kệ tôi đi tôi k muốn nhìn thấy anh hay nói chuyện với anh nữa ,chúng ta kết thúc rồi…
tôi giật bông bịt lên mũi rồi chạy ra khỏi phòng…vừa ra khỏi phòng thì mẹ tôi gọi điện…
-Bà mất rồi con ơi,về ngay nhé…
Bảo thở dài rồi chạy theo sau tóm tay Thảo kéo lại
-Chúng ta chưa nói xong
Thấy Thảo khóc Bảo ngạc nhiên “ tôi đã nói gì mà em khóc”
-Buông ra tôi phải về bà mất rồi…
Bảo ấp úng rồi nắm tay Thảo
-Để anh đưa em về
-Thôi tôi tự đi được,ở trường mọi người sẽ chú ý…
-Vậy lát anh tới…
Tôi k nói gì quay đi chạy vội xuống dưới để về nhà…
Tôi về thấy mẹ cùng họ hàng đang khóc trong phòng,tôi mếu máo từ ngoài cửa…Mẹ vẫy tôi
-Mẹ ơi cháu Thảo nó về rồi đây,mẹ không nhìn mặt cháu lần cuối mà đã bỏ chúng con đi rồi…
Tôi gục đầu xuống bên cạnh giường khóc “ bà ơi mới hôm qua bà còn nói chuyện với cháu mà”…
Đến khoảng 7h tối khâm niệm xong xuôi thì thấy gia đình Bảo là bố mẹ và anh trai cùng chị dâu tới viếng đầy đủ…Bố Bảo gửi lời chia buồn tới mẹ tôi…
-Cám ơn anh thông gia,Thảo mời bố sang bên kia uống nước đi con,Bảo lại đây khăn tang của con đây…
-Vâng…
Tôi thấy anh ta cúi đầu cho mẹ tôi đeo khăn …Anh trai của Bảo tỏ vẻ buồn bã
-Chia buồn cùng em cố gắng vượt qua nhé em dâu…
-Em cám ơn anh
Mẹ Bảo vỗ nhẹ vào tay tôi
-Xong xuôi thì về ở đưa cả mẹ con về ở cùng vợ chồng con cho tiện bề chăm sóc
-Cái này…( tôi ấp úng khi mẹ Bảo nói rất khéo)
Bố Bảo nói nhỏ với tôi
-Bố mong con sẽ vì tương lai và sự nghiệp của chồng mà nhẫn nhịn,nhịn thì mọi chuyện sẽ qua…
Chị dâu nói với theo “ Đúng rồi em ạ,Bảo rất thật lòng với em,đừng vì chút sai lầm mà làm hỏng tương lai của cả hai”…
Cả nhà quây vào nói khiến tôi bối rối,tiễn gia đình Bảo về chỉ còn Bảo đang giúp mẹ tôi tiếp khách,anh ấy mặc chiếc sơ mi đen mồ hôi nhễ nhại khi đi ra đi vào…bố tôi là trưởng sau bố tôi còn một chú và hai cô…chú tôi nói với
-Mong con Huệ nhà chú cũng lấy được chồng có địa vị như cái Thảo nhưng nó bỗ bã lắm chú chán …
-Hợp là được mà chú,Huệ nó cá tính,k nhất thiết phải có địa vị đâu
Cô tôi vỗ vào người
-Địa vị là nhất,chồng cháu làm cái chức gì cao trong toà án ý nhỉ,bố nó lại làm bộ trưởng công an thì tiền để đâu cho hết…lại đẹp trai phong độ cứ bóng mượt ra tao mà có đứa con rể như thế thì k còn mong gì hơn…
Tôi chẳng nói gì khi người trong gia đình ai cũng nghĩ tôi lấy chồng giàu là sướиɠ…Tôi đi ra đỡ ấm nước của Bảo
-Vãn khách rồi anh về đi ở đây em làm được
Đột nhiên từ sau lưng mẹ tôi bốp vào vai
-từ nãy k có nó thì mày có làm xuể không,bây giờ không phải là lúc giận dỗi vớ vẩn của con hiểu chưa
-Mẹ biết chuyện gì mà bảo con vớ vẩn
Bảo bịt miệng tôi sợ tôi nói ra chuyện của Ngọc…
-Đêm nay anh ở đây luôn khi nào đưa bà ra đồng anh sẽ về…
-Tuỳ anh
Thảo quay đi mẹ Thảo tức con gái
-Con đừng giận nó nhé vì nó còn trẻ con lắm
-Con k giận đâu mẹ,con sao có thể giận được…
Tôi dọn dẹp rồi gập quần áo của bà nghĩ lại thấy buồn…tiếng nói của mấy anh em trong họ…từ sân sau vang lên tôi ngó xuống thấy họ đang mời Bảo uống rượu
-Chà cậu này uống được đấy ,chồng Thảo đúng k nhỉ
-Dạ vâng
-Anh là anh họ nó,bố anh vs bố Thảo là hai anh em họ
-Vâng ( bảo đua hai tay đỡ chén rượu) em cũng ít khi gặp anh
-Anh nhìn chú chỉ chạc tuổi anh khéo bằng nhau cũng nên chú bao tuổi rồi
-em 38 ạ…
-38 tuổi,૮ɦếƭ ૮ɦếƭ thật á
-Dạ vâng
-Nhiều tuổi vậy rồi á,anh mới có 32
-Dạ vâng theo vai vế em vẫn phải gọi anh là anh
-Ngại quá hơn tận 6 tuổi,nhìn em trẻ quá chắc do nhỏ xương anh béo lại đen nên già…rượu nặng đấy vài chén thôi k say…
Bảo ấp úng uống chén rượu…tôi thở dài “ mời anh ta rượu thì anh ta là thần rượu có các anh say trước ý”…
Mẹ gõ cửa phòng tôi…” Thảo ,tí sắp xếp cho Bảo chỗ ngủ ,bên ngoài ầm ầm thế sợ nó k ngủ được”
-Vâng
-Mày cứ sưng cái mặt lên,nó nhiệt tình thế còn đòi thế nào nữa,được voi đòi tiên à,mẹ k thích cái kiểu con nói chuyện như vậy với chồng đâu,nhà chồng biết được lại nói con không được dậy dỗ
-Con vs anh ấy ly thân rồi nên giờ nhìn nhau cũng rất khó…
-Mẹ chẳng biết ai đúng ai sai nhưng ly thân hay ly hôn thì con thiệt chứ chẳng ai thiệt,lo mà giữ gia đình,người như Bảo xã hội đầy gái theo lúc ý con lại hối hận đấy…
Mẹ đóng rầm cửa,tôi buồn vì mẹ k hiểu tại sao tôi lại như vậy…
Đến nửa đêm khi tôi đang ngồi cạnh quan tài thì Bảo lại ngồi cạnh…
-Mùi rượu quá
-Uống rượu thì phải có mùi rượu chứ mùi gì
-Anh lên nghỉ đi
-Còn em
-Mai đưa bà ra đồng rồi đêm nay tôi muốn ở cạnh bà lần cuối cùng…
-Vậy anh cũng ngồi đây được rồi anh chưa buồn ngủ…
-Bà nội và ngoại anh mất hết rồi đúng k
-Mất lâu rồi
-Bà nội tôi chăm tôi từ bé,tôi mỗi khi đi học về đều được bà mua cho túi nước mía hoặc cái kẹo dừa,thời gian thật nhanh bà đã già còn tôi đã lấy chồng…biết là ai rồi cũng sẽ phải ૮ɦếƭ mà sao tôi vẫn buồn…
Thảo nói rồi khóc ôm miệng…Bảo nắm bàn tay của Thảo như an ủi…
-Ai rồi cũng sẽ ૮ɦếƭ,chúng ta cũng vậy thế nên đừng để lãng phí thời gian khi còn có thể bên nhau
Bảo nói vậy tôi càng buồn hơn vì nghĩ cả đến chuyện của chúng tôi…
Bảo ôm đầu Thảo tựa vào vai anh ta…trong đám tang mẹ của Thảo đứng từ sau nhìn cả hai,bà mỉm cười nhẹ vs gương mặt buồn rầu…
Hôm sau khi đưa bà ra đồng tôi thấy Bảo ngáp ngắn dài,hôm qua sau cuộc nói chuyện tôi khóc rồi ngủ đi lúc nào không biết chỉ còn Bảo ngồi trông quan tài bên trong nhà một mình…
Ra đến nghĩa trang khi quan tài hạ xuống huyệt Thảo và vài cô cháu gái khóc đau đớn cào đất…Bảo phải giữ Thảo lại
-Bỏ tôi ra,bà ơi…bà…bà về với con đi …bà ơi…
Khi đất lấp lên tôi mệt quá nên ngất lịm đi…Mẹ tôi hô
-Thảo…thảo…gào nhiều quá nên mất sức đây mà…
Bảo bế trên tay…
-Con đưa vợ con ra xe trước mẹ nhé…
-Uk cũng xong rồi đưa nó ra kia k nó tỉnh lại gào lên mất sức…
Đặt Thảo vào xe Bảo lại quay ra để xong nghi thức chôn cất…
Tôi thấy tiếng điện thoại reo lên khiến tôi tỉnh…tôi cứ như thói quen cứ nghĩ đó là điện thoại của mình…tôi nghe máy…
“ Anh không đến thăm mẹ con em à,em nhớ anh sao bây giờ anh mới nghe máy,con đạp nhiều lắm làm em mệt mỏi thế nào anh biết không”…
Tôi chợt nhận ra đó là Ngọc và căng mắt nhìn lại điện thoại trên tay là của Bảo…tôi cúp máy rồi suy nghĩ
“Mình là vợ cơ mà tại sao mình phải sợ nhỉ”…
Tin nhắn đến “ Anh hứa mua cherry cho em ăn với đưa em đi xem phim mà em thích vào thứ 7 rồi đấy nhé,anh đừng quên”…
Bảo mở cửa vào xe tôi đặt máy xuống ghế anh ta cũng nhìn thấy…
-Xong rồi em ra thắp nén hương cho bà đi đừng có gào lên k ai bế nữa đâu anh mệt k bế nổi em rồi…
Thảo xưng mặt lên k nói câu gì đi ra ngoài,Bảo hiểu ngay ý khi cầm điện thoại lên đọc tin Ngọc nhắn tới và cuộc gọi nghe 10s…anh ta thở dài…
Lúc trên đường về Bảo gặng hỏi
-Nãy em nghe điện của anh rồi đúng k
-Tôi xin lỗi tôi cứ nghĩ đó là máy mình vì lúc đó chưa tỉnh táo
-không sao anh chỉ hỏi vậy thôi…
-Cô ấy nói anh k đến thăm,anh giờ cũng sắp có con rồi nên chú ý đến chuyện đó,đàn bà bầu bí cũng mệt lắm…
-Ý em muốn anh qua chỗ cô ta à
-Đó là trách nhiệm của anh kp sao,làm ra k chịu được trách nhiệm thì hèn lắm
Câu nói của Thảo lại động đến lòng tự trọng của Bảo khiến anh mặt đầy vẻ không vui…
-Vậy sao em k so sánh tại sao cô ta có con vs anh mà anh k chăm sóc còn đối vs em khi em mang thai thì thế nào,anh luôn ân cần chăm sóc nhưng em lại vô tâm để mất con thì thà anh không quan tâm để khi đứa trẻ sinh ra đàng hoàng anh sẽ đỡ thất vọng…
-Ý anh là anh thấy thất vọng khi chăm sóc tôi lúc tôi mang bầu vậy anh chăm sóc cô gái đó đi cô ta sẽ không làm anh thất vọng…
-Ý anh k phải thế
-Ý anh đúng là thế tôi hiểu rồi ,dừng xe đi …
-anh đã nói ý của anh khác
-Tôi k muốn nghe…( Thảo bịt tai)
Bảo dừng xe rồi khi Thảo cố mở cửa xe thì Bảo đấm bốp vào cửa kính bên ghế của Thảo ,kính nứt còn tay Bảo tím bầm rỉ máu…tôi sợ hét lên
“ Anh điên à”
-Ngồi yên nếu không tôi kb tôi sẽ làm gì đâu
Tôi sợ quay mặt đi nhìn tay anh ta đầy máu tôi thấy xót nhưng vẫn cố tình như k chú ý…Lái xe chở tôi về đến cửa tôi trước khi xuống xe nghe Bảo nói …
-Trong tháng này em không về anh sẽ đưa Ngọc về sống chung khi đó chúng ta sẽ chấm hết…
-Vậy chấm hết luôn đi,anh và cô ta mới là một gia đình còn tôi chẳng là gì,chính lúc anh để cô ta xen vào cuộc sống giữa chúng ta thì tình yêu tôi dành cho anh đã ૮ɦếƭ rồi…
Bảo nhắm mắt khi thấy Thảo chạy lên nhà vừa chạy vừa khóc
-Lại khóc rồi ( nhấc máy gọi cho anh trai)
-anh nghe
-Anh bầy kế kiểu gì em vừa bảo đưa Ngọc về sống như anh nói cô ta còn bảo em cứ đưa về đi
-Dốt lắm đàn bà nó nói thế thôi ,cứ tấn công mạnh mẽ lên …
-Anh biết tính em,em chưa từng cưa đàn bà toàn tự đổ vào em bh bắt em đi cưa kb nên bắt đầu từ đâu…
-Về anh nhắn tin chiến lược tiếp …
Tôi về suy nghĩ lời anh ta nói sẽ đưa Ngọc về sống chung …cứ tức nằm xoay mình cả đêm…tự dưng gặp lại hắn làm mình suy nghĩ nhiều quá,đau đầu…
Hôm sau Thảo mở mắt thấy người mang rất nhiều hoa đến kín cả phòng khách…
-Cô kí vào đây nhận dùm với
-Vâng mà có nhầm nhà không ạ
-k đâu chúng tôi nhầm sao được…
-Vậy người gửi là ai ạ
-Là chồng của cô đấy…( hai nhân viên một nam một nữ giao hoa nhìn tôi cười)
Tôi thấy mỗi một lẵng hoa có một tấm thiệp,mỗi tấm thiệp có một chữ cái ghép lại là “ Hãy về bên anh”…
Tôi thở dài rồi mẹ tôi khuyên “ về nhà chồng đi con”
-Con k thể,anh ta đã để lại cho con quá nhiều vết thương mà con chưa bh có thể nguôi ngoai được…mẹ mang cho hàng xóm bớt hoa đi…”
Thảo cầm những chữ viết của Bảo mang vào phòng kẹp vào cuốn sổ để gọn trong ngăn kéo bàn rồi nhìn chữ của Bảo …Thảo sờ lên chữ “ Chữ của anh đẹp lắm ngài chánh án,nhưng chúng ta không thể nguyên vẹn ,em k làm được,em k thể coi như chưa từng có gì xảy ra khi giữa anh và cô gái khác đang có sự ràng buộc lớn hơn cả tờ giấy đăng kí kết hôn vs em đó chính là một đứa trẻ,em đang cố giả vờ quên anh không khó …vì sao em phải cố gắng vờ như cách xa anh không phải điều lớn lao…bởi vì đó chính là điều tốt cho cả hai”…
Mẹ Thảo nghe tiếng con gái khóc bên trong căn phòng…bà buồn rầu theo con…
Anh trai Bảo gọi điện
-Sao rồi
-Chẳng thấy hồi âm gì em bảo rồi sến sến hoa hoét làm gì em k quen
-Từ từ chứ khéo đang ôm hoa thích rồi ý
Vừa nói xong Thảo nhắn tin “ Sau đừng gửi hoa đến nữa nhà tôi chật và tôi k thích hoa”
-Có phản hồi rồi lại k ổn rồi,thôi kệ em chán rồi
-Lại đang ở đâu
-Đang rượu đây sắp say rồi
-Thôi về nghỉ đi kệ đi đến đâu thì đến…
Bảo say rượu mò đến nhà Thảo rồi gõ cửa,mẹ Thảo ra mở cửa
-Con sao muộn thế này
-Con đêm nay ngủ ở đây được chứ mẹ
-Được chứ,con vào đi k gió máy…
-Thảo đâu rồi mẹ
-Nó đang tắm ở trong phòng nó ý,con uống cốc nước này đi cho giải rượu
-Sao mẹ biết con uống rượu
-Uống phải có mùi chứ đúng k
-À vâng
Bảo cười ngô nghê vì say…anh ta tu hết ly nước gừng rồi mò vào giường Thảo nằm đắp chăn…Thảo đi tắm ra quấn mỗi cái khăn tắm,đứng sấy tóc còn Bảo nằm hé mắt nhìn…anh ta thèm vợ đến mức tự cởi cúc áo ở cổ…Thảo cởi khăn tắm mặc đồ lót rồi tay cầm chiếc áo phông ngồi lên giường đang định mặc áo thì Bảo chui từ trong chăn với tay ôm lấy khiến Thảo giật mình “ ôi mẹ ơi”…
-Anh đây mẹ nào…
Tôi quay ra thấy Bảo hai má đỏ ửng vì say mắt híp vào cười…
-Anh vào đây khi nào vậy…
-Anh thèm được chạm vào em
-Nói gì vậy
Vừa nói xong Bảo trèo lên ghì Thảo xuống giường…
-Chúng ta làm tí nhé
Tôi tát vào mặt anh ta…
-Anh cố tình k hiểu chuyện giữa chúng ta à…nếu anh động vào tôi ,tôi sẽ biến mất vĩnh viễn k để anh tìm thấy nữa,tôi hứa đấy…
Bảo đổi sắc mặt
-Tụt cả hứng k cho thì thôi làm gì căng vậy
Anh ta nằm xuống ôm tôi ngủ ngon lành,tôi kb phải làm gì với người đàn ông này khi bỏ thì thương mà vương thì tội…