Thấy Cảnh Thiên đưa Ngọc Dao rời khỏi, lúc này sắc mặt Tử Lâm mới biến sắc, vẻ mặt lo lắng, ánh mắt thoáng qua sự buồn bã như đang che giấu một việc gì đấy không thể nói ra, nhỏ giọng với tên đàn em gần đấy " Đi xem cô ấy thế nào?"
" Vâng! Lão đại."
Không ai biết trong lòng anh đang nghĩ cái gì cả. Bắn cô xong, bây giờ lại cử người đi xem tình hình của cô?
Anh vứt khẩu súng trên tay qua một bên, rồi xải bước đến trước thân thể người phụ nữ đang nằm thoi thóp dưới sàn nhà, co rúm lại như một con tôm nhìn thật đáng thương.
Khoé miệng Tử Lâm nhếch lên, ngồi xổm trước mặt Thảo Nhi, mỉa mai.
" Đừng tưởng tôi không biết cái thai đó là của ai. Dùng nó để ép Mặc Tử Lâm này lấy cô sao? Cô cũng quá xem thường tôi rồi đấy. Trình Thảo Nhi, hôm nay tôi không Gi*t cô, nhưng cái thứ trong bụng cô thì không may mắn thế đâu."
" Anh..." Thảo Nhi cố gượng người, dùng hết sức mà cầm ống quần Tử Lâm, thều thào yếu ớt " Tại sao chứ? Em có gì mà thua con nhỏ đấy."
Tử Lâm nhướng mày nhìn Thảo Nhi với vẻ chán ghét, khó chịu mà giật ống quần ra khỏi tay của Thảo Nhi, gắt gỏng " Cô không xứng để đem ra so sánh với Ngọc Dao, một chút móng tay cũng không."
Nghe những lời này, bản thân Thảo Nhi cũng không hiểu tại sao lại rơi nước mắt. Trái tim đau đớn, cảm giác cứ như có ai đó đang dùng kim chọc ngoáy vào sâu tận tâm can.
Phải chăng Thảo Nhi đã thật sự có tình cảm với Tử Lâm? Nhưng từ khi nào chứ? Bản thân ả tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
Thảo Nhi yếu ớt cố gắng buông ra vài từ.
" Ba em! Sẽ không bỏ qua cho anh."
Tử Lâm cười lạnh " Sao? Muốn chạy về méc ba à?"
" Anh..."
" Tôi sẽ không cho phép bất kỳ ai động vào hay làm tổn thương Âm Ngọc Dao, cho dù là ba cô, tôi cũng sẽ đấu tới cùng."
Ánh mắt sắc bén nhìn Thảo Nhi, khiến ả rùng mình sợ hãi, cúi đầu úp mặt xuống sàn nhà mà né tránh, giọng nói như bị đứt hơi " Xin anh, em sai rồi."
Nhưng lại kèm theo đó là một nụ cười không thể nào nguy hiểm hơn, khoé miệng hơi cong lên, một ánh nhìn đầy mưu mô. Đến nước này, Thảo Nhi vẫn có thể toan tính, ám hại chia cắt hai người, thầm tự đắc trong lòng:
" Không sao, chỉ cần khiến người các ngươi cấu xé nhau là tao đã thấy vui rồi. Một chút đau này đã đáng là gì? Cái thứ trong bụng, tao cũng đang tính bỏ nó, nếu đã biết rồi thì mượn tay Gi*t người. Như vậy lại có cái cớ khiến ba tìm đến Mặc Tử Lâm để tính sổ."
Tử Lâm đứng phắt dậy, lạnh lùng ra lệnh đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Thảo Nhi " Nhét thuốc vào miệng cô ta."
Thảo Nhi ra sức vùng vẫy, cố gắng không uống như đang chống chả quyết liệt, thể hiện bản thân bị ép không can tâm, nước mắt chảy dòng đến đáng thương " Không, tôi không uống. Tử Lâm, tha cho em đi."
Ngoài miệng cầu xin, nhưng trong lòng thì trái ngược, mừng rỡ như hoa nở.
" A A A A!"
Sau đó chỉ còn tiếng hét thảm thiết vang lên đến chói tai.
Lúc này tại bệnh viện lớn.
Cảnh Thiên khi đó đã lập tức lái xe đưa Ngọc Dao tới bệnh viện, đến bây giờ cô vẫn không dám tin Mặc Tử Lâm đã nổ súng và muốn Gi*t mình, trong lòng càng thêm nhói đau, ánh mắt trong veo mang theo u buồn cứ nhìn vào khoảng không vô tận.
" Cũng may vết thương không vào chỗ nguy hiểm, muốn lấy đạn ra, tôi cần phải gây mê trước đã " Bác sĩ quan sát cẩn thân vết thương rồi đưa ra kết luận.
" Ông cứ làm gì thì tùy, chỉ cần lấy nó ra thôi." Cảnh Thiên đứng bên cạnh điềm đạm nói.
" Không cần gây mê, trực tiếp lấy nó ra đi."
Ngọc Dao bất ngờ lên tiếng, câu nói không chỉ khiến bác sĩ ngạc nhiên, mà ngay cả Cảnh Thiên cũng cũng phải giật mình ngơ ngác.
" Ngọc Dao, cô bị làm sao vậy? Không gây mê, cô sẽ đau đấy."
" Tôi nói sao thì cứ làm vậy đi." Giọng nói đầy kiên định.
Cảnh Thiên và bác sĩ đưa mắt nhìn nhau, do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn là chọn nghe theo lời của cô.
Ngọc Dao làm vậy không phải để thể hiện bản thân mình chịu đau, hay cứng rắn đến mức nào, mà đang dùng chính nỗi đau này để ghi nhớ những gì anh đã làm với cô.
Đôi mắt đỏ hoe, vấn vương những giọt lệ. Mũi dao chạm vào da thịt, đau đớn đến say sẩm mặt mày mà cảm nhận rõ rệt. Đầu óc căng thẳng đến vã cả mồ hôi, hai tay siết chặt vạt áo,cắn chặt răng để chịu từng cơn đau trên thớ thịt.
Quyết không phát ra bất cứ âm thanh đau đớn nào.
" Mặc Tử Lâm, rốt cuộc bản thân tôi đã làm sai chuyện gì, mà phải chịu đựng thiệt thòi như thế này?" Cô thầm than trách, ruột gan lại quặn lên từng cơn.
Nhìn thấy cô như vậy, Cảnh Thiên không nhịn được mà lên tiếng:
" Tại sao phải chịu đựng như vậy?"
Ngọc Dao khẽ cười nhạt " Tôi còn có thể làm khác được sao?"
Cảnh Thiên im lặng không đáp, nhìn người con gái mình thầm thích trước mặt mà không thể làm gì, cũng không thể chạm vào được, cậu từng nghĩ sẽ đưa cô đi trốn. Nhưng lại không đủ can đảm để làm, rất sợ bị Tử Lâm bắt lại, mọi thứ sẽ càng trở nên đáng sợ hơn.
Tử Lâm là con người thế nào, đương nhiên cậu biết chứ.
Cảnh Thiên không hỏi gì thêm, nhưng cậu cũng đoán được vài phần Ngọc Dao đang nghĩ gì, cô bây giờ rất hận anh.
Thật sự rất hận.
Hận tới mức không không thể Gi*t ૮ɦếƭ anh bây giờ.
Vài giờ sau, viên đạn cũng được lấy ra. Bác sĩ cẩn thận băng lại vết thương giúp Ngọc Dao, rồi dặn dò những gì cần thiết nhất.
Cảnh Thiên đưa cô về, suốt dọc đường cô không nói gì cả, chỉ ngồi một chỗ ngắm nhìn ra bên ngoài cửa kính xe, ánh mắt to tròn trong veo mà đượm buồn, từng hồi như nhìn sâu vào đôi mắt là một giai điệu thê lương.
" Phu nhân về rồi! Lão đại đang chờ phu nhân trong phòng."
Sau khi quay về, thì một tên đàn em chạy ra báo cáo với cô.
Ngọc Dao không đáp, chỉ khẽ gật đầu rồi ôm cánh tay đang bị băng bó, bước từng bước đi theo.
Cảnh Thiên không đi theo cô, chỉ biết đứng từ xa nhìn cô với ánh mắt lưu luyến mà thầm nghĩ " Chỉ cần một từ muốn ở em. Bằng mọi giá, tôi sẽ đưa em đi trốn."
Một lúc sau, Ngọc Dao cũng đã đứng trước một căn phòng, hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa đi vào.
Mặc Tử Lâm hiên ngang ngồi trên ghế như đang chờ đợi cô đến. Thấy cô, anh lạnh giọng chất vấn " Không gây mê để lấy đạn, muốn ૮ɦếƭ đến thế sao?"
Ngọc Dao nhướng mày khó hiểu " Anh cho người theo dõi tôi sao?"
" Theo hay không, không đến lượt em quản."