Củi Khô Bốc Lửa…Edit: Mạc Vân
Khi Bắc Viên Phẩn và Tây Môn Trái Chủ đi qua chủ điện, vô tình nhìn thấy Nam Cửu Khanh và Nhược Thủy Tam Thiên cô nam quả nữ ‘sống chung một phòng’, ‘củi khô bốc lửa’, ‘hết sức căng thẳng’.
Bắc Viên Phẩn khẽ khàng bước qua, cười gian: “Ban ngày ban mặt, trời đất sáng sủa, hai người các ngươi làm chuyện tốt gì đây?”
Nam Cửu Khanh ngoảnh mặt làm ngơ, trực tiếp ngồi xuống: “Biết là chuyện tốt, còn mù quáng quấy rầy cái gì.”
Lạc Thủy đứng yên, ra vẻ tôi không tồn tại. Bên tai ‘ầm’ một tiếng thật lớn, thì ra là mặt Bắc Viên Phẩn đang nhắm xuống đất mà ngã.
Tây Môn Trái Chủ: “Chiến tình* tiền phương khẩn cấp, thủ tướng Bắc Viên Phẩn đã bị diệt vong, mau chóng đi thông báo cho đại nguyên soái Đông Phong Phá.” (* tình hình chiến tranh)
“Không ngờ Tây Môn Trái Chủ còn là một cây văn trẻ. Tên bang hội của các anh là do anh đặt?” Nhược Thủy không nhịn nổi, Tây Môn quan nhân thật có tài.
Tây Môn Trái Chủ kích động, rất có ý hận đã gặp nhau quá muộn: “Nhược Thủy muội muội thật là tuệ nhãn thức anh hùng*.” (* có con mắt tinh tường có thể nhận biết người tài giỏi)
Nam Cửu Khanh: “Đừng tưởng tôi không biết “Tuyệt Diễm Phần Thiên” là tên server của một game khác.”
Lạc Thủy 囧, Tây Môn Trái Chủ quả nhiên anh rất có tài.
Tây Môn Trái Chủ kinh sợ: “Cái này là họ copy của tôi.”
Bắc Viên Phẩn kêu rên: “Nhược Thủy muội muội, em không biết đâu, tối nào A Tây cũng phải ngâm thơ dưới trăng, thần kinh của anh đã bị suy nhược nghiêm trọng.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Anh Viên Phẩn, anh là người hay quỷ?”
Bắc Viên Phẩn khóc: “Ta sẽ vẽ bùa nguyền rủa các ngươi.”
Nam Cửu Khanh: “A Bắc, thật ra cậu cùng dien,dann.lê.qui.don. một nhà với con gái*.” Sao mà đứa nhỏ này lại học giống bé gái vậy chứ, già mồm. (* ý anh ấy nói Bắc Viên Phẩn là con gái ^^)
Bắc Viên Phẩn: “Cậu mới một nhà, cả nhà cậu đều một nhà.”
Tây Môn Trái Chủ bất đắc dĩ: “A Bắc cậu không học được tí nào à?” Bò cũng biết cày ruộng. Đấu với A Nam, chúng ta còn non lắm.
Bắc Viên Phẩn dựng thẳng ngón giữa lên với Tây Môn Trái Chủ: “Cái đầu ngươi, học cái chó gì mà học.”
Tây Môn Trái Chủ: “Cậu ta ở cạnh tôi, A Đông nói cậu ta chờ cậu quay lại.”
Bắc Viên Phẩn: “Tôi đánh cậu.”
Tây Môn Trái Chủ: “Đánh tôi cũng vô dụng.”
Nam Cửu Khanh: “Chúng ta đi.”
Tây Môn Trái Chủ phụ họa: “Viên Phẩn cậu tự vẽ bùa đi.”
Nam Cửu Khanh: “Không nên tự đa tình, chúng ta là tôi và Nhược Thủy.”
Tây Môn Trái Chủ: “Thượng Đế xin ngài nói cho con biết, lúc nào nông nô mới có thể lật đổ đương gia* để làm chủ?” (* quản lí việc nhà)
Nam Cửu Khanh: “Nơi nào có phản kháng, nơi đó có áp bách.”
Bắc Viên Phẩn cười nham hiểm không ngừng: “He he he he he.”
Tây Môn Trái Chủ: “Hết cách, tôi chỉ có thể cầm kim đâm tiểu nhân.”
Lời thoại tiếp theo Lạc Thủy không có cách nào nhìn thấy, bởi vì đại thần đã kéo cô đi rồi.
Vòng qua chủ điện, đi dọc lên theo từng bậc của con đường tắt nhỏ tĩnh mịch, hết đường, một không gian rộng rãi thoáng mát được mở ra. Một lầu trúc ba tầng tao nhã tinh tế đứng thẳng giữa hồ, cửa trúc khép hờ. Làm sao mà lại thấy quen như vậy?
Nhược Thủy Tam Thiên: “Đây là đâu?”
Nam Cửu Khanh: “Phòng của ta.”
Não của Lạc Thủy bắt đầu rút ngắn lại, phòng đại thần, phòng của đại thần, cô nam quả nữ ở chung một phòng. Cô do dự rồi nói: “Tôi vào không tốt lắm.”
Nam Cửu Khanh: “Có gì không tốt.”
Đại thần nói như kiểu đây là chuyện đương nhiên vậy, đương nhiên giống như đã có rất nhiều người tới tham quan rồi, mình chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ bé trong đó. Trong lòng cô bắt đầu ngột ngạt, lời nói ra cũng bất tri bất giác cộc lốc: “Có phải phòng anh có rất nhiều người đến chơi?”
Nam Cửu Khanh nghiêm túc suy nghĩ lại: “Thật không ít.”
Lạc Thủy bắt đầu liều mạng gõ đầu mình, mày ngốc chưa, nghĩ mình là vợ người ta à mà quản nhiều như vậy.
Một lát sau Nam Cửu Khanh lại trả lời tiếp: “A Bắc, A Đông, A Tây thường tới đây. Cô là người nữ đầu tiên tới.”
Nhìn chằm chằm mấy chữ trên màn hình, người nào đó ngồi trước máy tính há miệng cười thật to. Thật ra cô cũng không biết mình vui vẻ cái gì, loại cảm giác đó giống như giữa tháng sáu được ăn hai thùng kem, mát lạnh sảng khoái cực kỳ. Đơn giản mà nói, cô rất thích.
Hai người một trước một sau đi vào.
Vén rèm trúc cạnh cửa lên, chính là phòng khách, ghế dựa bằng trúc, sô pha bằng trúc, bàn bằng trúc, sàn nhà bằng trúc, đẹp đến huyền diệu. Một bộ mành châu xanh biếc ngăn với phòng ăn. Đứng từ diễn/đàn/lê/quí/đôn cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài chính là một suối nhỏ trong xanh uốn lượn, khi gió thổi nhẹ qua làm gợn lên từng gợn sóng nhỏ lăn tăn.
Nam Cửu Khanh gửi tin nhắn: “Tôi rất thích lầu trúc.”
Rốt cuộc cô cũng nghĩ ra, chính là lầu trúc mà hôm nay đi mà, khó trách lại thấy quen như vậy. Nhưng cũng thật kỳ quái, hai lầu trúc không chỉ có phong cách tương tự, ngay cả cảnh vật cũng giống nhau, phòng ăn của lầu trúc cũng thiết kế giống nhau nữa chứ.
Nhược Thủy Tam Thiên: “Hôm nay tôi thấy một phòng ăn rất giống.”
Nam Cửu Khanh: “Là sao?”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Hả.”
Qua một lúc lâu mới nhận được tin đáp của Nam Cửu Khanh nói là có chút chuyện, off trước, bảo cô cũng off sớm chút. Nhìn thời gian cũng không còn sớm, ngày mai còn có tiết chuyên khoa nữa, cô tắt game, đánh răng rửa mặt đi ngủ.
Lạc Thủy đánh răng rửa mặt xong đang chuẩn bị leo lên giường bắt muỗi, bỗng bị Tiết Diễm Yến kéo lại.
“Mai đi làm tóc cùng không?”
Dù bị bám chặt nhưng Lạc Thủy vẫn cố gắng dùng cả hai chân để leo lên: “Không đi, tóc hiện tại của tớ vẫn đẹp chán.” Thà ngồi chơi game còn hơn.
Tiết Diễm Yến chống nạnh, đúng hình dáng của người phụ nữ chanh chua chửi đổng*: “Suốt ngày không thèm để ý tóc tai, khó trách không thấy người đàn ông nào muốn cậu.” (*chửi bâng quơ; chửi bóng chửi gió)
Vương Tiểu Du nói chen vào: “Chẳng lẽ cậu còn không hiểu à, trời sinh người ta đã đẹp nên khó có thể bỏ qua vẻ đẹp ấy đấy mà.”
“Đẹp tự nhiên, đẹp tự nhiên là đẹp nhất.” Rốt cuộc Lạc Thủy cũng túm được con muỗi kia, giắt màn thật kín. Phòng ngủ của bọn cô vốn hơi chật, hơn nữa sau chuyện kí túc xá Thượng Hải cháy thì không dám đốt nhang muỗi nữa. Theo lời của Tiết Diễm Yến thì đó chính là: “Còn sống, mọi thứ đều tốt.”
Liễu Oanh vốn nằm trên giường từ lâu rồi giờ mới nhô đầu ra: “Diễm Yến này, chị khuyên em nên trực tiếp dùng bạo lực thuyết phục.”
Diễm Yến dứt khoát nhắm vào Lạc Thủy: “Chị nói cho em biết, em đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi.”
Vương Tiểu Du của phòng các cô phần lớn thời gian đều không có ở đây, Liễu Oanh là trạch nữ, hơn nữa địa điểm trạch còn là trên giường, là mỹ nhân ngủ điển hình, ngủ sớm nhất dậy muộn nhất, không có chuyện quan trọng thì tuyệt đối không dời núi, nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn mỗi Lạc Thủy.
Lạc Thủy không cam lòng: “Cậu định làm thế nào?”
“Tóc quăn.”
Tóc quăn ơi hỡi tóc quăn, làm cái này ít nhất cũng phải tốn hai ba tiếng. Lạc Thủy năm xuống giường rồi nên thấy buồn ngủ, hữu khí vô lực nói: “Chuyện ngày mai để mai nói.”
Kết quả ngày hôm sau không đi được thật.
Sau khi học xong, Diễm Yến lập tức bị hội học sinh kéo đến phòng họp khẩn cấp. Lạc Thủy thở phào nhẹ nhõm. Cô không muốn làm tóc quăn, mặc dù có cứ bình thường cũng được.
Về phòng ngủ ưu tiên game lên đầu mới là vương đạo.
Vừa mở game lên, kênh bang hội đã nhảy không ngừng. Theo thói quen mở cột bạn tốt ra, ba chữ “Nam Cửu Khanh” tối mịt, mơ hồ có chút mất mát.
[Bang hội] Tinh Thần Bị Tiễn Đạp: Nhược Thủy ngươi tới rồi.
[Bang hội] Lâm Thủy Chiếu Hoa: Thủy ơi.
[Bang hội] Lâm Uyên Tiện Ngư: Thủy ơi Thủy.
[Bang hội] Lão nạp pháp hào ngân côn: Ơi Thủy ơi.
[Bang hội] Nhược Thủy Tam Thiên: Tình huống gì đây?
[Bang hội] Lâm Thủy Chiếu Hoa: Nghe nói ngươi và bang chủ Thiên Hạ Đệ Nhất bang trước hoa dưới trăng, có đôi có cặp đối phó người ngoài.
[Bang hội] Lâm Uyên Tiện Ngư: Lão bà, chúng ta tương thân tương ái, không nên đối chọi với người ngoài.
[Bang hội] Lâm Thủy Chiếu Hoa: Đi, trước tiên đi giặt sạch quần áo.
[Bang hội] Lâm Uyên Tiện Ngư: Tuân lệnh.
[Bang hội] Lão Nạp Pháp Hào Ngân Côn: Ngư huynh thật không có bản lĩnh đàn ông mà.
[Bang hội] Lâm Uyên Tiện Ngư: Cậu thì hiểu gì. Lão bà dâng cả tuổi thanh xuân tốt đẹp nhất cho ta, ta chỉ cưng cô ấy một chút chiều cô ấy một chút, có đáng là gì.
Vợ chồng nhà họ Lâm cùng là sinh viên đại học năm ba như Nhược Thủy, tình yêu đại học, một đôi rất ngọt ngào, thắm thiết ૮ɦếƭ đi sống lại.
[Bang hội] Nhược Thủy Tam Thiên: Ngư huynh, đàn ông tốt không cần giải thích.
[Bang hội] Lão Nạp Pháp Hào Ngân Côn: Nhất định phải né tránh.
[Bang hội] Lâm Thủy Chiếu Hoa: Lão công, soái ngây người, yêu quá đi.
[Bang hội] Lâm Uyên Tiên Ngư: (biểu cảm thẹn thùng) Đại gia muốn hôn, mau quay mặt quay ௱ôЛƓ ra chỗ khác đi.
Mọi người nứt vỡ.
[Bang hội] Tinh Thần Bị Tiễn Đạp: Bình thường các ngươi ai đẩy ngã ai?
[Bang hội] Nhược Thủy Tam Thiên: …
[Bang hội] Lâm Uyên Tiện Ngư: Rõ ràng.
[Bang hội] Lão Nạp Pháp Hào Ngân Côn: Dạ, ta biết, ngươi bị đẩy ngã.
[Bang hội] Lâm Uyên Tiện Ngư: Cút!
[Bang hội] Lão Nạp Pháp Hào Ngân Côn: Trở về!
[Bang hội] Lâm Uyên Tiện Ngư: Hai bên đánh trả cùng lúc!
[Bang hội] Tinh Thần Bị Tiễn Đạp: Tất cả đứng nghiêm! Nhược Thủy Tam Thiên bước ra khỏi hàng, nghiêm hình tra hỏi không giải thích.
[Bang hội] Nhược Thủy Tam Thiên: Rõ!
[Bang hội] Lâm Thủy Chiếu Hoa: Khụ, nghi phạm, nghe nói ngươi và bang chủ Thiên Hạ Đệ Nhất bang trước hoa dưới trăng, song túc song phi đối phó kẻ khác.
Lạc Thủy tự nhiên chột dạ, ặc, làm sao lại có người giàu trí tưởng tượng vậy?
[Bang hội] Nhược Thủy Tam Thiên: Ở cùng một chỗ đánh quái.
[Bang hội] Lâm Uyên Tiện Ngư: À, đánh quái gọi là ‘Thiên Hạ’ ấy à.
[Bang hội] Nhược THủy Tam Thiên: …