CỔNG ÁNH SÁNG
Hơn ba chục thành viên của lớp chia nhỏ từng nhóm. Trong phòng khách nhà lớp trưởng,các cô bạn loay hoay thử mọi cách sơ cứu mong giúp Tiên tỉnh lại. Mấy người khác đang nhúng khăn bông vào chậu nước ấm,lục tìm trong các ba-lô một bộ quần áo sạch sẽ để thay cho bộ đồ đã lấm lem của người bị nạn. Tiên vẫn nằm im. Vốn vóc dáng hơi béo và có một làn da hồng hào tràn đầy sinh lực,dưới ánh sáng của tất cả các ngọn đèn néon được bật lên, giờ đây cô bạn biến thành một khối to lớn nhợt nhạt, bất động, ngả màu trắng xanh, giống hệt một cái tượng méo mó bằng sáp ong.
Lặng lẽ đứng ngoài không gian tối om và ướƭ áƭ của mảnh sân, qua lớp kính cửa sổ trong suốt, Duy liếc nhìn vào bên trong phòng khách. Không có âm thanh nào rỉ ra ngoài. Khung cảnh bị nhúng trong sự câm lặng càng trở nên vô cùng kì lạ. Bữa tiệc hóa trang đã biến thành thảm họa khổng thể ngờ nổi. Một cảnh phim kinh dị siêu thực với những hình nhân trong trang phục của thủy thần xanh biếc,người sao Hỏa đỏ chói,các cô tiên hoa hồng phấn,những nàng công chúa Gothic ૮ɦếƭ chóc tóc đen hay các siêu nhân cứu chuộc thế giới trong trang phục đặc trưng không thể nhầm lẫn. Tất cả những người vây quanh Tiên như vây quanh một con cá heo kiệt sức trôi dạt lên bờ,vô phương cứu chữa.
"Ngưng ngay các động tác hồi sức vô ích đi. Bạn ấy bị mất máu đấy!"- Ý nghĩ hét lên trong đầu Duy,truyền thẳng đến cô bạn thân. Ghi bước đến thầm thì nói gì đấy với Việt. Lớp trưởng gật nhẹ,tỏ vẻ thông hiểu. Và cậu ta bước đến góc nhà,nhấc điện thoại bấm dãy số ngắn,nói nhanh gọn với vẻ cương quyết rồi cắt máy ngay. Cậu ấy gọi xe cấp cứu. Một giải pháp đúng đắn vào lúc này,với một bệnh nhân bị mất máu. Duy biết chắc chắn điều đó,không hẳn nhờ vào quyền năng của những hạt phấn đen cuối cùng cậu mới vừa bôi lên mi mắt.
- - Trên lối đi rải sỏi dẫn vào bên trong ngôi nhà,mưa vẫn rơi lất phất. Không một bóng người lảng vảng. Bất giác,Duy nhận ra cánh cổng sắt ban nãy cậu và Ghi đã khép chặt đang mở hé,khoảng cách đủ cho một người to béo lách ra ngoài. Bỗng,cánh cửa như bị một bàn tay vô hình đẩy nhẹ,vang lên ken két. Bước hẳn ra dưới làn mưa,Duy ra ngoài khuôn viên ngôi nhà lớn.
Khu dân cư mới rất vắng vẻ. Các ngôi nhà mới xây hoặc đang xây dang dở đều chưa có người. Những con đường nội bộ có bảng đánh số đan xen như bàn cờ. Trừ các khoảng có đèn vàng chiếu sáng,bóng tối vây bủa khắp nơi. Vùng sáng xen kẽ càng làm cho bóng tối dày đặc hơn,các hạt mưa li ti lạnh buốt hơn. Duy bước chậm,đôi khi dừng lại hẳn,nhìn chăm chú,ngỡ như có một cái bóng nào đấy vừa lướt qua bức tường im lìm. Chỉ là một bụi cỏ rờn lên hoặc vài nhánh lá đu đưa trước gió. Không ai cả.
Sau khi phạm tội, trực giác của loài sói khiến Hoàng biết cậu ta đang bị săn đuổi. Hoặc con sói sẽ ẩn nấp để tiếp tục gây tội ác. Hoặc nó vội vã biến đi,cao chạy xa bay. Với một người như Hoàng,phương án thứ hai mới là hợp lý. Duy đứng im,mắt khép lại,kêu gọi phép thuật của phấn bột đen. Thời gian mười lăm phút trước ở ngay đoạn đường này được vặn ngược. Vài hình ảnh rời rạc nhòe trong mưa. Mùi vị của buổi chiều tối phảng phất các tế bào máu. Các vệt gió mạnh,âm thanh đôi giày thể thao sượt trên mặt đường nhựa... Cậu mở choàng mắt. Con sói trong hình dáng người bạn cùng lớp đã chạy vào trung tâm thành phố.
Duy rẽ phải,rảo nhanh hướng ra đường lớn. Vẫn có thể bắt kịp một tuyến xe bus 702. Đoạn đường vẫn vắng lặng. Hồ như có một ai đó bí mật bám theo,lúc ở sát sau lưng,lúc lại biến mất. Bỗng Duy bật cười. Chỉ là cái bóng ẩn hiện dưới chân cậu,khi đi qua các khoảng tối sáng đan xen.
"Đứng lại ngay!"
Một tiếng gọi lớn,vang lên đột ngột,như một mũi tên xé gió ✓út đi. Duy hơi khựng lại,vẫn bước tới. Nhưng giảm nhịp độ. Cậu hơi cúi đầu,không vội ngoảnh hẳn về phía sau.
"Quay lại đi! Đừng chạy trốn! Duy!" Mũi tên thứ hai bắn đi tiếp,từ khoảng cách ba mươi mét,rõ ràng nhắm vào cậu. Giờ thì cậu biết,giọng của lớp trưởng.
Duy dừng hẳn,xoay người lại,hơi cau mày. Lớp trưởng hộc tốc chạy lên phía cậu,thở hổn hển,ánh mắt như lạc đi,trong tay cầm một mẩu giấy trăng trắng. Còn cách Duy dăm bước chân,lớp trưởng đứng lại,rõ ràng muốn giữ khoảng cách an toàn. Duy lên tiếng trước:
- Sao cậu không chờ xe cứu thương đến và đưa Tiên đi?
- Sao cậu lại lén lút bỏ đi không cho ai biết? - Việt gằn giọng.
- Mọi người trong lớp lo cho Tiên là được rồi... - Duy phân vân. Có lẽ nhắc tên Hoàng vào lúc này không thích hợp. Sẽ chẳng ai tin một chuyện kì dị như vậy. Cậu nói nhanh,tiếp tục - Tớ có việc cần ra ngoài một chút...
Cánh tay lớp trưởng đưa lên ngang mặt. Trong tay cậu ấy,mảnh giấy trắng chi chít chữ,rất giống bức thư. Ánh mắt Việt lóe lên tia sáng giận giữ không thể kìm nén:
- Cái gì đây?
- Tớ không biết! - Duy nhún vai. Cậu chưa từng thấy mảnh giấy này bao giờ. - Nó là gì vậy?
- Thư của Hoàng. Cậu ấy để nó trên tủ kệ trong phòng khách nhà tớ - Giọng lớp trưởng đều đều,báo hiệu một cơn giận sắp bùng nổ - Tất cả bí mật của cậu, Hoàng đã kể hết trong bức thư này...
- Bí mật gì vậy? - Duy rùng mình.
- Về những tai nạn ghê rợn,không nguyên cớ đã xảy ra với hơn mười học sinh trường mình năm học vừa rồi. Về tai nạn của anh Viễn ,người hướng dẫn viên du lịch đã đưa lớp mình đi cắm trại ở rừng nguyên sinh. Và cả khả năng có thể thêm một nạn nhân trong bữa tiệc hóa trang nữa. Khả năng ấy đã xảy ra rồi đó. Chính là Tiên. Tất cả là do cậu gây ra,đúng không Duy?
- Bằng chứng các vụ việc ấy do tớ gây ra? - Duy chống cự yếu ớt. Hơn ai hết,cậu hiểu rõ,trước kia cậu có thể mù quáng hành động tàn nhẫn theo thôi thúc của tham vọng tăm tối. Nhưng trước đây và cho đến bây giờ,cậu vẫn không có khả năng nói dối. Vĩnh viễn. Mọi bao biện sẽ thất bại trước sự thật đã được nói thành lời.
- Được thôi. Cậu đang chối cãi,đương nhiên. Nhưng nếu các tai nạn trên có thể bịa tạc,còn vụ tai nạn khiến Hoàng chấn thương vùng đầu thì sao? Trận ốm khiến cậu ấy phải lên Đà Lạt, do ai gây ra? - Việt mở rộng hai trang giấy,đưa về phía trước như muốn Duy phải nhìn rõ bằng chứng - Cậu ấy viết ra đây này,chính vì cậu quá mạnh,Duy ạ,mà Hoàng biết không thể kháng cự được,nên đành phải nghỉ học,lên Đà Lạt,ở với bà ngoại,để lẩn tránh sự săn lùng của cậu. Tất cả những điều ấy,có gì sai sự thật không?
- Tớ thừa nhận đó là sự thật. Nhưng,không phải tất cả. Chẳng hạn trường hợp của Tiên...
- Thôi đi! - Lớp trưởng quát lên,giọng lạc hẳn.
Mọi sắc thái tình cảm trên nét mặt Việt lúc này biểu lộ một sự đau đớn,căm ghét,tức giận và cả ghê sợ tột độ. Những xúc cảm ấy ném thẳng vào người đối diện. Lúc này,Duy mới nhận ra lớp trưởng đứng ngay dưới vùng đèn vàng tỏa sáng. Còn cậu,chìm trong khoảng tối. Sáng và tối. Người ngay và kẻ ác. Người kết tội và kẻ phạm tội. Mọi thứ rõ ràng,không thể nào lay chuyển. Hít một hơi,Duy nói:
- Hãy nghe tớ,đôi chút thôi cũng được... Tớ đồng ý một số điều Hoàng nói trong thư là thật. Nhưng,cậu biết không,phía sau sự thật này,còn có một sự thật khác,đáng sợ hơn. Tớ sẽ nói cho cậu biết,vào lúc thích hợp. Còn bây giờ,hãy để cho tớ đi. Tớ cần phải tìm ra Hoàng,cho kịp!
Phía sau lưng lớp trưởng,những bóng người lố nhố hiện ra. Những người bạn trai cùng lớp hẳn cũng đã đọc hết bức thư của Hoàng. Trong đám đông ấy,tỏa ra hơi nóng của cơn tức giận tập thể và mong muốn trừng phạt kẻ gây ác.
"Duy,cậu diễn trò hay lắm!". "Đừng tìm cách lẩn trốn,Duy!". "Mọi người trong lớp biết hết rồi.Cậu đang chơi trò phù thủy". "Không ngờ cậu tàn nhẫn thế,Duy!"
Tiếng nói của những người bạn vang lên,như một tấm lưới âm thanh tung ra,bủa vây Duy. Các bạn không tin mình. Các bạn sẽ trừng phạt mình. Trong khi ấy,Hoàng sẽ sổng mất và tiếp tục gây tội ác mới, theo mệnh lệnh của chúa tể bóng tối. Ý nghĩ lóe lên trong đầu Duy,như một tia chớp sáng suốt và cũng vô cùng đau đớn.
Đám đông vẫn tiến lên phía trước,đứng sau lưng Việt. Ngay khi lớp trưởng và mọi người bước qua đường biên giữa ánh sáng và bóng tối,bằng một động tác đột ngột,Duy xoay phắt lại,bắt đấu guồng chân. Chạy .
Gió quất bên tai Duy vun ✓út. Bụi mưa bám đầy mặt. Các hạt nước bắt đầu kết vào nhau,chảy ròng ròng trên mặt Duy. Những hạt phấn bột cuối cùng hòa với nước,từ mí mắt chảy xuống,nóng rực trên má cậu,như dòng dung nham núi lửa. Nó chảy tới đâu,gương mặt Duy đau đớn đến đó. Như thể da thịt cậu tan rữa,chỉ còn trơ lại hộp sọ với hốc mắt,hốc mũi giờ đây ngập tràn hơi thở hào hển
Những buổi sang luyện tập giờ đây hữu hiệu thật sự. Chân cậu cứ guồng đều. Phía sau các bạn vẫn đuổi theo rầm rập. Nhưng chạy khoảng một kilomet, thì mọi người đuối sức dần. Duy vẫn duy trì tốc độ rồi đột ngột tăng tốc, nhanh, nhanh hơn. Khoảng cách giữa những người đi săn và con mồi bị săn càng lcu1 càng dãn ra. Đường lớn thình lình hiện ra trước mặt Duy. Cậu ngoặt sang phải. Đường cao tốc mười hai làn xe lúc này khá vắng. Thảng hoặc mới có một vệt đèn xe quét qua làn mưa, tốc độ rất cao.
Trạm chờ xe bus bên kia đại lộ, cách ngã ba chừng năm mươi mét. Duy lao qua làn đường dành cho xe hai bánh. Như vận động viên vượt rào, cậu nhảy qua dải phân cách. Thêm một dải phân cách nữa nữa trước khi Duy lao xuống làn đuồng dành cho chiều xe ngược lại. Từ chiếc xe cứu thương đang lao đến và chuẩn bị rẽ vào khu dân cư, vệt đèn pha sang lóa như lưỡi dao cắt ngọt vào bóng tối. Âm thanh chói tai rúc lên thúc bách. Vỉa hè còn cách ba mét. Phóng thốc về phía trước, cậu gần như bay bổng trong không trung. Khi chân Duy đáp nhẹ xuống vỉa hè thì chiếc xe vụt qua lưng áo cậu, xé gió. Lề đường bên kia,lớp trưởng và các bạn dừng lại. Duy ngoảnh nhìn về sau. Không thể nhìn rõ mặt ai với ai nữa. Chỉ là một khối xám mờ, bất động. Không có giây phút nào dành cho sự hoảng sợ, cậu chỉ vuốt nước trên mặt. Từ xa, chiếc xe bus đang sắp vào trạm. Duy lại guồng chân chạy điên cuồng, vung tay lên huơ ra hiệu cho tài xế. Cậu kịp nhảy vào trong xe bus trước khi cánh cửa gấp nhẹ nhàng khép lại.
Ánh đèn neon sáng trắng khiến chiếc xe bus hai tầng giống như một con tàu lớn trôi trên mặt biển im lìm. Trong xe chỉ có chục người khách, đều là những nhân viên trong khu chế xuất, giờ đây đang trở về nhà. Họ nhắm mắt tranh thủ ngủ sau ca làm tăng cường ngày nghỉ. Trả tiền mua vé, Duy lên tầng trên. Không một bóng người. Cậu chọn chiếc ghế ngay phái đầu xe, thả người ngồi xuống, Duy duỗi dài đôi chân, thờ nhè nhẹ. Nhịp tim cậu đã trở lại bình thường.
Cái bóng phản chiếu trong tấm kính ướt mưa. Duy quan sát chính mình, giật thót. Một cái đầu lâu đen tối đang nhìn cậu chằm chằm. Cậu hoảng hốt đưa cả hai bàn tay chạm vào gò má. Ảo giác biến mất. Thay vào đó, trong tấm kính hiện ra hình ảnh một chàng cao mảnh, dáng vẻ hơi xa cách và lơ đãng. Nhưng, lẩn trong vẻ bình thản ấy, là tình trạng cạn kiệt sức lực, sợ hãi, mất phương hướng.
Bao nhiêu thời gian đã qua rồi nhỉ, kể từ ngày thứ ma thuật đen tìm đến cậu? Chưa đầy một năm, mà sao Duy thấy thời gian dài khủng khi*p. Hệt như thời gian sống của cậu chia thành hai nửa không đều nhau. Những ngày niên thiếu vui vẻ,vô tư lự. Và nửa còn lại, lớn hơn, là chuỗi ngày u ám rơi vào tầm kiểm soát của thỉ lĩnh bóng tôi. Một sự biến tình cơ nhưng thay đổi cậu quá nhiều. Gía như cậu đủ can đảm và sang suốt đừng dính líu đến bột ma thuật. Giá như khi phạm các tội ác, cậu nghĩ sẽ có thời khắc phải soi chiếu lại mình như lúc này đây...Nhưng, cuộc sống luôn lao về phía trước, không bào giờ có chỗ dành cho từ "nếu". Một khi đã nhúng tay vào tội lỗi, chắc chắn phải có ngày đền trả. Sự trừng phạt đau đớn nhất, cho đến lúc này với cậu, không phải chuỗi khó khăn từng trải qua, cuộc vật lôn với bản thân hay các nguy hiểm luôn rình rập. Mà nó chính là sự loại trừ của bạn bè. Một con thú bị ném ra khỏi bấy đàn. Một thành viên bị cộng đồng cua mình từ chối. Cậu có thể hình dung tất cả và có thể chấp nhận tất cả. Trừ tình huống này.
Tầng hai của xe bus cửa số đóng kín ngăn mưa hắt. Nhưng gió thổi từ đâu đó làm Duy cóng lạnh. Lạnh đến mức không thể suy nghĩ gì them. Thậm chí cựa nhẹ tay chân cũng không thể. Duy nhất bên trong cậu lúc này đây là cảm giác đơn độc không thể lần tránh. Và trên gương mặt cậu, từ khóe mắt vốn vô cảm lâu nay, nhưng dòng nước mắt chua xót, cay đắng và cả ân hận không ngừng chảy xuống, cuốn trôi đi các hạt phấn đen cuối cùng. Đột nhiên, Duy thấy cậu yếu, rất yếu. Sức mạnh ma thuật đã rời bỏ cậu. Nhanh như khi nó ập đến. Đồng thời, sơi dây vô hình ràng buộc bứt tung từng mối, tra 3lai5 Duy cảm giác tự do đã mất từ lâu.
Xe bus vào trạm trung tâm. Duy đảo mắt tìm số xe 66 tuyến nội thành sẽ chạy nganh nhà. Di động trong túi áo cậu bống rung nhẹ. Hai tin nhắn liên tiếp, củng của Ghi. Cô cho biết đã theo xe cấp cứu vào bệnh viện. Bác sĩ chưa tìm ra nguyên nhân chính gây ra tình trạng nguy hiểm của Tiên, nhưng trước tiên là phải truyền máu. Là người đầu tiên trong lớp xung phong hiến máu, khi đã xong, Ghi ra ngoài, nhắn tin ngay cho bạn than. Cô cũng biết Duy đã chạy thoát khỏi cuộc rượt đuổi của các bạn và hỏi Duy đang ở đâu. Đọc từng dòng chữ ti li không dấu, cậu thoáng thấy ấm áp trơ lại. Cuối cùng, khi tất cả mọi người quay lưng, thì duy nhất mình cô ấy ở lại bên mình. Nhưng thế cũng quá đủ. Một lần nữa, khóe mắt cậu lại ấm nóng.
Duy cất điên thoại vào túi, tự nhủ sẽ nhắn tin cho Ghi khi an toàn về đến nhà. Xe số 66 khá đông. Cậu phải đứng, bám vào thanh vịn ngay cạnh bậc lên xuống.
Chỉ còn hai trạm nữa là về đến nhà. Ở trạm dừng công viên, một nhóm học sinh hình như vừa đi xme phim về đang lục tục kéo xuống. Duy đưa mắt nhìn qua cửa. Trong công viên, một cái bóng đi sượt qua cổng, rất quen. Nối tiếp một cậu học sinh, Duy là người cuối cùng nhảy ra khỏi xe bus.
Hơn chin giờ. Cơn mưa rả rích đã vãn hẳn.
Những người trung niên đi bộ buổi tối vẫn thong thả dạo bước trên các lối đi đúc bê-tông sỏi. Nhưng, các bãi cỏ thì không mộ bong người. Những băng ghế đá ướt lạnh loang loáng nước. Duy chọn một chỗ khá ổn, cách xa các lối đi. Cũng chính băng ghế này, lần đâu tiên cậu ý thức được mình đang tiếp xúc sứ giả bong tối, trong bộ dạng của một cô gái nhỏ mặc trang phục đen. Hôm đó, cậu trở về hiệu sách, với thong tin hiếm hoi về thứ bột làm từ cadaver. Tất cả những điều ấy vẫn còn nguyên trong trí nhớ của cậu...Duy ngồi xuống băng ghế. Để xua đi cảm giác bồn chồn bất an, cậu nhắn cho Ghi một dòng vắn tắt Duy đang ở công viên gần nhà, gửi đi. Sau đó, cậu kiên nhẫn chờ đợi. Chờ đợi Hoàng xuất hiện.
Công viên vắng dần. Những người đi tập thể dục đã rời khỏi. Âm thanh của xe trên đường cũng mỏng dần đi. Thảng hoặc, các quãng lặng kéo dài.
Chợt, tiếng loạt xoạt của chân người bước vang lên sau lưng. Duy ngoảnh phắt, nhìn. Nhưng chỉ là một đám lá khô bị gió lùa như các đợt sóng, xô vào nhau. Cậu thở phào, quay lại.Tim cậu ngừng đập một nhịp. Hoàng đứng trước mặt cậu, cái bong to lớn đổ xuống, trùm kín cả người đang ngồi.
-Đưa lại tớ chiếc chìa khóa mà cậu đã đánh cắp của thủ lĩnh bóng tối, mau!- Duy đứng chồm dậy, ngang tầm với tên bạn.
- Mày đã quyết định quy phục ông ấy rồi, đúng không?- Tia sáng như ánh lân tinh trong mắt Hoàng lóe lên khi phát âm từ " ông ấy".
-Không đời nào. Thà ૮ɦếƭ, tớ cũng không theo ống ấy. Nhưng tớ cần chiếc chìa khóa đó, để thoát ra khỏi giao kèo máu! Cậu cũng nên làm như tớ thì hơn, Hoàng. Cậu đang lặp lại những gì tớ từng trải qua. Khi nhìn thấy Tiên, tớ hiểu ngay...
- Mày vừa nói gì?- Đột nhiên, Hoàng bước đến, vươn tay túm chặt cổ áo, mắt xoáy thẳng tận đáy mắt Duy- Không theo thử lĩnh ư? Từ chối gia nhập đội quân tinh nhuệ ư? Mày muốn lật lọng ư?
Duy nín lặng. Hơi thở đông lại trong phổi cậu. Mùi ẫm mốc lạnh giá phả từ Hoàng rất quen, không thể nhầm lẫn. Rồi lá thư trong tay lớp trưởng hồi nãy. Nó rất dài và được viết tay. Hoàng thì luôn viết trên máy vi tính. Cậu mấp máy môi:
- Mi không phải là Hoàng!
- Đúng vậy. Ta chính là lão già mi đã nhìn thấy ở trung tâm thương mại. Ta là con bé ngồi cạnh mi ở công viên này. Ta là Kiara. Ta cũng là người ở trong cỗ xe đuổi theo bọn mi ở lưng đèo. Và mi vẫn gọi ta trân trọng là sứ giả bong tối, đấy thôi.
- Hoàng đâu? Cậu ấy đang ở đâu?- Không đếm xỉa đến những lời dài dòng, Duy hét lên.
- Thằng bé hèn nhát ấy vẫn trên trại hoa Đà Lạt.
- Cái chìa khóa bị đánh cắp thì sao? Mi bịa ra, phải không? Để làm gì?
- Để thử thách và kiểm tra long tự nguyện của mi. Để tạo ra sự ngờ vực nhau giữa những người bạn. Chúa tể của ta, và bọn ta nữa, rất thích trò giải trí vặt vãnh ấy!
- Các người gây ra đủ thứ tai họa như vậy chưa đủ sao?- Duy bỗng gào lên- Cút đi, đổ quỷ dữ!
Thân hình to béo của Hoàng rung rung biến hình. Hiện ra một cái bong cao lênh kênh, có thể nhìn xuyên thấu. Cái bong cúi sát bên tai Duy, thì thầm:
- Các người tin rằng có ác quỷ ẩn nấp trong bong tối? Sai rồi. Chúng ta chỉ hiện ra khi các người cô độc. Khi các người thèm muốn những thứ không thuộc về mình. Khi các người rơi xuống đáy vực, chỉ còn một người bạn mà vẫn nghi kỵ lẫn nhau. Đứng trước kẻ tàn bạo mà lại lảng tránh, tìm cách thỏa hiệp để được yên ổn một mình, cũng là khi ta sai khiến được các người đấy. Ta ở bên trong từng người. Từng người một. Ta chờ đợi để hiện ra, điều khiển, biến bọn mi thành người của chúng ta. Chúng ta thu gom sức mạnh, mỗi ngày một mạnh hơn. Đừng đổ lỗi cho bất kỳ ai. Hãy nhìn lại các người đi!
Duy chậm rãi cúi xuồng, nhìn bàn tay mình. Đột ngột, cậu vung hai nắm đấm, dôi mạnh vào kẻ đứng trước mạnh. Nhanh không kém, đối thủ tóm ngay cổ tay cậu, giữ chặt. Bằng tất cả sức lực, Duy lao người về phía trước. Cái bong cao lênh khênh lảo đảo. Cậu co chân, đá mạnh vào cẳng chân đối thủ, đốn ngã.
Duy!
Tiếng Ghi vang lên. Cô chạy trên lối đi hẹp, lao qua bãi cỏ. Chung tay với Duy, cô dốc sức khống chế bóng ma đang vùng vẫy điên cuồng. Ngay khi gần sắp vô hiệu hóa được đối thủ, bỗng, hai người bạn cảm thấy nhẹ hẫng. Đất dưới chân họ trở bông xốp. Cả hai rơi vào tình trạng không trong lực. Sự thật là họ đang rơi, cuốn vào một vực tối hun hút. Tiếng cười vang lên man rợ bên tai Duy: " Thủ lĩnh bóng tối gửi lời nói rằng không cần mi trong đội quân của bọn ta nữa. Chúng ta sẽ đi tìm các thành viên mới. Nhưng giờ đây, mi cần biết, mi phải làm gì để trả giá cho sai lầm này!"
Ghi cựa nhẹ, thử nhấc đầu lên nhìn quanh. Có lẽ khoảng hai giờ sáng. Nền trơi lờ mờ tối, nhưng có thể nhìn thấy cảnh vật chung quanh, nhờ ánh sao và phản quang của các ngôi sao hắt lên, từ những mỏn đá trắng toát, hình thù kỳ dị. Rất khó nhọc, Ghi mới đứng lên được. Tay chân cô lạnh giá. Cô lảo đảo bước đi, mủi chân xục vào những cành cây khô mục và lớp cát trắng xốp, khô lạnh. Cô đứng im, dõi mắt về phía trước. Không thấy bóng dáng Duy đâu. " Duy...uy...uy!"- Cô gọi to.
Mươi giây sau, mới có âm thanh vang tới. Chỉ là tiếng vọng đáp trả tiếng kêu của chính cô, từ không gian vắng lạnh. Cô bước tiếp, dụi mắt để biết chắc mình không phải đang mơ, vì đường chân trời sát ngya trước mắt cô, gần một cách không thể tin nổi. Suýt nữa, chỉ còn cách một bước, nơi cô đang đừng là con đường mòn lưng chừng núi, sát bờ vực. Và sau lưng cô, một vách múi đã cao sừng sững. Những mảng tuyết phủ trắng xóa chồm hẳn ra ngoài, sẵn sang ụp xuống, chon vùi các sinh vật bên dưới.
Nhặt cành cây khô, Ghi lần mò bước. Gió thốc lên từ đáy vực. Ở khúc quanh sườn, núi con đường mở rộng gấp đôi. Một người dựa lưng vào vách đá, hai chân xoãi thẳng, đầu ngoẹo sang bên. Gương mặt Duy trắng bệch, môi và hai hốc mắt đã chuyển sang xanh tái. Từng sợi tóc đóng băng cứng, bạc trắng vì bụi tuyết bám đầy. Cái áo khoác của cậu ấy không hiểu sao lại nằm cách xa một quãng.
Áp tai lên иgự¢ bạn, Ghi không nghe thấy nhịp tim. Mạch đập ở cô cũng không có. Run bắn lên, cô nắm vai Duy, lay mạnh: " Duy, mở mắt ra đi! Đừng có thế này mà. Mình sợ lắm!". Duy vẫn bất động. Vòng hait ay, Ghi ôm chặt bạn, gắng nhấc lên, kéo ra giữa lòng đường. Cô nằm xuống, đắp áo khoác cho bạn rồi ôm chặt Duy, ghì sát vào than thể cô, truyền hơi ấm. Cho đến một lúc, trong làn vải áo dưới tay Ghi, hơi lạnh mất dần, nhường chỗ cho làn hơi ấm thoáng qua. Cộ 0 chồm dậy. Duy mở mắt, đang nhìn cô đăm đăm, nói khẽ: " Đây là vùng đất giáp ranh giữa hai xứ sở. Bằng mọi giá, Ghi phải ra khỏi nơi này, nhé!" Ghi hối hả gật ngay, mừng rỡ vì cuối cùng Duy đã hồi tỉnh: "Ừ, tụi mình sẽ cùng nhau thoát khỏi đây, trước khi trời sáng"
Cả hai đứng dậy. Duy nhất định đưa áo khoác của mình, bắt cô bạn mặc vào. Thoạt đầu, Duy khá loạng choạng. Nhưng một lúc sau thì cậu đã bước bình thường. Theo ý Duy, cả hai nhất định phải lên được đỉnh núi. Đường dốc càng lúc càng cao. Không khí khô lanh. Áp suất giảm dần. Tim Ghi như ngẹt lại, không thể co Ϧóþ, nhưng cô vẫn phải đi. Bên cạnh, Duy bước đều đều. Ở khúc đường hẹp đến mức hai người phải nối gót nhau, đột nhiên, ngay trên vách núi, hiện ra hai đốm lân tinh vàng rực. Một con sói. Giat65 thót, Ghi khuỵu chân, trượt thẳng xuống vực.
Nhưng, Duy đã ngoảnh lại. Tay cậu kịp tóm lấy một bàn tay Ghi. Chiếc gậy dò đường của cô đang xoay tròn, chầm chậm rơi xuống vực. Cô nằm sấp trên mặt đường, thở dốc. Sát bên cạnh, Duy vẫn quỳ gối, Nhìn đăm đăm xuống vực bằng ánh mắt xa xăm.
Họ lại tiếp tục đi lên đỉnh núi. Những ngôi sao rất to, tỏa ánh biếc xanh, gần mức ngỡ như có thể chạm tay vào. Đầu gối Ghi đau buốt vì vừa đập vào một phiến đá cứng lúc treo toòng teng nơi miệng vực. Nhưng cô vẫn nghiến răng, bước đều. Trên các vách núi, không chỉ một,mà có vài chục con sói hiện ra, rình rập. Duy đặt ngón tay lên môi, ra dấu im lặng, cứ bước tiếp. tuy nhiên, tới khúc quanh kế tiếp, thì cả một bầy sói đã chắn ngang đường. "Đứng yên đây, đừng cựa quậy. Duy sẽ quay lại!"- Duy dặn, tức tốc lao thẳng về phía trước. Ghi ૮ɦếƭ lặng.
Trong phút chốc, Duy đã ở giữa bầy sói. Chúng dạt ra tạo thành một vòng tròn quanh cậu. Duy vẫn đứng im, chờ đợi. Con sói đầu đàn xông vào. Rồi con sói thứ hai. Thứ ba. Cả bầy sói lao vào Duy, cắn xé. Cậu cứ đứng yên, quần áo tả tơi. Đột nhiên, với một sức mạnh ghê khi*p, Duy chộp cổ con sói đầu dàn, nhấc bổng, siết mạnh. Mắt sói, mắt người lồi ra. Và, vẫn với sức mạnh khó tin ấy, cậu hét lên, lẳng xuống vực con vật đang nắm trong tay. Tiếng tru âm oang vọng lên theo suốt chiều rơi thẳng đứng. bầy sói điên cuồng lùi lại, lẳng lặng tản đi. Âm thảnh của cuộc giao chiến ngắn ngủi khiến một mảng tuyết bám trên núi bỗng lở ra, ụp xuống ngay chỗ Duy đứng. Quên cả dặn dò, Ghi lao tới. Duy vẫn vô sự. Cậu bước ra khỏi đám bụi tuyết mù mịt, tóc tai và người trắng xóa.
Chỉ còn hai khúc quanh nữa, hai người bạn mới lên được đỉnh núi. Gần năm giờ. Bình minh sắp ló dạng. Ghi vẫn bước, nhưng không thể duy trì tốc độ cần thiết. Đầu gối cô như vỡ nát. Duy chợt nghiêng người: " Để Duy cõng Ghi đi!". "Không, Duy đang bị thương kìa!"- Cô phản đối. Duy lắc đầu, cương quyết: " Nhanh lên! Ôm cổ Duy đi. Không có thời gian để tranh cãi đâu!".
Cô gái nhỏ vòng tay quanh vai Duy. Giống như hôm cả hai lên Đà Lạt thăm người ốm. Lúc ấy, hai người bạn đang còn giận nhau. Thế nhưng, chỉ bằng hành động đơn giản, họ đã nối lại mối dây tình bạn. Và giờ đây, Duy lại cõng cô, bất kể mệt nhọc.Sự im lặng của cậu ấy như thầm bảo rằng, suốt cuộc đời này, bất cứ lúc nào cô gặp nguy khó, thì cậu ấy sẽ ở cạnh bên, sẵn lòng giúp đỡ...Ghi tựa hẳn đầu lên vai Duy, bỗng thanh thản. Ngay cả giữa chốn xa lạ như lúc này đây, chỉ cần có Duy, cô luôn được trọn vẹn sự ấm áp, bình yên. Và cả tình thương yêu không bờ bến.
Đỉnh núi đã rất gần.
Yên tĩnh tuyệt đối.
Bóng hai người trẻ cõng nhau vẫn lặng lẽ bước lên cao.
Và cuối cùng, họ đã đến nơi.
Cho Ghi xuống, Duy cài lại nút áo khoác cho bạn, rồi nhìn thẳng vào mắt Ghi:
-Khi mặt trời lên, đừng ngay đỉnh núi này, Ghi sẽ nhìn thấy một ô vuông ánh sáng. Đừng sợ Ghi nhé. Hãy nhảy ra khỏi đỉnh núi. Chỉ cần lọt qua ô cửa ấy, là Ghi trở về thế giới của tụi mình!
- Ghi không sợ đâu. Vì tụi mình sẽ nhảy cùng nhau!- Ghi mỉm cười.
- Không, Ghi ạ. Duy không thể làm thế!- Duy lắc đầu, chậm rãi- Duy phải ở lại nơi này!
- Tại sao?- Ghi run lên. Cô chợt hiểu có gì đó không đùa trong giọng nói bạn thân. Và còn một điều khác nữa, vô cùng đáng sợ.
- Vì Duy đã hết thời gian được sống rồi, Ghi ạ. Hãy nhìn xuống kia!
Theo tay Duy chỉ, cô nhìn xuống con đường hiểm trở đã đi qua. Ở đoạn đường mở rộng chỗ ban nãy cô đã tìm thấy Duy, một người dựa lưng vào vách đá, hai chân xoãi thẳng, đầu ngoẹo sang bên. Rất nhỏ. Nhưng, đủ để Ghi hiểu, Duy vẫn còn dưới đó. Cô run run nhìn lên người đứng trước mặt mình, hơi nóng dâng lên trong khóe mắt:
-Duy, sao lại thế?
-Ừ, Duy không còn được ở bên Ghi nữa. Nhưng, Duy gắng đưa Ghi lên đây. Để Ghi trở về, và tiếp tục sống. Còn Duy phải trả giá, Ghi ạ. Cho lựa chọn sai lầm, cho những điều ác Duy đã gây ra.
- Nhưng Duy đã cố gắng chạy trốn và vứt bỏ đấy thôi!- Ghi kêu lên.
-Ừ, nhưng không thành công trọn vẹn. Duy hiểu, Ghi ạ, những kẻ đến từ bóng tối bao giờ cũng dư thừa tàn nhẫn và ác độc. Duy đã ngây thơ tưởng rằng mình đủ thong minh và sáng suốt để sự dụng sức mạnh tăm tối. Vẫn còn rất nhiều bí mật Duy chưa khám phá ra về xứ sở bóng tối. Nhưng dần dần Duy hiểu, cứ mỗi lần dấn bước, thỏa mãn với thử nghiệm mới, mình lại tiến sâu hơn vào tội ác...
Câu nói khá dài chừng như lấy đi chút sức lực cuối cùng trong Duy. Cậu khuỵu xuống đất, vẫn thì thầm, đôi mắt bắt đầu mờ đi:
- Thật ra, Ghi ạ, Duy đã cắt đứt với ma thuật đen rồi. Duy mừng lắm. Đưa được Ghi lên đỉnh núi này, Duy đã dùng đến một sức mạnh khác...
- Ghi hiểu, hiểu hết...-Cô gái nhỏ nức nở, vòng tay quanh Duy, hét lên- Ở lại với Ghi, đừng làm thế! Đừng có nhắm mắt lại. Duy, nhìn Ghi này!
- Ừ. Lúc nào Duy cũng nhìn thấy Ghi. Vì lúc nào, Duy cũng dõi theo Ghi mà!- Giọng Duy lịm dần- Ghi đã cho Duy một sức mạnh mà Duy chưa từng biết đến, Ghi ạ. Sức mạnh của sự thành thật, lòng tin cậy không điều kiện, và yêu thương. Với Duy, thế là tốt lắm.
- Đừng!
Đôi mắt đã khép lại của Duy ngượng mở ra lần cuối:
-Nhớ nhé, Mặt Trời mọc lên nơi đường chân trời... Cổng ánh sáng...
Duy nằm im. Gương mặt bình thản, như chìm vào giấc ngủ sâu. Gió thổi rờn qua các lọn tóc mềm. Khi vệt nắng mảnh khảnh đầu tiên của Mặt Trời hiện lên, thân hình Duy dần dần trong suốt cho đến khi biến thành một đám bụi xanh biếc, lượn quanh vai Ghi rồi bay ✓út lên, tản mát trong vùng trời mênh ௱ôЛƓ.
Ghi đứng trên đỉnh núi, một mình. Mặt Trời hiện lên. Qua làn nước mắt, cô gái nhỏ đã trông thấy cổng bình minh, lấp lánh, như ánh mắt của người bạn thân yêu.
end