Nô Lệ Tình Yêu - Chương 15

Tác giả: Tống Thị Phương Anh

Cơn mưa như mang đến để xoá tan cho tôi cái bực tức trong lòng mình…tôi trú mưa ở một bốt điện thoại công cộng đã bỏ hoang…nhìn trời sấm chớp tôi rất sợ…
Thành lái xe qua chỗ đèn xanh đèn đỏ thì thấy Thảo trú mưa ở bốt điện thoại bên đường,tóc tai ướt sũng…anh ta vòng xe sang rồi mở cửa xe
-Lên xe đi anh đưa về
-Thôi k cần đâu ạ
Tôi ngạc nhiên khi thấy Thành ở đây
-Lên đi mưa thế này còn lâu mới tạnh
-Vậy anh đưa em về nhà em nhé
-uk lên đi…
Tôi lên trên xe Thành lấy khăn thấm thấm nước trên đầu tôi…tôi khựng lại tóm lấy khăn rồi tự thấm
-Em làm được…cám ơn anh…
Đưa tôi về nhà Thành nói rất nhiều chuyện hài hước,tôi vừa buồn vừa thấy buồn cười…cho tới khi tới nhà mẹ đẻ
-Em về nghỉ ngơi đi sau nhớ mang cái ô nhỏ để trong cặp ấy
-Vâng em cám ơn anh nhiều…
Tôi định xuống xe thì Thành nói rất buồn
-Giá như anh ta không xuất hiện thì có lẽ anh sẽ đàng hoàng chở em ngày mưa nắng mà k vội vã k rụt rè đúng k,nếu có ngày nào đó anh ta buông tay anh sẽ nắm lấy tay em dù cho em có muốn hay là không?
-em…em phải về rồi
Thành nhìn Thảo chạy vội vã lên trên căn nhà trong khu tập thể…Anh ta nhìn cơn mưa đôi mắt buồn …
Bảo lái xe đi trong cơn mưa,anh ta phóng như điên tới nhà Thảo…ấn chuông cửa mẹ của Thảo ra mở cửa…
-Con bé sốt cao lắm
-Sốt hả mẹ …
Bảo vội vã đi vào trong phòng thấy Thảo đang nằm ngủ mê man
-Mẹ bảo uống hạ sốt nhưng nó bảo đang có thai nên không được uống linh tinh…đang định gọi con đến đưa nó đến viện xem thế nào k mẹ lo quá…
Bảo sờ lên trán Thảo,Thảo mở mắt rồi gạt tay
-Anh tới làm gì
-Đừng trẻ con nữa,sốt cao lắm,mặc áo vào anh đưa đi viện…
-Tôi k đi đâu cả,anh quên rằng anh nói tuỳ tôi rồi à,nghĩa là tôi có làm sao anh cũng không cần biết cơ mà…
-Chuyện đó nói sau đi giờ đi viện đã
-Tôi k đi
Bảo tức bế bổng Thảo lên
-K đi cũng phải đi
-Tôi bảo k đi cơ mà
Mẹ Thảo tức quát lên
-Con đừng có làm trò cười nữa,con đang có thai đấy nhỡ có ls thì sao hả
Nghe đến đây tôi đột nhiên khựng lại “ đúng vậy mình đang có thai”…
Tôi k thèm nhìn vào mặt Bảo,còn Bảo bế tôi từ tầng 3 xuống xe đặt vào xe cẩn thận …tôi ngồi mà rét run…Bảo bật sưởi tôi vẫn lạnh
-Lạnh lắm à
Tôi gật và k nói câu gì…
-Cố gắng đi ai bảo em dầm mưa cơ…sắp tới viện rồi…
Tới viện bác sỹ khám rồi truyền gì đó cho Thảo…Thảo nằm ngủ ngon lành trên giường bệnh…
Vị bác sỹ mà chị dâu Bảo từng nhờ phá thai cho Thảo lại chính là người thăm khám cho Thảo hiện tại…anh ta nhận ra Bảo
-Em chồng Phương đây mà
-À vâng chào anh…
-Vợ chỉ sốt do cảm lạnh thôi,mọi thứ đều ok rồi còn về mang thai cô ấy mang thai ngoài țử çɥñğ phải mổ nếu k thai vỡ sẽ rất nguy hiểm
-Thai ngoài țử çɥñğ
-Phải,vì nằm trên vòi trứng nên bắt buộc phải cắt một bên vòi trứng đi
-Vậy khả năng thụ thai sau này thế nào
-Một bên còn lại nếu k bị viêm nhiễm thì sẽ có khả năng có thai bình thường,còn đa số là khó…
Bảo nhắm mắt thở dài,sau khi Thảo được đưa vào phòng mổ Bảo đứng lặng nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật…Phương từ sau lưng vỗ nhẹ vai của Bảo
-Chị nghe nói rồi,chuyện này đừng để mẹ biết hiểu ý chị k
-Em hiểu…có lẽ đây chính là cái nghiệp em phải gánh,lúc có không giữ giờ muốn có thì lại khó…
-Số rồi đừng tự trách mình…Thảo khi tỉnh lại cũng sẽ hoang mang em lựa nói chuyện với nó…
-Vâng…
Bảo bỏ thuốc ra ngồi ở vườn hoa hút rồi suy nghĩ một mình…” Nói thế nào để cô ấy k gợi lại tổn thương quá khứ bây giờ nhỉ”…
Bảo ôm đầu lo lắng…sau khi Thảo được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật…Bảo ngồi cạnh cầm tay hôn lên môi rồi cúi đầu vẻ mệt mỏi…
Tôi mở mắt thấy Bảo ở bên cạnh ở bên dưới rất đau …
-Em bị sao vậy,đau quá…
-Tỉnh rồi à,đau ở đâu để anh gọi bác sỹ em vừa mổ nội soi
-Mổ nội soi,em bị làm sao
-Em bị mang thai ngoài țử çɥñğ phải cắt bỏ một bên bằng phương pháp mổ nội soi
-Thai ngoài țử çɥñğ vậy con của em
Tôi sờ lên bụng rồi buông thõng tay…
-K sao chúng ta sẽ có những em bé khác ( Bảo ôm lấy Thảo hôn lên trán an ủi) bác sỹ nói chúng ta vẫn có bình thường mà…
-Tại sao con của em chúng luôn muốn bỏ em đi vậy hay là vì em k xứng đáng làm mẹ…
Thảo khóc như một đứa trẻ trên tay Bảo…Bảo đỏ đôi mắt rồi buồn rũ rượi…anh ta ôm chặt vợ mình rồi xoa lưng
-K sao đâu rồi sẽ có bé khác ,sẽ có bình thường mà đừng lo…
-Em muốn có con,em k ngại sinh đẻ ,em k ngại đâu
-Anh biết,anh hiểu …đừng khóc nữa anh buồn lắm…
Bảo ôm Thảo cả hai buồn bã trong căn phòng lạnh lẽo của bệnh viện…
3 tháng sau…
Bảo bận công việc từ sáng đến tối khuya còn tôi mỗi ngày chỉ gặp anh ở nhà vào buổi sáng khoảng 15p còn lại khi Bảo về tôi ngủ và anh cũng ngủ say vẻ mệt mỏi…
Nửa đêm tôi đang ngủ thì Bảo hôn lên môi khiến tôi mở mắt
-Anh chưa ngủ ạ
-Quan hệ được chưa,kiêng nvay anh nghĩ đủ rồi
-Em k rõ bác sỹ nói càng lâu càng tốt
-3 tháng rồi còn gì anh bí lắm rồi…
Bảo nói rồi hôn tôi đưa ďươñğ √ậț vào qua lớp váy,tôi nhăn mặt …
-Đừng anh…nhẹ thôi…
Bảo nhẹ rồi tăng tốc dần,hơi thở của Bảo như muốn ôm gọn Thảo trong lòng mình…nụ hôn ngọt ngào của cả hai trao cho nhau…
Sau đêm đó Bảo phải đi tỉnh công tác một tháng…ngày nào cũng đúng giờ đó anh gọi
“ cơm chưa”
-em ăn rồi còn anh
-Anh vừa xong bh mới ăn đây
-Ở khách sạn có người nấu cho ăn thích thế còn gì
-k ngon bằng cơm nhà…Ở đây chán lắm
-Hay em xuống đó vs anh nhỉ
-Xa xôi đi làm gì
-Xì nói thế thôi chứ em xuống làm gì đâu,hay có cô nào mà cứ đuổi thế
-Có ma nữ ,anh ăn đây
-Vâng anh ăn đi
Bảo thấy tiếng chuông phòng vang lên…anh ta ra mở cửa thì thấy một nam một nữ
-Xin lỗi đã làm phiền ngài chánh án nhưng chúng tôi gọi k nghe máy k liên hệ được nên phải tới đây…
-Anh chị là
-Chúng tôi là con của giám đốc sở tài nguyên môi trường tỉnh PP
-À mời vào…
Bảo rót nước mời hai vợ chồng…
-Vụ án này bố tôi đã bị tạm giam 3 tháng và chúng tôi vẫn hy vọng ngài chánh án đây cho bố tôi một con đường lui
-Tội tham nhũng là rất lớn việc này đã có cán bộ toà án tỉnh xem xét ,tôi chỉ giải quyết chuyện cấp cao hơn trên tw thôi…
-vâng nhưng lời nói của ngài chánh án là cao nhất ,xin hãy cho cho già của chúng tôi được sửa sai,số tiền tham nhũng sẽ được từ thiện ạ
-Tôi k giúp được,rất mong hai vk ck thông cảm…
Tiễn hai vợ chồng ra về đang đóng cửa thì bàn tay con gái chặn cửa,cô gái mặc bộ đồ ngủ mặt non nớt
-Chú xin hãy cứu ông của cháu với
-Cháu là
-Lần trc chúng ta gặp nhau một lần rồi,khách sạn này của nhà cháu đấy
-Ồ thảo nào…về ngủ đi chuyện người lớn k đến lượt trẻ con lên tiếng
-Cháu 17 rồi không còn trẻ nữa,đủ tuổi rồi
-Đủ tuổi gì?
-Cháu cũng không biết ( gãi đầu)
-Về ngủ đi
-Không chú k cứu ông cháu thì cháu ngủ ở đây luôn
-Ngủ ở đây chú ăn thịt đấy…
Bảo đóng rầm cửa hất tay Ngọc ra ngoài…
Hôm sau sau khi họp ở toà án tỉnh ,Bảo ra ngoài đã thấy Ngọc trong bộ đồng phục học sinh đứng chờ sẵn…
-Chú cứu ông cháu đi mà
-Có tội thì k thể cứu được
-Ông cháu chỉ là nhỏ còn nhiều kẻ khác mà,ông có làm từ thiện nhiều lắm chú,có kẻ ganh ghét nên đã tố ông của cháu đó ạ
-Nghe này chú k có thời gian nói chuyện với nhóc đâu
-Vậy chú có thời gian ngủ với cháu không
Bảo gõ cuốn sổ trên tay vào đầu Ngọc…
-Về học lại môn đạo đức đi…
Tối đến sau khi Bảo đi uống rượu ở nhà đồng nghiệp về khách sạn,anh ta say đứng mở cửa phòng mà cứ lắc lư…Ngọc lại xuất hiện rồi mở cửa hộ
-Chú vào đi ,chú cứu ông cháu nhé
-Về đi đừng làm phiền ( Bảo gạt)…
Cô gái tên Ngọc đi rót nước rồi khéo léo đưa cho Bảo
-Chú uống đi…
Bảo cầm rồi uống hết ly nước…Ngọc ngồi lại gần
-Chú có thể giúp ông cháu mà phải không
-Chú k cần tiền đâu nhóc,về đi
-Vậy chú có cần tình không,cháu nguyện làm nô lệ tình dục cho chú
Cô gái 17 cởi bỏ lớp áo ngủ ra mặc bộ đồ lót đỏ đứng trước mặt Bảo…Bảo cúi đầu thổi phù…
-Về đi…( cố kiềm chế)
Ngọc cúi xuống hôn chụt chụt lên môi Bảo…người cô gái toả ra mùi nước hoa nhẹ nhẹ thơm thơm khiến đàn ông thích…Bảo vật ra rồi nhìn Ngọc
-Chú có thể làm gì chú muốn chuyện này là bí mật…
Bảo hôn lên môi cô gái trong cơn say,trong cơn khát Dụς ∀ọηg,anh ta quan hệ khiến Ngọc khóc đau đớn…
-Đau lắm sao?
-Cháu chưa từng quan hệ vs ai,đau lắm
Bảo thấy máu chảy ra từ â๓ đạ๏…anh ta nhắm mắt thở dài…
Tôi ở nhà trời sấm chớp mưa to bão bùng…hôm nay k thấy Bảo gọi về tôi gọi vs nhắn tin k thấy trả lời,chắc cv mệt mỏi quá nên vậy chăng…tôi nhìn chiếc que thử thai hai vạch mà lòng đầy cảm xúc…
Hôm sau đi khám bác sỹ nói” Thai vào tổ rồi khoẻ mạnh chúc mừng nhé”…
Tôi ôm miệng cười rạng rỡ muốn báo ngay cho Bảo biết,anh sẽ vui lắm đây…cuối cùng chúng tôi đã sắp có con rồi…
Bảo ngồi hút thuốc rồi nhìn cô gái ngủ trên giường…anh ta dập thuốc…
-Ông của cháu chú sẽ can thiệp một phần,sẽ được tại ngoại nhưng nếu bên kiểm sát điều tra tiếp mà nhà cháu k lo dc bên đó thì ông cháu vẫn phải đi tù
-Dạ vâng cám ơn chú ạ
-Chuyện này chấm dứt ở đây…
Bảo quay đi mà không chút cảm xúc…có lẽ ngoài Thảo ra đối vs anh ta đàn bà chỉ là thoáng qua…k chút vương vấn…
Bảo trở về nhà thấy Thảo đang ngồi cho mèo ăn,anh ta cười tươi rồi vào ngồi cạnh Thảo
-Anh ăn với
-anh về lúc nào vậy,em gọi cho anh k dc
-Máy anh pin yếu…Sang đông gió lạnh rồi mà ăn mặc phong phanh thế
Bảo cởi khăn trên cổ ra choàng cho Thảo…
-Anh này em có cái này muốn cho anh xem
-Gì vậy…
-Nhắm mắt lại đi bh em bảo mở thì mở nhé
-Ok
Bảo nhắm mắt
-Mở ra đi anh…
Thảo tay cầm tờ phiếu siêu âm,Bảo đầy xúc động nhìn tờ siêu âm “ Trần Thu Thảo thai 7 tuần tuổi tim thai bình thường….”
Bảo ôm chầm lấy vợ
-Tốt quá rồi…thật sự tốt quá rồi…ha …ha ( cười ngắc vì quá xúc động)
-Chúng ta sắp có con rồi…
Tôi cười tươi ôm Bảo …
Tại quán trà Phương và Hạnh nói chuyện
-Thật sao Bảo nói vs em vậy à
-Vâng anh ta phũ lắm
-Em phải làm gì nó mới nói vậy chứ
-Em làm gì đâu mà anh ta doạ cho em đi tù,tức thật
-Chắc chắn em làm gì đó k có chuyện tự dưng bảo nó nói vậy được…
-Em thật sự không có làm gì mà…
-Bảo rất yêu vợ nếu k yêu nó sẽ k bh lấy nên em tốt nhất chuyện đã qua đừng ảnh hưởng đến nhau nữa
-Ơ chị k tin em à
-Chị về trước đây…
Hạnh ngồi đầy vẻ bực tức…
Bảo đưa tôi đi ăn hải sản đến nỗi no căng bụng…tôi ngồi trên xe mà thở
-No quá nổ bụng rồi có khi nào no quá chèn em bé k
Bảo cười 乃úng mũi tôi
-Nói chuyện ngốc k chịu được,làm sao chèn được,giờ phải ăn uống cho cẩn thận,k đi học nữa
-K dc em cpi thi
-Đi đi lại lại giai đoạn này k tốt đâu…
-Em thi xong e nghỉ…yên chí đi em sẽ sinh cho anh 5 đứa
-nói điêu là con gì nhỉ
-Con chó luôn
Bảo cười khi thấy vợ quá thật…anh ta nắm tay Thảo rồi hôn lên môi
-Anh yêu em rất nhiều thật đấy
-K tin đâu…chỉ cần anh mãi chung thuỷ là đủ rồi,nếu khi lòng chung thuỷ k còn thì tình yêu đó đồng nghĩa với đã ૮ɦếƭ…
Bảo lặng yên ánh mắt lảng tránh đầy ấp úng…
2 tháng sau tôi đã mang thai được 4 tháng em bé khoẻ mạnh đạp liên tục…tôi nặng nề hơn trong bước đi…Tiếng chuông cửa vang lên tôi lật đật đi ra
-Để cô mở
-Cô đang dở tay mà cứ để cháu mở…
Tôi đi ra thấy một cô gái còn khá trẻ trong chiếc váy trắng đeo bờm xinh xinh trên tóc…
-Em tìm ai
-Chị cho em hỏi đây có phải nhà chánh án Đặng Ngọc Bảo không ạ…
-Đúng rồi em là?…
Đúng lúc xe Bảo về đến cổng,Bảo như ૮ɦếƭ lặng khi thấy Ngọc đến tận nhà tìm…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc