Không khí nóng bức bắt đầu từ lúc ban mai. Nhưng đến trưa thì nhiệt độ lên cao đến mức dường như mọi thứ đều bị nung chảy và bầu không khí sắp sửa tan thành những vệt xám mờ ᴆục. Hơi nước ngưng tụ phía trên dãy mái ngói bên kia đường, lan dần lên phía trên những ngọn cây cổ thụ và bắt đầu che mờ cả vằng mặt trời lúc này chuyển màu đỏ sẫm như một thứ quả cây dầm.
Căn phòng nhỏ giống như một cái hộp đóng kín, chỉ có ô cửa sổ mở hé, đón luồng sáng mỏng. Yên tĩnh tuyệt đối. Cánh cửa vào phòng bỗng mở hé, chuyển động nhè nhẹ không một tiếng động. Rời mắt khỏi màn hình máy tính, Duy ngoảnh đầu lại, nhìn trừng trừng phía tay nắm cửa. Không một bóng người. Đúng khi cơn rùng mình lan đến gáy thì cậu nhận ra chỉ là con mèo đen nhỏ nhắn vừa lách vào phòng. " Vớ vẩn thật! Mình trở nên yếu bóng vía từ bao giờ vậy?"- Cậu lẩm bẩm một mình.
Chuông đồng hồ dưới nhà gõ ba tiếng. Còn hơn 90 phút nữa để chuẩn bị đi đến buổi tiệc cuối năm của lớp. Sắp nghỉ hè, thầy cô không còn giao bài tập. Lớp học ngoại ngữ cũng nghĩ hết khóa. Bức vẽ con sói cô độc- hứng thú duy nhất mà Duy còn có thể tạo ra thời gian gần đây- cậu vừa mới cài lên màn hình. Sáng nay, cậu nhận e- mail cho biết bức tranh này đã lọt vào chung kết cuộc thi tiếng tăm nhất trong cộng đồng vẽ tranh digital art trên toàn thế giới. Cậu vẽ xong và gửi đi 3 ngày trước. Một art- work thật sữ, nói theo cách của các thành viên trong cộng đồng. Hiếm khi nào Duy hài lòng với những gì mình tạo ra.
Lần này thì khác. Không còn là những bản vẽ bố cục phức tạp, nhồi nhét quá nhiều ý tưởng rối rắm hay thử nghiệm quá nhiều kỹ thuật. Trên màn hình, 1 con sói xám bạc không quá to lớn đang bước về phía trước. Chân nó lún sâu trong lớp tuyết dày. Chỉ có 1 chân trước co lên. Nhưng nếu nhìn kỹ, giữa các kẽ ngón, đang rỉ ra vệt máu đặc sánh. Mặt con sói nhìn thẳng, không có bất kỳ biểu hiện tấn công hung hãn. Nhưng, cũng chính bởi sự thản nhiên lạnh lùng, hờ hững với cảm giác đau đớn của chính nó, con sói tỏa ra một sự đe dọa ngấm ngầm, dễ sợ hơn mọi biểu hiện tàn nhẫn hoang dại.
Cái lúc làm sketch, sau đó đi vào miêu tả chi tiết, Duy đã tốn khá nhiều công sức đặc tả lớp lông xám dày mịn chuyển qua phần cổ xốp mềm trắng toát. Bụi tuyết bám trên từng sợi lông óng ánh. Tuy vậy, cuối cùng, ấn tượng mạnh nhất, hút ánh nhìn nhất lại là đôi mắt này. Nhưng , nếu không kể đám đông đoàn người lô nhô phía sau con chó sói như một background siêu thực, thì chính màu vàng trong suốt và trống rỗng của đôi mắt ấy lại gây hiệu ứng thị giác hơn hết
Thông tin về con sói cô độc khuấy động chút ít tâm trạng ù lì của Duy bấy lâu. Cậu đã vẽ nó khá mệt, dập xóa suốt. Vẽ bằng chính năng lức và hiểu biết của cậu, chứ không dụng đến quyền năng " muốn là được" mà thủ lĩnh bóng tối trao cho. Vẽ nó xong, cậu chưa có ý tưởng gì để bắt tay vào phác thảo mới.
Chương trình thể thao trên TV hay dĩa nhạc của John Legend thì hoàn toàn chẳng gợi hứng thú mở lên lúc này. KHông có việc gì để làm nữa. Duy ngã vật ra giường, khoanh tay dưới gáy, gắng điều hòa hơi thở.
Mình sẽ cố gắng nhắm mắt một chút. Mắt mình có lẽ sắp vỡ vụn ra như hai chiếc bóng đền thủy tinh mở suốt ngày đêm, nóng bức, mà không sao tìm thấy công tắc cắt điện. Duy tự nhủ. Chợt, cậu run lên với ý nghĩ đôi mắt sói lạnh lẽo được vẽ ra từ ám ảnh của chính mình.Không, chẳng có gì liên quan cả!Tiếng nói bên trong cậu kêu lên. Nhưng, dù lảng tránh,ý nghĩ ấy vẫn đã hiện ra, sắc nhọn....
Đã hơn 1 tuần nay, kể từ khi trở về nhà sau chuyến du hành vaò xứ sở của bóng tối, Duy không sao tìm được giấc ngủ, giống hệt như thời kỳ cậu mới sở hữu hộp phấm ma thuật. Cũng là những đêm trắng bất tận. Tuy nhiên, trước kia, cậu rất thích thú với điều này, bởi có thêm thời gian để làm n~ việc yêu thích, tò mò thử nghiệm 1 thứ quyền năng hiếm ai có được. Còn giờ đây, với những trải nghiệm kinh hoàng, cậu thấy rõ: Thức đêm giống như một đòn trừng phạt.
Không thể phục hồi sức lực sau một ngày học hành và hoạt động cật lực chỉ là 1 phần. Quan trọng hơn cả, khi ngồi gác cẳm lên gối, mở mắt trừng trừng trong bóng tối, cậu không ngừng phân tích mổ xẻ chính mình và mọi người chung quanh. Người ta thừơng mong ước tìm biết các bí mật để hiểu thêm về người khác. Nhưng, với Duy, biết quá rõ một đôi điều mà chung quanh mong muốn giấu kín chỉ khiến cậu thất vọng mà muốn kiệt sức mà thôi.
Chẳng hạn, sau mệnh lệnh được truyền lại qua gã kéo xe, không mấy khó khăn, Duy biết ngay, người ăn cắp chiếc chìa khóa kho tàng nào đó của thủ lĩnh bóng tối chẳng ai khác chính là Hoàng. Hàng loạt biểu hiện hưng phấn thái quá. Những lời nói ba hoa vô nghĩa đột ngột im bặt khi sắp đi đến điểm mấu chốt. Sự lúng túng và thái độ giấu diếm khi bắt gặp ánh mắt Duy thăm dò.... Những dấu hiệu như thế đủ để Duy khẳng định, cậu không ngờ vực lầm người.
Một đôi lần, Duy toan nói chuyện thẳng thắn với Hoàng. Cậu sẽ phân tích cho Hoàng biết, điều đáng giá nhất cậu ấy nhận được chính là cuộc sống lẽ ra đã chấm dứt. Đừng bao giờ chiếm đoạt những thứ không thuộc về mình. Chưa kể đến chiếm đoạt chúng từ 1 thế lực dư thừa sự tàn bạo. Khi tham lam, người ta rất dễ trở nên mù quáng và hành động sai lầm....
Duy gọi điện thoại hẹn gặp Hoàng, chưa kịp nhắc xa xôi đến từ " chìa khóa", Hoàng đã từ chối phắt. Trước khi gác máy, cậu ta còn nói khẽ, nửa răn đe, nửa phơi bày hậm hực: "Mặc xác tớ, nhé! Làm ơn nhớ vậy đi! Cậu nghĩ chỉ mình cậu là người may mắn ư?". Duy không hiểu hàm ý trong câu nói ấy. Mất một lúc, cậu mới nhận ra, "may mắn" mà Hoàng ám chỉ chính là vị trí trong đội quân tinh nhuệ. Cậu ấy không hề hiểu rằng, giá như có thể đánh đổi để thoát khỏi tầm kiểm soát của bọn người ấy, cậu sẵn sàng cho đi mười năm trong cuộc sống cuả mình.