Nô Lệ Tình Yêu - Chương 02

Tác giả: Tống Thị Phương Anh

Nếu như đời là một giấc mơ,tôi mong giấc mơ năm 17 tuổi này mãi mãi chỉ là một giấc mơ…
Bảo dập điếu thuốc lá xuống chiếc gạt tàn bên cạnh bàn…anh ta khẽ tiến lại gần Thảo…Thảo đứng run rẩy trong bộ đồ lót,cơ thể phổng phao của cô gái mới lớn khiến Bảo nhìn đầy vẻ mãn nguyện…anh ta khẽ vuốt tóc Thảo từ trước ra sau vai…mồ hôi Thảo nhễ nhại tóc dính trên vùng má…
-Đừng sợ chú sẽ nhẹ nhàng,đau đêm nay thôi,các đêm khác sẽ thích…( cười nhếch mồm)
Tôi cúi đầu không nói gì…anh ta dùng tay nâng mặt tôi lên rồi nhìn vào mắt tôi…
-Chỉ đau như kiến cắn thôi đúng k?
-Suỵt…đừng nghĩ đến chuyện đau đớn,hãy nghĩ đến cảm nhận của hai ta…
-Nhưng tôi k thích chú thì làm sao có cảm nhận được…
-Chú cũng đâu có thích nhóc…nhưng chú vẫn có cảm xúc bình thường đó thôi
Nói xong tay bảo kéo tuột chiếc áo lót của tôi xuống để lộ hẳn bầu иgự¢…anh ta cúi xuống hôn lên đầu ti rồi dùng lưỡi của mình liếm nhẹ…tôi nổi da gà co người…tôi đẩy ra
-Thôi …
-Còn lâu
Bảo bế tôi lên giường anh ta Ϧóþ miệng hôn tôi thật chặt dùng hai chân của mình quắp tôi,tôi cứ kêu anh ta lại cắn vào môi…môi tôi bật máu…
-Mẹ ơi…cứu con…mẹ ơi…
Tôi nhớ rất rõ gương mặt người đàn ông đó,người anh ta có mùi rượu,mùi của nước hoa,của keo vuốt tóc…một loại mùi cả đời tôi không bao giờ quên…
Bảo lấy tay xé chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ khi tôi cứ che…
-Nhóc cố thủ làm gì,kích thích chú hơn đấy…có muốn nhanh được về không…
Tôi nghe đến đó liền buông tay ,anh ta cười nụ cười rất đểu giả và kéo toạc quần của tôi…anh ta mân mê bằng tay…bắt tôi dạng chân liếm nhẹ xuống vùng kín…tôi co người lại rồi lắc đầu
-Buồn lắm…
-Đấy chính là cảm giác,đấy là thích,của nhóc rất đẹp chú rất thích…
Tôi nước mắt chảy xuống má nhưng gạt vội rồi nằm như kẻ mất hồn…anh ta đưa ďươñğ √ậț cứ mân mê ở cửa mình…
-Làm ơn nhanh đi,cháu muốn về nhà…
-Vậy sẵn sàng chưa,sẽ đau đấy
Anh ta nói rồi ấn ďươñğ √ậț vào â๓ đạ๏ của tôi…tôi hét lên vì đau…
-Đau quá…thôi…làm ơn đi
Anh ta giữ chặt chân tôi rồi cứ cố đưa vào…tôi đau dẫy lên anh ta cũng mặc kệ…anh ta cố phá cho bằng được…
Bảo thấy một chút máu chảy ra từ â๓ đạ๏…Thảo bật dậy kéo chăn ngồi run bần bật
-Sao thế
-Đau lắm,cháu đau ( nói vẻ mặt ngây thơ mếu máo)
-Đau lắm à
-Đau lắm k chịu được đâu…
Bảo nhìn ga giường có máu…anh ta thở dài rồi tiến tới sờ lên má Thảo mà Thảo hét lên
-Cháu muốn thế nào,làm chú mất hứng rồi đấy
-Cháu muốn về nhà…
Bảo với áo choàng ngồi dậy châm thuốc rồi quay mặt nhìn ra hiên
-Mặc đồ vào,lái xe sẽ đưa về,tiền ở trên bàn…
-Vâng …vâng cháu cám ơn chú nhiều ạ…
Tôi vội vã mặc quần còn trượt ngã…tiền ở trên bàn tôi sách lấy rồi chạy một mạch xuống dưới nhà…chạy thẳng ra cổng lên xe ngồi khóc tu tu vì sợ…
Người lái xe nhìn qua gương rồi an ủi
-Nín đi cháu,sếp Bảo cũng trả cho cháu xứng đáng rồi nên cứ nghĩ đến tiền mà cố mỉm cười cho xong…
Tôi ôm mặt khóc nức nở…Về đến nhà tôi chào chú lái xe rồi chạy thẳng lên nhà…mở cửa phòng mẹ đang ngồi chờ,đồng hồ báo 5h sáng
-Con sao rồi…
-Mẹ cầm lấy thứ mẹ muốn đi ( tôi đặt tiền lên bàn rồi vào phòng đóng cửa)
-Thảo…con sao rồi…nghe mẹ mở cửa ra mẹ bảo này con
Tôi ngồi sau cánh cửa phòng tựa lưng vào cửa ngồi bệt xuống ôm miệng khóc…mẹ đã bán mình…mẹ ơi tại sao…
Tôi đi tắm kì cọ sạch sẽ thân thể,vùng â๓ đạ๏ rất đau tôi cứ nghĩ đến người đàn ông đó là lại sợ…thức trắng đêm ,tôi dậy thay đồ đi học như kẻ mất hồn…mở cửa phòng mẹ nhao ra nắm tay tôi…
-Hôm nay nghỉ cũng được,mẹ con mình đi chợ nấu gì ngon nhé
-Mẹ k cần lo cho con,con ổn,con mạnh mẽ hơn mẹ nghĩ…
Thảo gạt tay mẹ đeo cặp đi ra ngoài,mẹ Thảo ngồi khóc nhìn con đi khuất “ Mẹ xin lỗi con nhiều lắm”…
Tôi đến trường ngồi học mà cứ vã mồ hôi,cô bạn thân tên Phương ngồi cạnh thắc mắc
-Này mày nóng lắm đấy
-Chắc do thời tiết thôi
-Sốt r đây này,xin cô nghỉ đi
-Sắp thi rồi tao phải học môn này ,k thể bỏ được,tao cố được…
Tan trường tôi dắt xe đạp về nhà mà vừa đi đường mắt cứ lơ mơ…cố gắng tỉnh táo để về nhà…vừa vào cửa thấy dì tôi đang ngồi ủ rũ ở ghế
-Con chào dì
-Thảo về rồi à con,mẹ con kb bị tội gì mà công an tới đưa đi rồi
-Công an ạ
-Phải,họ bảo đưa lên quận điều tra…
-Lên quận ạ…
-Phải đi rồi dì đang kb phải làm thế nào đây,kb là mẹ cháu mắc tội gì mà như vậy…
Tôi vội vã đạp xe lên quận nhưng không được gặp,chỉ nghe anh công an nói
-Mẹ em ăn trộm tiền số tiền lớn nếu bên kia họ rút đơn bảo lãnh thì còn có cơ hội,đây là chỉ thị từ trên xuống bắt làm luôn trong ngày
-Chỉ thị từ trên…
Tôi ra về môi khô tái nhợt đi,người uể oải…anh ta nói sẽ k hại mẹ,chắc chắn anh ta nuốt lời…tôi đạp xe tới khu nhà đứng chờ mãi vì bảo vệ không cho vào…
Lái xe của Bảo về tới cổng bảo vệ nhắn có đứa học sinh nói muốn gặp sếp bảo đang chờ ở góc kia…người đàn ông lái xe nhận ra Thảo vội vã hỏi khi Thảo ngồi trên xe đạp
-Có chuyện gì vậy
-Cháu cần gặp chú ấy
-Sếp bảo đang ăn tối ở nhà hàng bên kia…để chú gọi xem sao…
-Vâng nói cháu cần nói chuyện ạ…
“ Sếp bảo ạ,có cô bé hôm qua đang chờ ở cổng nói muốn gặp ạ”
“ đưa nó qua đây”
“ dạ vâng,đi nào cháu gái ok rồi,để xe đạp đấy lên xe chú chở đi”
Tôi ở trên xe cứ bấm chặt hai bàn tay…tôi lo kb phải nói từ đâu nói thế nào…đến nhà hàng…thang máy đưa tôi lên tầng thượng…trên tầng thượng một người kéo violin đứng kéo đàn giữa hai hàng bàn ăn trong nhà hàng…tôi đi theo sau người lái xe tới chỗ bàn ăn của Bảo…anh ta đang thái thịt bò và nhấp rượu vang…thấy tôi tới anh ta lau miệng nhẹ
-Ngồi đi…ăn gì thì gọi
Tôi cảm nhận người k được khoẻ nói giọng yếu ớt…
-Chú gọi gì cháu sẽ ăn đó
-Ok
Bảo 乃úng tay nhân viên ra anh ta gọi món cho tôi…tay anh ta rót rượu vang vào ly…
-Cháu k uống đượC
-Nhấp môi thôi
Thấy Thảo cầm rượu lên ngửi rồi nhăn mặt,Bảo nhìn Thảo vẫn mặc đồng phục,vai vẫn đeo balo…
Chợt bên góc bàn một cô gái nói sang
-Ồ ai vậy nhỉ,em chào anh Bảo
-Chào em
-Mời anh một ly nhé,hàng xóm mà ít có dịp chào hỏi
-Chào hỏi nhiều cũng đâu phải chuyện tốt ( Bảo nói thẳng vào mặt cô gái khiến cô ta ngượng)
-Đây là ai vậy anh
-Cháu gái anh
-Ôi bảo sao xinh xắn như chú mình vậy
Tôi thấy anh ta nói dối k chớp mắt lại còn nháy mắt với tôi
-Xinh hơn chú chứ ,phải không…
Anh ta thái thịt bò ra rồi đưa cho tôi…tôi cứ định mở miệng thì nhạc to khiến tôi khó nói chuyện…tôi cắn miệng thịt rồi thấy nó vẫn đỏ vội vã chạy vào tolet nôn thốc nôn tháo…tôi nôn hết ra toàn nước…lấy giấy lau miệng …lau cả nước mắt khi nôn…tôi buồn đầu chẳng suy nghĩ được gì…bên ngoài tiếng hai cô gái nói
-Người mày chào hàng xóm tên Bảo kia là ai thế,trông đẹp trai phong độ thật
-Chuyện…anh ta là…mà thôi nói mày lại ngại,anh ta có quyền có tiền cao lắm,ở khu tao thì mày hiểu đâu phải dạng vừa
-Uk thấy mày con gái của tập đoàn nổi tiếng mà nói chuyện có phần e dè,anh ta làm gì vậy doanh nhân à
-Có quyền hiểu k,doanh nhân đã là gì…thôi ra đi đứng đây nóng quá…
Tôi mở cửa đi ra…anh ta có quyền…
Ra bên ngoài anh ta đứng chờ tôi
-Nhóc sao thế
-Chú nuốt lời kiện mẹ cháu đúng k
-Sao lại nôn,thịt bò sống bảo họ nướng kĩ nhé vì chú hay ăn tái
-Chú trả lời cháu đi
-Phải…do cháu k làm tốt phận sự của mình
-Chú muốn thế nào nữa,cháu mệt lắm rồi ,chúng ta mới quen nhau chú cách xa cháu khá nhiều tuổi ,chú hiểu thấu đáo rằng cháu sợ mà…
Bảo nắm lấy tay tôi kéo tôi vào thang máy…tôi giật mạnh ra anh ta giữ chặt…xuống dưới thả tay tôi ra
-Đau quá ( tóm chặt tay)
-Về đi giữa chúng ta không có liên quan gì ai làm người đó chịu
-Chú ngủ vs tôi rồi còn gì…rút đơn lại đi chú,để mẹ tôi được về nhà…
Nói rõ to giữa đường khiến mọi người nhìn…
-Tôi chưa thấy thoả mãn…như tôi nói nhóc chưa làm tròn bổn phận…thế nên giao kèo k thành công…
Tôi ném cặp sách vào người anh ta…
-Chú muốn gì tôi cũng chịu…
-Lên xe đi rồi nói tiếp
Lái xe: cậu tự lái
-Uk về đi tôi sẽ tự lái…
Lên xe tôi cởi cúc áo…
-Chú làm gì làm đi
-Ô này…này…stop…
Bảo thấy má Thảo đỏ ửng hai bên…anh ta sờ lên trán Thảo…
-Chú làm luôn đi bao giờ thoả mãn cũng được
-Sốt cao thế này thoả mãn gì…dốt thật…
-Cháu mệt từ sáng mà…mệt lắm…( nói xong nhắm mắt lịm luôn)
Bảo quay xe tới thẳng bệnh viện khách sạn trong khu…anh ta nhìn Thảo cúc áo đang cởi dở trong chiếc áo học sinh…cài lại vội vã cho Thảo rồi bế vào trong bệnh viện…
-Bác sỹ đâu rồi…bác sỹ…
Ngồi nhìn Thảo nằm truyền…anh ta có điện thoại lưu là “ Mẹ”
-Con mai về nhé
-Có việc gì vậy
-Mẹ nhớ con thôi mà
-Mẹ nhớ thì phải qua thăm con chứ
-Vác xác về ( quát lên r cúp máy…Bảo cười khi thấy mẹ giận dỗi)…
Nhìn Thảo anh ta xoa đầu “ điên thật mình chuyển sang thích bọn trẻ con khi nào thế nhỉ”…
Tôi mở mắt Thấy Bảo đang ngồi cạnh nhìn thẳng vào tôi khiến tôi giật mình,anh ta đưa tôi vào viện…
Bảo: 5p nữa mẹ nhóc sẽ dc ra nếu như nhóc đồng ý vs chú một chuyện ( Bảo chỉnh dây truyền nước ở tay Thảo)
-Chú nói đi ạ
-Chú cần một người có thể để chú quan hệ mọi lúc mọi nơi,bất cứ khi nào chú có nhu cầu…và đặc biệt chúng ta vẫn sẽ sống cuộc sống của mỗi người ai làm vc của người đó,k đi sâu về nhau,tiền chú sẽ tạo cho cháu một tài khoản riêng hàng tháng sẽ tự động vào tài khoản như một mức lương và nếu chú vui tất nhiên cháu sẽ có thưởng…
-Vậy khác nào một nô lệ tình dục
Bảo nháy mắt
-Cái đó thú vị mà…
Tôi nắm chặt tay vào chăn ,người đàn ông này là nỗi ám ảnh kinh hoàng xuất hiện trong đời tôi….
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc