\'\'Tiểu thư, sao rồi?\'\'
Thím Lưu khẩn trương nắm lấy tay cô, Ninh Hinh mặt lúc xanh lúc trắng. Cô khàn giọng: \'\'Thím Lưu, có...có thai thật.\'\'
Thím Lưu ôm miệng kinh ngạc, Ninh Hinh gục mặt trên vai bà, cô bật khóc.
\'\'Phải làm sao giờ? Anh ấy...chắc chắn sẽ không chấp nhận đứa bé.\'\'
\'\'Không sao, tiểu thư cứ đẻ. Chúng ta sẽ nuôi.\'\' Thím Lưu vụng về ôm lấy cô mà dỗ dành.
Ngoài trời tuyết rơi lạnh lẽo nhưng trong căn phòng lại ấm áp tới dị thường. Đứa bé này đến bây giờ không biết là phúc hay họa?
Nhưng kể cả là họa thì đây cũng là một sinh mệnh, là đứa con đầu lòng của cô. Bằng mọi giá cô sẽ bảo vệ nó, Ninh Hinh dịu dàng vuốt ve phần bụng của mình.
Giờ đây ngoài cha mẹ, cô còn có đứa nhỏ. Không thể cứ mãi yếu ớt mặc người khác xâu xé được, từ giờ cô sẽ phản công.
...
\'\'Ninh Hinh, cô mau cút ra đây.\'\'
Hạ Vũ Sâm mới sáng sớm đã tới làm loạn, hắn nghênh ngang đạp cửa phòng cô. Ninh Hinh nhíu mày, bệnh đau đầu của cô ngày càng nặng hơn rồi. Vốn là mắc bệnh máu trắng, thân thể yếu ớt đã kéo theo rất nhiều hệ lụy khác.
Cha mẹ cô vẫn luôn thuê bác sĩ tư nhân chữa trị cho cô thì mới giảm được chút, nhưng giờ đây, bị Hạ Vũ Sâm giam lỏng nơi này, bước chân ra khỏi cửa phòng thôi cũng khó chứ đừng có nói được tới bệnh viện khám bệnh.
Đó là lí do cô chỉ dùng que thử thai chứ không tới bệnh viện phụ sản khám, dù biết ở đó, tỉ lệ chính xác sẽ cao hơn.
\'\'Cô điếc à?\'\'
Tiếng quát của Hạ Vũ Sâm đã thành công kéo cô về hiện tại, Ninh Hinh nhìn hắn, đưa tách trà tới gần miệng nhấp một ngụm, nhàn nhạt nói.
\'\'Hạ đại thiếu gia hôm nay tới nơi này là có chuyện gì sao?\'\'
Hạ Vũ Sâm thấy dáng vẻ thản nhiên của cô, hắn càng tức hơn. Hai mắt như tóe lửa liếc về phía thím Lưu, thím sợ sệt run người.
\'\'Cô đi mua que thử thai để làm gì.\'\'
Ninh Hinh giật mình, móng tay ghim sâu vào da thịt, lực siết mạnh tới mức như muốn Ϧóþ nát tách chè.
\'\'Có ý gì?\'\'
\'\'Muốn giả ngu à?\'\' Hạ Vũ Sâm khinh thường, hắn lấy từ trong túi ra một xấp ảnh. Ninh Hinh tròn mắt, người trong ảnh...không phải là thím Lưu đây sao?
Ảnh tuy có hơi mờ nhưng cô vẫn nhận ra được bóng lưng của thím, thím đang lén lút đứng trước tiệm thuốc.
\'\'Sao? Thấy rõ chưa?\'\'
Ninh Hinh không trả lời, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, sự im lặng của cô chính là cam chịu.
\'\'Cô chắc là đã có thai rồi nhỉ?\'\' Hạ Vũ Sâm đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị, giọng nói ma mị như ác ma tới đòi mạng khiến Ninh Hinh bất giác rùng mình.
Cô cố tỏ ra bình tĩnh, tay siết chặt góc váy: \'\'Có thì sao?\'\'
Lời vừa dứt, nụ cười trên môi Hạ Vũ Sâm đã tắt ngấm, hắn nâng cằm cô lên, đôi mắt đen thâm trầm như muốn giam giữ linh hồn cô trong đó.
\'\'Ninh Hinh, đứa con này tôi sẽ khiến nó biến mất.\'\'
Lời hắn nói như lời chuông cảnh tỉnh cô, Ninh Hinh gạt tay hắn ra, cô trừng mắt: \'\'Tôi sẽ không để anh động vào đứa bé.\'\'
Hạ Vũ Sâm thu tay về: \'\'Tôi nói được làm được, Ninh Hinh cô cứ đợi đó.\'\'
Hắn nói xong liền rời đi để lại Ninh Hinh đang tức đến run người đứng đó, cô khó khăn thở, thím Lưu hoảng hốt vội chạy tới đỡ cô, bà nhẹ nhàng vuốt lưng cô.
\'\'Tiểu thư, đừng giận nếu không sẽ ảnh hưởng tới đứa trẻ đấy.\'\'
Đương nhiên cô biết Hạ Vũ Sâm hắn nói vậy là muốn khích bác cô nhưng điều đó cũng không khỏi khiến cô sợ hãi.
Hắn thật sự sẽ tìm cách hại đứa trẻ sao?
Ninh Hinh lắc đầu nguầy nguậy, không, không được, cô sẽ không để việc đó xảy ra.