Mặc Tử Lâm lúc này thật đáng sợ.
Ngọc Dao sợ tới mức cổ họng không thể nói lên lời, chỉ có thể lắc đầu thay cho câu trả lời.
Nhưng không ngờ anh lại càng tức giận hơn, quát lên lần nữa.
" Mở cái miệng ra. Cô bị câm à?"
Cô lúc này không thể nhịn được nữa,đôi mắt đẫm lệ nhìn anh đầy oán hận, rồi há miệng cắn vào tay anh đang Ϧóþ chặt miệng cô.
Mặc Tử Lâm bị cô cắn thì liền giật tay lại, cặp mắt như mất đi sự điều khiển mà gằn lên.
" Chán sống rồi đúng không?"
Ngọc Dao nhìn chằm chằm vào mắt anh mà cố hét lên " Anh coi tôi là nô lệ, là con tin, thì cần gì phải quan tâm tôi đã ngủ với ông ta hay chưa?"
Những lời nói, cứ như là ấm ức trong lòng bấy lâu nay đang giải phóng ra ngoài.
Đôi lông mày anh nhướng lên " Còn dám quát trước mặt tôi? Xem ra, không trừng phạt cô thì cô không sợ."
Ngay lập tức, anh cúi người xuống ôm lấy Ngọc Dao vác cô lên vai.
Ngọc Dao không chịu, cứ chống chả quyết liệt, vùng vẫy đánh vào người Mặc Tử Lâm. Máu do mảnh vỡ gây ra vẫn chưa khô, nó bám đầy vào sau lưng áo anh.
" Thả tôi xuống, anh mau thả tôi xuống. Tôi có ra sao thì liên quan gì đến anh. Mau bỏ xuống."
Mặc cho cô có la hét đến khô cả họng thì anh vẫn im lặng, cũng không buông thả cô xuống. Bởi trong đầu anh lúc này chỉ toàn là sự giận dữ, cho dù đã Gi*t lão mập, nhưng anh vẫn chưa thấy thoả mãn, nỗi bức bối nóng nảy trong lòng khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
Mặc Tử Lâm ném Ngọc Dao vào trong xe một cách không thương tiếc, rồi khoá cửa lại đi lên ghế trước cầm lái, liền đạp ga cho xe lao ✓út trên đường, làm cô không kịp phản ứng đành phải cố bám giữ thăng bằng.
Trong đầu anh bây giờ đang nghĩ đến câu nói lúc nãy của Ngọc Dao " Tôi chỉ là một nô lệ, thì cần gì phải quan tâm tôi?"
Càng nghĩ càng tức, anh nghiến răng đạp ga chạy hết tốc độ, lao như tên trên đường " Phải, cô ta là cái thá gì mà mình phải quan tâm?"
Ngọc Dao hoảng sợ đến tái xanh cả mặt, thầm nghĩ " Anh ta muốn ૮ɦếƭ sao?\'
Đi được một lúc thì anh dừng lại. Chiếc xe đậu ở một con đường hẻm. Mặc Tử Lâm mở cửa đi xuống. Rồi vòng tới mở cửa xe cho Ngọc Dao, cầm cổ tay lôi mạnh cô ra bên ngoài.
" Anh muốn đưa tôi đi đâu?"
Mặc Tử Lâm vẫn mang cái vẻ mặt lạnh như băng ấy mà không nói gì cả, cứ muốn kéo cô vào bên trong.
Bước vào trong, Ngọc Dao trợn tròn mắt bởi sự sang trọng khác hẳn với bên ngoài. Độ rộng lớn và còn là một sòng bài làm cô càng ngạc nhiên hơn, to hệt như sòng bài lần đó ở chỗ anh.
"Anh đưa tôi tới đây để làm gì?\'
Mặc Tử Lâm cười khẩy, nhưng vẫn không trả lời, tiếp tục kéo cô vào bên trong.
Đi đến một cánh cửa khác, anh lôi cô vào ném ra đất mà ra lệnh với đám người làm xung quanh.
" Trói cô ta lên bàn ném phi dao."
Hai thanh niên to khoẻ nhận được lệnh thì liền kéo cô đi. Oản Oản ra sức giẫy giụa " Mau bỏ tôi ra, mấy người định làm gì vậy."
Còn chưa kịp định thần thì câu nói tiếp theo của anh làm cô ૮ɦếƭ đứng.
" Mỗi người ở đây đều phải cầm lên một con dao, rồi phi lên tấm gỗ kia. Cự ly càng gần cô ta thì mức tiền thưởng sẽ càng lên cao. Nhưng có thưởng thì phải có phạt, nếu ném trúng người cô ta thì tôi sẽ đâm lại y chang như vậy."
Mọi người nghe xong ai cũng bất ngờ, ánh mắt cứ nhìn nhau lo sợ. Nhưng lòng tham con người thì không thể thoát khỏi sự cám dỗ của đồng tiền, nhanh chóng có người tham gia, rồi nhiều người.
Mặc Tử Lâm ngồi xuống ghế, tiện tay ôm lấy một cô hầu gái bên cạnh trên ghế, nhoẻn cười nguy hiểm, ánh mắt thích thú như đang chuẩn bị được xem một trò hay.
Ngọc Dao bị trói hai tay giơ lên, hai chân dạng ra giữa bàn xoay đứng phi dao. Nước mắt ứa ra đầy sợ hãi.
Đây là trò chơi đánh cược cả mạng sống, tại sao lại đối xử với cô như vậy?
Giọng cô thé lên đầy chua xót " Tại sao chứ?..."
" Cầm điện thoại kết nối với mạng máy chủ, phát tán đoạn video này lên. Để xem lão cáo già đó nhìn thấy con gái mình như thế này thì sẽ có động tĩnh gì?"
" Vâng!"
Mặc Tử Lâm sau khi ra lệnh cho người làm phát trực tiếp, thì đã có hàng chục nghìn người xem và bình luận. Tưởng chừng họ đang thương xót cho cô, nhưng ngược lại là toàn những lời mắng chửi.
" Đúng là ngu."
" Không biết cô ta đã làm gì mà khiến con trai ông trùm nổi giận như vậy?"
" Chắc là lại muốn chèo lên giường chứ gì? Con gái bây giờ đúng là dễ dãi."
Những comment dơ liên tục hiện lên.
Ai mà không biết Mặc Tử Lâm, động đến anh thì khác gì tự tìm đường ૮ɦếƭ?
" Còn chờ gì nữa? Muốn tôi mời nữa sao?"
Nghe Mặc Tử Lâm nói, không khí bỗng trở nên căng thẳng. Một tên trong đó thấy vậy thì bước ra, là người đầu tiên cầm lên con dao rồi đi ra giữa, ngắm nhìn.
Ngọc Dao run rẩy, không dám nhìn mà nhắm chặt hai mắt, giọt lệ cứ như vậy mà bị đẩy ra rơi xuống.
Phập!
Máu từ trên mặt Ngọc Dao chảy xuống một dòng.
Theo đó là tiếng " ồh" lớn vang lên.
Con dao cắm phập vào bàn xoay, ngay sát gò má. Nhưng theo quy định thì tên đó đã phạm luật, cho dù là sát đạt điểm tối đa, nhưng đã làm Ngọc Dao bị thương, kết quả là phạt.
" Sao lại như thế, rõ ràng cậu nói là trúng người mới phạt cơ mà?"
Tên đó không can tâm mà gằn giọng lên cãi, nhưng Tử Lâm chẳng mấy để tâm. Luật là luật, anh không nói gì mà chỉ cười nhếch rồi phẩy tay ra hiệu cho người làm kéo tên đó ra.
" Không, bỏ tao ra...Bỏ tao ra." Tên đó cố gắng vùng vẫy mà hét lên.
Những kẻ còn lại có chút rén. Thấy vậy Mặc Tử Lâm càng nâng mức tiền thưởng lên cao hơn.
" Cự ly gần. 1 tỷ."
Cả đám bị tiền làm cho mờ mắt, cho dù không được 1 tỷ thì cũng có một chút ít. Nhưng đâu dễ ăn của anh.
" Đi đôi với tăng tiền là độ khó sẽ phải tăng lên, xoay nhẹ cái bàn đó đi." Anh lạnh giọng nói.
Ngọc Dao bị quay như chong chóng.
Cho dù là vậy thì đám người chơi cũng không sợ, cầm con dao từng người lên phi.
Kẻ được tiền, kẻ bị lôi đi xử phạt. Trên bàn xoay cắm rất nhiều con dao kèm theo đó là cơ thể của Ngọc Dao đang đầy rẫy những vết thương, chúng đang chảy máu.
Anh nhìn cô thê thảm mà tặc lưỡi " Xem ra, cha của cô đã thật sự vứt bỏ cô rồi!"
Ngọc Dao lúc này như một kẻ mất hồn, ánh mắt vô cảm cứ nhìn xuống mặt đất, bị những vết thương đau ђàภђ ђạ, nay lại bị anh dồn dập tràn ngập tổn thương đến đau lòng.
" Anh cứu tôi làm gì? Rốt cuộc còn muốn thế nào nữa đây?" Nước mắt lại rơi xuống, từng giọt lệ rơi vào khoé miệng ngậm đến mặn chát. Chỉ cầu mong có một con dao đâm đến thẳng tim mà kết thúc sinh mệnh nhỏ bé này.