MÃNH THÚ
Ngôi nhà gỗ thấp hiện ra giữa khu vườn rộng mênh ௱ôЛƓ. Tiếng kêu âm u của bầy côn trùng bỗng dưng im bặt. Mùi thơm lạnh lẽo của những luống hoa khiến Ghi hắt hơi nhẹ. Cô ko để Duy cõng nữa, tự bước tập tễnh.
Ko cần gọi cửa vì nhà ngoại Hoàng ko cài khóa. Mấy ngọn đèn trong nhà sáng mờ mờ. Phòng khách trống rỗng, ko bóng người. Nếu ko kể trong góc nhà, ống nghe của chiếc điện thoại kiểu cổ treo lơ lửng đang phát ra từng hồi những tiếng tút tút ngắn như có ai đó vừa nhấc nó ra khỏi bàn máy, thì ko khí hoàn toàn tĩnh lặng. "Có ai ko?- Ghi đưa mắt nhìn quanh, lên tiếng. Duy nhìn kĩ sàn nhà và đồ đạc. Mọi thứ sạch sẽ, ngăn nắp. Ko có dấu vết của kẻ đột nhập. Thế nhưng, ko khí phảng phất nguy hiểm. 2 người bạn nhón gót, thận trọng đi xuống phía nhà sau, nơi có 1 căn phòng cửa mở hé. Khi Duy đẩy cửa, hồ như có 1 bóng mờ nhảy vọt qua cửa sổ. Phải chăng là 1 con mèo? Vệt gió thốc lại khiến tấm rèm cửa bay lên nhẹ nhàng.
Bên trong phòng, cảnh tượng bất ngờ đập vào mắt. 1 người gầy rộc nằm trên giường. Ánh sáng yếu ớt hắt ra từ chiếc chao đèn khiến gương mặt hốc hác hơn, đầy các khoảng tối. Ngay bên cạnh mí giường, trên chiếc ghế nệm nhồi rơm cũ kĩ, 1 bà cụ đang ngủ ngồi, cổ ngoẹo sang 1 bên, những lọn tóc bạc trắng xòa khỏi chiếc lưới bọc tóc. Mất mấy giây, Duy mới nhận ra, đó là Hoàng và bà ngoại cậu ấy. Dù biết Hoàng đang dần dần suy kiệt, nhưng vẻ gầy gò trái ngược hẳn với vóc dáng to béo trước đây của cậu ta gợi nên cảm giác kinh khi*p khó tả. Và cũng chẳng hiểu vì sao nữa khi bà ngoại cậu ấy lại ngủ trong tư thế khó khăn đến vậy. Ghi bước đến bên chiếc ghế rơm, chạm nhẹ vào cánh tay bà ngoại Hoàng. Bà cụ giật mình, choàng tỉnh. Thế nhưng, nhìn qua vẻ ngoài phờ phạc lấm lem bùn đất của Duy và Ghi, bà cụ bình tĩnh, đoán ngay ra họ là những người bạn từ thành phố lên cao nguyên thăm đứa cháu đau ốm.
Giọng nói nhẹ nhàng và run rẩy, bà cụ cho biết từ chiều hôm qua, Hoàng bỗng sốt cao. Cậu ấy ko ăn uống j\' nữa và chỉ muốn nằm yên. Ông bác sĩ ở gần đấy cũng đã qua khám, cho biết ko có dấu hiệu j\' bất thường ngoài việc cậu ấy bị sốt nhẹ. "Sáng mai, ba má thằng bé sẽ bay chuyến sớm nhất lên đây. Bà nghĩ tốt nhất là cho nó về lại thành phố, nằm bệnh viện để bác sĩ theo dõi thì an toàn hơn!". Trong giọng nói buồn bã của bà, phảng phất 1 linh cảm nặng nề. Đôi mắt mờ ᴆục hướng về phía Duy rồi lại nhìn qua Ghi. Dường như bao nhiêu niềm vui, niềm hy vọng đã lụi tàn trong đôi mắt già nua và đau đớn ấy...
Duy cắn chặt môi, gắng cất giấu tiếng nấc đau đớn vỡ ra trong Ⱡồ₦g иgự¢. Lúc này đây, cậu mới thấm thía trọn vẹn hậu quả những j\' mình đã gây ra. Sự trừng phạt lớn nhất ko phải tai họa mà nạn nhân đang gánh chịu mà chính là nỗi đau đớn tuyệt vọng nơi người thân của cậu ấy. Họ có liên quan j\'đến mình đâu mà phải chịu đau đớn như thế? Duy cụp mắt xuống, ko thể chịu đựng lâu hơn cái nhìn trong đôi mắt bà ngoại Hoàng.
Ghi lúc này mới nói khe khẽ, bày tỏ:
_Bọn cháu cũng mong tin Hoàng quá, nên đi xe đêm lên đây gấp.
Bà cụ gật đầu, nhìn sang DUy:
_Có phải cháu tên Duy ko?
_Vâng, cháu đây. Sao bà đoán biết được ạ?
_Ban nãy, trước khi Hoàng ngủ được, nó sốt cao quá, cứ trằn trọc và lẩm bẩm j\' đó. Bà nghe rõ là nó gọi tên cháu, kêu rằng hãy cẩn thận j\' đấy. Cháu và Hoàng 2 đứa trước kia chắc chơi thân?
_Dạ...- Duy nghẹn lời.
Ghi vòng đến đầu giường, đặt tay lên trán Hoàng. Cậu ấy vẫn ngủ say. Tấm chăn đắp cao đến cổ nên ko thấy cậu ấy thở mạnh. "Hình như ko còn sốt nữa!"-cô nói. Bà ngoại Hoàng bảo Duy có thể ở lại trong phòng với Hoàng, bà sẽ đưa cho cậu cái giường xếp và chăn gối. Còn Ghi thì sang ngủ cùng bà ở phòng ngủ bên cạnh.
Lúc bà cụ dắt 2 người bạn xuống bếp, rửa mặt và ăn chút mì nóng lót dạ, Duy chợt hỏi: "Sao cái điện thoại trong phòng khách bị gác ra ngoài vậy hả bà?". Bà cụ ngạc nhiên: "Ồ, thật ư? Bà ko có đãng trí như vậy đâu. Mà bà quên chưa hỏi, sao 2 cháu có thể vào nhà mà ko cần chìa khóa vậy?" Đôi mắt Duy bắt gặp ánh nhìn hoảng hốt của Ghi. Thế nhưng, lớn hơn cả nỗi sợ hãi, cảm giác mệt và đói khiến các phán đoán rơi vào trạng thái tê liệt. "Tụi cháu thấy mở cửa ngay từ khi tới đây thôi!"- Ghi nói khẽ. "Dạo này sao có nhiều chuyện xảy ra quá. Ko thể hiểu nổi. Chẳng biết có phải điềm báo j\'ko?"- Bà ngoại Hoàng lẩm bẩm 1 mình. Tiếng thở dài của bà cụ như những nhánh cỏ vô hình trườn trong bóng tối, bám vào đầu óc hoang mang và tê dại của 2 vị khách trẻ tuổi.
*
Sau khi kiểm tra lại khóa trong căn nhà nhỏ, bà ngoại Hoàng dẫn 2 người bạn về các phòng ngủ. Để Hoàng ko thức giấc, Duy ko mở đèn trong phòng. Ánh sáng từ ngoài hắt vào là đủ. Chiếc giường xếp lâu rồi ko dùng nên các con ốc khô cứng. Với sự giúp đỡ của Ghi, phải rất mạnh tay Duy mới mở được chiếc giường ra. Tiếng va đập khá lớn. Ghi hốt hoảng nhìn sang Hoàng đang nằm im dưới tấm chăn. Thế nhưng người ốm vẫn chìm trong giấc ngủ sâu. Ghi phủi nhẹ 2 bàn tay dính đầy rỉ sắt, dặn khẽ: "Duy ngủ ở đây với Hoàng nhé. Sáng mai, nếu dậy trước, Ghi sẽ qua đánh thức." Cô khập khiễng rời khỏi phòng. Cánh cửa rít khẽ, đóng sập lại sau lưng.
Còn 1 mình trong phòng cùng Hoàng, mặc dù ban nãy đã kiểm tra cửa nẻo, Duy vẫn vén qua bên tấm rèm, thử chốt lại khóa của ô cửa sổ kính chếch bên giường xếp. Ko khí phòng này lạnh 1 cách khó hiểu. Các mặt kính đọng lại vài giọt nước. Ngoài kia, vệt đèn hắt ra từ 1 khu nhà lưới khiến các cành hoa và nhánh lá của những cây cúc đồng tiền nhuốm màu nhợt nhạt, tựa những người quen đột ngột biến thành xa lạ, hoàn toàn khác xa với vẻ căng mọng và màu sắc rực rỡ ban ngày. Chúng giống hệt như cơ thể Kiara, khi bị cậu Gi*t ૮ɦếƭ. Duy liên tưởng, rùng mình khi nhớ lại hình nhân ngồi trong cỗ xe cách đây vài tiếng đã rơi xuống vực. Cậu kéo mạnh tấm rèm, quay về giường xếp.
2 luồng sáng xanh. Chúng hắt ra từ đôi mắt sâu hoắm với mí mắt xanh đen của Hoàng. Mở mắt từ bao h, cậu ta hướng cái nhìn trừng trừng bất động lên trần nhà. Đôi môi trắng bệch mấp máy, vừa đủ cho Duy nghe:
_Tớ đã ૮ɦếƭ rồi, Duy ạ. Nhưng, tớ vẫn chờ đợi vì có điều này cần hòi cậu...
Từng giây trôi qua. Mỗi tích tắc kéo dài. Dài như 1 hành trình bất tận.
2 chân Duy biến thành cột băng. Cậu ko thể nhúc nhích. Ko thể ngoảnh nhìn lại nơi cất lên tiếng nói từ phía sau lưng mình. Hơi thở đông lại trong cuống phổi. Nhìn trừng trừng lên bức tường trống rỗng trước mặt, Duy hy vọng những j\' mình vừa nghe chỉ là tiếng gió lùa, hoặc cậu mắc chứng ảo thanh cũng được. Miễn những điều vừa nghe ko phải là thật. Mất 1 hồi lâu, Duy mới cử động đầu chậm rãi. Cậu nhận thấy tiếng nói vang lên từ chính mình, rời rạc:
_Này, Hoàng...Hoàng ơi!
Im lặng.
_Cậu đang mê sảng hả Hoàng? Cậu chỉ vừa nói mớ j\' đấy thôi, có đúng ko?_Giọng Duy lạc đi.
Vẫn im lặng.
Những vệt đèn nhợt nhạt vẫn chuyển động chậm rãi, ko theo 1 quy luật nào, xuyên qua những ô cửa kính mờ hơi nước, in lên mặt vải rèm như các bước chân tròng trành của 1 bóng ma. Bỗng nhiên, 1 tia chớp lóe sáng, trả lại Duy phản xạ tự nhiên. Cậu quay ngoắt, lao thẳng ra phía cửa ra vào, trốn chạy. Khung cửa sáng lờ mờ trong bóng tối. Đâm sầm vào cánh cửa gỗ đóng chặt, cậu ngã bật lại phía sau, đau điếng. Ko 1 tiếng la. Đơn giản, cậu khi*p đảm đến mức mọi lời nói đã tắc nghẹn trong cuống họng.
Duy lồm cồm vịn tường đứng dật. Bàn tay chạm vào công tắc điện. Cậu bật lên ngay. Ánh đèn neon trắng lạnh tức khắc chiếm đầy căn phòng nhỏ. 2 vệt sáng xanh biến mất. Lúc này đây, Duy có thể nhìn rất rõ người nằm trên giường.
Hoàng nằm bất động. Gương mặt phúng phính đỏ au ngày nào giờ đây hóp lại. Lớp da như làm bằng giấy bở, lúc này đã chuyển sang màu trắng sáp. Những hốc tối ở gò má, cằm và phía dưới cổ khiến gương mặt như bị 1 bàn tay vô hình đẽo gọt, tô đậm cảm giác kinh hãi ngưng đọng. Dưới ánh đèn chói chang lênh láng lên mọi đồ vật, Duy nhận ra đôi mắt Hoàng ko đóng chặt mà mở he hé, 1 bên mắt mở to hơn bên kia 1 chút. Trong đôi mắt ấy,còn đọng làn hơi nước mờ ᴆục. Giống như cậu ấy mới vừa khóc xong. Run rẩy, Duy đưa bàn tay lướt nhẹ bên trên mặt Hoàng. Bây h thì cậu đã hiểu, hơi lạnh trong phòng tỏa ra từ đâu. Mới chỉ là sự tiếp xúc gần, mà lòng tay Duy buốt cóng. Hơn nữa, cậu nhận ra, ở Hoàng dường như ko có hơi thở nào nữa. Từng tận mắt chứng kiến các cảnh tượng ghê sợ trong khu rừng nguyên sinh và ở tiệm kẹo Chuồn chuồn xanh, nhưng h đây, trước cảnh tượng im lìm này, Duy mới hiểu thế nào là kinh hoàng tột độ. Bằng tất cả can đảm còn sót lại, cậu đưa tay kéo nhẹ tấm chăn dày đắp trên иgự¢ Hoàng. Lồng иgự¢ và khoang bụng ko phập phồng. Tấm chăn được kéo xuống nhiều hơn. 2 cánh tay duỗi thẳng với những ngón tay xòe rộng như nan quạt. Đôi chân ngoặt sang bên trong 1 tư thế kì khôi. Ko có chút dấu hiệu nào của sự sống còn vương lại. Thân thể Hoàng mỏng dính, như bị cán nghiền, dán trên mặt nệm. Và hơi lạnh vẫn tỏa ra, biến thành tấm lưới dày đặc, chụp xuống, bủa vây quanh Duy.
Dưới pháp thuật của bột đen, Hoàng đã bị đánh cắp máu và sinh lực.
Cậu ấy chống cự với những kẻ đến từ bóng tối trong 1 cuộc chiến ko cân sức, mù mịt, dai dẳng. Và cho đến thời điểm ko cưỡng chống đc nữa, cậu ấy đã nhận phần thua cuộc.
Dù vội vã lao đến đây, nhưng Duy và Ghi đã chậm 1 bước so với những kẻ đến từ bóng tối.
"Tớ xin lỗi, Hoàng ạ. Tớ ko bao h muốn kết thúc như thế này đâu...". Duy khụy xuống, lầm bầm điên dại. Điều tồi tệ nhất đã đến. Tham vọng trở thành kẻ mạnh nhất của cậu chính là nguyên nhân tai họa ghê khi*p này. Cứ quỳ bên giường như thế, Duy mở to mắt nhìn thân thể bất động của Hoàng. Đôi mắt cậu căng cứng như bám đầy bụi tro. Kiara và Hoàng. Chỉ trong 1 khoảng thời gian ngắn ngủi, 2 người quen biết, 2 người từng là bạn bè của cậu đã ૮ɦếƭ.
Duy lảo đảo đứng lên. Mình sẽ ra ngoài hành lang, gõ cửa phòng bà ngoại Hoàng , tìm cách nào đấy báo cho bà và Ghi biết chuyện mà ko gây kinh động. Vừa quay lưng bước đi chưa đầy 1 bước, bỗng dưng, 1 sự tiếp xúc nhẹ từ phía sau lưng. Duy quay phắt lại. Đột nhiên, cậu nhận ra, khuỷu tay mình đã nằm trong lòng tay Hoàng. Cậu ta đứng lên từ bao h. 2 cánh tay đưa thẳng về phía trước, bàn tay co quắp nắm chặt tay Duy. Gương mặt trắng sáp vô hồn hướng chếch lên trần, đôi mắt vẫn khép hờ, lớp da viền quanh mí lúc này hiện rõ màu xanh tái ghê rợn. Duy há hốc miệng, nhìn Hoàng trừng trừng. Cậu bước giật lùi. 1 cách cứng đờ, đôi chân Hoàng cũng bước đi theo. Thân thể cậu ta gần như sắp sửa đổ ập vào Duy. Tiếng nói âm u vọng xuống từ trần nhà, bởi khuôn miệng Hoàng vẫn ngậm chặt:
_Đừng sợ, Duy! Tớ đã ૮ɦếƭ rồi. Tớ ko làm j\' tổn hại cậu đâu. Tớ chỉ cần biết, người nào trao cho cậu phép thuật đen?
_Tớ ko bik rõ đó là ai. Nhưng đúng là tớ từng gặp ông ta...- Duy run bắn lên, giọng nói lào thào xen trong hơi thở gấp gáp. Ngôn từ trở nên rối loạn như trí nhớ trong cậu lúc này- 1 cuộc gặp tình cờ. Rạp xem phim. Tớ tìm được hộp phấn đen. Lần đầu tiên. Cái hôm ấy cậu cũng có mặt. Hoàng ạ, tin tớ đi. Tớ ko cố ý...
_Có thể tìm ông ta ở đâu? - Bộ mặt trắng sáp cúi xuống, sát mặt Duy.
_Tớ ko biết rõ. Thật đấy! - Duy rên lên - Nhưng ông ta rất đáng sợ. Cậu cần tìm ông ta có việc j\' chứ?
_Tớ đòi lại linh hồn. Ông ta ko chỉ lấy đi sinh lực, mà còn đánh cắp cả linh hồn tớ theo. Nhìn tớ đi, Duy! Cậu hiểu ý nghĩa "cái xác ko hồn" là j\' rồi chứ! - Tiếng cười lạnh buốt cất lên như tiếng kim khí cọ sát, đau đớn, đồng thời phảng phất hy vọng - Nhưng, nếu tìm thấy linh hồn của mình trong vòng 24 tiếng đồng hồ sắp tới, tớ có thể sống lại. Hãy chỉ đường cho tớ, Duy!
_Giá mà tớ biết được. Tha thứ cho tớ...- Duy lắc đầu rất mạnh, phát điên lên.
_Tớ biết hết mọi việc. Tớ biết vì sao cậu ngày càng mạnh mẽ. Tớ hiểu vì sao tai họa thường xuyên xảy ra với 1 số người ở quanh cậu! - Đột nhiên, cái xác rít lên - Cậu ko thể lảng tránh những tai họa cậu đã gây ra!
_Đừng hòng dọa tớ! - Đột nhiên, sự bất cần và tàn nhẫn quen thuộc trong thời gian qua trở lại xâm chiếm Duy. Cậu nói từng câu lạnh lùng - Chẳng có bằng chứng j\' cả cho những điều cậu vừa nói. Tớ muốn giúp cậu tìm lại linh hồn. Nhưng tớ ko đủ khả năng, thế dấy. Cậu đừng có nhầm lẫn giữa lòng tốt với sự ngu ngốc và yếu đuối!
Từ trạng thái đông cứng trì độn, cái xác trở nên dữ tợn bất ngờ. Nắm chặt tay Duy, nó bẻ ngoặt, khiến cậu đau điếng. Đổ ập xuống, với tất cả sức nặng ghê khi*p của tảng băng khổng lồ, Hoàng đè nghiến cậu trên sàn nhà. Tiếng nói âm u vọng vào tai Duy: "Cậu cho rằng chỉ cần tỏ ra ân hận và nói vài câu xin lỗi là giải quyết được hết mọi hậu quả ư?". Câu hỏi thẳng thừng, chạm vào điểm yếu nhất trong Duy.
Cậu chưa bao h là 1 kẻ tàn nhẫn trọn vẹn.
Sự hung hãn và thách thức bỗng chốc gãy vụn. Và hơn tất cả những điều đó, trong tích tắc, hiện ra trước mắt Duy đôi mắt Ghi. Cậu cựa nhẹ những ngón tay: " Tớ sẽ tìm gặp sứ giả bóng tối, đòi lại linh hồn về trả cậu, Hoàng ạ!". Sức nặng của tảng băng đè trên иgự¢ Duy bỗng chốc tan biến. Cậu loạng choạng ngồi dậy. Dưới ánh đèn trắng lóa, Hoàng vẫn nằm trên giường, tấm chăn đắp cao đến cổ. Hoàn toàn bất động. Hệt như từ nãy đến h, cậu ta vẫn ở yên nơi đấy, chưa hề bước ra khỏi giường.
Duy đứng im giữa hành lang. Phòng bà ngoại Hoàng cách chỗ cậu đứng vài bước chân. Gần 5h sáng. Từ lúc lên đến đây, cậu chưa chợp mắt chút nào. Nhưng thực sự Duy ko buồn ngủ. Từ ngoài phòng khách, tiếng chuống của chiếc đồng hồ cổ xưa vang lên chậm rãi. Cứ mỗi giây phút trôi qua, quỹ thời gian 24 tiếng của Hoàng càng co ngắn lại.
Từng hình ảnh lướt qua đầu Duy. Rạp chiếu phim. Công viên. Khu rừng nguyên sinh. Đường chạy buổi tối... Những địa điểm cậu từng gặp sứ giả bóng đêm. Ngay cả khi có phép phân thân, lao đến những địa điểm tách biệt ấy, có chắc cậu đã gặp được ông ta ko? Câu trả lời vô cùng mù mịt.
Cách duy nhất và nhanh nhất để gặp được ông ta chính là tuân theo lời kêu gọi của Kiara. Chỉ cần Duy gật đầu ưng thuận, tức khắc cậu chính theca gia nhập đội quân những chiến binh tinh nhuệ, dưới quyền điều khiển của sứ giả bóng tối. Sức mạnh sẽ thuộc về cậu. Cậu sẽ sở hữu quyền năng bí mật. Nó vĩnh viễn là 1 phần của cậu, chứ ko chập chờn, nay còn mai hết như bột phấn đen...
Chẳng phải ban nãy, trong nửa giây, khi cỗ xe kéo lao xuống vực, mắt cậu đã ghi nhận hình ảnh của 1 người rất giống cô gái kì lạ đó sao?
Duy bước đến, gõ cửa phòng bà ngoại Hoàng. Cánh cửa ko cài chốt, từ từ mở hé. Bên trong rất tối. Cậu thò đầu vào, run run gọi khẽ: "Ghi ạ, có chuyện gấp này...". Ko có bất kỳ tiếng động nào đáp trả. Duy bước hẳn vào trong phòng. Mắt cậu đã có thể phân biệt được đường nét lờ mờ của các vật thể. 2 chiếc giường song song. Bà ngoại Hoàng vẫn ngủ say. Nhưng chiếc giường bên cạnh trống rỗng. Cái gối bị xô lệch. Tấm chăn đắp rơi xuống sàn. Ghi ko có ở trong phòng. Duy vội vã quay bước, lao ra phòng khách.
Cậu nhanh tay tìm công tắc điện. Cả khu vực phòng khách và bếp cũng đều vắng lặng. 1 lần nữa, Duy đảo qua phòng Hoàng, phòng bà ngoại cậu ấy. Ko thấy bóng Ghi đâu. Máu trong иgự¢ cậu cồn lên. Ghj đi đâu mới được kia chứ? Có thể cô ấy phát hiện 1 điều bất thường nào đấy nên bước ra ngoài nhà. Duy phỏng đoán. Cậu đảo mắt tìm chùm chìa khóa cửa chính trên bàn và các kệ tủ. Nhưng hẳn bà ngoại Hoàng ban nãy đã cất kí rồi. Duy chợt phát hiện ra cửa sổ nơi đây ko có chấn song như ở thành phố. Chỉ là khung gỗ viền tấm kính lớn,mở chốt, cậu có thể nhảy ra ngoài.
Ánh đèn mờ ᴆục của ngôi nhà lưới quét 1 vệt sáng lên tấm kính mờ ᴆục. Chốt cửa rất chặt vì lâu ko được mở ra. Loay hoay giựt chốt, Duy chợt nhận ra có những vết ngoằn ngoèo còn rất mới in hằn phía ngoài mặt kính, hơi nước lạnh chưa kịp phủ mờ. Cậu ngừng tay, ngờ vực nhìn ra ngoài, quan sát quang cảnh vườn nhà và trại hoa. Bỗng, cậu nhận ra có 1 chuyển động. Chậm chạp. Ko đâu xa. Ngay từ mí dưới của ô kính, những con vật đen trũi, trơn nhẵn, ngoằn ngoèo đang trườn lên mặt kính. Duy ૮ɦếƭ sứng, ko thể nhúc nhích, ánh nhìn tê liệt.
Ko phải loài vật. Đó chính là những ngón tay. Bất lình thình 1 bóng đen nhô vụt lên. Nếu ko có lớp kính ngăn cách, gương mặt ghê rợn ấy đã dính sát vào mặt Duy. Cho dù bộ dạng ấy có thay đổi ghê rợn thế nào, thì cậu vẫn nhận ra Kiara. Ko thể nhầm lẫn.
Bóng đen ngoài cửa sổ vung tay. Những mảnh kính vỡ rơi xuống loảng xoảng. 1 lực hút cuốn thốc DUY ra ngoài. Cậu cố gắng đứng thẳng, nói với Kiara:
_Hãy dẫn tôi đến gặp sứ giả bóng tối!
_ Mi tưởng mi vẫn được quyền ra điều kiện nữa sao? - Bóng đen xương xẩu cười rú lên- Nhìn phía sau lưng ta đi!
Duy nghiêng người. Choáng váng. Sau lưng Kiara là GHi. Cô gái nhỏ bị thương nặng, người rũ xuống. 2 tay cô bắt chéo phía trước, bị trói chặt bởi 1 sợi dây vô hình. Roạt ...oạt... tiếng gió ✓út qua mặt Duy như roi quất. Cái bóng mang bộ mặt Kiara lao ✓út về phía cổng trại hoa, lôi Ghi theo.
Điều duy nhất Duy biết phải làm lúc ấy là ko được để mất dấu Ghi. Bằng mọi giá, cậu phải giành lại được cô ấy. Duy guồng chân chạy. Cái bóng đen phía trước cùng màu áo xanh nhạt của cái jacket Ghi mặc mỗi lúc 1 xa dần. Vừa gắng sức bám đuổi, Duy vừa luồn tay vào túi áo. Nắp hộp bột đen bật mở. Cậu cảm giác rõ rệt từng hạt phấn li ti bám vào đầu ngón tay.
Duy bôi mạnh tay lên mí mắt. Những hình ảnh nhập nhòe trong đêm tức khắc trở nên sáng rõ. Những loài mãnh thú chỉ trở nên hung hãn và tràn đầy sức mạnh khi bị khiêu khích, tấn công. Cậu cảm thấy mình đã biến hình.
Như 1 con báo đen, mạnh mẽ và dẻo dai, hung hãn 1 cách thản nhiên, Duy lao về phía trước.