Lúc tôi tỉnh dạy, mẹ đã không còn bên tôi nữa, trên bàn trang điểm sát chỗ tôi nằm tôi thấy một tờ giấy, mực đã khô từ lúc nào, những giọt nước mắt của mẹ hoà vào trên những nét chữ nhòe đi thì vẫn còn in hằn lên đó.
"mẹ xin lỗi con yêu, mẹ đã cố gắng, cố để cho con có một gia đình trọn vẹn nhưng con à! Một mình mẹ không thể làm được.
Con ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe, cố gắng học thật tốt, mẹ biết mẹ chọn cách ra đi là mẹ quá ích kỷ nhưng mẹ cũng không thể sống mãi trong cảnh này được.
Cố gắng học cho tốt và chờ mẹ con nhé, mẹ nhất định sẽ về đón con,...
Yêu con của mẹ. "
Đọc đến đâu nước mắt tôi cũng nhòa đi đến đó, tôi không giận mẹ, mà tôi cũng không hiểu được cảm giác của tôi lúc này nữa, bàn tay tôi run run lên tầng hồi. Mẹ... Chỗ dựa tinh thần duy nhất trong nhà của tôi cuối cùng cũng vì không chịu được áp lực nữa mà cũng bỏ tôi lại chọn cho mình lối thoát.
Và cứ thế tôi khóc tu tu như một đứa trẻ con.
_mẹ ơi! Sao mẹ không đưa con đi cùng với?
Nhiều câu hỏi được đặt ra trong tôi!
Phải chăng mẹ không còn thương yêu tôi nữa? Nên mẹ mới chọn cách ra đi và bỏ tôi lại.
Và rồi vài ngày sau đó bố tôi hớn hở dẫn cô bồ trẻ về ở hẳn trong nhà, bà nội tuy buồn nhưng tính bố trước giờ muốn làm gì cũng không ai cản được. Bà Đành bất lực nhìn tôi mà ứa nước mắt.
Cứ thế tôi từ một đứa con gái vui vẻ, hồn nhiên thì lại tự mình cô lập chính mình, không tiếp xúc với xung quanh vì mỗi lần tới trường là tôi lại nghe lời xì xào, bàn tán của các bạn.
_bạn a. Ê tụi mày tao nghe nói bố con ny nɠɵạı ŧìиɧ, mẹ nó không chịu được cũng bỏ nó đi rồi thì phải.
Hay mỗi lần đi ra ngoài lại nghe đâu đó những câu nói sau lưng.
_con ny kìa, thật tội cho nó, mẹ nó bỏ đi giờ bố nó rước mẹ kế về, không biết sẽ thế nào nhỉ?
Những lúc như thế tôi chỉ biết cúi mặt và đi thật nhanh để về nhà lao vào phòng mà khóc.
Tôi buồn, tôi không muốn tới trường, không muốn đi đâu chỉ muốn một mình rúc trong phòng để không phải nghe những lời bàn ra tán vào của miệng đời nữa.
Nhưng cũng nhờ nội tôi, khoảng thời gian này nội chuyển qua ở với tôi, động viên tôi tiếp tục đến trường.
Còn bố tôi sau khi mẹ tôi đi ông không những không buồn còn ngày ngày vui vẻ bên cô bồ trẻ của ông.
Từ lúc mụ ý bước chân vô nhà tôi chưa một lần ăn cơm cùng, cũng tránh để ít phải giáp mặt. Nhưng hôm nay không hiểu sao bố lên phòng tôi kêu tôi xuống ăn cơm.
_Bố! Ny, xuống ăn cơm bố có chuyện muốn nói với con luôn.
Tôi lẳng lặng như người không hồn đi theo bố xuống dưới.
Mụ kia thấy thế thì kéo ghế ra cho tôi.tôi nhìn mụ, đúng trẻ đẹp thật thân hình đồng hồ cát, nước da trắng có vẻ hơn tôi tầm 10 tuổi. hèn gì ông vì cô ta mà ruồng bỏ mẹ con tôi, tôi mím chặt môi không nói gì!
_bố! Gắp thức ăn cho tôi và nói.
_ăn đi con dạo này nhìn con gầy quá đó.
Khóe mắt tôi cay cay lâu lắm rồi hôm nay mới được bố gắp thức ăn cho tôi, cũng lâu lắm rồi hôm nay mới được ăn cơm cùng bố, mới được nghe bố nói lời động viên như thế! Nhưng chưa kịp vui vì xúc động thì câu nói của bố lại như một gáo nước lạnh mùa đông dội xuống lòng tôi vội vã, tê tái.
_bố. Mẹ cũng đã bỏ bố con mình đi rồi, đây là cô ngọc.
Từ nay cô ấy sẽ sống ở đây và thay mẹ chăm sóc con, con yên tâm cần gì cứ nói với cô ấy.
Lúc này ngọc lên tiếng.
_Chào con. Dì sẽ thay mẹ yêu thương con, con yên tâm nhé!
Lời mụ ấy thốt ra làm tôi không kìm chế được cơn giận mà nhìn thẳng vào 2 người họ mà nói.
Tôi không cần cô quan tâm, nếu không phải vì cô thì mẹ tôi đã không phải ra đi, còn bố nếu bố không nɠɵạı ŧìиɧ, nếu bố không vì cô ta mà về ђàภђ ђạ, đánh đập mẹ con ép mẹ ly hôn để thoải mái đến với nhân tình trẻ của bố thì gia đình mình vẫn sẽ rất hạnh phúc.
Vừa nói dứt câu tôi đã hứng trọn cái tát như trời giáng từ bố.
_đồ mất dậy, hôm nay còn giám trả treo lại với cả bố mày à! Con mẹ mày bỏ mày Theo trai rồi, không tốt đẹp như mày nghĩ đâu.
Tôi một bên má sưng lên và in hằn năm ngón tay của bố, ngước đôi mắt giàn giụa nước lên nhìn bố mà hét lớn. (lần đầu tiên trong đời tôi giám hét lên với bố như thế!)
Bố, đủ rồi, bố im đi đừng cố đổi lỗi cho người khác để ngụy biện cho cái sai của mình nữa, con tuy chưa lớn nhưng cũng đủ để nhìn nhận, đủ biết được ai đúng ai sai trong chuyện này và hơn nữa con không phải là trẻ con, là đứa con nít, (vừa nói tôi vừa liếc mắt nhìn qua mụ ngọc) nên cũng không cần ai phải quan tâm.
Lúc này tôi thấy đôi mắt bố đỏ hằn lên vẻ tấc giận bố nói.
_mày sống trong cái nhà này thì đừng có mà hỗn láo.
Mn đọc nhớ cho e cảm nhận về truyện nhé, nhớ tt cho e nha vui e mới có động lực viết nhiều và nhanh ạ.