Hazeline, Olay, bánh bọc lòng đỏ trứng, sữa hộp, mỗi ngày một chai nước khoáng… Có một Lăng Minh Mẫn như vậy bên cạnh Kiều Mục khiến Tần Chiêu Chiêu không dám đến gần cậu, mà ngay cả nói chuyện cũng không dám hé răng.
Nếu nói Tần Chiêu Chiêu là nàng Lọ Lem thì Lăng Minh Mẫn chính là công chúa. Cùng là thiếu nữ sinh ra trong những năm đầu thập niên 80, đều là con một thời kỳ kế hoạch hóa gia đình, nhưng hoàn cảnh sinh trưởng của Lăng Minh Mẫn và Tần Chiêu Chiêu lại một trời một vực. So gia cảnh, Lăng Minh Mẫn hơn Tần Chiêu Chiêu nhiều lắm, nói theo ngôn ngữ hiện đại là bỏ xa từ lúc bắt đầu. Gia đình khá giả ảnh hưởng rất nhiều tới quá trình trưởng thành của trẻ con, nhất là về mặt học hành. Muốn giáo dưỡng trẻ nhỏ cho tốt không thể thiếu tiền, thiên tài không đóng nổi mấy đồng học phí cũng chỉ uổng công.
Lăng Minh Mẫn cũng giống kiểu Kiều Mục, từ nhỏ đã được cha mẹ cho học thêm các môn nghệ thuật. Cô học múa ba lê, học múa luôn là lựa chọn hàng đầu với con gái, không chỉ giúp thân hình cân đối nà còn bồi dưỡng cảm xúc. Môn múa được xưng tụng là tao nhã, nghệ thuật nhất này đã bồi đắp cho cô khí chất hơn người. Lăng Minh Mẫn xinh đẹp hơn hẳn các bạn trong lớp, được coi là hoa khôi của lớp 10.2, thật giống như một con khổng tước xinh đẹp, kiêu hãnh cao ngạo.
So với Lăng Minh Mẫn, Tần Chiêu Chiêu chỉ là một cô bé Lọ Lem ngồi trong xó bếp. Bình thường nếu không học hành thì cô cũng chỉ biết giúp mẹ việc nhà, cô biết trứng gà bao nhiêu tiền một cân, biết mua thức ăn ở đâu thì rẻ nhất, biết làm thế nào mới nhóm được lửa cho bếp than cháy, biết làm thế nào để giặt sạch những vết dầu mỡ lem trên áo quần… Nhưng cô không biết chơi nhạc cụ nào, cũng không có sở trường nghệ thuật gì.
Các bạn trong lớp ai cũng có sở trường riêng, rất nhiều bạn tài hoa: Kiều Mục biết chơi dương cầm, Lăng Minh Mẫn múa ba lê, Cung Tâm Khiết biết thổi sáo, Tống Hải Húc viết thư pháp rất đẹp, còn Vương Văn Lâm thường vẽ quốc họa… Giữa một lớp học toàn nhân tài, Tần Chiêu Chiêu có cảm giác mình giống như một con vịt xấu xí. Vốn dĩ thứ cô tự hào nhất là thành tích học tập nhưng giữa một trường chuyên học sinh giỏi nhiều như kiến cỏ này, cô cũng chỉ ở mức tầm tầm, chẳng đáng coi vào đâu. Cô im ắng thu mình hơn bao giờ hết, trở thành nữ sinh trầm mặc nhất lớp, lặng lẽ đến mức các bạn trong lớp gần như không nhận thức được sự tồn tại của cô.
Nếu là trước kia, Tần Chiêu Chiêu còn có dũng khí nói với Kiều Mục mình thích cậu thì tới giờ đến nửa điểm dũng khí hé răng cô cũng chẳng còn. Kiều Mục và Lăng Minh Mẫn ngồi gần cô, hai người thường nói chuyện phiếm với nhau. Những chuyện họ nói thường xoay quanh việc cậu luyện đàn còn cô tập múa ra sao, lẫn trong câu chuyện có vô số thuật ngữ âm nhạc và múa, có cái Tần Chiêu Chiêu mang máng hiểu, có cái thì cô hoàn toàn không biết là gì.
Tần Chiêu Chiêu càng lúc càng cảm thấy thế giới cổ tích tươi đẹp mới huyễn tưởng làm sao. Nàng lọ lem bao nhiêu năm quanh quẩn trong bếp, dẫu có gặp bà tiên, được ban quần áo đẹp như thiên tiên để tới vũ hội của hoàng tử chăng nữa thì gặp hoàng tử rồi nàng có thể nói gì với chàng đây? Nàng chỉ biết nấu nướng giặt giũ, đến học cũng không được học, làm thế nào nàng trò chuyện được với hoàng tử được giáo dưỡng trong nhung lụa? Hai người học có thể có tiếng nói chung sao? Kết thúc câu chuyện cổ tích, nàng Lọ Lem xinh đẹp hạnh phúc trọn đời với hoàng tử. Cái kết ấy mới hư ảo làm sao, đẹp đẽ đến không thể có thật.
Mỗi ngày đến lớp, ánh mắt Tần Chiêu Chiêu không cố ý hướng về Kiều Mục nhưng khóe mắt vẫn liếc về phía ấy, mỗi khi thấy cậu, trong lòng sẽ vô cùng an định. Nếu không thấy, cô sẽ bỏ cặp ở đó, đi ra ngoài hành lang, vờ ghé mình bên ban công ngắm cảnh, kỳ thực là muốn ngóng tìm bóng dáng quen thuộc kia trên đường dẫn vào lớp. Đến khi thấy cậu, trong lòng cô không giấu nổi vui mừng.
Đứng ngắm từ xa là khoảng cách an toàn nhất. Tần Chiêu Chiêu bí mật ngắm nhìn, còn Kiều Mục từ đầu đến cuối không biết luôn có một ánh mắt thiếu nữ nhất mực dịu dàng quyến luyến dõi theo.
Không thể tới gần, không thể nắm bắt càng khiến người ta si mê. Tần Chiêu Chiêu cứ thế mê mẩn thầm thương Kiều Mục bằng trái tim trẻ dại ngây thơ. Một ánh mắt, một nụ cười của cậu cũng đủ để lại dư vị thật lâu trong lòng cô; mỗi lời nói, nhất cử nhất động của cậu đều được cô âm thầm giấu kín tận đáy lòng, để rồi những đêm khuya tĩnh mịch cô lại lần lượt nhớ lại từng việc. Bóng dáng cậu lại càng khắc sâu trong trái tim cô.
Cảm giác thích một người mà không dám nói ra, là chua xót lẫn ngọt ngào, là hạnh phúc lẫn tổn thương, biết rõ cuối cùng không có kết quả nhưng vẫn không thể ngừng mê đắm.
Vì thích, Tần Chiêu Chiêu không kiềm được mong muốn có thể đối xử tốt với Kiều Mục.
Thiếu nữ mười lăm, mười sáu làm thế nào để bày tỏ sự âu yếm với người mình thương? Với Tần Chiêu Chiêu, đối tốt với một người thật ra rất đơn giản, chỉ cần tặng cho người đó những thứ tốt đẹp nhất của mình.
Một hôm, mẹ cô đi làm về, cho cô một quả táo rất đẹp. Vỏ táo đỏ tươi như cánh hồng nhung, màu sắc rất đều, khác hẳn những quả táo nửa đỏ nửa xanh mà cô đã ăn. Cô chưa từng được nếm thử quả táo đẹp đến thế.
“Đây là táo Mỹ nhập khẩu, có người tặng bà chủ một túi, bà ấy cho mẹ một quả. Chiêu Chiêu ăn thử xem.”
Bà chủ tiệm hào phóng cho Tần mẹ trái táo, nhưng bà không nỡ ăn mà cất đi mang về cho con gái. Tần Chiêu Chiêu cũng tiếc quả táo, ban đêm đặt nó ở đầu giường, ngửi mùi táo thơm nức mà chìm vào giấc ngủ. Hôm sau cô dậy thật sớm, nhét quả táo vào cặp rồi chạy vội đến trường. Thừa dịp cả lớp chưa ai tới, cô lấy quả táo xinh đẹp đã vất vả vượt vạn dặm từ Mỹ tới đặt vào ngăn bàn Kiều Mục rồi ra khỏi lớp loanh quanh một vòng mới mau chóng vào lớp.
Kiều Mục đã vào lớp, hiển nhiên là vừa tới, đang cất cặp sách nhưng vừa mở ngăn bàn đã thấy một quả táo trong đó, trên mặt không khỏi ít nhiều bất ngờ, Tần Chiêu Chiêu đột nhiên đỏ mặt, cúi đầu, cố gắng giả vờ như không có gì, cứ thế đi thẳng về chỗ mình nhưng khóe mắt vẫn mải miết trông về phía Kiều Mục, tai cũng dỏng cao, ngóng trông động tĩnh.
Chỉ thấy Kiều Mục nhẹ nhàng vỗ vỗ Lăng Minh Mẫn ngồi trước, nhỏ giọng hỏi: “Đây là cậu cho mình à?”
Lăng Minh Mẫn ngoái cổ lại, ban đầu có chút sửng sốt, sau lại cười cười. “Cái này ở đâu ra?”
Nghe giọng điệu này, Kiều Mục nhận ra không phải của cô. “Bỏ cặp vào ngăn bàn thì thấy nó, cũng chẳng biết ai để vào.”
Lăng Minh Mẫn mím môi cười. “Kiều Mục, thật không tệ, có người thầm thương lén tặng táo cho cậu nhé! Quả này là táo Mỹ đấy. Không phải là…”
Cô cũng không nói thêm, chỉ cầm sách bài tập của Kiều Mục lên viết một cái tên rồi đưa cậu xem. Tần Chiêu Chiêu ngồi cạnh không khỏi căng thẳng, có khi nào hai người họ đoán ra cô không?
Có điều, Kiều Mục nhìn cái tên Lăng Minh Mẫn viết trên vở xong lại đưa mắt về một hướng khác, người ngồi góc đó là một nữ sinh tên Hứa Lệ Viện. Cô gái này rất thích hoa quả, ngày nào cũng mang hoa quả tới lớp ăn, nhà cô rất giàu có nên hoa quả cũng đều là loại rất xa xỉ, mấy món táo, lê bình thường cô chẳng bao giờ động tới.
Vì thế, người đầu tiên Lăng Minh Mẫn nghĩ tới tất nhiên sẽ là Hứa Lệ Viện. Cô có đoán thế cũng phải thôi, chỉ có những người thường xuyên được ăn hoa quả mới sẵn lòng mang những thứ ngon như thế đi tặng. Làm sao cô có thể nghĩ được rằng người tặng trái táo lại là một kẻ chưa từng được nếm qua một quả táo nhập khẩu chứ!
Lăng Minh Mẫn không đoán ra người tặng táo là Tần Chiêu Chiêu khiến cô vừa thấy may mắn cũng thấy có phần tủi thân, mất mát.
Kiều Mục liếc mắt nhìn sang chỗ Hứa Lệ Viện ngồi im lặng cất quả táo vào ngăn bàn. Giờ ra chơi tiết thứ hai, cả lớp đều xuống sân tập thể dục, đến khi trở lại, Hứa Lệ Viện đến chỗ của mình bỗng “a” một tiếng. “Ai để táo ở chỗ mình thế này?”
Học sinh trong lớp được dịp sôi nổi quay sang chỗ cô, đã thấy trên bàn cô có một quả táo hồng tươi đẹp đẽ. Có nam sinh nghịch ngợm liền đập bàn ầm ĩ. “Êu êu êu, có người thích Hứa Lệ Viện này. Êu êu êu, có người thích Hứa Lệ Viện rồi!”
Chuyện Hứa Lệ Viện thích ăn quả trong lớp không ai không biết, giờ trên bàn cô lại xuất hiện một quả táo, tất nhiên người ta sẽ nghĩ ngay rằng có nam sinh nào đó lén đặt trên bàn tặng cô. Thanh xuân khờ dại, thích một người nhưng ngại ngùng không dám nói ra nên thường dùng cách này ngầm biểu lộ tâm ý của mình.
Giữa những tiếng ồn ào của đám con trai, Hứa Lệ Viện thẹn thùng đỏ mặt. Hiển nhiên cô cũng nghĩ đây là quà do người thích mình tặng nhưng Tần Chiêu Chiêu thì biết rõ, người đặt quả táo ở đây là Kiều Mục. Cậu cố ý đặt quả táo trên bàn để nói cho Hứa Lệ Viện biết mình không cần quả táo cô “tặng”, mong cô từ giờ sẽ không “tặng” thêm gì cho cậu nữa.
Kiều Mục cũng không biết rằng mình cự tuyệt hóa ra không phải là Hứa Lệ Viện mà là Tần Chiêu Chiêu. Tần Chiêu Chiêu thấy quả táo xuất hiện trên bàn của Hứa Lệ Viện, trong lòng vô cùng xót xa, ảo não. Cô không nỡ ăn quả táo ấy, coi nó như báu vật mà tặng cho cậu, vậy mà cậu lại không cần, rồi còn mang trả nhầm cho người khác nữa.
Hứa Lệ Viện cầm trái táo kia chạy khỏi lớp một lúc, đến khi quay lại chỉ còn tay không, mọi người đều đoán cô đã ném quả táo đi mất rồi. Nhưng Tần Chiêu Chiêu lại có cảm giác cô sẽ không làm vậy, vừa rồi hai má cô đỏ bừng, tròng mắt long lanh, rõ ràng là xấu hổ chứ không phải giận dữ, hẳn là cô đang ngất ngây với quả táo “mang lời muốn nói” ấy. Hứa Lệ Viện không biết đây chỉ là hiểu nhầm.
Nhiều năm sau này, trong một lần họp lớp, Tần Chiêu Chiêu không kìm lòng được mới hỏi Hứa Lệ Viện về quả táo năm đó. Cấp ba, Hứa Lệ Viện là một cô gái mập mạp, sau này lấy chồng sinh con lại càng đẫy đà, thoáng nhìn là biết đã có chồng con nhưng vừa nhắc tới trái táo đỏ năm đó, trên mặt cô lại bừng lên nụ cười ngọt ngào như thời con gái.
“Đương nhiên mình không ném nó đi rồi, có điều lúc ấy các bạn trong lớp ai cũng cười làm mình ngượng quá, đành mang nó ra ngoài kiếm một chỗ chôn xuống giấu đi. Tan học mới quay lại chỗ đó đào nó lên, mang về nhà cũng không nỡ ăn. Mình cũng mất bao lâu đoán già đoán non xem ai là người đem quả táo tới, nhưng đoán mãi không được. Cuối cùng biết là thật sự không đoán ra người đó mới chịu ăn. Đó là quả táo ngon nhất mà mình từng ăn. Từ đó thành ra mình thích nhất là ăn táo.
Tần Chiêu Chiêu thấy Hứa Lệ Viện tươi cười như vậy, quyết định giấu kín sự thật về quả táo năm đó. Trong ký ức về thời thanh xuân của cô vẫn lưu giữ mãi hình ảnh trái táo đỏ tươi, đẹp đẽ ở tận đáy ngọt ngào.