Chương 12: Phù Nhung HươngNghe tiếng quạt trắng hết mở rồi lại đóng, Hỗ Doanh Doanh toát mồ hôi lạnh.
Mộ Cẩm tươi cười chân thành, nhẹ nhàng mà chơi đùa với quạt ngọc.
Hỗ Doanh Doanh tự biết lỡ lời, che miệng lại.
Qua một hồi lâu, Mộ Cẩm nói: "Thốn Bôn tạm thời chưa nghĩ đến lấy vợ." Động tác đồng thời lưu loát, gọn gàng.
"Dạ dạ dạ." Hỗ Doanh Doanh vội bày ra khuôn mặt tươi cười, nhiệt tình đón khách, "Nhị công tử, mời ngồi." Nàng chuyển hướng Nhị Thập, "Vị cô nương này, cô cũng ngồi đi."
Hỗ Doanh Doanh cũng không dám xem Nhị Thập là nha hoàn nữa, nhưng Nhị Thập biết rõ thân phận của mình chính là nha hoàn. Nàng nhìn về phía Mộ Cẩm.
Hắn vui vẻ nhếch khóe miệng, lưỡi dao sắc bén giấu trong đáy mắt. "Ngồi đi."
Nhị Thập cúi người đáp tạ, ngồi xuống.
Mộ Cẩm hỏi: "Cuộc thi đấu hoa khôi tính điểm như thế nào?"
Đề tài này an toàn, Hỗ Doanh Doanh thoáng an tâm. "Cũng vẫn vậy thôi ạ."
Ngoài cửa sổ thuyền hoa truyền đến những tiếng du dương ca hát vui đùa.
Mộ Cẩm không thích.
Hỗ Doanh Doanh hạ rèm cửa sổ xuống.
Mộ Cẩm nói: "Ta hôm nay đến, là muốn bảo hộ nàng đoạt giải quán quân."
"Nhị công tử tốn kém rồi. Kỳ thật, những cái này đều chỉ giúp nâng cao danh tiếng. Thi đấu hoa khôi tháng này, diễn ra vào Đoan Ngọ trên thuyền rồng Mỹ Nhân. Tiếp theo lại đến kinh thành song diễm, một năm bốn mùa đều có thể tổ chức thi đấu. Thứ tự thì, tỷ muội chúng ta thay nhau luân chuyển." Hỗ Doanh Doanh cũng là thành thật.
"Ta đã đến rồi, nếu phong thủy bây giờ không đến phiên nàng, ta lại không dễ chịu."
Hỗ Doanh Doanh dịu dàng cười: "Cái này... Ta xin đa tạ Nhị công tử trước."
Ghế Mộ Cẩm cùng Nhị Thập ngồi rất gần, ngược lại hắn cùng Hỗ Doanh Doanh lại cách nhau hẳn năm thước.
Không biết cái chuyện nam nữ phong nguyệt bao giờ mới bắt đầu. Dù sao thì đây mới chính là mục đích chuyến đi này của Nhị công tử. Trên xe ngựa, Nhị Thập đã chuẩn bị sẵn tâm lý, dù có nhìn thấy Nhị công tử thối nát quá mức, nàng vẫn sẽ giữ vững bình tĩnh.
Nhị công tử cùng Hỗ Doanh Doanh nói chuyện phiếm không ngừng, khách sáo hồi lâu.
Nhị Thập khó tránh khỏi phân tâm.
Chợt nghe được Hỗ Doanh Doanh hỏi một câu: "Vị cô nương này, uống rượu không?"
Nhị Thập lúc này mới thấy, Hỗ Doanh Doanh chẳng biết từ lúc nào đã ôm một vò rượu.
Nhị Thập nếu là nha hoàn của Mộ Cẩm, có thể cùng một chỗ uống rượu với chủ tử hay không, cũng phải nghe hắn nói một câu.
Mộ Cẩm thay nàng trả lời: "Không được."
"Nhị công tử." Hỗ Doanh Doanh lại nói: "Đây là một vò Phù Nhung Hương, ta đã xin Trân nương để lại cho ngài đấy."
"Cũng tại Phù Nhung Hương này của các nàng, mới thật sự đúng là mỹ tửu cùng giai nhân." Mộ Cẩm nói lời ẩn ý.
Hỗ Doanh Doanh mặt trở nên ửng đỏ, "Nhị công tử chê cười."
Nếu nhắc đến mỹ tửu cùng giai nhân, hẳn là đến chính sự rồi. Nhị Thập đem sống lưng ưỡn thẳng.
Nhưng mà, cặp nam nữ kia lại tán gẫu về rượu.
Hỗ Doanh Doanh nói: "Bách Tùy rượu quá cay."
Mộ Cẩm nói: "Đông Chu rượu quá ngọt."
Nhìn cái điệu bộ này, như muốn cao đàm khoát luận một phen.
(*Cao đàm khát luận: bàn luận viển vông)
Nhị Thập nhàm chán đến cực điểm, chỉ đem con mắt đặt trên khăn thêu của Hỗ Doanh Doanh.
Đây chính là khăn Nhị Thập thêu. Vốn tưởng chẳng có ai mua, ai ngờ hôm nay lại trùng hợp, thấy được hẳn hai người.
Càng trùng hợp hơn chính là, Nhị công tử đang cố nói chuyện phiếm lại tự nhiên bắt đến cái vẻ thất thần của Nhị Thập. Đôi mắt hắn đảo qua, hỏi Hỗ Doanh Doanh, "Cái khăn tơ lụa này của nàng, thêu thật tinh xảo, không biết là mua ở chỗ nào?"
Nhị Thập mắt sáng rực lên. Tuy phẩm hạnh của Nhị công tử không đoan chính, nhưng là cũng cẩm y ngọc thực từ nhỏ, hắn cảm thấy tinh xảo, thì nhất định là vô cùng tinh xảo.
(*Cẩm y ngọc thực: áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc, ý chỉ cuộc sống giàu sang)
Hỗ Doanh Doanh giơ lên chiếc khăn thêu, "Nhị công tử đối với đồ nữ nhi thường tình cũng có hứng thú sao?"
Mộ Cẩm phe phẩy cây quạt, "Vừa nãy gặp Trân nương cũng có một cái giống hệt."
"Dạ, đây là thêu phẩm từ tận Đông Chu." Hỗ Doanh Doanh đem khăn thêu mở ra cho Mộ Cẩm xem, "Mới bày ra bán đã bị tranh nhau mua hết. Trân nương phải dựa vào quan hệ mới mua được, đem chia cho hoa khôi cùng vài tỷ muội."
Đông Chu? Nhị Thập có chút nghi hoặc.
Mộ Cẩm cố ý nói: "Chắc hẳn giá rất cao."
Hỗ Doanh Doanh phụ họa theo: "Đúng vậy ạ."
Chất vải xác thực vô cùng tốt, nhưng không phải đến từ Đông Chu. Mỗi tháng, Mã tổng quản cho thị thi*p của Nhị công tử mua thêm vải mới. Nhị Thập không may đồ mới, mà lại đem vải vóc thêu thành khăn lụa mang bán. Thêu phẩm của Nhị Thập bị chụp lên cái danh tiếng từ Đông Chu, giá lên cao vùn vụt. Nhưng mà, phần ngân lượng nàng được chia, lại chỉ là giá tiền của khăn thêu bình thường.
Mộ Cẩm hiểu rõ, thấp giọng: "Không nghĩ tới ngươi còn có cái chiêu này."
Nhị Thập thầm kêu không ổn. Hắn ngày nọ cầm nhìn vài lần, liệu có nhận ra tay nghề của nàng hay không.
"Một thị tẩm nhỏ bé, hàng tháng ăn của Mộ gia, mặc của Mộ gia, dùng đồ của Mộ gia, ấy vậy còn vụng trộm tích lũy tiền, bụng dạ thật khó lường." Thanh âm Mộ Cẩm trầm hơn, càng lại gần, thả hơi bên tai Nhị Thập.
Nhị Thập cố gắng trấn tĩnh, nhìn hắn một cái, mặt mũi tràn đầy vẻ vô tội.
Đầu ngón tay Hỗ Doanh Doanh quấn lấy khăn thêu, phỏng đoán mục đích Nhị công tử đến đây, cùng với vị cô nương có bộ dáng nha hoàn kia, thân phận thật ra là thế nào.
Vừa rồi Hồ Doanh Doanh cũng thật hồ đồ, Mộ công tử ngoài miệng nói đây là nha hoàn, nhưng xiêm y của Nhị Thập đều là tơ lụa thượng hạng. Nha hoàn nhà ai có thể có ưu đãi như vậy?
Mộ nhị công tử lựa chọn thi*p thất, như dùng chung một cây thước đo, mặt mày đều đều, dáng vẻ uyển chuyển. Vị trước mắt này, nói dễ nghe thì có chút tiểu gia bích ngọc, cũng chẳng có tư thái của thượng nhân, như thế nào lại lọt vào mắt của Nhị công tử? Thấy dáng vẻ thân mật của hai người họ, Hỗ Doanh Doanh cảm thấy có chút không bình thường.
Yên tĩnh quỷ dị trôi qua, một tiếng kêu sợ hãi từ bên ngoài truyền đến, "Cháy rồi! Cháy thuyền rồi!"
Hỗ Doanh Doanh cả kinh.
Lúc này, nha hoàn bên ngoài chạy đến, kinh hoàng mà kêu lên: "Hỗ cô nương, thuyền Lan cô nương bốc khói!"
Hỗ Doanh Doanh vén rèm.
Chiếc thuyền hoa có cờ hoa ngọc lan khói cao ngút trời, ngọn lửa tạm thời chưa lan đến. Thuyền thật sự quá gần, nếu như lửa lan sang, sợ sẽ cháy hết một đám.
"Nhị công tử, chúng ta mau đi nhanh." Hỗ Doanh Doanh vội vàng đưa Nhị công tử cùng Nhị Thập ra ngoài.
Đám người muốn chạy trốn mà không cần nhảy hồ, chỉ có thể hướng chạy đến các thuyền hoa xung quanh. Một nam tử béo mập nhảy lên thuyền Hỗ Doanh Doanh. Xung lực cực lớn khiến cho cả thuyền xóc nảy lên xuống.
Hỗ Doanh Doanh lảo đảo một cái, mắt thấy chân như sắp trượt.
Mộ Cẩm kịp thời ôm eo nàng.
Nàng lo lắng nói: "Thật sự cháy rồi sao."
Thuyền hoa ngọc lan lúc này nổi lên lửa lớn, tiếng thét chói tai liên tiếp, một nam tử chật vật không kịp mặc áo, nhảy thẳng xuống hồ.
Ngọn lửa bắt gió, nhắm thẳng đến thuyền Hỗ Doanh Doanh thổi lên, ngăn cản không cho Mộ Cẩm cùng Hỗ Doanh Doanh chạy trốn.
Bốn phía lần lượt đều có người nhảy hồ, Hỗ Doanh Doanh kéo tay áo Mộ Cẩm.
Hắn kéo lấy nàng, tiếp tục đi hướng boong tàu.
Nàng kéo hắn lại, "Nhị công tử, không kịp nữa, nhảy hồ thôi."
Mộ Cẩm cười cười, "Ta giúp nàng đi lên."
Vừa dứt lời, tên nam tử béo mập không đứng vững, va vào Mộ Cẩm.
Cả thuyền lung lay, hoảng đến Mộ Cẩm cùng Hỗ Doanh Doanh, cùng nhau rơi xuống nước.
Nhị Thập theo ngay sau, trơ mắt nhìn hai người rơi xuống.
Thốn Bôn đang ở ngay bên cạnh bờ, có lẽ sẽ chạy đến kịp thời...
Nhị Thập nắm chặt tay, quay đầu bỏ chạy. Sau lưng truyền đến tiếng Hỗ Doanh Doanh kêu cứu, xen lẫn kinh náo trong đám người, thập phần sắc bén.
Nhị Thập đồng thời dừng bước, lại bị một đại hán ᴆụng phải, ngã trên boong thuyền. Ngón tay suýt nữa bị cái vội vã của hắn giẫm nát.
Nàng quay đầu nhìn trong hồ.
Hỗ Doanh Doanh trong miệng sặc mấy ngụm nước, tiếng nói mơ hồ không rõ, "Cứu ta! Nhị công tử..."
Mà Mộ Cẩm, chìm xuống so với Hỗ Doanh Doanh còn nhanh hơn.
Nhị Thập: "..."
Ngay tại lúc này Nhị Thập còn cho rằng, Mộ Cẩm vừa rụng xuống không dậy nổi sẽ ương ngạnh mà bơi lên, không chỉ vậy còn kéo tay Hỗ Doanh Doanh. Nhưng tiếp theo, Hỗ Doanh Doanh bị hắn kéo ngày càng chìm xuống.
Giờ khắc này, Nhị Thập suy nghĩ rất nhiều. Tương lai của nàng, quê hương của nàng, cùng với Mộ gia.
Nữ nhân ở Hoa Uyển cùng Yểm Nhật Lâu, có thể nói là phụ thuộc vào Mộ Cẩm mà sống. Tuy nói các nàng không lo cơm ăn áo mặc, chi phí ăn mặc đã có Mộ gia. Thế nhưng, các nàng lại không có ngân lượng. Sinh hoạt cần cái gì, báo cho Mã tổng quản, Mã tổng quản sẽ mua cho.
Lúc Tiểu Cửu rời đi, Nhị công tử cũng tặng một xe đầy vàng bạc châu báu.
Một khi Nhị công tử mất đi, Đại công tử sẽ không nhân từ mà cấp phát chi phí cho thị thi*p của Nhị công tử như thế nữa.
Nữ nhân không thành thạo nghề gì, mất đi Mộ gia, cả cuộc sống đều không thể duy trì.
Đấy là thứ nhất.
Thứ hai.
Chủ tử rơi xuống nước, Nhị Thập không thể thấy ૮ɦếƭ mà không cứu. Nếu như nàng không biết bơi thì may, nhưng năm nàng vào Mộ gia, phó quản gia Trần có hỏi nàng có năng khiếu gì, nàng thành thật mà trả lời thẳng thắn chính là kỹ năng bơi lội.
Vạn nhất, Mộ nhị công tử ૮ɦếƭ chìm ở Vạn Bích Hồ, nàng khẳng định sẽ không thoát khỏi liên quan.
Mộ đại công tử sẽ không bỏ qua cho nàng, Mộ lão gia cũng sẽ không bỏ qua cho nàng, chỉ sợ còn có thể đuổi cùng Gi*t tận nàng đến chân trời góc biển.
Khoảnh khắc Nhị công tử cùng nàng bước lên thuyền hoa, sinh tử của hắn đã buộc cùng với an nguy của nàng.
Nhị Thập nặng nề nhìn hồ nước.
Chờ thêm chút nữa, cho dù Thốn Bôn có chạy tới, Nhị công tử cũng vô lực xoay chuyển trời đất.
Nhị Thập hít sâu một cái, nhảy xuống hồ, hướng chỗ Mộ Cẩm bơi đến. Tới bên người hắn, nàng bắt được cánh tay hắn, đem hắn túm lên.
Hắn như mất đi ý thức, chỉ biết giữ chặt Hỗ Doanh Doanh không bỏ.
Đáng thương cho Hỗ Doanh Doanh, chính nàng có thể nổi lên, lại vì Mộ Cẩm mà không thể động đậy được.
Sức nặng hai người của Mộ Cẩm cùng Hỗ Doanh Doanh, bằng mình Nhị Thập như thế nào vừa túm vừa đẩy, không có cách nào đem bọn họ kéo trên mặt nước.
Thời khắc mấu chốt, bọt nước thổi trong nước, xuất hiện thêm người thứ tư —— Thốn Bôn ở dưới nước nâng ngang người Mộ Cẩm, hắn nhìn về phía Nhị Thập.
Nhị Thập hiểu ý, thả tay rồi đi kéo Hỗ Doanh Doanh.
Thốn Bôn đem Mộ Cẩm nổi lên mặt hồ, kêu: "Nhị công tử!"
Mộ Cẩm hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt.
Thốn Bôn phi thân nhảy lên, đem Mộ Cẩm mang lên bờ.
Nhị Thập dìu Hỗ Doanh Doanh, chậm rãi bơi tới.
Hỗ Doanh Doanh nín thở đến đỏ cả mặt, từng ngụm từng ngụm mà thở phì phò, đủ loại hoảng sợ. Ở trong nước, nàng ôm chặt Nhị Thập, đến cạnh bên bờ, nàng thả ra, dùng chính sức mình bò lên, vô lực ngã xuống đất.
Nhị Thập vắt nước trên váy, lau lau mặt.
Thốn Bôn không nói tiếng nào, nửa quỳ trước mặt Mộ Cẩm.
Mộ Cẩm vừa rồi nhổ ra mấy ngụm nước bẩn, đã thanh tỉnh. Chân trái hắn gập lại, tay trái đặt trên đầu gối. Nếu như xem nhẹ cái áo bào ướt sũng, thì cái dáng vẻ tiêu sái này, chính là một Nhị công tử tự do tự tại. "Thốn Bôn."
"Có mặt."
Nhị Thập cảm thấy, tiếng nói của Thốn Bốn như ngâm qua trong hồ, sức nặng chìm đi không ít.
Mộ Cẩm nói: "Đưa Doanh Doanh trở về Phù Nhung Lâu."
"Vâng." Thốn Bôn đứng dậy, chuyển hướng Hỗ Doanh Doanh, "Hỗ cô nương, đi được không?"
Hỗ Doanh Doanh hô hấp trì trệ, ngồi dậy, "Có thể..." Nàng ốm lấy quần áo mỏng manh.
Con mắt Thốn Bốn chỉ dừng lại ở phần trên cổ nàng, lễ phép nói: "Mời."
"Nhị công tử... Ta đi trước." Lúc gần đi, Hỗ Doanh Doanh hành lễ nói lời cảm tạ, "Tạ ơn Nhị công tử đã cứu mạng."
Nhị Thập nghĩ, nếu mà đợi Nhị công tử đến cứu thật, Hỗ Doanh Doanh chỉ sợ đã trở thành oan hồn dưới nước.
Thốn Bôn cùng Hỗ Doanh Doanh đi xa.
Lửa cháy bên kia không ngừng tiếng kêu thét, Mộ Cẩm cùng Nhị Thập ở bên bờ, lâm vào yên tĩnh ૮ɦếƭ chóc.
Hoa hải đường trên váy Nhị Thập ngâm nước, héo rũ thành hình tròn. Nàng như cảm thấy nguy hiểm.
Quả nhiên, Mộ Cẩm thưởng thức hồ nước trước mắt, phản chiếu không ra được cảnh đẹp. Cái dáng vẻ nham hiểm từ trước đến nay lại hiện lên trên mặt, lạnh băng như sương giá. "Không nghĩ tới, ngươi ngay cả việc ta không biết bơi cũng biết."
Nhị Thập kinh ngạc.
"Nói." Động tác hắn cực nhanh, nàng còn chưa nhìn rõ, hắn đã đến trước mặt. "Ngươi còn biết cái gì?"
Nhị Thập lắc đầu, khi*p sợ mà co người lại đứng dậy.
Mộ Cẩm siết chặt cằm nàng, "Nói hay không?"
Nàng lại muốn lắc đầu, nhưng mà đầu không chuyển động nổi, chỉ có thể đáng thương nhìn hắn.
Hắn thoáng buông lỏng lực đạo.
Dưới tình thế cấp bách, Nhị Thập tránh khỏi tay hắn, nhảy vào trong hồ. Nàng giả bộ đạp nước, ở trong nước nổi lên lại chìm xuống, há mồm giống như muốn kêu cứu, sau đó bạch nhãn khẽ đảo, lặn xuống.
Chỉ chốc lát sau, Nhị Thập lên bờ. Nhìn vừa rồi nàng đạp nước, mắt nàng trừng lớn, đôi môi khẽ nhếch, lại dùng hai tay che miệng, làm ra bộ mặt thập phần kinh hoàng. Ngay sau đó, thoáng một cái, bỗng nhiên lại nhảy xuống hồ, như là kéo kéo cái gì đó lên.
Cuối cùng, về lại trên bờ.
Mộ Cẩm suy nghĩ những động tác nàng làm liên tục, chậm rãi hỏi: "Ý ngươi là, nhìn thấy ta chìm trong nước mới tới cứu?"
Nhị Thập lập tức gật đầu. Nàng lại bò lên, thất tha thất thểu, ngã trái ngã phải, sau đó run rẩy một cái, nằm trên mặt đất cảm giác vừa ngủ dậy.
Hắn dựa vào trên cây, "Lại để ta đoán? Ta ngày đó say, say đến bất tỉnh nhân sự, chưa từng cùng ngươi nói cái gì không nên nói?"
Nhị Thập liên tục gật đầu.
"Ta có thể đoán được thì cũng có thể thấy được cái diễn xuất vô cùng giả tạo này của ngươi." Mộ cẩm lại mỉm cười, nói: "Nói dối hết lần này đến lần khác, gạt quỷ mà thôi."