" Tôi không buông, anh làm gì được tôi?" Ánh mắt cô như nói lên tất cả.
Mặc Tử Lâm nhận ra điều đó, anh đâu phải người dễ chọc. Bất chấp cơn đau mà tấn công càng hôn sâu hơn. Hôn tới mức khiến cô nghẹt thở, khó chịu mà phải buông ra.
Nhưng anh thì không, anh muốn trừng phạt cô, gặm nhấm đôi môi nhỏ rồi cắn trả lại.
Ngọc Dao đau đớn thét lên " Á!"
Tử Lâm đưa tay lên quệt vết máu trên khoé miệng, cười khẩy " Có qua có lại. Ngọc Dao, tôi không thể chờ nổi đến sinh nhật đủ 18 tuổi của cô nữa rồi." Ánh mắt hằn lên những tia nguy hiểm.
" Anh... Tôi cấm anh.. Tôi chưa thành niên..."
" Nhưng phía dưới phát triển đầy đủ là được rồi." Khuôn mặt cười lên pha chút ranh ma.
" Không, tôi chưa sẵn sàng."
Mặc Tử Lâm dụ dỗ Ngọc Dao "Làm đi, sướng lắm."
Ngọc Dao đỏ bừng mặt, lắc đầu từ chối muốn chạy khỏi anh. Nhưng bị anh ghì chặt trên giường không tài nào thoát được.
" Anh thả tôi ra đi. Tôi...tôi đói rồi."
" Đói rồi. Vậy thì ăn chuối của tôi không? Nó to lắm."
" Đồ vô sỉ, biến thái." Ngọc Dao hét lên.
Tử Lâm đưa lưỡi ra liếm lấy vành tai Ngọc Dao, làm cô chợt giật thót, rùng mình một cái. Một cảm giác như bị rút đi linh hồn mơ màng đến khó tả.
Anh trầm giọng khẽ nói vào tai cô " Làm nhé!"
Cộc Cộc Cộc.
Thanh âm của tiếng gõ cửa vang lên, làm tan không khí lãng mạn đang chuẩn bị âи áι.
Giọng nói ấy vang lên " Ông chủ! Tiểu thư Thảo Nhi muốn gặp, nói là có chuyện quan trọng cần bàn."
Anh nhíu mày, gằn giọng nói ra " Kêu cô ta đợi đi."
" Nhưng tiểu thư ấy muốn gặp ông chủ ngay lập tức."
Mặc Tử Lâm bị làm phiền, tức giận mà quát lên " Tôi bảo cô ta đợi, ngươi bị điếc à?"
Giọng ngoài kia run rẩy, có vẻ như đang sợ hãi " Tiểu...Tiểu thư đó nói, có liên quan đến sát thủ đã Gi*t ba của ông chủ."
Nghe tới đây, Tử Lâm lập tức trèo xuống khỏi người Ngọc Dao, nhanh chóng mặc đồ rồi đi ra ngoài. Không còn đếm xỉa gì tới cô nữa.
" Là ba sao?"
Ngọc Dao trong lòng cũng rất muốn biết về tin tức của cha mình. Cô nhanh chóng bước xuống giường, tiếng chuông dưới cổ chân cứ kêu lên mỗi khi cô di chuyển, thật khó chịu.
Nhưng vừa ra khỏi cửa là bị hai người của anh chặn lại " Ông chủ có lệnh, không cho phép cô ra ngoài. Mong cô quay trở lại trong phòng."
Dù có chút bực bội vì bị anh giam lại, nhưng cũng chẳng thể làm được gì khác, đành phải quay lại trong phòng, ngồi chờ anh để hỏi thôi.
Mặc Tử Lâm vẫn mang vẻ mặt đáng sợ lạnh lùng ấy nhìn mọi người, rồi đi tới một căn phòng rộng lớn. Thảo Nhi đã đứng đợi sẵn ở đó.
" Cô biết ông ta đang ở đâu sao?"
Thấy anh đến mà chưa gì đã hỏi về ông ta thì cũng hơi thất vọng. Ả cố tình mặc một bộ đồ đỏ bó sát, để lộ vòng eo chuẩn, cơ thể quyến rũ, giọng nói ngọt ngào, khiến ai cũng phải say đắm cất lên.
" Tử Lâm, ngồi đi. Từ từ em sẽ kể cho anh nghe."
Anh không nói gì cả, cũng đi lại ghế ngồi xuống, lạnh giọng " Nói đi."
Thảo Nhi không vội, ả õng ẹo phô ra những đường cong, thân hình ѕєχy để mê hoặc trước mặt anh. Nhưng không ngờ rằng, anh không hề hứng thú với ả một chút nào.
Anh cau mày, gương mặt xám xịt đanh giọng " Nói mau."
Thảo Nhi lại không chút hoảng sợ, ngược lại còn đi tới vòng qua sau gáy anh, trườn người trên ghế, giọng nói ngọt mật như rót vào tai anh.
" Sao phải vội như vậy? Chúng ta dù gì cũng biết qua nhau rồi. Hiếm khi em qua đây, hay là chúng ta uống vài ly được không? Rồi em sẽ nói cho anh biết mọi tin tức về ông ta mà em biết."
Tử Lâm có chút do dự, nhưng rồi cũng đồng ý " Được."
Thảo Nhi vui như mở cờ trong bụng, vẫn cái dáng đi yểu điệu, mà tới ngồi cạnh anh.
Một chai rượu vang đã được chuẩn bị sẵn từ trước. Thảo Nhi rót cho anh, rồi tự rót cho mình.
" Cạn ly."
Tiếng ly cụm vào với nhau. Thảo Nhi hé nhìn anh uống, khoé miệng ả không giữ được bình tĩnh là khẽ nhếch cười cứ như đạt được mục đích.
Lúc này Thảo Nhi mới bắt đầu vào vấn đề chính, giọng nói điệu muốn chảy nước, dẹo hệt như mấy đứa giả tạo.
" Em vô tình biết được từ một người đã từng làm việc cho ông ta. Ông ta không ở cố định một chỗ, di chuyển toàn những nơi khác nhau để tránh kẻ thù tìm đến. Đây là những địa chỉ mà ông ta đã từng ở."
Vừa nói Thảo Nhi vừa đưa ra một tờ giấy, bên trong là toàn bộ địa chỉ khác nhau, anh nhướng mày cầm lên nhìn chăm chăm vào nó, cười lạnh.
" Lão cáo già đó đúng là rất thông minh, nơi này thuộc một băng khác cai quản, nếu như đem người của ta qua đó tìm, thì khác gì đem người đến gây chiến?"
"Vậy chúng ta phải làm sao? Hay em nhờ ba của em giúp anh nhé!"
" Không cần,chuyện ân oán của gia đình. Tự tôi có thể giải quyết được. Cảm ơn vì những thông tin này."
Anh cầm tờ giấy định rời đi, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy có gì đó rất lạ.Trong lòng cứ như có một ngọn lửa đang đốt ruột gan anh, toàn thân như mất sức, trán nóng bừng đổ đầy mồ hôi, gương mặt cũng đỏ ửng.
Tầm nhìn dần mờ đi, nhưng anh vẫn cố giữ cho bản thân được tỉnh táo. Thảo Nhi thấy vậy thì liền tỏ ra lo lắng đầy giả tạo.
"Từ Lâm, anh bị làm sao vậy?"
Anh không trả lời mà liếc mắt nhìn Thảo Nhi nghi ngờ trong lòng " Là cô ta đã bỏ thứ gì đó trong rượu, nhưng cô ta cũng uống? Vậy tại sao lại không bị?"
Thảo Nhi nhân cơ hội, cố tình kéo váy cao lên khoe cơ thể trước mặt anh để dụ dỗ, tiến sát lại gần, giọng nói dịu dàng cứ như một bản nhạc du dương.
" Tử Lâm...Anh khó chịu chỗ nào sao?\'
Vừa nói ả vừa đưa tay sờ soạn người Mặc Tử Lâm, rồi đi xuống định cởi thắt lưng của anh. nhưng bị anh chặn lại, trừng mắt " Cô muốn làm gì?"
Thảo Nhi cũng không che giấu nữa mà nói hẳn ra " Đương nhiên là muốn chơi trò nhún nhảy với anh rồi."