"Lấy anh"
"Không nói nhiều, đi mua váy cưới"
"Đi biển đã"
Trong sự nài nỉ của Nhược Nhược, chiếc chuyên cơ Bell 525 đậu trên nóc căn biệt thự cất cánh bay lên giữa trời đêm rộng lớn.
Trong căn nhà nhỏ ven bờ biển, hai thân thể quyện vào nhau như hoà tan cùng làn sóng vỗ.
Hắn dịu dàng đưa cô đến phương xa khoái lạc, ân cần ôm lấy cô trong vòng tay rắn chắc. Mọi giác quan dường như tê dại theo lí trí.
Nụ hôn cuồng nhiệt cháy bỏng đem theo bao khát khao mãnh liệt мơи тяớи lấy từng tấc da thớ thịt của thiếu nữ tuổi đôi mươi.
Trượt dài theo cơn đê mê của tình ái, môi lưỡi quấn quýt như thít chặt lấy hai tâm hồn, bản năng nguyên thủy của con người trỗi dậy thôi thúc ham muốn đạt đến điểm cực lạc.
Từng giọt mồ hôi tí tách rơi trên điểm hồng e lệ được hắn nâng niu rồi nhận lấy. Bàn tay to lớn luồn lách nhịp nhàng theo từng hơi thở của người đẹp trong lòng. Tựa như người mù đường đi trong đêm tối tìm được ánh trăng, Nhược Nhược đắm mình vào từng cơn cuồng mê mà si dại của hắn.
Mệt nhoài sau một đêm dài chăn gối, Bắc Phong ôm lấy người tình thơ ngây hạnh phúc ngắm nhìn vệt máu đỏ trên chiếc ga giường màu tro nhạt.
Nhưng chẳng yên giấc được bao lâu thì điện thoại đổ chuông, hắn cau mày ngấc máy, người ở đầu dây bên kia không đợi được hắn nói dứt câu đã lập tức thông báo:
"Chuyện gì... "
"Mộc Thự tỉnh rồi"