Chương 61: Chờ ta trở lạiĐinh Vịnh Chí chẳng có nổi một nửa chức quyền, hắn gần như là một tên quan nhị đại ăn chơi chác táng. Chuyện hắn và Mộ Cẩm là trư bằng cẩu hữu cũng chẳng phải bí mật gì. Mà chuyện hắn và Binh Bộ Thượng thư cha con bất hòa, dân gian cũng được nghe lời đồn.
(*Trư bằng cẩu hữu: bạn heo bạn chó, ý nói kết giao với những người không ra gì)
Trước đó vài ngày, Đinh Vịnh Chí và Binh Bộ Thượng Thư cãi nhau một trận, giận dỗi bỏ nhà đi. Hắn ăn mặc thành một tên đầu đường xó chợ, trốn ở Phù Nhung Hương ngập trong tửu sắc. Hôm trước hắn cùng Mộ nhị công tử ăn chơi đàng điếm, say sưa đến tận nửa đêm, uống rượu điên cuồng.
Hôm nay Đinh Vịnh Chí dường như vẫn chưa hết say. Ra khỏi Phù Nhung Hương, liền đi tìm một tên công tử áo quần là lượt khác.
Đến giữa trưa, Đinh Vịnh Chí lại cải trang, lẻn vào Mộ phủ.
Vào đến Băng Sơn Cư, hắn dỡ bỏ bộ dạng say rượu mê man, hai mắt sắc bén, cái mũi đỏ lên vì rượu cũng khôi phục màu sắc bình thường. Đôi lông mày nhíu lại trên gương mặt cương nghị, đoan chính, tạo thành rãnh sâu như một phiến đao.
"Đinh công tử, Nhị công tử trên lầu." Thốn Bốn ẩn trong góc khuất lên tiếng.
"Được." Đinh Vịnh Chí lên lầu.
"Ngươi mới ở dưới lầu mà ta đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc rồi." Mộ Cẩm đang chơi cờ bên cửa sổ. Mấy ngày gần đây, cửa sổ của Băng Sơn Cư gần như đều đóng chặt, không thể ngắm bóng đêm quyến rũ, Nhị công tử chỉ đành chơi cờ.
Đinh Vịnh Chí giơ tay ngửi ngửi y phục, vừa hôi vừa chua. Hắn ngồi bên lan can, hỏi: "Bên này ngươi bố trí thế nào?"
"Cũng tạm ổn rồi." Mộ Cẩm ngồi thẳng, "Trong cung có việc?"
"Không có việc thì ta đã trốn tiếp trong Phù Nhung Hương hưởng thụ trong иgự¢ mỹ nhân rồi, còn phải mặc y phục hôi thối tới đây làm gì." Đinh Vịnh Chí cười một cái, rồi lại nghiêm mặt nói: "Hoàng Thượng long thể bất an. Thái phó, Chiêm sự phủ và một vài đại thần đã dâng tấu đề nghị cho Thái Tử tạm thời lo việc triều chính. Hôm qua trong cung phái người truyền lời, Hoàng Thượng đã đồng ý rồi. Cha ta lo Thái Tử sẽ tra ra bộ Binh, bảo ta rời nhà trốn đi truyền tin tức ra ngoài."
Mộ Cẩm nhìn chằm chằm quân cờ trắng.
Đinh Vịnh Chí thở dài một tiếng: "Ngự y nói, cú ngã kia của Hoàng Thượng không tổn hại đến long thể, nhưng lại gợi nhớ về tiên Hoàng Hậu. Tâm bệnh khó chữa, gây ra mất ngủ hàng đêm, người càng gầy gò. Hiện giờ, tình hình trong cung thực sự khó lường."
Ngón trỏ cùng ngón giữa của Mộ Cẩm mở quạt ngọc. Ám khí giấu trong phiến quạt như xẻ nhỏ đáy mắt hắn thành những vách núi âm u, sâu thẳm. Hắn nói: "Chính Hoàng Thượng cũng nói, chuyện trong cung thì giải quyết trong cung. Ta đã sớm rời khỏi thân phận Tứ hoàng tử, cuộc sống thường dân so với lúc còn ở trong cung tự tại hơn nhiều. Ta vốn không muốn dính dáng vào phân tranh hoàng thất, nếu không phải do Tiêu Triển xuất hiện."
Mộ Cẩm lại nổi lên cơn chán ghét với Hoàng cung. Cha con đấu đá, huynh đệ đấu đá, người người trong cung đều nhắm về ngai vàng kia, thế nhưng Hoàng Thượng ngồi trên long ỷ tới giờ, có mấy khi được làm theo ý mình.
Đinh Vịnh Chí nói: "Ngươi không có dã tâm."
Năm đó, Binh Bộ Thượng Thư cũng nói, tiên Hoàng Hậu không có dã tâm, vậy nên mới thua dưới tay Hiền Phi.
"Dã tâm?" Mộ Cẩm cười: "Còn phải xem ngươi giải thích hai chữ "dã tâm" thế nào. Dã tâm của ta, chính là di ngôn lúc lâm chung của mẫu thân ta. Tự do tự tại là dã tâm lớn nhất của mẫu thân ta. Bà chẳng ham muốn cái gì mà đứng đầu Tây cung, bà nói, cùng một đám nữ nhân tranh giành một nam nhân, thật vô nghĩa."
Đinh Vịnh Chí lại than thở: "Trong triều quần thần bàn luận, Thái Tử cũng là một vị minh quân. Chỉ là Hoàng Thượng không thích hắn. Mấy năm nay Hoàng Hậu vẫn ám chỉ Hoàng Thượng thoái vị an hưởng tuổi già, nhưng Hoàng Thượng không chịu."
"Hoàng Thượng tại vị hơn 30 năm, giờ đã lớn tuổi, long thể lại có bệnh nhẹ. Việc Tiêu Triển bức vua thoái vị không phải không có khả năng." Mộ Cẩm đặt xuống một quân cờ đen.
"Hoàng Thượng cũng có suy nghĩ này. Cha ta nói, binh phù vẫn do Hoàng Thượng nắm giữ, Thái Tử tạm thời không dám hành động thiếu suy nghĩ. Có điều..." Đinh Vịnh Chí càng nói, lông mày nhăn lại càng sâu: "Đại tướng quân hiện tại không thể so với La Sát tướng quân năm đó, La Sát tướng quân uy danh vang dội, e là binh phù này không trấn áp được thuộc hạ cũ của ông ta."
"Hình tượng ôn nhuận của Tiêu Triển đã khắc sâu. Nếu không có đối thủ, màn kịch đứa con hiếu thuận này hắn chẳng tội gì không diễn."
"Tốt xấu gì, ngươi đã bị Thái Tử chú ý. Nếu Thái Tử đã dùng Dực Nhất Phương Yết để thử ngươi, vậy hẳn là đã đoán ra được thân phận hoàng tử của ngươi. Để nhổ cỏ tận gốc, cho dù không có chứng cứ, hắn cũng sẽ không tha cho ngươi." Đinh Vịnh Chí hỏi: "Nhị công tử, ngươi có muốn lại đi du sơn ngoạn thủy không?"
"Không được." Mộ Cẩm nói: "Tránh được hòa thượng, không tránh được miếu. Nhà của ta ở đây."
"Hừ."
Mộ Cẩm cầm một quân cờ trắng lên, thật lâu vẫn chưa đánh xuống. "Đúng rồi, ta nghe đồn Hoàng Thượng định phế Thái Tử, là thật hay giả thế?" Không có lửa làm sao có khói. Nếu đã có lời đồn như vậy thì chứng tỏ Hoàng Thượng và Thái Tử đã bắt đầu giương cung bạt kiếm.
"Lời này không biết do ai đồn đại, Hoàng Thượng khi hôn mê đã nói thầm một câu: nếu Tiêu Triển không phải Thái Tử... Vế đằng sau Hoàng Thượng không nói tiếp. Nếu phế bỏ đương kim Thái Tử thì lại thêm một vấn đề nữa, Hoàng Thượng sẽ lập ai làm Thái Tử đây." Đinh Vịnh Chí kỳ thật biết rõ, Hoàng Thượng vẫn yêu thích Tứ hoàng tử nhất.
"Trong cung ngoại trừ Thái Tử thì cũng chỉ có Lục hoàng tử. Lục hoàng tử tuổi còn nhỏ, đấu không lại Hoàng Hậu và Tiêu Triển. Cho dù nó có ngồi lên được đế vị, cũng chẳng khác gì bị đá xuống." Mộ Cẩm đặt quân trắng trong tay xuống. Thế cờ thay đổi bất ngờ, quân đen dường như đã không còn đường lui. "Không cần biết ý định phế Thái Tử của Hoàng Thượng là thật hay giả, những lời này một khi truyền ra, đối với ta cực kỳ bất lợi."
"Đúng vậy..."
Mộ Cẩm quan sát thế cục quân đen, "Giả sử Hoàng Thượng muốn phế Thái Tử, vậy thì khẳng định Tiểu Triển sẽ đoán ra được ngoài Lục hoàng tử còn nhỏ ra, vẫn còn một hoàng tử khác đã nằm sẵn trong lựa chọn của Hoàng Thượng. Mà ta thì lại bị Tiêu Triển hoài nghi, sẽ trở thành mục tiêu hàng đầu. Đến lúc đó, hắn không cần biết ta có thực sự là hoàng tử hay không, sẽ lập tức sát hại."
"Khi Hoàng Thượng hôn mê, có cung nữ, thái giám, và cả ngự y đều nghe thấy. Hoàng Thượng sau đó đã hạ lệnh không được truyền ra ngoài. Trong cung lắm người nhiều miệng. Nếu đã tới tai ngươi, vậy thì cũng đã tới tai Thái Tử."
Mộ Cẩm nham hiểm đặt quân đen xuống, hỏi: "Bây giờ Hoàng Thượng còn có thể kiềm chế Thái Tử sao?"
"Vẫn kiềm chế được." Đinh Vịnh Chí nói: "Có điều, trong nội cung đều là kẻ tinh ranh, Hoàng Thượng bệnh như vậy, cỏ đầu tường tất nhiên đều hướng về phía Thái Tử."
"Tiêu Triển tạm thời cai quản triều chính, Hoàng Thượng có chỗ suy yếu." Mộ Cẩm vừa cầm quân trắng lên, lại thả xuống. "Ta cần một bên khác có thể kiềm chế lực lượng của Thái Tử."
Đinh Vịnh Chí nghi hoặc, "Là ai?"
Mộ Cẩm không đáp, hỏi lại: "Ngươi có thu xếp cho ta và Hoàng Thượng gặp mặt được không?"
"Có thể." Đinh Vịnh Chí hiện lên một tia ý cười: "Hoàng Thượng sớm đã muốn gặp ngươi, nhưng sợ ngươi cự tuyệt. Ở trước mặt ngươi, Hoàng Thượng chỉ là một người phụ thân."
"Càng nhanh càng tốt." Mộ Cẩm dùng quạt gẩy gẩy bàn cờ, "Ta sẽ thương lượng với Hoàng Thượng, xem thế lực thứ ba này chọn ai thì được."
Miệng thì nói như vậy, Đinh Vịnh Chí phỏng đoán, trong lòng Mộ Cẩm hẳn đã có chọn lựa. "Hoàng Thượng gần đây không thể rời cung, ta lập tức hồi Thượng Thư phủ, để cha ta thu xếp cho ngươi cải trang tiến cung."
"Ừm." Mộ Cẩm nói: "Còn nữa, ta muốn đi xa một chuyến. Phía kinh thành, ta sẽ bố trí lại một lần nữa."
"Được." Đinh Vịnh Chí nhìn Mộ Cẩm.
Mộ Cẩm tuy đã sửa lại dung mạo, nhưng thần thái kiêu căng khinh miệt lúc này chẳng khác gì Hoàng Thượng.
Binh Bộ Thượng Thư từng nói: "Tiên Hoàng Hậu xem nhẹ Tứ hoàng tử rồi. Với tâm kế của Tử hoàng tử, đủ để hô mưa gọi gió chốn Hoàng thành quỷ quyệt. Đáng tiếc, Tứ hoàng tử chịu nhiều ảnh hưởng của tiên Hoàng Hậu, chỉ hướng tới tự do." Thỉnh thoảng Binh Bộ Thượng Thư cũng thấy tiếc, với tư chất của Tứ hoàng tử, đây sẽ là một thiên tử hoàn hảo.
Đáng tiếc, giang sơn Đại Tễ không có được may mắn này.
- ---
Đêm qua, Mộ Cẩm bị Nhị Thập đẩy ra ở núi giả, muốn đuổi theo, lại cảm thấy nữ nhân này hung dữ kỳ lạ. Đành để nàng được ngủ yên một mình.
Không có Nhị công tử phiền phức ở bên, Nhị Thập lăn qua lăn lại, ngủ không ngon giấc. Nàng không khống chế được mà nhớ lại những chuyện linh tinh của mình và Nhị công tử.
Tính toán cẩn thận, bọn họ cùng lắm mới cùng nhau được hơn ba tháng mà thôi.
Hình tượng Nhị công tử trong mắt nàng, hơn nửa là đáng ghét.
Trước kia, vào đêm hắn chiếm đoạt nàng, mạnh mẽ đâm vào, tàn nhẫn như sói. Nhị công tử trong mắt nàng vừa là bóng đen, vừa là mãnh thú.
Nếu không phải là vì Thập Ngũ, Nhị Thập cả đời này cũng không chủ động tiếp cận hắn.
Bây giờ, Nhị công tử trong mắt Nhị Thập đã không còn là một bóng đen nữa. Giống như tối qua, nàng cứ mặc kệ mà nổi giận trước mặt hắn, nàng xem thường hắn chỉ biết hô đánh kêu Gi*t.
Quả nhiên, Nhị công tử lại tha cho nàng, còn ôm nàng nhẹ giọng dỗ dành, hỏi nhiều lần là ai ức Hi*p nàng.
Trong phủ này, người ức Hi*p nàng nhiều nhất là chính Nhị công tử, lại còn vô cùng xấu xa. Có điều, dù hắn có ức Hi*p nàng, trong lòng nàng, hắn cũng không còn là kiểu quý nhân độc ác, tàn nhẫn như lúc mới gặp nữa.
Nhị công tử thê thi*p thành đàn, Nhị Thập thầm thấy vui mừng, mong hắn vĩnh viễn đừng tới tìm nàng.
Hôm qua... Nàng đáng nhẽ nên cảm thấy vui mừng. Nhị công tử nạp mỹ nhân mới, vậy sẽ không tới phiền nàng nữa. Chẳng bấy lâu sau, hắn sẽ chán ngấy nàng...
Một tên nam nhân đáng ghét như vây, cả đời không phải gặp nữa, nàng vui còn chẳng kịp.
Nhưng chẳng biết vì sao, cứ nhớ tới bộ dạng phong lưu của hắn, tim nàng tựa như bị khoét ra một cái lỗ đen lạnh lẽo.
Lạnh tới thấu xương, Nhị Thập liền vứt chiếc khăn thủy tiên mới thêu được một nửa đi. Dù sao Nhị công tử cũng đã có niềm vui mới, món quà nhỏ này nàng cũng chẳng muốn làm cho hắn.
Suy nghĩ lung tung cả đêm, đến khi hửng sáng nàng rốt cuộc cũng ngủ được.
Sau khi rời giường, sân vườn trăm hoa đua nở rực rỡ như ánh nắng, sức sống dạt dào.
Bỏ đi, sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy. Nhớ lại khi nàng mới bị bán vào làm tạp dịch, mỗi ngày đều phải đi gánh củi, đến mức da tay tróc ra, chảy máu không ngừng. Khi đó, không ai để ý đến nàng, không ai quan tâm, nàng cho rằng mình sắp ૮ɦếƭ rồi. Kết quả nàng sốt cao một trận liền khỏi hẳn.
Nàng từ nhỏ đã chịu khổ, cho dù hoàn cảnh có vất vả thế nào, nàng đều từng bước một mà vượt qua. Chuyện bị Nhị công tử vắng vẻ, trong cuộc đời của nàng cũng chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể.
Nàng hiện tại không thoải mái, là bởi vì ngủ cùng Nhị công tử thành quen. Thói quen có thể sửa, từ từ rồi sẽ thích ứng được.
Chuyện thích ứng này giằng co mất cả buổi sáng.
Ăn cơm trưa xong, Nhị công tử phái người đến Hoa Uyển, đưa Nhị Thập đến Băng Sơn Cư.
Nhìn thấy Nhị công tử, đầu Nhị Thập hoặc quay trái, hoặc quay phải, không thèm nhìn vào mắt hắn.
Mộ Cẩm kiềm chế bực tức, hỏi thẳng vào vấn đề: "Đã hết giận chưa?"
Bộ dạng nhìn đông nhìn tây của nàng, cảm giác như chẳng còn quan tâm đến tính mạng nữa, thoải mái mà thể hiện tâm tư của mình, chuyện sống ૮ɦếƭ hoàn toàn tùy hắn xử trí.
Mộ Cẩm tức điên. Hắn đối với nàng sủng còn chưa đủ sao? Nhiều nữ nhân tới tới lui lui như vậy, có mấy ai được đãi ngộ như nàng. Nữ nhân này quả thực lòng tham không đáy.
Thế nhưng, thời gian cấp bách. Hắn đến thời gian dạy dỗ nàng cũng không có. Trên lưng hắn không chỉ có tính mạng hắn. Mộ gia, sư phụ, cùng với Binh Bộ Thượng Thư, cả những quân lính đã lên thuyền hắn nữa.
Mộ Cẩm nói: "Tới đây."
Nhị Thập làm bộ không nghe thấy, nhìn chằm chằm vào ghế bành tinh xảo.
Mộ Cẩm đến lời cũng lười nói, hành trình sắp tới, phải tranh thủ thời gian. Hắn bế Nhị Thập lên, mặc kệ nàng giãy giụa, ném nàng lên giường. Mổ mổ nàng mấy cái rồi một đao đâm thẳng.
Nhị Thập thấy hắn gấp gáp như vậy, thầm mắng chửi trong lòng sao không tìm đến hai vị mỹ nhân kia. Khi bắt đầu, nàng trưng ra bộ mặt hằm hằm, qua một lúc lại mê hoặc vì sự chinh phạt của hắn.
Xong việc, Mộ Cẩm nắm chặt khóe miệng Nhị Thập. "Ta phải ra ngoài một thời gian."
Nhị Thập nghi hoặc, vừa mới đi du ngoạn về đã lại muốn đi tiếp. Chẳng lẽ là vì nữ nhân mới...
Hắn chọc chọc mặt nàng, chọc đến xẹp cả cái mặt đang nổi giận của nàng. Hắn giữ chặt tay nàng, "Khoảng thời gian này, ngoan ngoãn ở yên trong phủ, không được chạy loạn." Dừng một chút, hắn bổ sung một câu: "Tình hình trong cung có biến."
Nói như vật, lẽ nào là Thái Tử đã có hành động? Nhị Thập nắm lấy tay Mộ Cẩm. Hờn dỗi gì cũng không bằng an nguy của Nhị công tử. "Đừng sợ, ta đã để người lại trong phủ." Mộ Cẩm cúi đầu hôn nàng, "Sau khi ta đi, sẽ có một nam nhân dáng người giống ta, dùng thuật dịch dung cải trang thành ta. Ngươi nhớ phải giữ khoảng cách với hắn. Bằng không, ngươi ૮ɦếƭ chắc!"
Nhị Thập gật đầu, khoa tay múa chân nói: "Nhị công tử, có cần ta giúp gì không?"
Mộ Cẩm cười. Buồn bực mất một đêm, buồn bực cả buổi sáng, lúc này mới thoải mái được chút ít. "Ngươi cái gì cũng không biết thì giúp được gì? Sau này yên ổn rồi, ta dạy ngươi học chữ."
Mắt Nhị Thập rực sáng. Nàng chưa từng nghĩ qua, thân phận thấp kém của mình còn có một ngày được biết chữ.
Hắn đưa tay che mắt nàng lại, "Đã hết giận chưa?"
Nhị Thập lắc đầu. Hai mỹ nhân kia vẫn ở đây, tức giận của nàng không tiêu đi được. Có điều, Nhị Thập cũng hiểu phải lấy đại cục làm trọng, chút bực tức của nàng chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Mộ Cẩm nhéo mặt nàng, "Tối nay ta đi rồi."
Nàng giương mắt. Gấp gáp vậy sao?
"Ta đi Hoàng cung trước một chuyến, sau đó lại đi." Phần còn lại, hắn không nói nữa.
Nhị Thập cũng không muốn biết quá nhiều.
Mộ Cẩm lại đè lên huyệt vị nào đó của nàng, xoa nhẹ, "Chuyện ta rời phủ, nhất định phải giữ kín."
Nàng thận trọng gật đầu.
"Khi về sẽ dạy dỗ ngươi." Ly biệt sắp tới, tính khí gì của hắn cũng chẳng phát ra nữa.
Trước khi đi, Nhị Thập đem là bùa bình an cầu ở Nam Hỉ miếu buộc lên áo ngoài màu xanh đen của Nhị công tử. Lá bùa này, là nàng thật tâm cầu nguyện.
Mộ Cẩm ít khi mặc y phục tối màu, phủ thêm áo dài đen, toát ra một sự tàn bạo khắc nghiệt. "Chờ ta trở lại."
Nói xong, hắn nhảy xuống ám đạo của Băng Sơn Cư, cùng với Thốn Bôn rời đi.