Mình bước qua đời nhau…bước qua nhau thật rồi đấy chồng,anh vui chứ ,còn em trái tim thể xác và linh hồn trao cho anh không một chút dối trá từ khi em tuổi 17 cho tới khi em 19 …thế nhưng
anh vẫn luôn là người làm tổn thương em…
Đi khuất hành lang tôi dựa lưng vào tường rồi giữ tay lên иgự¢ mình tự nhủ “ Phải quên hắn đi,mình phải làm lại từ đầu,mình phải quên,nhất định không được quay đầu lại nếu không nỗi đau sẽ chồng chất nỗi đau,tổn thương sẽ mãi mãi là những tổn thương”…
Tôi lao vào học tập rồi trở về nhà cơm nước,tắm rửa cho bà và chờ mẹ đi làm về ăn cơm,cuộc sống của tôi trở lại như xưa…lau tay cho bà rồi bà hỏi “ Sao cháu không ở nhà chồng “
-Cháu sẽ về nhà mình ở bà ạ
-Lấy chồng là phải theo chồng chứ,đàn bà là phải nhẫn nhịn mới giữ được gia đình
-Cháu đã cố nhẫn nhịn nhưng không thể bà ạ
-vậy cháu muốn chia tay khi chồng là chánh án còn cháu đang học công an à…sao lại có thể để hồ sơ dính chữ ly hôn được
-Cháu ly thân ,khi nào cháu tốt nghiệp,chúng cháu sẽ ly hôn…
-Cố gắng nhé cháu ,lỗi một phần do cháu chưa thể sinh con cho nó,nếu hai đứa có một đứa con sẽ khác…
-Lỗi của cháu…
Thảo buồn bã rồi quay ra bên ngoài thấy mẹ Bảo đang ngồi ở ghế…
-Mẹ…
-Chị còn gọi tôi là mẹ được à…lấy chồng xong chị để con tôi cô đơn rồi về nhà mẹ đẻ đến nửa năm trời ,chị coi con tôi là gì vậy
-Chúng con đã ly thân nên con k thể sống chung được nữa mẹ ạ
-Cô k sinh được con,nó có lỡ ở bên ngoài nhưng may mắn con bé đó có thai thì cô phải mừng vì có người làm thay nhiệm vụ đó cho mình chứ…
-Mừng…mẹ muốn con mừng thế nào được,anh ta đã lừa dối con và con không bao giờ tha thứ,giờ anh ta và cô gái đó có con họ nên đến với nhau con nghĩ như vậy hợp lý hơn…
-Cô cố chấp quá mà,nếu nó muốn lấy con nhỏ đó thì nó đã không phải sợ cô biết…
-Mẹ có nói gì thì con cũng k thay đổi quyết định đâu ạ…
-Vậy chị muốn con bé đó về ở vs thằng Bảo chứ gì?
-Nếu đó là điều anh ta muốn con cũng k quan tâm nữa
-Đây là lời chị nói đấy…
Mẹ Bảo tức giận ra về…tôi cúi chào rồi nắm chặt tay…họ đến vs nhau là đúng…
Ngọc đi nặng nề ì ạch ấn số gọi cho Bảo,23 cuộc gọi mà Bảo không nghe máy…cô ta tức giận ném điện thoại vào tường rồi hét lên…
“ Đặng Ngọc Bảo,anh coi tôi là cái máy đẻ hay sao vậy,sao ngay từ đầu anh k ép tôi phá luôn đi,tại sao anh lại nói ngon ngọt để tôi đẻ,tại sao,anh đang ở bên cô ta đúng không,sao anh dám”…
Ngọc ánh mắt đầy vẻ thù hằn không trong sáng như ánh mắt của cô gái ở tuổi 17…
Bảo về nhà mẹ đẻ trong tình trạng say mềm người…đúng lúc lái xe loạng choạng về đến cửa,bố anh ta đứng ở trên nhà quát xuống…
-Mày say mềm ra thế kia mà còn lái xe hả…
-Con chưa say…
-mày nhìn lại mày xem,rượu làm mày vui hơn không…
-Vui chứ,con uống rượu vào thấy vui hơn …( cười )
Bình ngồi trong nhà nhìn em trai đi vào vẻ loạng choạng…
-Anh em mình làm tí rượu chứ nhỉ
-Mày còn uống được k mà uống
-Uống được chứ,thoải mái em chưa say đâu
-Thế mày muốn say gục đi à
-Phải,em muốn gục đi …
Mẹ Bảo đi ra đưa chai rượu cho Bảo
-Đây rượu đây uống đi,mày về nhà thế này để làm gì ,để mẹ đau lòng hơn à
-Mẹ gọi con về còn gì,nếu mẹ không muốn thì con về luôn,đơn giản
-Mày…vì con đàn bà mà thế này,tao đến nói chuyện với nó rồi nhưng nó nhất quyết không quay về thì còn lưu luyến gì dc nữa
-Mẹ đến tìm Thảo à
-Sáng mẹ vừa đến nhà nó xong…có nói chuyện với nó rồi
-con đâu bảo mẹ đến mẹ đến làm gì,con và Thảo đã ly thân rồi giờ không ai làm phiền đến ai…
-Mày tự trọng cao quá nhỉ,thế k phải vì nó không quay về thì tại sao mày như một đứa chán đời thế kia…
-Mẹ muốn có cháu thì phải con phải hy sinh rồi
Bảo cười nhếch mồm còn mẹ anh ta như ૮ɦếƭ lặng trước lời nói của con trai…
Bình đi ra ôm cổ Bảo
-Đi anh với mày uống …
Bảo uống với anh trai cứ uống ly nào hết ly đó…Được ba chén thì Bảo gục xuống bàn…
Phương vợ của Bình đi ra buồn thở dài
-Chú ấy có lẽ cũng mệt mỏi
-Nó cũng là đứa cố chấp,nếu như nó chịu xuống nước với Thảo thì đàn bà anh nghĩ Thảo cũng sẽ êm tai thôi…
-Em nghĩ lần này khó anh ạ,Thảo có lẽ đã chịu cú sốc quá lớn nên khó có thể chấp nhận,hãy cứ để thêm thời gian ,thời gian sẽ trả lời cho tất cả…
Tại sân trường Thảo đang chơi thể thao chạy cùng bạn trong lớp…Chi hẩy tay ý bên sân bên kia Thành đang chơi bóng rổ…tôi cười nhạt rồi khi Chi nói
-Sáng tao gặp ông Bảo đến trường,ông ý dạo này có vẻ gầy hơn,mặt hốc hác đi ,mày với ông ấy có nói chuyện không?
-Không,ly thân rồi còn nói gì
-Ly thân chứ có ly hôn đâu,tao suy nghĩ rồi có khi nào con nhỏ đó cố tình định trói anh Bảo để cứu ông nó không,khéo nhà nó bàn mưu cũng nên…
-Anh ta đã không vượt được qua cám dỗ thì giờ anh ta phải chịu trách nhiệm với hành động mình làm…
Linh lớp trưởng của tôi cười tủm rồi nhìn lên tầng hai…” Thầy Bảo khoa luật kìa,lúc nào mặt cũng nghiêm nghị nhưng như vậy mới hút hồn nhỉ”
-Thầy ý có vợ rồi đấy
-Ai chả biết nhưng nhìn thầy ý trẻ hơn tuổi nhiều nhỉ,vợ thầy ấy không biết bao nhiêu tuổi chắc phải trẻ trung xinh đẹp mới giữ được thầy …các cô giáo trường chẳng mê mệt vì thầy…
Chi hẩy vai tôi
-Thấy chưa chồng giỏi giang lại dc cái mã nên khổ vậy đấy,bẫy có thể rơi vào bất cứ lúc nào…
Tôi đang suy nghĩ thì từ bên sân bóng đá
một trái bóng đá trúng đúng giữa mặt tôi…tôi ngã ngửa ra sau chống tay xuống đất
Chi quát lên” này chơi kiểu gì đấy”…
“ xin lỗi nhé thật sự xin lỗi bạn ơi”
Tôi xua xua tay “ Không sao”
Tôi choáng và máu mũi chảy ra ,tôi lảo đảo mắt thấy ảo ảo…
Thành bật khỏi tường bóng rổ đi sang cởϊ áσ ra đưa cho Thảo thấm máu…
-Em k sao chứ
-em choáng thôi
Máu mũi chảy nhiều hơn…
-Để anh đưa em lên y tế
Thành bế bổng Thảo lên đi trong ánh mắt của mấy bạn gái trong lớp…
Chi thấy Bảo đang đi xuống tầng dưới liền gọi “ Thầy ơi Thảo bị trúng bóng chảy máu mũi nhiều lắm“( chi muốn tránh hiểu lầm)…
Bảo đúng lúc chạm mặt Thành đang bế chi ở hành lang…Anh ta đưa tay
-Em về học tiếp đi ở đây thầy lo được
Thành bế Thảo còn Thảo cứ ôm mũi cho máu không chảy…
-Em bế bạn ấy lên phòng y tế rồi sẽ xuống học tiếp chắc không ảnh hưởng đâu thầy…
Câu nói của Thành khiến Bảo cay cú ,Thành bế Thảo lướt qua còn Bảo đứng nhìn về phía trước ánh mắt không vui vẻ…
Tôi ong hết đầu rồi xua tay
-em tự đi được rồi anh ơi,bỏ em xuống đi
-em sợ chồng em hiểu lầm à
Tôi lặng yên trước câu nói của Thành…đến phòng y tế tôi được sơ cứu …
-Em cám ơn
-Không có gì,Thảo có đau tôi cũng đau lắm ,thật đấy…
Thành cười rồi đóng cửa lại anh ta tựa vào cửa ánh mắt buồn khi nghĩ đến Thảo…nhắm mắt lại Thành suy nghĩ “ Anh ước gì có thể đàng hoàng được theo đuổi em một lần nữa,nếu có lần nữa anh nhất định sẽ không đến muộn hơn hắn…em gầy đi nhiều rồi”…
Thành mở mắt thì thấy Bảo đứng ngay trước mặt…Bảo trong chiếc áo sơ mi trắng quần bò jean đi giầy thể thao,tay đeo chiếc đồng hồ rolex trắng và Thành để ý chiếc nhẫn cưới trên tay Bảo…
-Nếu xong rồi thì em về học tiếp đi,thầy cám ơn
-Thầy không cần cám ơn em k làm gì để thầy phải cám ơn cả
-Có chứ,thầy phải có phép lịch sự thay mặt vợ mình cám ơn đó là nguyên tắc tối thiểu của người có học…
Thành không nói lại được Bảo vì biết anh ta là chánh án chuyên đặt ra câu hỏi và nói móc…anh ta bước qua Bảo nói khẽ “ Tham vọng với vợ người khác sẽ gϊếŧ ૮ɦếƭ trái tim. Gặp đúng người đúng thời điểm là Hạnh Phúc.Gặp đúng người sai thời điểm là bi thương.Gặp sai người đúng thời điểm là bất lực,gặp sai người sai thời điểm là thê lương”
Bảo cười nhếch mồm rồi mở cửa vào phòng y tế…Thấy Thảo đang ngồi bịt mũi,cô y tế nhanh nhảu
-May không làm sao chỉ bị va đập mạnh bên ngoài thôi…
Bảo cười ngồi cạnh Thảo
-Mũi thành mũi to rồi
Tôi còn k thèm nhìn anh ta ,tôi cứ nhìn ra ngoài cửa sổ,cô y tế ở đây là có họ với nhà Bảo nên biết chúng tôi là vợ chồng…
-Chị đi rửa tay hai đứa ngồi đi nhé
Bảo cười đon đả
-Vâng …
Cửa đóng lại anh ta sờ lên mũi tôi,tôi gạt tay
-Đừng động vào tôi
-Vậy ai động vào em mới được
-Ai cũng được trừ anh
Câu nói của Thảo động đến máu điên trong người Bảo…anh ta Ϧóþ miệng Thảo…
-Thằng khác bế cô đi qua ngay trước mặt tôi thì cô lại nằm yên cho nó bế,thế là thích nó bế thích nó chạm vào đúng không?
Câu nói của anh ta,ánh mắt trợn lên,giống như cái ngày anh ta ép tôi phá thai năm 17 tuổi…