Mọi người gặp SARS liền cuống lên, Tạ Á cảm thấy vô cùng kích thích, liền tự giễu: “Xem ra mình là chúa lo thiên hạ không loạn.”
Tần Chiêu Chiêu nói: “Chẳng qua cậu chưa gặp người mình thích thôi, có rồi cậu sẽ không cảm thấy SARS có gì vui nữa. Cậu sẽ lo người ta có bị lây bệnh không, cứ cho là xác suất nhiễm bệnh là một phần vạn thì cậu vẫn sốt ruột không thể kiềm chế được.”
“Cậu nóng lòng vì Kiều Mục thế sao?”
Tần Chiêu Chiêu đỏ mặt không trả lời, im lặng tức là thừa nhận. Giờ ký túc xá chỉ có hai người họ, đám người Thường Khả Hân đã về nhà từ trước. Tạ Á dứt khoát phải truy tận gốc. Cô không biết nhiều về Kiều Mục, chỉ biết Tần Chiêu Chiêu luôn thầm mến cậu; vì thế gặp lúc rảnh rỗi, tính tò mò nổi lên, cô muốn biết thêm cho rõ.
Tần Chiêu Chiêu nằm trên giường nghe nhạc. Đây là thú vui duy nhất của cô, lúc rảnh rỗi cô không lang thang vũ trường, sàn nhảy, không phim ảnh… Cơ bản không có thú tiêu khiển nào, chỉ nằm ở ký túc xá nghe nhạc. Làm bạn với cô vẫn là chiếc đài chạy băng từ thời trung học và những băng nhạc Trương Học Hữu.
Sang thế kỷ mới, cái tên Tứ đại Thiên Vương đã lùi xa vào dĩ vãng. Châu Kiệt Luân làm mưa làm gió thị trường ca nhạc, được giới truyền thông phong là “Ông hoàng nhạc pop châu Á”. Những bài hát của Châu Kiệt Luân nhanh chóng phổ biến khắp cả nước, nhưng Tần Chiêu Chiêu không có chút hứng thú nào, cô vẫn trước sau như một với những bài hát cũ của Trương Học Hữu. Chương Hồng Mai cười nhạo cô không biết bao nhiêu lần vì không bắt kịp thời đại, chỉ nghe toàn những bài cũ rích.
Tần Chiêu Chiêu thích những bài hát cũ hơn, hơn nữa những bài hát bất hủ của Trương Học Hữu đa số là tình ca. Những bài hát thủ thỉ tâm tình rất đỗi chân thành đã đồng hành với cô suốt thời trung học. Lắng nghe những giai điệu quen thuộc, lòng bất giác nhớ về chuyện xưa. Cô nhớ về thời niên thiếu đã xa, về những tình cảm ngây ngô nhưng ấm áp trước kia… Tháng ngày đã xa như hiện về trong tiếng hát ấp ủ sắc xanh năm tháng.
Vừa đeo tai nghe lên, Tạ Á đã leo tót lên giường cô, thọc lét. “Kể đi mà, kể đi mà, sao tự nhiên cậu lại thích Kiều Mục?”
“Buồn quá, đừng rộn lên, đừng rộn lên mà.”
Tần Chiêu Chiêu vừa cười vừa cố tránh bàn tay Tạ Á đang cù, không ngờ tai nghe trên tai bất ngờ tuột xuống. Cô chưa kịp phản ứng đã nghe “bốp” một tiếng, chiếc đài chạy băng rơi từ trên giường xuống đất.
Hết sửng sốt, Tần Chiêu Chiêu bật người nhảy khỏi giường, nhặt chiếc máy lên. Chiếc máy không phát ra tiếng nữa, xem ra đã hỏng rồi. Cô đột nhiên cảm thấy thật đau lòng.
Chiếc đài chạy băng này là đồ năm đó Lâm Sâm tặng Tần Chiêu Chiêu, cô luôn giữ gìn cẩn thận, một phần vì bản tính quý trọng đồ, một phần vì Lâm Sâm. Cậu là một chàng trai tốt, đối xử tốt với cô từ tận đáy lòng. Cô không thể đền đáp lòng tốt của cậu, chỉ có thể đặc biệt yêu quý đồ dùng cậu tặng. Chiếc đài chạy băng này dùng vài năm nhưng vỏ vẫn còn như mới, còn chiếc ba lô cún con, giờ cô không dùng nhưng vẫn giữ sạch sẽ cất ở nhà. Những món đồ bé nhỏ mang theo tình cảm sâu nặng là những báu vật từ thời trung học của cô. Cô biết chúng đáng trân trọng như thế nào.
Vô tình làm hỏng đài chạy băng của Tần Chiêu Chiêu khiến Tạ Á không an tâm, nhất là thấy cô có dáng vẻ đau lòng như vậy. Tạ Á không biết lai lịch chiếc đài băng, chỉ thấy cô đau lòng vì chiếc máy hỏng. “Được rồi, đừng buồn. Cái đài chạy băng này cũng cũ rồi, hỏng cũng hỏng rồi. Mình đền cho cậu một cái MP3, đảm bảo nghe hay hơn cái này cả trăm lần.”
Tần Chiêu Chiêu không cần Tạ Á đền cái MP3 gì đó, chỉ một lòng một dạ đi tìm người sửa chiếc đài chạy băng; có điều trường phong tỏa không thể ra ngoài, phải chờ tới khi hết lệnh giới nghiêm mới có thể đi sửa.
Đến tháng Năm, đỉnh điểm dịch SARS qua đi, số bệnh nhân mắc bệnh mới cũng giảm dần; các biện pháp phong tỏa của nhà trường dần được nới lỏng, Tần Chiêu Chiêu nhân cơ hội đi tìm người sửa đài chạy băng. Có điều, thợ sửa máy nói chiếc máy này đã cũ, giờ không còn sản xuất loại linh kiện này nữa nên không thể sửa được.
“Mua cái mới đi thôi, giờ ai còn dùng loại đài chạy băng này nữa, chuyển sang máy CD hay MP3 ấy.”
Biết không thể sửa được chiếc đài chạy băng, Tần Chiêu Chiêu cảm thấy buồn vô hạn, cơ hồ trái tim mất một mảnh, đau đớn, trống rỗng.
Giữa thời điểm dịch SARS hoành hành, kỳ thi đại học, cao đẳng 2003 cũng đến gần.
Trước kia, lịch thi đại học cố định vào tháng Bảy, do lo lắng ảnh hưởng của thời tiết nóng nực nên từ năm 2003, kỳ thi được tổ chức vào tháng Sáu. Ngày thi đến gần mà dịch SARS vẫn chưa thôi hoành hành, những tin tức về việc “Ảnh hưởng của dịch SARS có thể khiến kỳ thi đại học nước ta lần đầu tiên bị hoãn lại từ năm 1977” bắt đầu lan truyền trong dân chúng.
Đủ loại tin tức, phỏng đoán truyền khắp nơi, nhất thời mấy trăm vạn thí sinh và gia đình khắp cả nước thấp thỏm lo âu. Rốt cuộc có hoãn thi hay vẫn tiến hành đúng hạn? Rốt cuộc nên dựa vào thông tin nào để lên kế hoạch ôn tập?
Chuyện lịch thi đại học chưa xác định khiến Tần Chiêu Chiêu nhớ tới Đình Đình năm nay thi nên gọi điện hỏi thăm. Mợ nghe máy, vô cùng bất ngờ và vui vẻ. “Chiêu Chiêu đấy à? Cảm ơn cháu còn lo lắng cho Đình Đình nhà mợ. Thi đại học năm nay thật phiền ૮ɦếƭ được!”
Đình Đình cũng đang ở nhà, nhận điện thoại nói chuyện với Tần Chiêu Chiêu. Cô bé than thở học lớp mười hai khổ sở thừa sống thiếu ૮ɦếƭ, ngày nào cũng bài vở bù đầu, cả ngày chỉ có học với học. Ghê nhất là SARS, nhà trường cứ đến giờ lại phun thuốc khử trùng, ngày nào cũng bắt học sinh báo thân nhiệt. Lần nào thi thử xong cũng có học sinh thi không tốt phát tiết lên tờ báo thân nhiệt.
“Em chẳng mong hoãn thi, thi càng sớm càng tốt, kéo dài quá phát điên hết cả.”
Đình Đình không muốn hoãn kỳ thi nhưng mợ thì muốn thi càng muộn càng tốt, có thêm thời gian ôn tập kỹ càng chút nữa. Tâm tư hai mẹ con hoàn toàn khác biệt, phải chăng đó cũng là sự khác biệt căn bản của đại bộ phận con cái và phụ huynh?
Cũng may, tin đồn hỗn loạn không kéo dài bao lâu, mùng Tám tháng Năm, văn phòng Quốc vụ viện[1] chính thức phát đi thông báo: kỳ thi cao đẳng, đại học sẽ “tiến hành đúng hạn”. Mọi chuyện chấm dứt, mấy trăm vạn học sinh và phụ huynh cởi được một nỗi lo.
[1] Cơ quan hành chính nhà nước cao nhất của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Quốc vụ viện do Thủ tướng, Phó Thủ tướng, Ủy viên Quốc vụ, Bộ trưởng các bộ, Chủ nhiệm các ủy ban, Tổng Kiểm toán, Tổng Thư ký Quốc vụ viện tạo thành, thực hiện nhiệm vụ hành pháp và điều hành đất nước thông qua các cơ quan trực thuộc.
Do dịch SARS mà kỳ thi đại học 2003 trở thành kỳ thi đặc biệt với các biện pháp phòng chống lây nhiễm, kiểm tra đo lường vô cùng chặt chẽ. Đình Đình đeo khẩu trang tham gia ba ngày thi. Mùi nước khử trùng, những bảng theo dõi thân nhiệt trở thành bạn đồng hành trong kỳ thi đại học, cô bé nói cả đời không thể quên nổi tư vị này.
Tháng Sáu, dịch SARS được khống chế, cuộc sống bắt đầu trở về nhịp điệu cũ. Tần Chiêu Chiêu đã lâu không gặp Kiều Mục, rất muốn được gặp cậu nên gọi điện thử. Máy bận, chờ một lúc gọi lại vẫn bận; máy bận đến gần nửa giờ; cậu gọi điện cho ai lâu vậy, không cần đoán cũng biết. Nhất định là Lăng Minh Mẫn.
Buông điện thoại, Tần Chiêu Chiêu không gọi tiếp, cầm hộp nhạc dương cầm lên vặn dây cót, nghe thêm một lần bản nhạc Auld Lang Syne, trái tim thổn thức theo giai điệu du dương.
Vài hôm sau, Kiều Mục gọi lại cho cô, giọng đầy lo lắng: “Tần Chiêu Chiêu, Đình Đình có tới tìm cậu không?”
Cô không hiểu gì. “Không, sao con bé lại tới tìm mình? Có chuyện gì?”
Kiều Mục thở dài. “Con bé… bị mợ tát hai cái nên bỏ nhà đi. Cả nhà đang tim.”
“Sao lại đánh con bé? Có phải con bé thì không tốt không? Cũng không phải, mấy hôm nữa mới có kết quả thi đại học mà.”
Kiều Mục tựa như có chuyện khó nói, chuyển đề tài: “Nếu con bé đến tìm cậu hay cậu gặp nó thì nhớ bảo nó về nhà ngày, mẹ ốm.”
Mấy lời qua loa khiến Tần Chiêu Chiêu nhói lòng. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà mợ đánh Đình Đình đến nỗi nó bỏ nhà ra đi? Mợ bệnh ra sao?
Cúp máy, Tần Chiêu Chiêu cũng tham gia tìm Đình Đình. Không đầu không cuối, lang thang nửa ngày khắp Thượng Hải không thu hoạch được gì. Trời gần tối, vô tình đến gần nhà Kiều Mục, cô tiện thể qua xem cậu có nhà không, nhân tiện hỏi rõ chuyện lần này.
Kiều Mục ở nhà, không ở một mình, còn có bà nữa, cậu đang cho bà ăn cơm. Tần Chiêu Chiêu ngẩn người, cuối cùng cũng hiểu. Nhà cậu Mục Tùng có chuyện, mợ ốm, em họ bỏ nhà đi, trong nhà loạn lên, cậu phải đưa bà về đây trông nom.
Tần Chiêu Chiêu không nhịn được, hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Kiều Mục chần chừ một lát, cũng không giấu cô. “Đình Đình… có thai. Mợ giận quá tát con bé hai cái, nó liền bỏ đi. Mợ cũng bực tới phát bệnh.”
Đình Đình… có thai… Tần Chiêu Chiêu chấn động. “Cái gì…”
Mấy ngày nay Đình Đình cảm thấy dạ dày khó chịu, ăn không ngon miệng, ăn gì cũng muốn nôn ra. Trước kia cô bé từng bị đau dạ dày nên mẹ cô cũng chột dạ, đưa cô tới bệnh viện khám. Bác sĩ thử ấn bụng cô bé, trên mặt có chút khác lạ, liền cho cô bé đi kiểm tra nước tiểu. Kết quả đến tay, bác sĩ lắc đầu thở dài. “Cô bé không đau dạ dày, là có thai.”
Một lời như sét đánh giữa trời quang, cả hai mẹ con cùng giật mình. Mất một lúc lâu họ mới hồi tỉnh, tức đến phát run, hai bàn tay giáng xuống mặt con gái, giọng khàn khàn: “Mày không biết xấu hổ hả?”
Bị đánh, Đình Đình ôm mặt khóc chạy mất, mợ đuổi theo được hai bước rồi lăn ra bất tỉnh. Cũng may đang ở bệnh viện, bác sĩ nhanh chóng cấp cứu. Mục Tùng nghe tin chạy tới, nghe bác sĩ tường thuật lại cũng xây xẩm mặt mày.
Ba ngày sau cũng tìm được Đình Đình. Mục Tùng gần như lục tung hết nhà bạn học của cô lên, cuối cùng tìm thấy cô bé ở nhà một bạn gái. Mới được mấy hôm mà cô bé đã gầy rộc đi, ủ rũ như cây cải ươm sương đêm. Nghe ba nói mẹ bị bệnh, cô bé ầng ậng nước mắt theo ba về.
Bác sĩ chẩn đoán Đình Đình mang thai gần bốn mươi ngày, bắt đầu mang thai đúng vào dịp thi đại học. Bị ba mẹ thúc ép, cuối cùng cô bé cũng thừa nhận trước ngày thi đã nếm trái cấm cùng một nam sinh trong lớp. Hôm đó là sinh nhật của cậu ta, tiết tự học buổi tối hai người kiếm cớ trốn. Lúc đến nhà cậu ta, cô bé ngu ngơ mang trinh tiết làm quà tặng sinh nhật cậu ta. Cô không ngờ mình sẽ mang thai, thật sự bất ngờ.
Ban đầu, Đình Đình nhất định không chịu khai nam sinh kia là ai. Ba mẹ phải gặng hỏi mãi mới chịu nói ra. Mục Tùng tìm tới nhà họ báo tin, cha mẹ nam sinh kia cũng chấn động. Gọi con trai ra tra hỏi, cậu ta vừa thẹn vừa xấu hổ thừa nhận, khiến cha mẹ tức đến tái mặt.
Hai bên gia đình đành ngồi xuống thương lượng cách giải quyết vấn đề. Lựa chọn tốt nhất đương nhiên là phá thai. Con cái hai bên mới mười tám, mười chín tuổi, không thể sinh ra một đứa trẻ bây giờ được. Nhà trai tình nguyện chi trả phí phẫu thuật, phí bồi dưỡng… ngoài ra còn bồi thường thêm một vạn đồng, miễn sao Đình Đình mau chóng đi phá thai.
Mục Tùng đồng ý phương án giải quyết này nhưng vợ ông nhất định không chịu. “Con gái tôi bị con các người làm ra thế này mà các người chỉ định đem một vạn đồng ra lấp liếm sao? Ít nhất cũng phải bồi thường năm vạn!”
Năm vạn là một con số lớn, đương nhiên phía nhà trai không đồng ý. Mẹ cậu nam sinh cũng xám mặt. “Sao lại đổ thừa hết lên con trai tôi thế? Một cây làm chẳng nên non, con gái các vị mà phẩm hạnh tốt đẹp thì đâu có xảy ra cơ sự này.”
Mẹ Đình Đình tức giận. “Bà nói cái gì? Có giỏi nhắc lại xem!”
“Tôi chỉ nói thật thôi, vẫn muốn nói chuyện một cách tích cực, nhưng rõ ràng chuyện này là con bà dâng sẵn tận miệng. Tí tuổi đầu đã cùng con trai làm chuyện đó, tôi còn muốn mắng con bé ấy làm hư con trai tôi đây!”
Mẹ Đình Đình tức giận xông tới tát mẹ nam sinh kia một cái, bà ta cũng không chịu lép vế, ra tay đánh lại. Hai người phụ nữ trung niên hết mỉa mai lại xông vào đánh nhau, hai ông chồng nhanh chóng ngăn họ lại. Chưa kịp tách nhau ra, mẹ Đình Đình chợt nhũn người ngã quỵ. Lúc nghe tin con gái mang thai bà đã bất ngờ ngất một lần, lần này động chân động tay lại khó thở ngất thêm lần nữa.
Mục Tùng nhất thời luống cuống, hai vợ chồng kia cũng hốt hoảng gọi 120 đưa bà tới bệnh viện. Vài ngày ngắn ngủi ngất tới hai lần, đến khi tỉnh lại tay chân run rẩy, hơi thở không đều. Ban đầu bác sĩ chẩn đoán là cao huyết áp kèm thep tim đập không đều, cần ở lại bệnh viện để kiểm tra.
Chuyện mẹ Đình Đình khiến nhà trai cũng băn khoăn thêm vài phần. Dù sao cũng là con trai mình làm con gái người ta mang thai, đã thế còn khiến cả mẹ cũng vào viện, muốn giải quyết vấn đề càng lúc càng phiền toái. Vì thế, ba của nam sinh kia quyết định tìm Mục Tùng đề nghị bồi thường thêm hai vạn để giải quyết êm xuôi việc này. Mục Tùng cũng không muốn dây dưa thêm, hai bên viết cam kết, ký tên giao tiền, coi như đã giải quyết êm đẹp.
Vợ chưa ra viện, Mục Tùng đành nhanh chóng đưa con gái tới bệnh viện phá thai. Những chuyện thế này không nên kéo dài, càng để lâu càng phiền phức. Kết quả thi đại học được công bố sau ngày phẫu thuật, điểm của Đình Đình không tốt, giỏi lắm chỉ có thể vào một trường trung cấp.