Ngày xuân cảnh sắc tươi đẹp, nhà trường thường theo lệ tổ chức một cuộc du xuân cho học sinh, yêu cầu mỗi em đóng mười lăm đồng lệ phí.
Nếu Kiều Mục còn ở đây, hẳn Tần Chiêu Chiêu sẽ hào hứng với buổi đi chơi này lắm. Được ở cùng cậu, đi chung một con đường, đến chung một nơi thì dẫu không thể sóng vai cùng bước, chỉ kẻ trước người sau với cô cũng là chuyện vô cùng tốt đẹp rồi. Nhưng cậu không ở đây mà ở tận Thượng Hải cách xa vạn dặm nên cô cũng không hứng thú gì, chi bằng tiết kiệm mười lăm đồng còn hơn.
Thế nhưng mẹ lại một mực bắt cô phải đi. “Đi đi chứ, mọi người đi cả sao mình lại không đi? Nhà mình cũng thẳng thiếu mười lăm đồng, đừng để người ta xem thường ba mẹ!”
Gần đây gia cảnh nhà cô đã được cải thiện ít nhiều. Nhà máy quốc doanh Trường Cơ dẫu vẫn ngắc ngoải nhưng những công nhân may mắn chưa bị cho thôi việc cũng mấy tháng không nhận được lương, trong khi các doanh nghiệp tư nhân gặp thời thế bắt đầu mọc lên như nấm sau mưa, làm ăn phát đạt. Có ông chủ một xưởng cơ khí tư nhân muốn tìm những công nhân lành nghề đã thôi việc của Trường Cơ về làm cho mình, Tần ba và anh em lão hữu gặp được thời cơ ngàn năm có một này bèn kéo nhau tới nương nhờ ông chủ. Tuy nói xưởng tư nhân trả lương đúng hạn hơn nhà máy quốc doanh nhưng cũng chỉ có lương không, mấy thứ như bảo hiểm y tế, bảo hiểm xã hội đều bỏ qua, nhưng Tần ba thấy thế cũng tốt lắm rồi. “Mỗi tháng có thu nhập cố định là tốt rồi, còn hơn đi làm thuê bữa nay lo bữa mai.”
Tần ba cũng nhất trí con gái nên đi chơi cùng các bạn. Thế là cô phải đi. Tuy điều kiện nhà cô kém xa các bạn trong lớp nhưng vẫn cố gắng theo phong trào chung.
Kỳ thực, Tần Chiêu Chiêu không hề có hứng thú với chuyến đi chơi xuân này. Xe khách vui tươi, náo nhiệt vào tới tai cô thành một cái chợ vỡ ồn ào, ầm ĩ. Vừa lên xe, các bạn bắt đầu mang đồ ăn vặt ra mời nhau, tất cả đều là: bánh quy, kẹo, khoai tây chiên, rong biển, sô cô la, thịt bò khô, mực xé sợi… Ăn uống no nê, con trai quay ra rủ nhau chơi tú lơ khơ, nghịch máy chơi game, con gái nằm nghe nhạc hoặc nói chuyện phiếm. Tần Chiêu Chiêu ngồi ở dãy cuối cùng, nhắm mắt vờ như đang ngủ, tưởng chừng là người vô hình giữa tiếng ồn ào trên xe.
Đến nơi, những học sinh tinh thần phấn chấn vội vã chen xuống trước. Tần Chiêu Chiêu cũng theo dòng người, từ từ bước đi, không nhanh không chậm.
Chuyến du xuân lần này, mọi người được đưa đi leo núi ở ngoại ô. Lúc leo núi, không ít nam sinh xun xoe vây quanh nữ sinh mình thích. Những nữ sinh vốn dĩ xinh đẹp, hấp dẫn đến giờ càng được dịp thể hiện, nhìn qua là nhận ra đâu là quạ đâu công.
Lăng Minh Mẫn vốn là hoa khôi của lớp, chỉ số hấp dẫn vượt xa người thường, khó ai địch nổi, vì thế cô trở thành mục tiêu săn đón của nhiều nam sinh nhất. Đi đường vừa tới chỗ hơi gập ghềnh liền có bảy, tám cánh tay chìa ra véo von: “Để mình kéo cậu! Để mình kéo cậu!”
Cô chỉ mỉm cười, trong vẻ lịch sự, lễ độ ẩn chứa một tia cao ngạo. “Cám ơn, nhưng không cần đâu.”
Lâm Sâm cũng đi theo cô, buông lời cợt nhả: “Hoa khôi à, Kiều Mục đi Thượng Hải mất rồi, cậu ở một mình thế có thấy cô đơn quá không? Tối nay mình mời cậu đi xem phim nhé, xem Titanic, có đi không?”
Cậu ta vừa nói vừa tiện tay rút hay vé xem phim từ trong túi ra, huơ huơ trước mặt Lăng Minh Mẫn.
Mùa xuân năm nay, bộ phim bom tấn Hollywood là Titanic đổ bộ vào phòng vé Trung Quốc, dấy lên một làn sóng hâm mộ ngôi sao điện ảnh. Truyền hình, truyền thanh, báo chí đâu đâu cũng thấy đăng hàng loạt tin bài xoay quanh bộ phim này. Áp phích quảng cáo trưng khắp nơi ngoài rạp chiếu phim; các cửa hàng nhỏ quanh cổng trường nhập đủ loại hàng hóa, tranh ảnh, poster… in hình đôi diễn viên chính, ngày nào cũng có vô số học sinh túm tụm chọn mua. Trong các cửa hàng cũng bày bán vô số đồ dùng in hình nhân vật chính trong phim, ví như chiếc ba lô in một cảnh kinh điển khi Jack và Rose dang tay đứng trên mũi thuyền của Lăng Minh Mẫn. Khắp đường lớn hẻm nhỏ đâu đâu cũng vang lên giai điệu My heart will go on.
Đây là lần đầu tiên có một bộ phim đủ sức gây ra tiếng vang lớn đến thế. Tất nhiên một đồn mười, mười đồn trăm, cứ thế mà nổi danh như cồn. Đầu đường cuối ngõ đâu đâu cũng thấy người ta bàn luận về bộ phim này, lúc ấy người ta coi việc đã từng xem Titanic là một chuyện hết sức vẻ vang, còn những người chưa từng xem là kẻ lạc hậu, không theo kịp thời đại.
Lăng Minh Mẫn lắc đầu quầy quậy, không buồn để ý đến cậu ta, Diệp Thanh đi cùng cô cười cười. “Mộc Mộc, Minh Mẫn đã xem Titanic rồi.”
“Xem rồi thì xem lại, nghe nói lúc phim được công chiếu ở Thượng Hải, có người đã xem đi xem lại mười bốn lần đấy. Hoa khôi à, cậu từ đầu đến chân đều tỏa ra khí chất nghệ sĩ như thế, ít nhất cũng nên xem hai lần chứ nhỉ?”
“Minh Mẫn có muốn xem lại cũng không đi cùng cậu đâu. Mộc Mộc, tốt nhất cậu nên đi tìm người khác đi.”
Lâm Sâm tỉnh queo đổi mục tiêu. “Diệp Thanh, chẳng hay mình có vinh dự được mời cậu đi cùng hay không?”
Lâm Sâm giờ đã không còn là học sinh cá biệt chỉ biết bắt nạt các bạn nữ trước kia nữa rồi, cậu ta bắt đầu chuyển sang lân la làm quen, lôi kéo các bạn nữ, nhất là những bạn gái xinh đẹp. Chẳng có mục tiêu rõ ràng nào hết, chỉ như ong bướm vờn quanh đóa hoa đẹp.
“Nếu không cho cậu cái hân hạnh này, liệu có con thằn lằn nào nhảy ra từ ngăn bàn của mình không?”
“Tất nhiên là không rồi, làm sao mình nỡ bỏ thằn lằn dọa cô gái xinh đẹp, đáng yêu như cậu chứ?”
Hai má Diệp Thanh ửng hồng. “Mình… mình cũng xem phim này rồi.”
“Xem rồi thì xem lại, nói thế nào nhỉ? Đúng rồi, là ôn cũ để biết mới.”
Lâm Sâm mải quấn lấy Diệp Thanh nói nhảm, không để ý đường dưới chân, chẳng may vấp phải phiến đá toàn rêu liền trượt chân, lảo đảo vài bước mới đứng vững. Người không ngã nhưng hai tấm vé xem phim kẹp trong tay lại bay vù mất, bị gió cuốn về phía sườn dốc trong rừng rậm ven con đường đá.
“Ối! Không phải chứ, vé của tôi!”
Lâm Sâm đứng bên đường, rướn cổ cố nhìn về phía khu rừng, lo lắng xem có nên đi xuống nhặt vé hay không. Giờ cả đoàn đã leo tới đỉnh dốc rồi, muốn trượt xuống tìm vé thật không dễ dàng: một là sườn dốc đứng, hai là ngoài con đường đá thì khắp nơi cây bụi um tùm nối thành một khoảng xanh biếc triền miên, trong rừng không có đường mòn, chưa kể còn có thể gặp rắn rết, cũng không biết tấm vé rơi xuống chỗ nào, muốn tìm cũng khó.
Diệp Thanh và các bạn trong lớp trăm miệng một lời nhất quyết cản Lâm Sâm không cho xuống, nếu chẳng may trượt chân hay vô tình gặp rắn rết gì thì thật không bõ. Lâm Sâm cũng đành cho qua, dù sao cũng là vé ba mang về không mất tiền mua. Mất thì thôi, chẳng việc gì phải mạo hiểm kiếm tìm trong mấy bụi cây.
Đám người Lâm Sâm, Diệp Thanh tiếp tục leo lên đỉnh núi. Tần Chiêu Chiêu ở phía sau bước chậm dần, tùy tiện ngồi xuống một phiến đá, lấy cớ nghỉ ngơi một chút. Chờ đến khi các bạn đã lục ᴆục vượt qua hết thì bóng cô cũng mất hút. Một mình cô leo xuống con đường dốc trong rừng cây. Cô muốn nhặt hai tấm vé xem phim Lâm Sâm đã bỏ lại.
Từ lâu Tần Chiêu Chiêu đã muốn được đi xem Titanic một lần nhưng ba mươi đồng một vé thật quá đắt. Giá vé xem phim ở đây thường chỉ năm, mười đồng, ba mươi đồng là mức giá trên trời, đổi ra đủ cho cô mua cơm thịt ở trường nửa tháng.
Tần Chiêu Chiêu đánh bạo lao vào khoảng rừng rậm, thấy trước mắt là một khoảng xanh rì nhức mắt, bốn bề cây cỏ tốt tươi vây lấy cô như vách tường ngăn. Cô gái nhỏ tựa bông bồ công anh mềm yếu bị vô số lá cành sắc nhọn, đậm nhạt đủ sắc bủa vây, thoạt nhìn ôn nhu vô hại, thực chất ẩn tàng vô vàn hiểm nguy. Gai nhọn như cây trâm, sượt qua để lại những vết xước rướm máu; lá cành sắc lẹm loạt soạt bên chân, cành cây xuyên qua quần bò đâm vào da thịt đau nhói. Đáng sợ nhất vẫn là vách đá dựng đứng trơ trọi, đất dưới chân rêu phủ xanh rì, vô tình giẫm phải rất dễ trượt chân lăn theo đường dốc, không ૮ɦếƭ cũng trọng thương.
Cô chậm rãi, cẩn thận bước từng bước, tìm kiếm tỉ mỉ từng ngóc ngách, cuối cùng cũng tìm thấy hai tấm vé màu hồng nằm lẫn trong một cụm hoa giữa biển lá xanh biếc. Trong lòng cô vô cùng mừng rỡ, đưa tay nhặt hai tấm vé, lần du xuân này cuối cùng lại có thu hoạch ngoài dự liệu.
Kết thúc buổi đi chơi, Tần Chiêu Chiêu không về nhà ngay, cầm hai tấm vé vô tình có được chạy một mạch tới nhà Đàm Hiểu Yến, tính rủ bạn đi cùng. Hiểu Yến không có nhà, chú Đàm nói cô đi chơi với bạn cùng lớp, chắc tới giờ cơm tối mới về. Học sinh ngày đó không có điện thoại di động như bây giờ, người không có nhà thì không cách nào liên lạc được, mà giờ ghi trên vé là sáu rưỡi, đợi tới lúc Hiểu Yến về thì muộn mất rồi.
Lãng phí tấm vé như thế thì thật không đành, Tần Chiêu Chiêu ngẫm nghĩ một lúc rồi dặn: “Chú Đàm, nhờ chứ dặn Hiểu Yến bảy giờ sáng mai tới gặp con ở cầu Nam Phong có việc gấp ạ.”
Trời vừa chạng vạng, Tần Chiêu Chiêu đã tới rạp chiếu phim. Cửa rạp vô cùng náo nhiệt, phòng bán vé bày ra tấm biển “Hết vé” trong khi vẫn còn một hàng dài hy vọng có thể xem phim. Vừa rút tấm vé thừa ra đã có mấy người xúm lại sẵn sàng trả thêm tiền để mua, cuối cùng cô bán lại năm mươi đồng cho một thanh niên đeo kính. Cô cẩn thận nhét tiền vào túi, để dành mai đưa cho Đàm Hiểu Yến để cô ấy mua vé đi xem.
Năm phút trước giờ chiếu, Tần Chiêu Chiêu bán vé xong thì đi vệ sinh rồi tiến vào rạp. Trong rạp đã tắt đèn, chỉ còn một tấm màn trắng lóa mắt phía trên, người xem đông đúc, chỗ ngồi kín người, thậm chí còn rất nhiều người ngồi tràn trên hành lang. Cô chưa từng vào rạp chiếu phim, không biết làm sao để tìm được chỗ nên luống cuống quay trái quay phải một hồi, nhân viên soát vé phải đi vào soi đèn pin dẫn cô về ghế ngồi - chiếc ghế duy nhất còn trống.
Tần Chiêu Chiêu vừa ngồi xuống liền gặp người thanh niên mang kính đã mua lại vé ngồi ngay bên phải, vô thức trông sang trái, cô nhất thời ngây người - không ngờ người ngồi ngay bên trái cô chính là Lâm Sâm. Cậu ta cũng đang kinh ngạc trừng mắt nhìn cô.
Bất ngờ gặp nhau thế này, Tần Chiêu Chiêu sững người, Lâm Sâm cũng ngây ra đó. Hai người bốn mắt trừng trừng ngó nhau nửa ngày, cậu ta khôi phục tinh thần trước. “Cậu… Sao cậu lại ngồi đây?”
Tần Chiêu Chiêu nhất thời đỏ mặt, ngàn vạn lần cô cũng không nghĩ ra Lâm Sâm còn một vé ngay cạnh hai vé đã đánh mất. Vốn cho rằng chuyện mình nhặt vé là thần không biết quỷ không hay, đến giờ lại gặp cậu ta ngay tại trận. Cậu ta cũng không phải đầu gỗ, hẳn đã đoán được đây là vé cô nhặt được.
Tần Chiêu Chiêu không biết cơ quan ba Lâm Sâm tặng cho ông ba vé, vốn tính cả nhà đi xem. Có điều, hôm nay vị cán bộ ở thành ủy có việc cần xe gấp, ba cậu không đi được, mẹ cậu thấy vậy cũng không muốn đi nữa, Lâm Sâm một mình hưởng ba vé. Vốn cậu định đi chơi xuân với lớp sẽ lôi kéo một nữ sinh xinh đẹp nào đó đi cùng nhưng không cẩn thận làm mất hai vé. Không còn cách nào khác đành tới rạp một mình.
Hai chỗ ngồi sát nhau, Tần Chiêu Chiêu đỏ mặt cuống quýt bị Lâm Sâm thấy hết, cậu nhất thời tỉnh ngộ: hóa ra cô nhặt được hai tấm vé kia. Không tin được đường dốc thế mà cô dám trèo xuống. “Tiểu vũ trụ” này đúng là lúc nào cũng nằm ngoài dự đoán của cậu.
“Trời ơi, Tần Chiêu Chiêu, gan cậu cũng to nhỉ? Tôi thật ngưỡng mộ cậu đó, lòng ngưỡng mộ của tôi triền miên bất tuyệt như sóng Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông.”
Đương nhiên cô nhận ra cậu ta không phải “ngưỡng mộ” gì mình, hai má đỏ bừng không đáp lại. Bị bắt tại trận như vậy biết nói gì đây, chỉ có gương mặt không kìm được đỏ hồng, hai tai nóng rần rật. Trong lòng cô rất muốn chuồn thẳng nhưng lại tiếc tấm vé. Khó khăn lắm mới có thể vào rạp xem phim, giờ cứ như vậy mà bỏ đi thì thật đáng tiếc. Mà ở lại… cũng thật xấu hổ.
Cô đang do dự xem nên bỏ về hay ở lại thì màn hình bất ngờ sáng lên, phim đã chiếu, giải vây cho cô. Người trong rạp đều yên lặng, Lâm Sâm cũng không thèm nói tiếp, chỉ nghiêng đầu xem phim, còn cô cũng bất động trên ghế.