Về nhà uống thuốc và tranh thủ ngủ một giấc, khi tỉnh dậy, Tần Chiêu Chiêu không còn đau đầu nhưng phiền não không hề giảm chút nào. Lòng tựa lưới tơ, trăm ngàn nút thắt.
Lâm Sâm, Hạng Quân, Hạng Quân, Lâm Sâm… hai cái tên này cứ luẩn quẩn lặp đi lặp lại trong lòng cô. Bên này là người nghĩa nặng tình sâu với cô suốt thời niên thiếu, bên kia là người cô chuẩn bị bàn chuyện cưới hỏi, gắn bó cả đời. Cả hai đều là những người đàn ông tốt, cô không muốn làm tổn thương bất kỳ ai. Xét theo tình cảm hiện tại, có lẽ cứ xuôi theo những gì đang có là biện pháp hợp lý nhất. Dù sao cô cũng chưa từng bắt đầu với Lâm Sâm, còn với Hạng Quân thì khác. Có điều, cứ nghĩ tới Lâm Sâm là lòng cô lại vẩn lên trăm nghĩ ngàn suy, rối như tơ vò.
Phiền não lớn nhất của con người thường xuất phát từ việc nhất định phải đối mặt với sự lựa chọn, người phải lực chọn vĩnh viễn đau khổ hơn người không bao giờ phải chọn lựa. Nếu trước mắt chỉ có một con đường để đi, không còn lựa chọn nào khác, tất cả mọi người sẽ phải cam chịu số mệnh, quyết chí tiến lên tới cùng, là vui là khổ là mừng là lo đều không thể thở than, oán thán. Nhưng nếu trước mắt có mấy con đường có thể đi, ai rồi cũng sẽ cảm thấy do dự, khó xử… Phải chọn làm sao? Chọn như thế nào? Đi đường này rồi tương lai có hối hận hay không? Hay là, không đi theo đường này rồi tương lai lại càng hối hận?
Đứng giữa ngã ba cuộc đời, Tần Chiêu Chiêu lưỡng lự và băn khoăn không biết phải làm sao. Một mình không thể đưa ra chủ ý riêng, không thể quyết định, cô đành tâm sự với bạn bè.
Lúc chỉ có mình Hạng Quân để lựa chọn, Đàm Hiểu Yến không hề do dự đưa ra lời khuyên. Có điều, tới giờ có những hai lựa chọn thì chính Đàm Hiểu Yến cũng ngập ngừng: “Chuyện này… thật khiến người ta… Giờ mình cũng không tiện nói gì, cho dù mình có khuyên cậu chọn ai, nhỡ đâu sau này cậu sống không hạnh phúc, chẳng phải lại thành lỗi của mình sao?”
Cũng may làm bạn bao nhiêu năm, nghĩ ngợi kĩ lưỡng xong, Đàm Hiểu Yến thành thật nêu ý kiến: “Chiêu Chiêu, chuyện này cậu chỉ có thể tự hỏi lòng cậu thôi. Rốt cuộc cậu muốn đi cùng ai, trong lòng cậu sẽ rõ nhất. Có điều, hiện tại chính bản thân cậu cũng không biết trong lòng mình muốn gì, nên cậu mới đắn đo, khó xử như vậy. Cậu đừng vội vàng, vẫn còn thời gian mà! Hạng Quân muốn nhanh chóng về quê thăm ba mẹ cậu, giờ cậu cứ tránh thủ nghĩ cho kĩ một chút, nghĩ thật rõ ràng, lúc nào chưa thể xác định được rõ ràng thì đừng đưa anh ấy về nhà vội.”
Hàn huyên với Đàm Hiểu Yến một lúc, Tần Chiêu Chiêu cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều. Lần này cô không gọi điện cho Tạ Á, gần đây Tạ Á cũng có nhiều chuyện phiền lòng. Tổng giám đốc Chương vẫn sống với cô bị thanh tra về vấn đề kinh tế, mà mẹ cô lại vừa phát hiện mắc ung thư tuyến ✓ú, giờ đang làm phẫu thuật ở Thượng Hải. Tần Chiêu Chiêu không muốn làm phiền Tạ Á.
Tối hôm đó, Kiều Mục bất ngờ nhắn tin QQ cho cô: “Hôm nay đưa Thanh Dĩnh tới bệnh viện khám thai mình có gặp Tạ Á, cô ấy kể giờ cậu có bạn trai rồi. Chúc mừng cậu nhé! Khi nào kết hôn nhất định phải thông báo cho mình đấy, mình cam đoan sẽ tới uống rượu mừng của hai người.”
Sự quan tâm và lời chúc của Kiều Mục như dòng nước ấm áp tan trong lòng Tần Chiêu Chiêu. “Kiều Mục, cảm ơn cậu nhé!”
“Tần Chiêu Chiêu này, cuối cùng cậu cũng có thể tìm được người thích hợp với cậu, mình cũng mừng cho cậu. Trước kia mình chưa bao giờ hỏi cậu về chuyện tình cảm vì mình không biết bản thân có còn là vướng mắc của cậu hay không, vì thế mình thường tránh đề cập tới vấn đề nhạy cảm này. Đến giờ cậu đã có bạn trai rồi, mình nghĩ hẳn cậu cũng đã buông bỏ được những chuyện trong quá khứ. Rốt cuộc mình cũng có thể thẳng thắn bàn về chuyện tình cảm với cậu, thẳng thắn chúc phúc cho cậu.”
Những lời chân thành của Kiều Mục càng khiến Tần Chiêu Chiêu lo lắng hơn. “Chuyện đã qua mình cũng buông bỏ rồi, sau này chúng ta không cần phải cố tình tránh né chủ đề này nữa.”
“Bạn trai cậu thế nào? Nhất định là một người đàn ông tốt nhỉ, nếu không cậu đâu có chọn anh ấy.”
“Thực sự anh ấy là một người rất tốt, có điều…” Bàn tay Tần Chiêu Chiêu do dự đặt trên bàn phím, không biết có nên nói tiếp với Kiều Mục hay không. Chuyện về Hạng Quân, về Lâm Sâm, về những suy nghĩ rối rắm trong lòng cô, tất cả những chuyện này, nói ra có phải là đang nói lăng nhăng hay không? Liệu cậu có thời gian mà nghe cô tỉ tê rõ ngọn ngành chăng?
“Sao vậy? Có chuyện gì à?”
“Ừ, gần đây lòng mình rối bời.”
“Có thể kể cho mình nghe không? Biết đâu mình có thể giúp gì cho cậu.”
Tần Chiêu Chiêu chọn những điều mấu chốt để kể cho Kiều Mục nghe: “Bạn trai mình là một người tốt, anh ấy muốn cuối năm bọn mình kết hôn, có điều tới giờ mình vẫn chưa dứt khoát quyết tâm đến với anh ấy. Mình rất do dự không biết nên làm sao bây giờ.”
“Chiêu Chiêu này, mình không biết vì sao cậu lại chưa thể hạ quyết tâm kết hôn với anh ấy, nhưng hẳn cậu có lý do riêng. Kết hôn là chuyện chung thân đại sự, nếu cậu còn do dự nghĩa là chuyện hôn nhân này chưa thật sự khiến cậu hài lòng. Nếu thế, tốt nhất là cậu nên dứt khoát từ bỏ luôn, nếu không, ít nhất hãy lùi ngày tổ chức đám cưới lại, cho bản thân thêm một chút thời gian cẩn thận suy nghĩ, tránh để tương lai phải hối hận.”
Kiều Mục là người ngoài cuộc nên câu có thể dễ dàng loại bỏ hết các tiểu tiết rườm rà để đi thẳng vào trọng tâm vấn đề. “Nếu cậu cảm thấy chưa thật hài lòng với cuộc hôn nhân này ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng gượng ép bản thân làm gì, càng đừng vì cần lấy chồng nên mới kết hôn. Hôn nhân là chuyện quan trọng nhất trong đời người, tìm kiếm cho mình một người bầu bạn suốt nửa đời sau, nhất định phải thật cẩn trọng.”
“Kiều Mục, mình muốn hỏi một chút. Cậu cảm thấy một người bạn đời tương lai cần những gì?”
“Cái này mỗi người sẽ có tiêu chuẩn riêng của bản thân. Nhưng nếu hỏi ý kiến cá nhân mình thì mình cảm thấy đối tượng lý tưởng nhất là tuổi tác xấp xỉ nhau, gia cảnh tương đương, tính cách tương tự, và tương đồng về mặt sở thích.”
Kiều Mục còn cẩn thận giải thích cho Tần Chiêu Chiêu suy nghĩ của cậu về “bốn điều tương tự” này.
Tuổi tác sấp xỉ nhau, tức là về phương diện tuổi tác đừng kém hay hơn nhau quá nhiều. Chồng già vợ trẻ hay tình chị em tuy luôn có những thời khắc ngọt ngào nhưng sự khác biệt về tuổi tác sẽ gây ra nhiều sự khác biệt khác, đây có thể trở thành vấn đề lớn trong cuộc sống hôn nhân sau này.
Gia cảnh tương đương, nói thẳng chính là môn đăng hộ đối. Tuy hiện này rất nhiều người trẻ cho rằng quan niệm môn đăng hộ đối là thứ cổ hủ nhưng thực ra quan niệm này vẫn có tính hợp lý riêng của nó. Bởi vì, hai người sinh trưởng trong hai gia đình có điều kiện không khác nhau nhiều sẽ có sự tương đồng về thói quen sinh hoạt và các quan niệm giá trị, như vậy sẽ dễ dàng gần gũi nhau hơn.
Tính cách tương tự, nghĩa là tính tình đừng khác nhau nhiều quá. Mặc dù có người nói sự khác biệt thì có thể bổ sung lẫn nhau. Nếu một người thích yên tĩnh, người kia ưa náo nhiệt; người này cần chút an tĩnh để đọc sách, nghe nhạc mà người kia lại kéo một đám bạn về đánh bài chơi mạt chược… không hợp nổi nhau như vậy thì nhà đó chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện thái bình được.
Còn tương đồng về sở thích nghĩ là hai người có chung sở thích với nhau, người cùng chung sở thích sẽ tìm được nhiều tiếng nói chung trong sinh hoạt hơn.
Suy nghĩ của Kiều Mục về “bốn điều tương tự” chỉ khiến Tần Chiêu Chiêu thở dài. Cô và Hạng Quân riêng điều thứ nhất không thể đáp ứng được. Anh hơn cô mười hai tuổi, con trai anh chỉ kém cô mười tuổi. Tuy mỗi lần gặp nhau Hạng Hiểu Đông luôn lễ phép gọi cô là “dì” nhưng tiếng “dì” này vẫn làm cô xấu hổ.
“Đương nhiên đây chỉ là quan điểm của cá nhân mình, nói để cậu tham khảo thôi. Chiêu Chiêu, chuyện của cậu và bạn trai vẫn phải do cậu tự cẩn thận suy tính. Được rồi, mình hôm nay chỉ nói tới đây được thôi, mình đi ăn cơm với Thanh Dĩnh đây.”
“Cảm ơn Kiều Mục, mình sẽ suy nghĩ cẩn trọng. Cho mình gửi lời hỏi thăm Thanh Dĩnh nhé!”
Chat QQ với Kiều Mục xong, tâm tình đang rối bời của Tần Chiêu Chiêu khá hơn nhiều. Tuy cô vẫn chưa thể xác định được rõ ràng mình nên chọn ai nhưng cô đã có thể chắc chắn không thể vội vã kết hôn với Hạng Quân, cần cho mình thêm chút thời gian để cẩn thận suy xét lại.
Chiều hôm đó, Tần Chiêu Chiêu đang nấu mì tôm thay cơm tối thì Hạng Quân tới gõ cửa. Vừa vào nhà, ngửi thấy mùi mì tôm anh liền hỏi: “Anh biết em sẽ không cơm nước cẩn thận mà, người đã không khỏe sao có thể ăn mì tôm được chứ? Đi, chúng ta ra ngoài ăn gì đó.”
Anh dắt cô tới một nhà hàng chuyên các món hấp, tất cả các món ở đây đều được hấp chín, giữ được trọn vẹn nước, hương vị và chất dinh dưỡng trong đồ ăn. Đồ ăn ở đây quả thực rất ngoan, tuy Tần Chiêu Chiêu không ăn được nhiều nhưng vẫn cố gắng nuốt hết một bát cơm.
Suốt bữa cơm, điện thoại di động của Hạng Quân không ngừng rung. Liên tục có người gọi đến tìm anh, cô nghe ra tối nay anh phải tăng ca, trong lòng cảm thấy không an tâm. “Anh bận thế thì không cần tới đưa em đi ăn đâu, em ở nhà ăn mì cũng được. Trước kia em vẫn vậy mà.”
“Trước kia là trước kia, giờ em là bạn gái của anh, anh phải chăm sóc em cẩn thận. Chiêu Chiêu, trước kia anh không được tốt về mặt này, sơ sót với người thân, kết quả là đổ vỡ hạnh phúc gia đình. Phạm lỗi như vậy một lần là đủ rồi, anh không muốn tiếp tục giẫm lên vết xe đổ nữa. Công việc còn bận rộn, nhưng chỉ cần có thể tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi, anh sẽ tới thăm em.”
Rõ ràng Hạng Quân rất nghiêm túc với cuộc hôn nhân thứ hai. Lòng Tần Chiêu Chiêu đột nhiên cảm động, tuy lúc trước xác định chuyện yêu đương với Hạng Quân là chấp nhận cúi đầu trước hiện thực nhưng cô không thể không thừa nhận, hiện thực này không hề bạc đãi cô. Càng tiếp xúc lâu, cô càng thấy đây là một người đàn ông đáng tin cậy. Ngoại trừ việc lớn hơn cô một giáp và có một cậu con trai mười tám tuổi, những mặt khác Hạng Quân đều không tệ.
Đem so sánh, những nhược điểm của Hạng Quân lại đúng là ưu điểm của Lâm Sâm. Lâm Sâm trẻ tuổi, chưa từng kết hôn, không có con riêng, hơn nữa, tình cảm của cậu dành cho cô bao năm chưa thay đổi. Giữa thời đại mà tình yêu dần dần thành món ăn liền như hiện nay thì một người đàn ông si tình như vậy thật hiếm gặp. Nếu mười năm nay Lâm Sâm không sống trong hoàn cảnh đặc thù là quân ngũ, có lẽ thứ tình cảm ngây thơ ấy cũng không thể duy trì lâu đến thế. Nhưng chung quy, cô và Lâm Sâm đã cách biệt mười năm đằng đẵng, người mà cô quen thuộc, thấu hiểu vẫn là Lâm Sâm của thời niên thiếu đã xa. Lâm Sâm của mười năm sau tuy đã đánh thức lại trong cô rất nhiều tình cảm tốt đẹp ngày trước nhưng những cuộc gặp ngắn ngủi, những cảm giác thoáng qua ấy không thể đảm bảo cho điều gì, đến khi ở lâu bên nhau lại là chuyện khác. Nếu thật sự lựa chọn cậu, liệu hai người có thể hòa hợp được như trong tưởng tượng hay không? Cô hoàn toàn không biết.
Đêm đó Tần Chiêu Chiêu lại trằn trọc không ngủ. Hạng Quân, Lâm Sâm, Lâm Sâm, Hạng Quân, hai cái tên xung đột trong đầu cô. Hai người này, rốt cuộc ai mới là người có thể nắm tay cô đi nốt phần đời còn lại? Cô thấy thật mù mịt…