Nô Lệ Tình Yêu - Chương 06

Tác giả: Tống Thị Phương Anh

Tóc tôi mới tuổi 17 đã có sợi bạc…tôi nhìn bản thân trong gương trong chiếc áo trắng đồng phục…dắt xe đi học qua những cây hoa phượng nở rộ ngập trời một góc đỏ …hoa phượng khẽ rơi xuống chân tôi…tôi nhìn hoa rồi cười nhạt nhặt bông hoa lên tay…” tự nhủ lòng không nhớ nhưng chẳng thể nào quên”…
Dưới gốc cây hoa Phượng mùa hè năm đó tôi đã tổn thương,dưới bóng cây hoa phượng năm đó tôi sờ lên bụng mình rồi siết chặt….tôi từng mang sinh linh bé nhỏ đó trong bụng thế nhưng chưa kịp cảm nhận thì hắn…chính hắn đã ép tôi phá bỏ…tôi hận chú ” Đặng Ngọc Bảo”…
Keng….keng…tiếng chuông chùa vang lên …Thảo ngồi thiền bên trong chùa cùng các Tăng Ni,Phật Tử…mẹ của Thảo đứng ở cửa chờ con gái…sư thầy đi ra cười nhẹ vs mẹ của Thảo…
-con gái con đã tĩnh tâm hơn nhiều rồi khác hẳn so với năm trước khi tới đây
-dạ con cám ơn sư thầy…con bé có lẽ luôn tự trách bản thân mình
-con bé còn quá trẻ để hiểu chuyện,hãy luôn ở bên con gái con cùng con bé vượt qua mọi chuyện của cuộc sống …
-vâng con làm mẹ mà chính con có phần tác động vào chuyện đó,nếu con k sai lầm nẩy lòng tham con bé sẽ k gặp cậu ta,sẽ không đau khổ…
Sư thầy thở dài rồi bước đi…bên trong kia Thảo quay lại nhìn mẹ với nụ cười tươi…Thảo tóc lại dài đến ngang lưng …mái tóc bay nhẹ của thiếu nữ…Thảo vẫn xinh xắn trẻ trung như vậy ở tuổi 19…cô gái tuổi 17 ngày nào giờ đây chín chắn hơn trong ánh nhìn của đôi mắt
-mẹ đến lâu chưa
-mẹ đến được một lúc rồi,về thồi con sắp mưa rồi…
-vâng
Tôi đèo mẹ trên đường về,mẹ ở phía sau nói nhỏ với tôi
-nghỉ hè này con có đi đâu không
-dạ không con ở nhà thôi mẹ
-sao bảo lớp con tổ chức đi canada mà
-cả trường luôn mẹ ạ nhưng điều kiện nữa,nhiều bạn cũng không đi
-trường hỗ trợ 50% còn gì,đi đi mẹ cho con tiền 10 triệu thôi đúng không
-thôi tiền ý còn lo nhiều việc mẹ ạ,hè này con cũng đi làm cho khỏe
-mẹ lo được cứ đi đi (mẹ gắt lên)
-nay mẹ sao thế
-con còn trẻ đi đi cho biết đây biết đó ,cái Chi nó cũng gọi cho mẹ bảo con không đi nó cũng đăng kí cho đi đấy…
-mẹ vất vả mới có tiền con sao có thể lấy tiền đó đi chơi được,con k đi đâu đăng kí gì thì đăng kí kệ nó…nó có điều kiện mà mẹ…
Xe về đến cửa tôi thấy Thành đang đứng chờ tôi dưới sân khu tập thể,Thành vẫn luôn theo đuổi tôi từ năm ngoái tới năm nay dù cho tôi từ chối rất nhiều lần ,còn mẹ tôi lại thấy Thành tốt bụng và quan tâm đến tôi nên hay gán ghép…
-Thành đấy à cháu mời cháu lên nhà chơi
-dạ vâng
Mẹ Thảo nhìn thấy con gái vẻ không vui và tránh né…Lên trên nhà Thành mua cho Thảo một đôi hoa tai
-anh thấy nó đẹp nên anh tặng em
-em không thích đeo hoa tai
Mẹ tôi lừ mắt
-cháu uống nước đi…hai đứa nói chuyện nhé cô ra mua rau ,cháu ăn cơm luôn chứ…
-dạ vâng cháu cám ơn cô
Mẹ tôi vừa đi thì tôi nói luôn với Thành
-em k muốn yêu ai,em nói nhiều lần rồi sao anh không hiểu,anh đừng làm em phải làm chúng ta khó xử
-anh chỉ muốn hỏi em là tại sao chúng ta k thể đến bên nhau
-em từng có bạn trai cùng thời điểm biết anh ,em và anh ấy đã từng có rất nhiều trải nghiệm bên nhau
-anh k quan tâm điều đó còn trẻ em có quyền yêu và lựa chọn
-anh cũng vậy cũng có thể yêu dc rất nhiều cô hơn em tại sao anh k lựa chọn
-vì anh thích em,còn em thì sao hắn có thích em không
Tôi khựng lại khi nghe Thành nói…
-em từng có con với người đó nên anh hãy bỏ cuộc đi…
Thành lặng yên như kẻ mất hồn tay cầm đôi bông tai còn Thảo đứng dậy đi vào trong phòng ôm miệng khóc….có lẽ mỗi khi nhắc đến chuyện đó là nỗi đau trong lòng mình lại không thể nào quên…
Tại nhà của bộ trưởng bộ công an…tiếng nhạc tưng bừng…lễ ăn hỏi của ‘ Đặng Ngọc Bảo” và cô ” Chử Hồng Hạnh”diễn ra trong tiếng cười nói của nhà trai,trong tiếng chụp ảnh tách của mọi người…
Bình thấy Bảo cứ ngồi một chỗ hút thuốc,anh ta xoa vai em
-sao thế sắp lấy vợ nên chán hả
-chắc vậy
-đâu còn ít tuổi lấy vợ được rồi tính cả mụ 38 chứ ít gì,cô dâu mới có 25 quá trẻ luôn
-em ghét bọn gái trẻ ,bọn nó k thật thà
-cứ như từng trải ý ,thôi xuống đi nhà gái đi họ đang chờ rồi
Chị dâu của Bảo thấy Bảo đi lướt qua liền gọi nói nhỏ
-chú Bảo ơi ,cái Hạnh nó thật sự ngoan hiền em cố gắng đừng làm nó tổn thương nhé
-hôn nhân này là do mẹ sắp xếp,mẹ tự ý đến nhà gái hỏi trong khi em và Hạnh chỉ mới đi ăn cùng nhau có vài lần ,mẹ tự ý quyết định ăn hỏi trong khi sát ngày mới báo cho em,nếu Hạnh thật sự biết ý như người ta thì Hạnh phải nói chuyện với em nhưng cô ấy nghe theo mẹ sắp đặt thì em cũng chịu rồi,em k có tình cảm…
Bảo quay đi gương mặt lạnh tanh khiến Phương ái ngại cho cuộc hôn nhân giữa Bảo và Hạnh…
Tôi thấy Chi đến nhà tôi vội vàng hấp tấp
-Thảo đi cùng tao tí đột nhiên có đưa bị ngã xe nên k kịp nhờ ai ,bà chị họ tao hôm nay ăn hỏi mà yêu cầu phải xinh cơ mệt lắm ,nghĩ mãi k ra ai nhớ ra mày ngay
-uk có gì đâu đi nào…ô cái Lan đâu
-chờ ở đó rồi…đi thôi
Tôi đến nơi nhà gái ở căn biệt thự to nhất khu…tôi thay bộ áo dài đỏ rồi vội vã ra ngoài cho đủ 11 chap…cô dâu rất xinh đó là cảm nhận của tôi …
Nhà trai tới…Hạnh trong chiếc áo dài trắng duyên dáng,còn Bảo trong chiếc áo sơ mi trắng quần tây gương mặt không mấy vui vẻ …Hạnh thì luôn nở nụ cười tươi với Bảo…pháo giấy bắn lên rơi lả tả xuống gương mặt Bảo…chú rể đi vào mà mặt mấy rạng rỡ…
11 chàng trai bê chap đỡ cùng 11 cô gái trong đó có tôi…Chi suýt xoa
-anh rể tao kìa nhà anh ấy giàu lắm anh ấy làm chức cũng cao nữa,chánh án đây
Tôi ngẩng lên nhìn thì thấy chú rể đã đi vào trong…Lan lầm bầm
-tao đứng đau hết chân nay đi đôi guốc này cao quá
Tôi và chi nhìn Lan rồi cười trừ…vì nhà trai đến muộn nên thủ tục xin hỏi cũng nhanh …
-chịu khó lát có lì xì này
-tao thèm vào chẳng qua con chi nó k có ai chứ đi thế này mất hết duyên (Lan vén tà áo dài buộc lại làm tôi buồn cười)
-mày cũng có duyên à
chi vẫy vẫy
-ra đây hai đứa,chú rể ra phát lì xì này
Tôi và Lan đi nhanh ra xếp hàng…chú rể phát cho từng người và tôi chợt nhận ra nụ cười đó chính là Bảo…người đàn ông đó …người làm tổn thương mình lại chính là chú rể…
Bảo nhìn thấy Thảo…anh ta đang dơ lì xì thì chợt khựng lại…cô dâu đi tới quàng tay vào Bảo…
-kìa anh sao k đưa cho bé ấy đi…
-uhm…anh…
Anh ta đưa cho tôi còn tôi cố đứng vững,cố không cho bản thân gục ngã,tay giật vội chiếc lì xì tôi cúi đầu…
-đội bê cháp nhà em toàn là sinh viên học viện an ninh đấy,bên nhà anh có chàng trai nào hợp không nhỉ …
Sau đó tôi vội vã thay đồ rồi rời đi,chi giữ tay
-con hâm đi đâu đấy,cô dâu còn đãi bọn mình đi ăn mà
-nhà tao có việc tao vè trước đây
Bảo trên xe nghĩ lại khoảnh khắc lúc đấy,anh ta nhắm mắt suy nghĩ thở dài…anh trai Bảo đưa cho chai nước
-sao cứ thở dài thế
-còn nhớ em nói vs anh em từng quen một đứa 17 tuổi không
-à…rồi anh nhớ rồi sao thế
-nãy em thấy nó trong đội bê cháp của nhà Hạnh
-gì cơ thật sao,oài thế làm thế nào
-nay thấy nó vẫn xinh như thế em lại rung động mới ૮ɦếƭ (cười nhếch mồm)
-thằng hâm chuẩn bị lấy vợ rồi đấy…
Tôi về đến chỗ chân cầu thang mà tim như sắp nhẩy ra khỏi l*иg иgự¢ …ngồi ở chân cầu thang tôi nhìn lại kí ức khi anh ta say nắm lấy tay tôi ở nơi này…tôi đấm vào иgự¢ mình để không cho phép nghĩ về người ấy…thế nhưng trái đất tròn cứ cố quên lại càng chạm mặt,lại chạm lại vào nỗi đau ấy,giày vò xét nát tâm can…có thể tôi còn quá trẻ để biết yêu là sao?….Người ấy đã chuẩn bị kết hôn…
Bảo ngồi uống rượu cùng bạn đến say mềm,anh ta trong cơn say lái xe tới khu tập thể nơi Thảo sống …đi từng bước loạng choạng lên trên tầng…cô ta ở phòng bao nhiêu nhỉ…302 …đúng rồi 302…
Mẹ tôi hôm nay đi trực đêm nên chỉ còn tôi và bà ở nhà một mình,bà đã ngủ say tôi khẽ đóng cửa phòng thì thấy bên ngoài có người gõ cửa…nghĩ mẹ đi làm không mang khóa
-mẹ ạ…sao nay mẹ về sớm vậy
Tôi mở cửa thì thấy Bảo tôi sợ quá định đóng cửa thì anh ta giữ cửa
-phép lịch sự là khách tới nhà thì phải đón tiếp không phải sao
-anh không phải khách
-vậy tôi là gì
-anh chẳng là gì …
-câu trả lời hoàn toàn thuyết phục
Bảo đẩy cửa rồi đi vào trong anh ta thở ra nồng nặc mùi rượu…
-anh ra khỏi nhà tôi ngay đi
-chẳng phải nhóc thích tôi à,miệng ai nói ra nhỉ
-đó là chuyện của năm trước,năm nay khác rồi
-khác thật không,иgự¢ khác hay phần dưới khác
Tôi vả vào mặt Bảo bốp mạnh…
-đồ khốn nạn,cút đi,anh cút khỏi đời tôi đi
Thấy Thảo khóc anh ta lại thấy xót định với tay ôm rồi lại thôi…quay ra phòng Thảo anh ta nằm vật ra rồi hít gối của Thảo…”Nhớ em”…
Nghe anh ta nói tôi càng thấy đau lòng hơn…tôi chỉ đứng ở góc cửa khóc một mình
-nín đi lại đây
-không,anh cút đi
-nếu em trái ý tôi em có tin mẹ em lại vào tù vì tội trộm cắp tài sản không
Tôi định tới vả anh ta cái nữa thì anh ta kéo ôm tôi ghì xuống giường và trèo lên trên người tôi
-buông tôi ra thằng khốn nạn ,đồ chó (tôi hét lên đạp anh ta)
-có bao nhiêu thằng chó đi qua đời em…
Tôi khóc rưng rức,khóc lớn như một đứa trẻ…
-đồ khốn im mồm đi
-ngoan để tôi kiểm hàng nhóc xem sao
-đừng chạm vào tôi,mẹ ơi cứu con …
Anh ta nói rồi kéo quần tôi xuống…tôi cắn mạnh vào tay anh ta…anh ta nhăn mặt nhưng không kêu,tôi cắn đến chảy máu tay…tôi vùng dậy rồi chạy ra góc giường ngồi co ro lấy chăn chùm người thì anh ta cởi bỏ áo,cởi bỏ quần ngay trước mặt tôi…tên khốn đó đã quay lại,tên khốn này lại định làm tổn thương tôi….
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc