Tới nhà Kiều Mục, Tần Chiêu Chiêu đi thẳng tới tìm cậu Mục Tùng. Cô biết nhất định Kiều Mục sẽ không bao giờ trả bà về lại nhà cậu, nhưng nếu cậu Mục Tùng chủ động tới thì sao?
Đúng lúc cậu Mục Tùng ở nhà, Tần Chiêu Chiêu kể lại vắn tắt tình hình của Kiều Mục hiện tại, khéo léo lựa lời nói ra ý muốn nhờ cậu tới đón bà ngoại về. Cậu nghe xong còn chưa tỏ thái độ gì, mợ ngồi bên đã lạnh nhạt nói: “Có phải Kiều Mục bảo cháu tới đây không? Lúc trước nó huênh hoang rước bà đi, còn nói không có ông cậu này. Giờ đã biết phục dịch bà không dễ dàng gì rồi nên muốn trả bà lại bên này nhưng không có mặt mũi nào đưa đến đây, mới nhờ cháu ra mặt hộ chứ gì?”
Cô vội giải thích: “Không phải đâu ạ, Kiều Mục không cho cháu tới, là tự cháu mạo muội tới thôi ạ!”
Mợ cười nhạt. “Cháu cũng nhiệt tình nhỉ!”
Tần Chiêu Chiêu nhìn sang Mục Tùng, ánh mắt tràn ngập vẻ cầu khẩn. “Kiều Mục không đủ sức lo cho bà, cậu ấy vừa phải đi học vừa phải đi làm thêm, giờ còn trông bà nữa. Cậu ấy không phải mình đồng da sắt, cứ gắng gượng như vậy không phải chuyện tốt. Cháu và Lăng Minh Mẫn đều khuyên cậu ấy đưa bà về nhưng cậu ấy vẫn kiên quyết, bọn cháu khuyên thế nào cũng không chịu nghe. Cậu Mục, Kiều Mục là cháu trai của cậu, cậu hãy nể tình mẹ cậu ấy, đừng coi mấy lời nóng giận của cậu ấy là thực. Làm sao cậu ấy có thể từ mặt trưởng bối như cậu được chứ? Chẳng qua cậu ấy chỉ bực bội nhất thời mà thôi!”
Mục Tùng thở dài. “Được rồi, cháu không cần nói thêm gì nữa, mai cậu tới đón bà về. Vốn cậu mợ cũng không định bỏ mặc bà cho thằng bé. Cậu là con, cậu còn đây sao có thể để bà cho đứa cháu ngoại lo được. Chẳng qua hôm đó Kiều Mục ăn nói làm người ta phát bực rồi đòi đưa bà đi, đã muốn huênh hoang cũng phải cho nó nếm chút đau khổ.”
Mợ cũng nói: “Tần Chiêu Chiêu, hôm nay cháu không đến thì cậu mợ cũng tính vài hôm nữa sẽ qua đón bà về, không thể bỏ bà cho mình Kiều Mục chăm mãi được. Nhưng cậu mợ cũng nói luôn, đón bà về rồi, cậu mợ sẽ tìm viện dưỡng lão thích hợp rồi đưa bà tới. Không phải cậu mợ vô lương tâm bỏ mặc bà; đưa bà vào viện dưỡng lão cũng thể hiện trách nhiệm rồi. Ít nhất cậu mợ cũng không bỏ bà ra giữa đường không ngó ngàng tới, cháu xem có phải không?”
Tần Chiêu Chiêu khó xử, nếu Kiều Mục đồng ý đưa bà tới viện dưỡng lão thì lúc trước đã không bực bội đón bà đi khỏi nhà cậu. Chuyện này bên nào cũng có lý riêng, rất khó nói bên nào đúng bên nào sai, tất cả do góc nhìn không giống nhau. Chẳng có ai là người xấu, nhưng tình hình lại thành ra căng thẳng như vậy, quan hệ cũng bung bét hết.
“Thật ra, chuyện này cháu và Lăng Minh Mẫn đã nói rồi, Kiều Mục rất thiếu lý trí. Nhưng cậu ấy nói bà ngoại cực khổ nửa đời người, đến giờ lại nằm liệt một chỗ, người thân không nguyện ý chăm lo mà chỉ muốn đẩy bà vào viện dưỡng lão. Cậu ấy cảm thấy lý trí như vậy tàn nhẫn quá! Cậu Mục, cậu thử nghĩ xem tâm tình của Kiều Mục có đúng không? Kiều Mục là người nặng tình nặng nghĩa, có thế nào cậu ấy cũng không muốn đưa bà vào viện dưỡng lão, cậu ấy mong có người thân có thể ở bên săn sóc bà. Nếu cậu mợ không chăm lo được cho bà, sao không dùng viện phí ở viện dưỡng lão thuê người giúp việc về chăm bà? Như vậy vẹn toàn cả hai, không phải sẽ hết mâu thuẫn sao?”
Mợ bác bỏ ngay không cần nghĩ ngợi gì: “Người giúp việc không dễ thuê như vậy. Chẳng có ai tình nguyện đi chăm người nằm liệt cả, ba ngày hai lượt người giúp việc còn bực hơn. Viện dưỡng lão có nhân viên chuyên trách những vấn đề này, như vậy bớt lo hơn hẳn. Cháu về khuyên Kiều Mục đừng cố chấp nữa, đưa bà vào viện dưỡng lão chứ có đưa vào lò thiêu đâu.”
Chuyện người giúp việc Tần Chiêu Chiêu không cãi lại được. Sự thật là vậy, mấy tháng nay Kiều Mục chạy ngược chạy xuôi cũng vì chuyện thuê người giúp việc đấy thôi.
Chuyến đi này, Tần Chiêu Chiêu về tay không.
Trước sau cậu cháu Kiều Mục vẫn không thể thống nhất chuyện đưa bà ngoại vào viện dưỡng lão, Kiều Mục nhất quyết cự tuyệt đề nghị đến đón bà của cậu mợ. “Tôi nói rồi, bà ngoại để tôi lo, không cần các người quan tâm.”
Mục Tùng xám mặt. “Được, giỏi thì làm đi, tao xem mày chịu được bao lâu.”
Tần Chiêu Chiêu cũng lo Kiều Mục không thể chịu đựng vất vả. Mất công khuyên giải cậu một hồi nhưng cậu lại đưa cô xem một tờ báo, trên báo có một mẩu tin rất cảm động về chuyện một sinh viên vừa chăm ba bị liệt nửa người vừa học đại học.
“Người ta làm được, mình cũng làm được. Nếu thật không tìm được người giúp việc thích hợp thì mình sẽ tự chăm bà. Dù sao nhà cũng gần trường, trừ lúc đi học và luyện đàn, mình vẫn có thể về nấu cơm cho bà.”
Nói thì dễ nhưng làm không đơn giản. Tần Chiêu Chiêu hiểu rõ Kiều Mục từ nhỏ chưa từng chịu khổ, trước kia cậu được ba mẹ săn sóc từng li từng tí, một người chưa từng chịu khổ giờ lại bướng bỉnh muốn chăm lo cho bà ngoại nằm liệt. Ngoài đi học, đi làm thêm, cậu còn phải lo cho bà từ lớn đến nhỏ, người gầy xọp, cô sợ nếu cứ tiếp tục thế này cậu sẽ ốm mất.
Chẳng đợi đến “cứ tiếp tục mãi”, chỉ vài ngày Kiều Mục đã ngã bệnh.
Sáng hôm đó cậu còn đi học như bình thường, buổi tối đột nhiên sốt cao, nôn ói. Cậu thấy khó chiụ liền gọi điện cho Lăng Minh Mẫn.
Sau khi Lăng Minh Mẫn giận dỗi bỏ về ký tục xá, Kiều Mục liên tục gọi điện và tìm cô mấy lần. Cậu mong cô có thể hiểu mình, cô cũng mong cậu có thể hiểu cho cô, hai người giải thích qua lại cuối cùng vẫn không tới đâu, Lăng Minh Mẫn không đồng ý quay lại. Kiều Mục cũng không miễn cưỡng. “Minh Mẫn, giờ em còn giận, mấy ngày nữa em hết giận anh lại qua!”
Lăng Minh Mẫn nhận được điện thoại liền chạy sang chăm sóc cậu, suốt một đêm cậu sốt cao không hạ. Trời vừa sáng, cô liền đưa cậu tới bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán cậu bị suy thận cấp tính, có lẽ do gần đây cậu mệt mỏi quá độ và chịu áp lục lớn, giờ cần nằm viện điều trị một tuần mới hồi phục được.
Lăng Minh Mẫn gọi điện cho Mục Tùng báo Kiều Mục ốm vào viện, ông lập tức chạy tới bệnh viện. Biết cháu trai lao lực sinh bệnh, lại thấy cậu hôn mê, sắc mặt tái nhợt, ông im lặng, hút hết một điếu thuốc mới nói: “Báo với Kiều Mục, ta đưa mẹ về nhà, sẽ không gửi vào viện dưỡng lão, để nó an tâm dưỡng bệnh.”
Kiều Mục đã thành thế này, về tình về lý Mục Tùng đều không thể để cháu trai tiếp tục gắng gượng nữa. Chị gái chỉ có một cậu con trai, nếu thật sự có chuyện gì, ông sao còn mặt mũi xuống cửu tuyền gặp lại Mục Lan.
Hai mắt Lăng Minh Mẫn bừng sáng.
Tần Chiêu Chiêu nhắn tin cho Kiều Mục định báo với cậu chiều nay cô không phải lên lớp, định qua nhà giúp cậu trông bà, nhắc cậu để cửa kẻo cô tới mà không vào được. Không ngờ Lăng Minh Mẫn lại bắt máy, khách sáo nói với Tần Chiêu Chiêu Kiều Mục bị ốm, cậu Mục Tùng đã đưa bà về rồi, không cần phiền cô tới nữa.
Tần Chiêu Chiêu chấn động. “Kiều Mục bị ốm sao? Bệnh gì, có nghiêm trọng không?”
“Suy thận cấp tính thôi, không sao, bác sĩ nói nằm viện điều trị vài ngày là được.”
Lăng Minh Mẫn nói rất nhẹ nhàng nhưng Tần Chiêu Chiêu nghe xong thì hết hồn. Trong suy nghĩ của cô, ốm phải nằm viện là bệnh rất nặng. Cô lo lắng tắt máy rồi chạy ngay tới bệnh viện. Lúc cô tới, Kiều Mục còn chưa tỉnh, vẫn thiêm thi*p trên giường bệnh, hơi thở yếu ớt. Mấy ngày nay cậu quá vất vả, đã lâu không được ngủ say như vậy.
Lăng Minh Mẫn khách sáo tiếp đón, còn bóc cam mời cô, lịch sự, chu đáo không thể chê trách nhưng cô nhận ra đằng sau vẻ khách sáo ấy là sự lạnh nhạt, hờ hững. Ngồi một lát, cô biết ý cáo từ. Cô hiểu rõ, Kiều Mục ốm đã có Lăng Minh Mẫn lo, sự tồn tại của cô hoàn toàn thừa thãi.
Đàm Hiểu Yến gọi điện tới ký túc xá tìm, vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tần Chiêu Chiêu biết ngay bạn thân có chuyện muốn chia sẻ. Nếu chỉ là chuyện phiếm bình thường, Đàm Hiểu Yến sẽ nhắn tin cho cô.
Quả nhiên, Đàm Hiểu Yến kể cho Tần Chiêu Chiêu nghe Giám đốc Tằng có ý với mình, bóng gió ám chỉ chuyện cô với ông ấy.
Tần Chiêu Chiêu đã từng nghe qua về Giám đốc Tằng, vừa nghe xong liền lắc đầu quầy quậy. “Hiểu Yến, ông ấy hơn bốn mươi rồi, hơn cậu rất nhiều tuổi, còn có vợ con nữa. Tuyệt đối không thể đồng ý!”
Đương nhiên Đàm Hiểu Yến không muốn nhận lời. Cô mới gần hai mươi, trẻ trung thanh xuân, làm sao cam lòng đem nửa đời sau nhờ cậy một người đàn ông tứ tuần? Người trong mộng của cô trước giờ đều là người trẻ trung, mạnh mẽ, hừng hực sức sống.
Nhưng làm thế nào để từ chối Giám đốc Tằng? Ông ta là giám đốc của cô, một cô gái học trung cấp nghề như cô có thể vào được công ty là do ông ta ưu ái tuyển dụng. Nếu từ chối, liệu ông ta có tức giận mà đuổi cô không? Đàm Hiểu Yến biết, với cái bằng trung cấp nghề và gần một năm kinh nghiệm văn phòng của cô mà muốn tìm một việc tương tự là điều cực kỳ khó khăn.
“Chiêu Chiêu, cậu bảo mình phải làm sao đây?”
Chuyện này thật sự rất khó xử, đắc tội với ông chủ rất khó đảm bảo công việc, nhưng muốn giữ công việc mà mang thân báo đáp ông chủ thì thà bỏ còn hơn. Nghe Tần Chiêu Chiêu nói rành mạch suy nghĩ của mình, Đàm Hiểu Yến nói trước giờ Giám đốc Tằng vẫn chỉ bóng gió với cô, chưa từng đề nghị thẳng thừng. Có lẽ cô nên giả vờ mù mờ coi như không biết là được, nếu không sẽ nhẹ nhàng tìm cớ từ chối.
“Chiêu Chiêu à, mình tiếc công việc này lắm. Ở công ty này rất vui vẻ, giờ có thế nào mình cũng không muốn tới làm việc trong nhà máy hay khách sạn đâu. Lương đã thấp còn vất vả nữa.”
Đúng vậy, con người không bao giờ có thể quay về lối cũ được, đã quen một ngàn ai sẽ tình nguyện trở về lĩnh tám trăm? Tần Chiêu Chiêu hoàn toàn hiểu được vì sao Đàm Hiểu Yến khăng khăng muốn giữ công việc này. “Nếu vậy cậu phải tự lo thôi, hành sự tùy hoàn cảnh. Có thể tiếp tục làm ở đây thì tốt, nếu không cũng cần tính thử xem. Nơi khác chắc gì không có việc tốt hơn?”
“Mình biết rồi, Chiêu Chiêu yên tâm, mình không bán thân vì lương tháng ngàn rưỡi đâu.”
Đàm Hiểu Yến vẫn giả bộ hồ đồ, không nhận ra những ý tứ bóng gió của Giám đốc, cũng may Giám đốc Tằng là người từng trải, không được đáp lại hình như ông cũng hiểu. Ông vẫn ôn hòa với cô như trước, chuyện công việc vẫn như bình thường, hoàn toàn khác xa tưởng tượng của hai cô nhóc rằng ông có thể thẹn quá hóa giận mà đuổi người. Người luống tuổi rốt cuộc cũng có chút độ lượng của người luống tuổi.
Kỳ nghỉ Quốc khánh mùng Một tháng Mười, Đàm Hiểu Yến dự định lên Thượng hải chơi vài ngày, đi cùng cô còn có A Quyên là kế toán của công ty. Tần Chiêu Chiêu đương nhiên vui vẻ hoan nghênh, có điều vẫn phải đau đầu tìm chỗ ngủ. Một mình Đàm Hiểu Yến thì có thể ngủ chung với cô, nhưng ba người sao có thể chen chúc với nhau được. Cũng may nghỉ bảy ngày nên các sinh viên Thượng Hải đều sẽ về nhà, Tần Chiêu Chiêu định thương lượng hỏi mượn giường Thường Khả Hân.
Cô chưa kịp mở miệng, Thường Khả Hân nghe nói bạn cô muốn qua chơi liền cảnh cáo luôn: “Cậu đừng có để ai ngủ ở giường của mình đấy. Mấy hôm trước trở lạnh, mình vừa thay chăn đệm mới xong, không muốn bị ai làm bẩn đâu.”
Thường Khả Hân không muốn cho mượn giường, Chương Hồng Mai hay Từ Anh càng khỏi cần nói. Sau vụ điện thoại lần ấy, Từ Anh và Tần Chiêu Chiêu chưa từng nói chuyện lại với nhau, giờ không thể tới tìm hai người họ mượn giường được. Ký túc xá còn một giường của Phương Thanh Dĩnh, tuy cô không ở ký túc xá nhưng những trưa ăn cơm ở trường không về nhà cô sẽ nghỉ trưa ở đây. Vì thế giường của cô vẫn trải chăn chiếu đàng hoàng, giường nằm trắng tinh, ga phủ trắng muốt, chăn tơ, gối lụa. Tần Chiêu Chiêu không dám mở miệng mượn giường của Phương Thanh Dĩnh, ai cũng biết cô là người sạch sẽ, kĩ tính, ghét nhất bị người khác động vào đồ đạc của mình.
Bạn cùng phòng còn không muốn cho mượn nữa là người ngoài, Tần Chiêu Chiêu không biết làm sao cho phải, cuối cùng Tạ Á nói: “Thôi bỏ đi, không mượn được giường thì mình chen chúc với cậu, hai người bạn cậu chịu khó vài ngày vậy.”
Tần Chiêu Chiêu thật sự biết ơn Tạ Á, giường nhỏ xíu như vậy, hai người ngủ không hề dễ chịu, nếu không phải Tạ Á chủ động đề nghị, chính cô cũng ngại không dám đề nghị hai người ngủ chung.
Đàm Hiểu Yến và A Quyên tới rất đúng hẹn, Tần Chiêu Chiêu đón hai người từ ga về, xếp cho hai người nghỉ trên giường của mình, còn mình và Tạ Á chen chúc trên chiếc giường còn lại.
Đàm Hiểu Yến và A Quyên không sao hiểu nổi, rõ ràng phòng còn bốn giường bỏ không, sao hai người lại phải ngủ chung một giường? Lúc biết được chủ nhân không muốn cho người lạ ngủ giường mình, A Quyên thẳng thừng: “Tần Chiêu Chiêu, mấy người bạn học Thượng Hải của cậu đúng là keo kiệt không ai bằng. Mình có bạn học ở Bắc Kinh, năm ngoái đi thăm cô ấy, mấy cô bạn người bản địa đều về nhà, nhường giường cho bọn mình. Người phương Nam và người phương Bắc chẳng giống nhau tí nào.”
Đàm Hiểu Yến bực mình, vén màn của Thường Khả Hân nằm vào. “Quỷ hẹp hòi, không cho ngủ, ta đây cứ nằm đấy!”
Tạ Á cười cười. “Cậu muốn nằm thì nằm cái giường bên trên ấy, đó là giường của cô giàu nhất lớp mình đấy. Giường toàn chăn chiếu tơ tằm, lụa là cao cấp, thử xem nằm có thoải mái hay không.”
Đàm Hiểu Yến nghe xong liền kéo màn trên chui vào. “Thật vậy à, để mình xem xem!”
Tần Chiêu Chiêu nhanh chóng túm lấy cô. “Hiểu Yến, xuống đây mau. Phương Thanh Dĩnh không thích bị người khác ᴆụng chạm vào đồ đạc đâu.”
“Sợ gì, nằm một tí không nhận ra đâu. A, nằm thích thật đấy, gối lụa trơn trượt, chăn tơ nhẹ lắm.” Đàm Hiểu Yến nằm lên giường, kéo chăn che mặt. “Tối được ngủ ở đây không cần chen chúc với A Quyên thì tốt.”
“Không được, Hiểu Yến, xuống đi! Đây là giường của Phương Thanh Dĩnh, không được cô ấy cho phép thì không được tùy tiện ngủ. Cô ấy biết thì không hay đâu.”
“Biết rồi, đùa thôi mà. Rồi, xuống đây!”
Đàm Hiểu Yến xuống rồi, Tần Chiêu Chiêu leo lên phủi sạch chăn gối, cố gắng phục hồi nguyên dạng.