Lâm Sâm chủ động trả tiền khiến Tần Chiêu Chiêu hơi bất ngờ. Cô mời cậu ta đi uống nước, cuối cùng lại thành cậu ta thanh toán hộ tiền kẹo cho cô luôn. Lúc theo cậu ta đến siêu thị, trong đầu cô còn suy tính này kia, hóa ra đi chuyến này cô được lời.
Chuyện này khiến Tần Chiêu Chiêu cảm thấy ngượng, nói thật, Coca cậu ta uống cậu ta trả tiền cũng không có gì lạ nhưng sao còn trả luôn tiền kẹo cho cô? Trả tiền cho cậu ta thì cậu ta không lấy, thế là vừa ra khỏi siêu thị, Tần Chiêu Chiêu liền vội vàng bóc gói kẹo, vơ một nắm lớn đưa cho Lâm Sâm. Kẹo cậu ta mua, không chia cho cậu ta cô cứ thấy áy náy sao đó.
Lâm Sâm xua tay bảo không cần, cậu không ưa đồ ngọt, nhất là loại kẹo sữa vừa ngọt vừa dính thế này. Cậu cảm thấy đàn ông con trai ăn mấy món đồ linh tinh như con gái trông thật thiếu chí khí, không ra dáng nam nhi tí nào.
Cậu ta không nhận, Tần Chiêu Chiêu cũng có chút sốt ruột, có thế nào cũng phải ép cậu ta lấy vài viên mới được.
“Cậu không thích ăn kẹo này à? Thật ra kẹo Thỏ Trắng ngon lắm đấy, không tin cứ nếm thử xem.”
Cô lựa cơ nhét luôn một viên kẹo vào tay Lâm Sâm, bắt cậu ta ăn thử. Cậu ta cũng không từ chối nữa, bình thường không thích đồ ngọt nhưng vẫn nhận viên kẹo này. Không chỉ ép ăn, Tần Chiêu Chiêu còn nhét một nắm kẹo to đùng cho cậu ta, kẹo đầy đến căng phồng cả túi áo khoác của Lâm Sâm. Cậu ta tự nhủ: Thôi cũng được, đằng nào chiều nay cũng chưa no cơm, lát đói thì làm viên kẹo vậy.
Chiều nay Lâm Sâm vội vội vàng vàng đến trường. Tan học cậu cũng định ở lại chờ Tần Chiêu Chiêu “mời nước” nhưng Chu Minh Vũ lại quen thói giục cậu về cùng. Nghĩ đi nghĩ lại, đi cùng cậu ta nhất định sẽ bị cậu ta bám theo; không muốn Chu Minh Vũ đi cùng, Lâm Sâm bèn tính cách khác: trước hết cứ về cùng Chu Minh Vũ, về nhà cơm nước thật nhanh. Tối nay mẹ cậu mới kịp xào một đĩa rau, món thịt kho tàu ưa thích của cậu vẫn còn đang ninh trong nồi. Không kịp chờ thịt chín, cậu đành làm tạm bát cơm với rau xào rồi vội vã xách cặp chạy mất.
“Mẹ, con đi học đây!”
“Ăn thế đã xong là sao hả con? Chờ chút, thịt kho sắp nhừ rồi, chờ chút đã nào…”
Mẹ cậu cầm muôi đuổi theo con trai nhưng không gọi kịp, cậu đã leo lên xe chuồn mất dạng. Không biết làm sao, bà đành giậm chân bình bịch. “Cái thằng này, vừa về đến nhà đã lại chạy đến trường. Không lẽ bị trường bắt mất hồn rồi?”
Lâm Sâm chặn ngay Tần Chiêu Chiêu ở cửa căng tin, mượn cớ muốn uống Coca ướp lạnh để kéo cô đến siêu thị bằng được, như vậy có thể đi cùng cô một đoạn. Dọc đường cô chẳng nói chẳng rằng, cậu đành phải vắt óc kiếm chuyện để nói, toàn những vấn đề linh tinh, cuối cùng cũng hỏi được câu cậu thắc mắc nhất: “Tần Chiêu Chiêu sao lại cắt tóc vậy?”
Hôm nọ đến lớp, phát hiện cô cắt tóc, cậu vẫn tiếc hùi hụi mái tóc dài ấy. Còn nhớ lần mừng thọ ông nội, gặp cô ở nhà hàng, trang phục kiểu Quốc dân cộng thêm mái tóc dài tết hai bím khiến cô trông vô cùng thanh thuần, đáng yêu. Hôm ấy, các anh em họ đều khen cô bé này trong sáng, khả ái, chỉ mình cậu không thấy như thế. Nhưng đến giờ nhớ lại, càng nghĩ càng thấy dáng vẻ khi ấy của cô thật khiến người ta yêu mến. Có điều, nếu đi học cô sẽ không tết tóc hai bên như thế nữa, mái tóc dài chỉ cột lại thành đuôi ngựa rủ xuống sau gáy. Tất nhiên kiểu tóc đó cũng đẹp nhưng cậu vẫn muốn được thấy lại mái tóc tết bím của cô hơn. Ai ngờ, vừa mới đó mà cô đã cắt béng mái tóc dài, lý do là… để gội với chải đầu dễ hơn.
Tiếc hận khôn nguôi, cậu liền buột miệng: “Kể cũng tiếc, cậu để tóc dài buộc hai bên trông được lắm.”
Vừa mở miệng, cậu nhận thấy lời này có phần đường đột quá, con trai tự nhiên đi khen một cô gái xinh đẹp, chắc chín phần mười sẽ khiến người ta nghi ngờ. Tần Chiêu Chiêu cũng có vẻ ngạc nhiên, ngẩng mặt nhìn cậu. Sợ bị cô phát giác, cậu đành luống cuống lấp liếm: “Có điều, tết tóc thế trông hơi quê, tóc tém như Diệp Thanh vẫn là đẹp nhất!”
Có Diệp Thanh làm bình phong, ánh mắt ngạc nhiên của Tần Chiêu Chiêu dần thoải mái, ôn hòa trở lại. Cậu cũng nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Từ siêu thị về, Lâm Sâm ngồi vào chỗ. Chu Minh Vũ mũi thính như khuyển loáng cái đã nhận ra miệng cậu có mùi sữa thơm ngọt ngào liền giễu: “Ái chà, tối nay cậu ăn cơm với gì thế? Người toàn mùi sữa thế này! Mộc Mộc, bé con còn 乃ú mẹ đấy à?”
Lâm Sâm lấy mấy viên kẹo sữa trong túi ra đưa cho Chu Minh Vũ, cậu ta lấy làm kỳ quái, hỏi: “Không phải cậu không thích ăn đồ ngọt sao, sao hôm nay lại tha cả đống kẹo đến thế này?”
Lâm Sâm hơi luống cuống. “Trước không ăn thì giờ ăn, xưa không thích thì nay thích. Tôi đổi khẩu vị không được chắc?”
Không may, Tần Chiêu Chiêu ở bên kia cũng bỏ kẹo ra mời Vu Thiến, Cung Tâm Khiết và Diệp Thanh. Gần đây cô rất muốn được làm thân với Diệp Thanh, Tết năm nay không thể cùng cô ấy và các bạn tới chúc Tết nhà Kiều Mục thì còn năm sau, năm sau nữa… Tất cả đều trông chờ vào Diệp Thanh, vì vậy tốt nhất giờ nên chu đáo một chút.
Tần Chiêu Chiêu ngồi cách Lâm Sâm mấy hàng, Chu Minh Vũ vô tình thấy cô mang kẹo mời mọi người. Vốn dĩ cậu ta đang buồn bực chả hiểu sao Lâm Sâm đột nhiên… đổi khẩu vị, quay sang thấy Tần Chiêu Chiêu cũng đang ăn kẹo Thỏ Trắng liền nhận ra ngay. “Mộc Mộc, nói thật đi, kẹo này có phải Tần Chiêu Chiêu cho cậu không?”
Lâm Sâm làm ra vẻ không quan tâm. “Ờ đấy, sáng nay giúp chuyển đồ nên được mời kẹo.”
“Chỉ thế thôi à?”
“Thế thôi.”
Chu Minh Vũ còn lâu mới tin, nếu chỉ có thế sao nãy cậu ta không nói rõ ra cho xong, còn bày đặt giấu giếm, đây rõ ràng là chuyện không bình thường. Nghĩ lại, trưa nay cả đám sang ký túc xá nữ chuyển đồ giúp, cậu ta vừa vào cửa đã không nói không rằng xách đồ của Tần Chiêu Chiêu đi luôn. Lúc ấy cũng không thấy gì lạ, giờ nghĩ lại mới thấy khả nghi. Chu Minh Vũ bèn lần theo mối nghi ngờ này rồi cẩn thận duyệt lại một lượt tất cả mọi chuyện trong lớp.
Lần ấy Tần Chiêu Chiêu bị ốm, cô chủ nhiệm vừa bảo cần người đưa bạn tới bệnh viện, Lâm Sâm liền xung phong đi luôn. Chẳng may giẫm lên cái thiệp của cô, cậu ta liền bỏ cả buổi chọn tới chọn lui kiếm ngay cái thiệp đẹp nhất, đắt nhất trong cửa hàng làm quà đáp lễ. Tết nhất còn bảo muốn đến Trường Cơ tìm bạn cấp hai, cuối cùng lòng vòng nửa ngày đến đúng cửa nhà cô… Tất cả những chuyện này, lúc đầu Chu Minh Vũ thấy cũng chẳng có gì lạ, đến giờ nghĩ lại bỗng thấy nghi ngờ quá.
“Này Mộc Mộc, cái gì làm cậu thay đổi khẩu vị thế? Kẹo hay là người đấy? Nói thẳng ra bạn nghe xem nào, có phải cậu để mắt đến Tần Chiêu Chiêu rồi không?”
Một câu ngắn gọn của Chu Minh Vũ cũng đủ khiến Lâm Sâm hơi đỏ mặt.
Thật ra cậu cũng luôn tự hỏi tại sao bấy lâu nay mình cứ chú ý tới Tần Chiêu Chiêu? Trên lớp ngắm nhìn nhất cử nhất động của cô thì không nói làm gì, tại sao nghỉ đông rồi cậu còn chạy tới Trường Cơ để tìm cô? Ngày ngày không thấy, tự nhiên lòng trống rỗng, cảm giác như vừa đánh mất thứ gì vô cùng quan trọng. Hôm đó được vào thăm nhà cô, cậu vô cùng vui mừng, tựa như có đóa hoa xinh đẹp nào đó bừng nở trong lòng - chính xác có thể nói đó là mừng như “mở cờ trong bụng”.
Tại sao nhỉ? Rốt cuộc là tại sao nhỉ? Vì sao cô có thể trở thành phong vũ biểu cho tâm tình của cậu được nhỉ? Kỳ thực liếc mắt cũng hiểu lý do, chính cậu cũng không phải không biết, chẳng qua cậu quá ngượng ngùng không dám thừa nhận với Tần Chiêu Chiêu hay với chính bản thân mà thôi. Cậu sống ૮ɦếƭ chối đây đẩy, ngượng đến đỏ mặt vẫn ngang như cua. “Đừng có nói nhảm! Làm gì có chuyện đó, cứ nói hươu nói vượn!”
Lâm Sâm quyết không nhận nhưng Chu Minh Vũ biết chắc mình không nhầm. Học sinh trung học tuổi trẻ da mặt mỏng, thích mà không dám nhận cũng không phải chuyện gì lạ. Trong trường không ít cặp dám công khai thừa nhận chuyện yêu đương nhưng cũng không thiếu những nam sinh, nữ sinh e dè, xấu hổ giấu giếm; chuyện yêu đương thời thanh xuân tưng bừng hay thâm trầm cũng tùy từng người. Chẳng qua chuyện Lâm Sâm cũng phủ nhận khiến Chu Minh Vũ thấy có chút quái lạ. “Chả hiểu cậu xấu hổ cái gì mà không dám nhận? Lúc trước có ý với Diệp Thanh không phải cậu hăng hái, khí thế lắm sao, bám người ta như gì, còn nghênh ngang như kiểu sợ người ngoài không biết ấy.”
Chính Lâm Sâm cũng chẳng hiểu tại sao vừa nghĩ tới chuyện người khác biết mình có ý với Tần Chiêu Chiêu là lại thấy xấu hổ, tóm lại cứ chối sạch cái đã. Đỏ mặt tía tai, cậu vặc lại: “Đã bảo không phải là không phải, cấm cậu nói lung tung nữa!”
Chu Minh Vũ thấy rõ khuôn mặt đỏ bừng của cậu ta, trong lòng vô cùng sung sướng, nhịn không được liền giễu thêm: “Ơ thế không thích thật à? Mình còn tưởng cậu thích cô ấy cơ, đang định bảo là hai người hợp quá đi ấy, nghe tên là thấy có đôi có cặp rồi!”
Vừa nói Chu Minh Vũ vừa liếc sang dò xét phản ứng của Lâm Sâm, thấy hai mắt cậu ta sáng bừng, miệng lập tức hỏi: “Tên mình với Tần Chiêu Chiêu có đôi có cặp là sao?”
Chu Minh Vũ cười rũ rượi. “Thì cô ấy là Chiêu Chiêu, cậu là Mộc Mộc, ghép lại thành Chiêu Chiêu Mộc Mộc, đọc y sì “triêu triêu mộ mộ” - sớm sớm tối tối còn gì. Ối trời, nắm tay đi đến đầu bạc răng long luôn nhé! Thế còn không phải là có đôi có cặp hay sao?”
Hai mắt Lâm Sâm ánh lên vẻ vui sướng nhưng vẫn cố nén xuống, cố tình làm ra vẻ hững hờ. “Thôi thôi thôi! Ai thèm có đôi có cặp với cô ta?”
Chu Minh Vũ nhịn cười đến phát nghẹn, thầm than thằng bạn thân này của mình cũng giỏi thật, rõ ràng là thích người ta ra mặt mà còn già miệng sống ૮ɦếƭ không chịu nhận. Chả hiểu nó bị sao thế nhỉ? Cậu lại bắt đầu động não, đột nhiên nhớ ra năm lớp mười Tần Chiêu Chiêu từng cầm dao rượt Lâm Sâm làm cả trường xôn xao, bản thân cậu ta mất mặt trầm trọng. Có thể vì thế mà giờ Lâm Sâm xấu hổ không dám thừa nhận mình thích chính “kẻ thù cũ” nên sống ૮ɦếƭ chối đây đẩy.
Chuyển sang ký túc xá mới, Tần Chiêu Chiêu cảm thấy mọi chuyện đều tốt. Từng này tuổi, lần đầu tiên cô được dùng phòng vệ sinh khép kín, quả đúng là tiện lợi hơn cả ở nhà. Căn nhà cấp bốn của gia đình Tần Chiêu Chiêu không có nhà vệ sinh riêng, mỗi lần muốn giải quyết phải tới nhà vệ sinh công cộng. Đêm đông mà muốn đi vệ sinh thì đúng là bi kịch. Trước kia ba cô dùng gạch vụn, vải bạt dựng tạm một gian nhỏ trước nhà, lắp thêm cái bồn cầu coi như nhà vệ sinh tạm; nhìn qua thấy cũng tiện hơn nhưng chuyện dọn cái phòng ấy là một nỗi đau khổ đối với Tần Chiêu Chiêu. Giờ ở ký túc xá có nhà vệ sinh khép kín đủ tiện nghi, cuộc sống thoải mái đã quen, cuối tuần về nhà lại thấy có chút không tự nhiên, mỗi lần đi vệ sinh thật phiền toái.
Nhịn không được cô đành đánh tiếng nhắc ba mẹ: “Ba à, hay là mình sửa sang nhà cửa một chút đi. Ít nhất cũng nên làm cái nhà vệ sinh tử tế, sống cho thoải mái.”
Ba mẹ nghe đề nghị của con gái cũng xiêu lòng. Ngày trước cả nhà đã định sẽ sửa sang lại nhà cửa, chẳng qua còn lấn cấn chuyện tiền bạc nên cứ trì hoãn mãi. Thật ra cũng không phải không có tiền để sửa, dẫu nửa đời túng thiếu, hai người họ vẫn chắt Ϧóþ để dành được mấy vạn đồng. Chẳng qua sống tiết kiệm quen rồi, bớt được khoản nào sẽ cố bớt khoản đó, cuối cùng lần lữa mà không dám dùng tiền ấy để sửa nhà. Vả lại, giờ cũng nhiều hộ trong khu tập thể sửa sang lại nhà cửa rồi, Tần gia cuối cùng cũng quyết định học theo người ta, sửa lại căn nhà cũ một chút, sống cho thoải mái.
Sửa nhà cũng không tốn thời gian lắm, nửa tháng là căn nhà cũ đã được vôi ve, trang hoàng lại, rực rỡ hẳn lên. Suốt thời gian ấy, ba mẹ dặn Tần Chiêu Chiêu đừng về nhà, về rồi cũng không có chỗ ở vì nhà phải trát lại tường, lát nền mới, đồ đạc chuyển hết ra ngoài, đến ba mẹ cô cũng phải sang nhà hàng xóm ngủ nhờ.
Tần Chiêu Chiêu nhịn một tuần không về, đến tuần thứ hai thì không chịu nổi nữa, đành phải chạy về xem thế nào. Cô nhìn căn nhà sửa gần xong, cơ hồ không nhận ra nổi đó là nhà mình. Biết là chỉ sửa sang lại một chút, lát thêm gạch hoa, vôi ve lại tường nhà… thế cũng đủ khiến căn nhà nhỏ sáng bừng, trông rộng hẳn ra. Tất cả bàn ghế trong nhà được sơn lại thành màu nâu sẫm nhìn như mới. Ba mẹ cũng mua thêm một bộ bàn ghế gỗ và chiếc giường đệm, mẹ cô đùa: “Giờ cũng phải tranh thủ hưởng phúc mới được, không nằm giường gỗ nữa, nằm thử giường đệm cho biết.”
Tần Chiêu Chiêu thích nhà vệ sinh mới nhất! Phòng gạch đổ mái bằng xây trên nền gian phòng cũ rộng tám, chín mét vuông, nền phủ gạch men trắng tinh, bồn rửa mặt màu lam đặt gần cửa sổ, bệ xí bệt đồng màu. Hai sắc trắng - lam kết hợp hài hòa nom rất thích mắt. Trên tường còn gắn bình nóng lạnh, vòi sen chảy ra vô số tia nước trong suốt. Từ giờ cả nhà đã có thể tạm biệt những tháng ngày xách nước lạnh ngồi xổm tắm trong nhà vệ sinh công cộng rồi.
Tần Chiêu Chiêu cực kỳ thích phòng vệ sinh mới này, lưu luyến mãi không chịu ra ngoài. Mẹ cô lại gần, hỏi: “Thế nào? Sửa sang lại thế này ổn chứ?”
“Quá tốt luôn! Mẹ à, từ nay nhà mình sống khỏe rồi!”
“Hôm nay ba con đến cục viễn thông đăng ký lắp điện thoại. Từ nay về sau, trong lớp có hoạt động gì các bạn cũng có thể thông báo hoặc đến thẳng nhà tìm con rồi.”
Tần Chiêu Chiêu nhất thời đờ mặt. Hóa ra ba mẹ quyết định sửa nhà cũng vì chuyện này, đã thế còn lắp thêm điện thoại… Tất cả đều vì chút sĩ diện cho cô. Hai má cô nóng bừng, mặt đỏ tới tận mang tai.
Sửa nhà, Tần ba cẩn thận ghi chép hết mọi khoản thu chi, cuối cùng xem lại hết tổng cộng tám ngàn chín trăm bốn mươi sáu đồng bảy hào. Ông sống đến năm chục tuổi đầu, lần đầu tiên dám tiêu số tiền lớn đến thế.