" Chuyến bay MB422 đi tới Ôn Less. Sau 20 phút nữa sẽ cất cánh."
Tiếng Micro thông báo.
Ngọc Dao đang ngồi chờ trên ghế, mắt không ngừng đảo liếc nhìn xung quanh, trong lòng cứ nôn nao một cảm giác gì đó bất an, gương mặt hiện lên rõ vẻ lo lắng.
Một bàn tay từ phía sau đặt lên vai cô, cất giọng.
" Dao Dao, con làm sao vậy?"
Cô giật mình quay lại ấp úng " Mẹ! Con...con không sao."
" Không sao là tốt, giấy tờ kiểm tra xong rồi, chuyến bay của chúng ta bắt đầu vào 10 phút nữa."
Hai người cũng ngồi lại chờ đợi, Bà nắm tay cô mà cứ run lên, đổ cả mồ hôi hột. Ngọc Dao thấy vậy thì liền chấn an " Mẹ à! Chúng ta sẽ không sao."
Đôi mắt trìu mến quay qua nhìn cô khẽ gật đầu.
Nhìn mẹ gầy gò hốc hác đi nhiều như vậy, trong lòng cô thật sự rất nhói đau. Nếu ba cô không phải sát thủ thì có lẽ, cô đang sống trong một gia đình hạnh phúc, chứ không phải trốn chui trốn lủi thế này.
Cứ nghĩ tới là lại đau lòng, không thể kiềm nổi nước mắt, một giọt nhạt nhoà chảy ra.
" Thôi ૮ɦếƭ!" Mẹ cô bỗng lên tiếng.
" Sao vậy mẹ?"
" Hình như do hồi hộp lo lắng quá, mẹ cảm thấy bồn chồn trong lòng dẫn tới đau bụng mất rồi. Dao Dao, con ngồi ở đây chờ mẹ."
Rồi vụt chạy đi.
Cô định kêu lên, nhưng lời vừa ra thì lại nuốt vào trong, lẩm bẩm trong miệng.
" Hay thôi, cứ đợi vậy."
Ngọc Dao đang ngồi đợi bên trong, thì bất ngờ bên ngoài bỗng nhốn nháo cả lên. Hàng loạt, cả đến vài chục chiếc xe dừng lại, cô tò mò ngước mắt ra nhìn.
Một người đàn ông từ trong xe bước ra, khuôn mặt điển trai cùng với thân hình cao ráo, mặc trên người là chiếc áo ngắn tay cổ tròn bó sát làm lộ tám múi săn chắc, hút hồn ánh mắt tất cả nữ giới xung quanh.
Nổi bật nhất vẫn là hình xăm trên cánh tay trái ấy, đặc biệt dễ nhận ra thân phận của anh.
" Cho người bao vây toàn bộ sân bay này, chặn đứng tất cả chuyến bay, không cho bất kỳ chiếc nào cất cánh."
" Vâng!"
Anh nhếch cười nhìn vào màn hình điện thoại định vị, chấm đỏ đang đứng yên thì bỗng di chuyển, anh nhỏ giọng như chỉ có bản thân anh nghe " Tiểu Dao Dao...lại chạy."
Ngọc Dao toá hỏa giật mình, bỏ hết cả đồ đạc lại chạy vào trong nhà vệ sinh để tìm kiếm mẹ " Anh ta đến rồi...sao lại nhanh như vậy chứ?"
Cô hốt hoảng khó hiểu, vừa nghĩ vừa chạy vào nhà vệ sinh gọi lớn.
" Mẹ! Mẹ ơi!"
Chạy tới đập từng cánh cửa.
Rầm rầm!
" Ê con kia! Mày bị điên hả?"
" Tôi xin lỗi!"
Một người phụ nữ trong đó thấy vậy thì bực tức quát lên. Còn cô bây giờ rất hoảng loạn chỉ biết xin lỗi rối rít, nhưng tìm mãi, gọi mãi không thấy mẹ cô trả lời.
Ngọc Dao như nhớ ra cái gì đó " Có lẽ mẹ đã ra ngoài rồi!" lập tức chạy ra, trong lòng cứ văng vảng tiếng nói của bản thân " Với tính cách của anh. Nếu như bị tóm được, mình ra sao cũng được nhưng mẹ tuyệt đối không thể xảy ra chuyện."
Vừa mới chạy ra, Ngọc Dao như ૮ɦếƭ lặng, cặp mắt mở trừng chảy ra dòng lệ ấm nóng. Đôi chân run rẩy cố gắng đứng vững. Trước mắt cô là mọi người đều bị anh khống chế dồn lại một góc, ngồi xổm hai tay giơ lên đầu cúi xuống.
Mẹ cô thì bị hai tên đàn em của anh bắt lại, dán miệng bịt mắt.
Mặc Tử Lâm nhìn chằm chằm vào Ngọc Dao, cô chợt sợ hãi cứ như có một dòng điện chạy dọc qua sống lưng, cái ánh mắt đó thật sự rất đáng sợ.
" Đúng là quá dễ dàng, Tiểu Dao Dao, cô chơi cái trò trốn tìm với tôi đúng là quá dở."
" Anh... anh định làm gì mẹ của tôi? Mau thả mẹ của tôi ra."
" Không vội. Tôi sẽ cho cô một cơ hội, chơi một trò chơi với tôi. Nếu cô thắng, tôi sẽ để hai mẹ con cô đi. Còn nếu cô thua..." Rồi anh đứng lên với nụ cười bí hiểm, từ từ bước về phía cô, theo bản năng cô cứ bước lùi cho tới khi lưng chạm vào một cái cột.
Anh đứng trước mặt cô, khom lưng ghé sát miệng vào tai cô nói nhỏ " Nếu cô thua... Không chỉ theo tôi về, mà còn phải vĩnh viễn trở làm nô lệ phục vụ nhu cầu s.inh lý cho tôi."
" Đê tiện."
Ngọc Dao ấm ức, tức đến đỏ mặt run người, không nhìn được mà chửi anh.
Nhưng anh không giận, ngược lại còn cong khoé miệng lên cười, hạ giọng ám chỉ nói:
" Cô không có quyền từ chối đâu, tất cả sinh mạng ở đây đều nằm trong tay cô."
Gương mặt cô tối sầm lại, hai tay siết chặt gấu áo, càng tức càng hận, cắn răng mà đáp ứng " Anh muốn gì?"
" Đơn giản thôi. Phạm vi là bên trong toàn bộ chỗ này, cô phải tìm chỗ trốn. Nếu trong vòng 30 phút, tôi không thể tìm thấy cô thì cô thắng...tôi sẽ tha. Còn không, cô tự biết đáp án rồi đấy."
" Được...Tôi trốn!".
||||| Truyện đề cử: Câu Chuyện Đã Qua |||||
Ngọc Dao liếc nhìn mẹ đầy thương tâm, rồi cố kìm nén cảm xúc lại mà xoay người chạy đi, lòng thầm khóc " Mẹ! Con xin lỗi! Nếu mẹ có chuyện gì, con sẽ ân hận cả đời mất."
Nhìn bóng dáng cô dần khuất, anh vẫn tỏ ra bình tĩnh chưa đi vội. Đưa mắt nhìn dưới cổ chân cô, nhướng mày khó hiểu trong lòng " Chuông không kêu nữa sao? Hỏng rồi à?"
Mặc Tử Lâm móc trong túi ra một cái định vị, chấm đỏ liên tục di chuyển chưa có dấu hiệu dừng lại.
Vài giây sau, cuối cùng cũng dừng lại, anh khẽ cười " Tìm thấy rồi." và bắt đầu di chuyển.
" Em có chạy đằng trời với tôi. Tiểu Dao Dao, lần này tôi sẽ cho em thấy kết quả khi dám không nghe lời, dám thách thức sự kiên nhẫn của tôi."
Ngọc Dao trốn dưới gầm cầu thang tầng 1, cuối góc tầng. Cô nép mình trong đó không dám thở mạnh, tim đập thình thịnh như muốn nhảy ra ngoài, mồ hôi trên trán cứ dần lăn xuống từng giọt, cô khom người ôm chặt lấy hai đầu gối thầm nghĩ, tự chấn an bản thân.
" Chỉ cần ngồi ở đây 30 phút, chắc chắn anh ta sẽ không tìm ra. Nơi này rộng lớn thế này cơ mà. Mình đã lợi dụng điểm mù của Camera mà đi, sẽ không sao đâu."
Tích tắc.
10 phút đã trôi qua.
Nơi này đáng lẽ ồn ào, nhưng vì có sự xuất hiện của anh nên nó yên tĩnh đến đáng sợ.
Ngọc Dao chắc chắn mình sẽ thắng, cứ ngồi thu mình vào một góc như vậy, toàn thân run rẩy bồn chồn mà không hề hay biết Mặc Tử Lâm đã đứng ở phía trên từ khi nào, ngay trên đầu của cô.
Anh chăm chú nhìn đồng hồ như đang chờ đợi điều gì đó, chờ đợi thời gian thích hợp hay chờ đợi thử thách sự kiên nhẫn của cô?
" Năm phút nữa, tôi sẽ vào đó chơi với em."
Anh tự nói trong lòng, khoé miệng không tử chủ mà cong lên một nụ cười d.âm tà, ánh mắt như đang bị k.ích thích bởi trò chơi mà anh nghĩ ra và sắp làm.