Ngọc Dao vừa hơi thả lỏng, buông cánh vai của Mặc Tử Lâm ra, một vết răng rõ rệt được in lên, anh như không thể điều khiển được chính bản thân mình mà càng tiến sâu hơn nữa, sự cuồng nộ trong cơ thể anh nó cứ dâng lên mạnh liệt, thôi thúc anh lên tới đỉnh điểm.
" A... Tử Lâm, anh...anh nhẹ chút. Lâm, em chịu không nổi, dừng lại...cầu xin anh."
Gương mặt Ngọc Dao nhíu lại, đôi mắt long lanh bị bao phủ bởi những giọt nước mắt, toàn thân rạo rực như một ngọn lửa được châm thêm dầu càng bén lên, nhiệt độ của cả hai tăng lên vòn vọt. Từng giọt mồ hôi hột, cứ chậm rãi lăn từ gương mặt điển trai, tới xuống vòng иgự¢ săn chắc, phần bụng tám múi không ngừng nhịp động.
" Em là người dính thuốc, cơ thể em đang kêu gào tôi, đáng lẽ phải muốn nhiều hơn nữa, sao lại muốn dừng lại?" Vừa cười anh vừa nói với ngữ điệu châm chọc cô.
" Đừng nói nữa." Ngọc Dao thẹn thùng mà quay đi.
Toàn thân bị anh động chạm, xoa nắn đến run rẩy kịch liệt, các dây thần kinh như bị tê liệt, không thể c.ưỡng lại mà hơi gập cong người, phối hợp với từng động tác của anh.
Âm thanh ՐêՈ Րỉ vang vọng trong căn phòng mặn nồng, từng cử chỉ dịu dàng cho đến cuồng nhiệt. Sự đúc thúc của anh khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái, cơ thể dần giãn ra cũng là lúc thuốc dần tan.
Chừng hơn một tiếng sau, cuối cùng cũng dừng lại. Ngọc Dao vì bị Tử Lâm vặt kiệt hết sức lực mà nằm ngủ ngon lành trong vòng tay của anh.
" Nhớ lấy, em là của tôi."
Giọng nói khẽ thì thầm như chỉ muốn cho cô nghe thấy.
Hai người âи áι trong phòng mà không hề hay biết, Thảo Nhi đứng bên ngoài nghe thấy hết toàn bộ. Ả đang kìm nén lại cơn giận dữ trong lòng, một ánh mắt ghen ghét, đầy sát khí giống như của một tên sát nhân đầy căm phẫn.
Ả đay nghiến bước đi trong đầu lại bắt đầu trỗi lên một kế hoạch khác " Để mày sống, đúng là một hậu hoạ sau này. Gi*t không được, thì tao sẽ chia rẽ cả hai. Không ăn được thì tao sẽ đạp đổ."
Từng bước từng bước, mang theo tâm trạng ghen tỵ của kẻ mưu mô đầy dã tâm.
Vài giờ trôi qua, Ngọc Dao cũng dần tỉnh lại. Nhìn quanh thì không thấy Mặc Tử Lâm đâu cả. Cô ngồi dậy, cảm nhận cơ thể rã rời như muốn rụng cả tay chân, chỉ mới hơi động cái là một cơn đau từ dưới truyền lên, làm cô không thể bước tiếp, đay nghiến chửi anh.
" Đồ cầm thú!"
Phía dưới có hơi khó chịu, Ngọc Dao muốn đi tắm lại lần nữa, thì ánh mắt của cô dừng lại ở một mảnh giấy trên bàn, tiện tay gần đó mà cầm lên xem " Em dậy thì ngủ thêm chút nữa. Anh ra ngoài có chút chuyện, sẽ cố gắng sắp xếp để về sớm với em."
Ngọc Dao không quan tâm, hờ hững vứt mảnh giấy đi, lạnh lùng lẩm bẩm.
" Đi luôn đi."
Bất chợt đôi mắt Ngọc Dao mở to, cô như nhớ tới điều gì đó mà nhanh chóng lật tung cái gối lên. Một vỉ thuốc xuất hiện trước mặt cô.
" Nó vẫn còn ở đây sao?"
Ngọc Dao cầm lên, vậy mà Tử Lâm nằm ngủ mà lại không biết. Đây là vỉ Tђยốς tгáภђ tђคเ mà Thảo Nhi đã từng đưa cho. Siết chặt nó trong tay, không biết cô đang nghĩ gì? chỉ vài giây sau đã bóc ra một viên rồi bỏ vào miệng, nuốt ực xuống không cần dùng tới nước.
" Khụ khụ." ho vài tiếng rồi lẩm bẩm trong miệng " Xin lỗi! Tôi không muốn con của tôi có một người cha như anh."
Ngọc Dao chống tay xuống giường. Cô muốn đi xuống, nhưng lại vô tình nghe được cuộc thảo luận của hai hầu nữ đi ngang qua cửa phòng.
" Tội quá đi. Cảnh Thiên không biết vì sao lại thê thảm tới mức độ như vậy. Tôi suýt thì nhận không ra luôn đấy."
" Còn sao nữa. Nghe nói là tranh dành phụ nữ với ông chủ đấy."
" Thật...thật á!"
" Má ơi! Bé bé cái miệng thôi, không ૮ɦếƭ cả lũ bây giờ..."
Tiếng xì xào càng lúc càng đi xa. Ngọc Dao không thể nghe thấy được nữa, cô thấp thỏm vội đưa chân bước xuống, muốn tiến về phía cửa để nghe rõ hơn.
Rầm!
Cô ngã úp chụp mặt xuống đất vì cơn đau đến từ phía dưới.
Thật tức ૮ɦếƭ mất.
Lúc này Ngọc Dao mới nhớ ra chuyện của Cảnh Thiên, trong lòng càng thêm áy náy. " Tại sao mình có thể quên Cảnh Thiên được." Cũng chỉ vì quan tâm cô mà bị Tử Lâm nghi ngờ có gian tình và bị bắt giam, bị đánh đập không thương tiếc.
Cảnh Thiên nhất quyết không chịu thừa nhận tình cảm mờ ám, bị người ta vu khống, nên mới bị đánh cho thảm hại.
" Mình phải đi tìm Tử Lâm, phải nói rõ chuyện này với anh ta."
[...]
Lúc này tại sòng bài nhà ông Trình.
Không khí trở nên vô cùng nặng nề. Gương mặt của Mặc Tử Lâm đen kịt như đít nồi, anh lạnh giọng.
" Bỏ cái thai đi."
Ông Trình nghe xong thì nổi cơn tam bành, đập tay xuống bàn đứng phắt dậy, chỉ tay nói lớn vào mặt Tử Lâm.
" Mặc Tử Lâm, tôi nể cậu là con trai của bạn thân tôi, nên mới kính nể cậu. Con gái tôi bị cậu làm cho có bầu, vậy mà cậu có thể nói ra được cái câu đó sao?"
Mặc Tử Lâm nhếch mép cười khẩy.
Thảo Nhi thấy vậy thì vô cùng mềm yếu, nước mắt lã chả tủi thân, giọng nói nức lên.
" Tử Lâm. Nó là con anh mà. Anh ghét em ở điểm nào, em sẽ vì anh mà sửa. Xin anh đừng ép em bỏ đi đứa con này, tội nó lắm!"
Mặc Tử Lâm mặt không chút biến sắc, vẫn giữ nguyên một gương mặt lạnh băng, giọng điệu mỉa mai bóng gió.
" Làm sao cô chắc chắn nó là con tôi? Trong khi cô là một dân chơi nổi mà ai cũng biết?"
Thảo Nhi có chút chột dạ, nhưng ả nhanh chóng lấy lại bình tĩnh mà nói:
" Cái thai này đã được hơn một tuần rồi, trong một tuần đó em chỉ qua.n hệ với anh thôi."
Anh cười lạnh " Vậy những ngày khác là qua.n hệ với đàn ông khác à?"
"Anh..." Thảo Nhi uất ức, bật khóc quay qua cầu cứu ông Trình " Ba! Ba nhất định phải giúp con. huhu..."
" Yên tâm, ba sẽ không để con chịu thiệt." Giọng ông Trình nhỏ nhẹ, xoa xoa mái tóc Thảo Nhi dịu dàng. Rồi đưa mắt liếc xéo Mặc Tử Lâm. " Tôi không cần biết, nội trong tuần này nhất định phải cưới Thảo Nhi. Nếu không hai nhà chúng ta sẽ cắt đứt mối hợp tác này." Ông Trình đanh giọng.
Anh nhíu mày khó chịu, thầm nghĩ trong đầu " Đúng là lão cáo già."
Nếu như bây giờ không có sự hậu thuẫn từ ông Trình, Tử Lâm chắc chắn sẽ bị FBI bắt lại. Anh nghiến răng.
" Được! Cưới thì cưới."
Thảo Nhi nghe xong thì vui mừng trong lòng, không thể giấu được nụ cười đắc ý mà lộ ra, ánh mắt thâm độc thầm nghĩ đến kế hoạch tiếp theo " Chống mắt lên mà xem, tao sẽ làm hai người các ngươi mãi mãi phải chia ly."