Những cơn gió lạnh se buốt bất chợt thổi qua, xáo trộn những ký ức ngủ quên trong đáy lòng. Kỷ niệm xưa kéo nhau ùa về cay nồng khóe mắt. Chàng trai tuấn tú đứng trên đỉnh sân thượng khu chung cư ngắm nhìn bầu trời đêm hiu quạnh. Nốc từng ngụm thứ đồ uống đắng ngắt, bao nhiêu quá khứ đau thương trồi lên ẩn hiện trong ánh mắt sâu thăm thẳm.
Một đứa bé năng động, tinh nghịch thoát khỏi lưỡi hái tử thần khi người mẹ hiền từ hi sinh thân mình làm lá chắn. Dòng máu nóng ấm nhuộm đỏ khuôn mặt hạnh phúc khi nhìn thấy con mình được an toàn. Thứ duy nhất in sâu vào tâm trí đứa bé khi ấy chỉ còn lại đôi mắt biết cười, đôi mắt tràn đầy tình thương của người mẹ. Khi ấy cậu bé bốn tuổi.
Người chồng với tình yêu say đắm người vợ đem lòng oán trách đặt lên đứa con ngây thơ non nớt. Sự ghẻ lạnh cùng với niềm thương nhớ kéo dài ngày này qua tháng nọ, ông đổ bệnh nặng rồi qua đời. Cậu bé lại mất thêm một người thân nữa.
Đứa bé trở nên hiểu chuyện ngày càng trầm cảm ít nói, không còn tinh nghịch như trước đây. Không còn cha mẹ, không họ hàng thân thích. Số phận đẩy cậu bé từ ngôi nhà ấm cúng vào cô nhi viện thiếu thốn tình người. Ăn không no, mặc không đủ ấm. Ngày ngày nghe la mắng quát tháo. Lâu lâu lại ăn một trận đòn lớn nhẹ tùy tâm trạng người cầm roi. Khi ấy cậu bé năm tuổi.
Số phận tàn nhẫn lấy đi của cậu bé tất cả, cuối cùng cũng tiếc thương mà ban tặng cho cậu một món quà bé nhỏ. Một đứa trẻ hoạt bát cùng tuổi đến làm bạn với cậu. Bẻ đôi chiếc bánh nó hay lấy trộm trong nhà bếp, mỗi đứa một nửa nhai ngấu nghiến. Mỗi khi bị ăn Hi*p, cả hai đứa hợp tác chống trả. Cố lắm nhưng đứa thì bầm mắt, đứa thì bầm miệng nhìn nhau cười ha hả. Đứa trẻ hoạt bát không ngừng bày ra những trò tinh quái trêu chọc người khác. Tất nhiên cậu bé trầm cảm là người cộng sự uy tín không rời. Ngày tháng như gió thổi trôi đi cũng gần một năm, hai đứa bé lúc nào cũng quấn quít bên nhau. Một đứa tinh nghịch, láu cá. Một đứa trầm mặc, ít nói. Bọn chúng chia ngọt, sẻ bùi. Cùng khóc, cùng cười, cùng chịu đòn chung.
Ông trời vốn thích trêu người. Hợp rồi tan, tan rồi lại hợp. Trên đời không có bữa tiệc nào là không tàn cả. Một ngày nọ, cậu bé trầm tính được một người đàn ông cao lớn tầm bốn mươi tuổi nhận nuôi. Cuộc đời cậu lại một lần nữa rẽ ngã tại đây.
Người đàn ông đó không phải người bình thường. Hắn là một tay sát thủ chuyên nghiệp đã gác kiếm. Sợ một ngày già cả sức yếu, kẻ thù đến đòi mạng. Hắn quyết đào tạo cậu bé trở thành một người giống như hắn.
Ngày ngày cậu bé phải luyên tập cực khổ. Luyện khinh công bằng cách đào hố sâu rồi nhảy lên, có khi tới ba mét. Trầm mình dưới thác nước lạnh thấu xương vào những ngày trời rét. Bị bỏ đói trong rừng cho đến khi tự săn được thức ăn. Chỉ thời gian ngắn đã tinh thông rất nhiều môn võ hiểm ác.
Định mệnh cũng không quá ngược đãi cậu. Thời gian làm con người ta nảy sinh tình cảm. Hắn ta xem cậu như con đẻ của mình. Mặc dù vẫn phải nghiêm khắc tập luyện, nhưng cậu được đến trường đi học. Thành tích luôn đứng đầu. Cậu vừa hận vừa cảm kích người đàn ông đó. Nhưng không một lời than trách. Nhờ ông ấy mà cậu mới có được ngày hôm nay.
********
Đang trầm tư hồi tưởng lại quá khứ đau thương, Hiểu Minh khẽ giật mình nhận ra có người đứng sau lưng anh từ lâu.
"Trùng hợp thật." Thiên Hạo cất giọng.
"Ờ!" Hiểu Minh lạnh lùng đáp, không thèm quay đầu lại.
"Tôi tham gia được chứ?"
Hiểu Minh cúi người lấy một lon bia ướp lạnh trong xô đá ném ra sau. Thiên Hạo nhanh tay chụp lấy rồi bước tới. "Cám ơn!"
Tóc bay phất phơ trong làn gió đêm lạnh lẽo. Nhìn họ không khác gì một đôi tri kỷ. Có ánh trăng sáng, có người tri kỷ, ngàn chén rượu cũng ít, chỉ tiếc phải thay rượu bằng bia. Cả hai không nói thêm lời nào. Cứ vừa ngắm cảnh đêm vừa uống. Đến khi men say ngấm vào huyết quản, những điều trong lòng cũng dễ dàng thốt ra hơn.
"Có tâm sự à?" Thiên Hạo vẫn hướng mắt về phía bầu trời xa xăm.
"Không phải chuyện của ngươi." Hiểu Minh lạnh lùng đáp.
"Cậu vẫn còn đề phòng tôi sao? Nếu muốn, lúc nãy tôi đã có thể Gi*t cậu." Thiên Hạo nhếch môi để lộ vẻ tự tin.
"Ngươi lên đây chắc không chỉ để hóng gió." Hiểu Minh đưa lon bia lên uống thêm một ngụm.
"Hồi tưởng lại quá khứ." Thiên Hạo nhả giọng trầm ấm phảng phất nỗi thất vọng rồi tiếp lời: "Cậu có bạn không?"
"Sao ngươi lại hỏi thế?"
"Tò mò, người ít nói như cậu liệu có bạn hay không?"
"Có, một người bạn thuở nhỏ đã lâu không gặp." Ánh mắt Hiểu Minh lại nhìn về xa xăm.
Lời Hiểu Minh nói ra khiến Thiên Hạo dao động ánh mắt, và cả nỗi lòng.
"Còn ngươi?"
"Tôi cũng có một người bạn thuở nhỏ, mới gặp lại không lâu." Thiên Hạo chờ xem phản ứng của Hiểu Minh. Nhưng chẳng thấy gì. "Sao cậu không đi tìm bạn cậu?"
"Tìm rồi. Lúc ta trở về cô nhi viện không thấy cậu ấy. Họ bảo cậu ấy đã trốn khỏi đó."
Lời nói ấy khiến Thiên Hạo cong khóe môi ẩn ý cười thỏa mãn. Hắn thầm nghĩ: "Khi nào cậu mới nhận ra người bạn này đây."
Lúc này cả hai người họ đều đã uống khá nhiều. Thần sắc chao đảo.
"Chắc sau này cậu sẽ tìm được thôi. Cậu với cô bé Thiên Kim sao rồi."
Hiểu Minh bất ngờ phun sạch bia vừa uống. "Ý ngươi là sao?"
"Cậu để ý cô bé đó mà. Có cần tôi chỉ cậu làm sao theo đuổi con gái không? Hehe." Thiên Hạo đùa cợt.
"Ta mà cần ngươi giúp ư? Còn Bảo An? Đừng làm tổn thương cô bé ấy."
"Chúng tôi đang quen nhau. Tôi nói mình thật lòng. Cậu có tin không?" Thiên Hạo tỏ ra nghiêm túc với gương mặt ửng đỏ vì say.
Nhanh vậy sao. Hiểu Minh cảm thấy mình thua kém hắn về khoản này. Anh chưa từng quen ai nên không có chút kinh nghiệm nào. Mặc dù hắn là một người bí hiểm. Nhưng cũng không phải kẻ hay nói dối.
"Bảo An là cô gái tốt. Cô ấy biết cách quan tâm người khác. Gia đình có điều kiện nhưng lại không chơi bời phá hoại. Cô bé ấy khác hẳn những cô gái mà tôi từng quen qua đường." Lời nói lúc men say xâm chiếm khác hẳn con người xảo quyệt, kỳ quái.
"Say rồi hả?" Hiểu Minh khua khua lon bia trên tay.
"Còn lâu, cạn nào!"
"Cạn!!!"
...
"Cậu đứng không vững nữa rồi kìa." Thiên Hạo lảo đảo chỉ tay về phía Hiểu Minh.
Đêm đó, có hai kẻ ngủ say khướt trên sân thượng, không còn biết trời đất là gì.
Có thứ tình yêu vĩnh cửu. Cũng có thứ tình bạn trường tồn theo thời gian. Họ lớn lên thay đổi hình hài, ý nghĩ. Nhưng người bạn trong tâm trí không thể nào thay thế được.
Những tiếng hò reo cổ vũ mỗi lúc một tăng cao. Bên ngoài là một đám đông hỗn tạp. Có nam có nữ, có già có trẻ, từ người thích thú đi xem đấu võ đài cho đến những kẻ sống nhờ vào may rủi. Ai nấy cũng đều xung sức không kém gì những đấu sĩ. Vì đây là trận chung kết nên khán giả đông nghẹt khán phòng, chen chúc nhau không thương tiếc.
Bên trên sàn đấu, hai võ sĩ đang dồn hết sức đánh ngã đối phương để giành chức vô địch. Trên sàn đấu có không ít vệt đỏ loang lổ do máu của các đấu sĩ trước đó đổ xuống. Mùi tanh nồng nặc bốc lên.
Hai chàng thanh niên thân hình rắn chắc chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi. Không găng tay, không đồ bảo hộ. Thân thể nhễ nhãi mồ hôi vì đấu đến kiệt sức vẫn không phân được thắng bại. Cho dù có gắn râu giả cũng không thể lừa được người quen. Người mặc quần đen có đôi mắt sắc lạnh chính là Hiểu Minh. Người mặc quần trắng đôi mắt tinh tường, xảo quyệt không ai khác chính là Thiên Hạo.
Tranh thủ thời gian nghỉ giải lao ngắn ngủi, ban tổ nhắc lại luật thi đấu ngắn gọn: "Xin thua hoặc ૮ɦếƭ". Luật lệ này nghe có vẻ đơn giản. Không có trọng tài. Nếu cảm thấy đánh không lại, đấu sĩ chỉ cần nhận thua là trận đấu kết thúc. Nhưng nếu vì lý do nào đó mà đối thủ không thể nhận thua. Chẳng hạn bị đánh vỡ thanh quản, bị đánh bất tỉnh thì không thể nào xin thua được. Đấu sĩ buộc phải đánh ૮ɦếƭ đối thủ để kết thúc trận đấu hợp lệ. Đây được xem là võ đài tàn khốc nhất, nhưng lại thu hút được nhiều người xem nhất trong thế giới ngầm.
Kết thúc thời gian nghỉ giải lao, hai đấu sĩ tuấn tú nhìn nhau thận trọng, trong ánh mắt lóe lên tia lửa nhiệt huyết. Bất chợt, họ lao nhanh vào nhau như hai chú bò tót điên cuồng.
*******
Trước trận chung kết hai ngày.
Một buổi chiều mát mẻ, mây và gió đùa giỡn trên bầu trời nắng dịu. Đôi lúc cơn gió tinh nghịch lại trốn mây luồn vào căn phòng cổ kính trên tầng bốn khu chung cư. Nơi một cặp nam thanh nữ tú đang chăm chú đọc sách.
Hiểu Minh vắt chân lên salon, tựa người ung dung, một tay cầm cuốn sách y học viết bằng tiếng Anh song song trước mặt. Với bộ đồ sơ mi màu xanh nước biển và quần tây đen, anh lịch thiệp như một chàng hoàng tử trong chuyện cổ tích đang trầm ngâm thả mình vào từng trang sách. Làn gió bông đùa làm bay mái tóc đen mượt càng toát lên vẻ phong thanh, lãnh đạm. Thỉnh thoảng anh ngắm nhìn cô gái ngồi đối diện, ánh mắt trong trẻo đến mê hôn.
Thiên Kim trông gợi cảm trong chiếc áo thun trắng cổ tròn hơi ôm lấy những đường cong trên cơ thể. Cô ngồi trên chiếc bàn gấp chăm chú đọc từng chữ trong cuốn sách Giải Phẫu Học huyền thoại. Quyển sách vừa dầy vừa chi chít chữ. Vậy mà còn phải đối chiếu với một quyển atlas chứa đầy hình bộ phận cơ thể người nặng không kém. Cô chỉ biết quay qua quay lại giữa hai quyển sách, không dám ngước lên nhìn anh vì sợ bị anh bắt gặp. Nhưng lý trí của cô bị những kiến thức nhồi nhét kia làm cho bận rộn, để con tim có dịp điều khiển ánh mắt. Khi cô ngước lên cũng là lúc bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn mình với một nét mặt vô cảm. Anh không cười, cũng không tỏ ra hoảng sợ. Khác với anh, cô cảm thấy lúng túng như bị bắt quả tang.
"Sao anh lại nhìn em?" Giọng nói trong trẻo vang lên.
"Em không nhìn anh làm sao biết anh nhìn em?" Đôi mày anh hơi nhướng lên.
"Em ngước lên vì mỏi cổ chứ bộ." Chiếc cằm nhỏ xinh xắn hơi ngước lên cho thấy vẻ bướng bỉnh đáng yêu.
"Thật ra, anh đang suy nghĩ, có phải khi hai người khác giới ở gần nhau, họ sẽ tập trung làm việc hơn? Anh thấy em rất chuyên tâm đọc sách." Bịa chuyện không hề chớp mắt.
"Sai rồi, nãy giờ anh đâu có tập trung." Vừa dứt lời, Thiên Kim lè lưỡi trêu chọc.
Vốn có lòng tự ái cao, anh làm sao có thể để người khác bắt thóp mình. "Anh đang tập trung đó. Anh đang áp dụng điều vừa đọc được trong sách vào thực tế xem có đúng vậy không. Không tin em lại đây mà xem." Hiểu Minh giơ cuốn sách ra trước.
Thiên Kim bán tín bán nghi lật đật bước tới cầm lấy quyển sách anh đưa. Cô nhìn qua nhìn lại một hồi hoa cả mắt, đầu óc quay cuồng. Ngoại ngữ của cô không giỏi. Trong khi quyển sách này lại toàn từ ngữ chuyên ngành. Nhìn thấy cô ngơ ngác, khóe miệng anh cong lên ẩn ý cười đắc thắng.
"Em không đọc nữa." Cô ném quyển sách vào lòng anh rồi trở lại chỗ cũ, chuyên tâm đọc sách của mình. Hành động đó vừa bướng bỉnh vừa đáng yêu. Làm anh phải cố gắng nín cười đến đỏ mặt.
Một lúc sau, Hiểu Minh ngước nhìn đồng hồ. "Xin lỗi, anh mở TV một chút không phiền em học chứ?"
"Dạ, em cũng muốn nghỉ giải lao một lát." Cô nở nụ cười dịu nhẹ, hai mắt híp lại.
Chiếc TV vừa được bệnh lên đã nằm sẵn kênh tin tức. Dường như ngoài tin thời sự ra anh chả quan tâm đến bất cứ chương trình phát sóng nào.
"Bốn tên bắt cóc ɦเếρ ∂âɱ đã bị bắt giam trong tình trạng bị cắt mất bộ phận sinh dục. Nghi can có thể sẽ đối mặt với mức án tù chung thân. Các nạn nhân nữ đã được đưa tới khu chăm sóc đặc biệt trong tình trạng khủng hoảng nặng về tinh thần. Hoàng Tử Bóng Đêm được xem là người đã giải cứu các cô gái. Còn kẻ xuống tay triệt sản lũ biến thái là một tên hắc y nhân mới xuất hiện, được mọi người gọi với biệt danh Phán Quan. Giữa hai người họ liệu có mối liên hệ nào? Đó vẫn là điều bí ẩn." Một nữ phát thanh viên xinh đẹp phát biểu.
Thiên Kim thầm nghĩ về vị Hoàng Tử Bóng Đêm đó. Hắn trông như thế nào. Hắn có điểm gì giống với anh ấy mà khiến cô liên tưởng khi còn đang mơ màng. Vẻ trầm tư ấy của cô đều nằm gọn trong đôi mắt sáng của anh.
Vị nữ phát thanh viên tiếp tục thông báo: "Cảnh sát đang tiến hành điều tra vụ án Gi*t hai mạng người. Nạn nhân là hai anh em ruột đã mất tích từ bốn năm trước. Gia cảnh của họ khá khó khăn, không gia đình, không họ hàng thân thích."
Trên màn hình TV là hiện trường vụ án. Tiếng còi hú inh ỏi. Rất nhiều điều tra viên đang vây quanh hai các xác tìm bằng chứng.
"Họ bị đâm vào khoang liên sườn hai, bờ phải xương ức, không phải đó là nơi tĩnh mạch chủ lên đi qua sao. Nhưng làm sao có thể đâm chính xác đến vậy với cả hai người. Chắc hung thủ không phải ngẫu nhiên mà đâm trúng." Thiên Kim nói với giọng tự tin.
"Em giỏi lắm!" Anh cong khóe môi, nhìn cô đầy tán thưởng khiến lòng cô xao động.
Nhưng Hiểu Minh không hề muốn cô biết quá nhiều về chuyện này. Nên anh không nói cho cô biết những gì anh đang suy nghĩ. Ra tay chuẩn xác vào vị trí hiểm như thế này khả năng cao là do sát thủ chuyên nghiệp.
Để mặc Thiên Kim ngồi xem tin tức, Hiểu Minh vào trong phòng tắm gọi điện thoại. Trên màn hình cảm ứng hiện lên hai chữ "Ông Già".
"Thật hiếm khi con trai ta gọi điện. Nhớ cha hả? Haha" Người đàn ông gần lục tuần giọng khàn đặc.
"Ông có xem tin tức hai anh em mất tích bốn năm bị Gi*t hại không?" Hiểu Minh nói với giọng nghiêm túc.
"À. Cha vừa xem. Đừng nói là con định nhúng tay vào chuyện này?" Kim Long có chút lo lắng.
"Ông biết được gì thì nói đi."
"Vụ này khá nguy hiểm đấy. Con không nên xen vào thì hơn."
"Vậy là ông biết. Mau nói đi." Hiểu Minh nói với giọng nhất quyết.
"Có một tổ chức sát thủ có thể có liên quan. Chúng thu nhận những đứa trẻ dưới mười bốn tuổi để huấn luyện thành sát thủ. Chúng thường chọn những đứa trẻ mồ côi cha mẹ, không còn họ hàng, chỉ có một hai người anh chị em. Người thân của chúng sẽ bị giữ làm con tin. Nếu chúng thất bại, phản bội, hoặc đến gần nơi giam giữ con tin, cả hai sẽ bị Gi*t ૮ɦếƭ. Trên tay mỗi tên sát thủ đều gắn một chiếc vòng định vị. Bởi vậy tất cả bọn chúng đều tuyệt đối trung thành." Kim Long nghiêm túc nói.
"Cảnh sát biết chuyện này không?" Hiểu Minh tỏ ra bất mãn.
"Với một đội ngũ sát thủ chuyên nghiệp. Ai dám ᴆụng tới chúng. Chưa kể một vài vị lãnh đạo cấp cao còn là khách hàng của chúng."
"Kẻ đứng đầu là ai?" Hiểu Minh chau mày, ánh mắt thể hiện rõ sự dứt khoát.
"Người ta gọi hắn là Quỷ Lùn. Hắn vô cùng gian xảo quỷ quyệt." Lão Long nhỏ tiếng.
"Nơi giam giữ con tin ở đâu?"
"Cái này cha thật sự không biết!"
"Có cách nào tiếp cận hắn ta không?" Anh nhíu mày tỏ vẻ thắc mắc.
"Nghe nói hắn ta là ông chủ của võ đài sinh tử. Hắn rất có hứng thú với người vô địch."
Hiểu Minh định nói tiếng cám ơn nhưng lại thôi. "Khi nào ông mới chịu về trông võ quán?"
Người đàn ông đầu dây bên kia cười khà khà. "Cha vẫn còn muốn đi du lịch nhiều nơi nữa. Võ đường nhờ cả vào con."
Anh định nói "già rồi còn ham hố". Nhưng lại bấm nút kết thúc cuộc gọi. Anh đứng trầm tư một lúc. Mí mắt sụp xuống ẩn hiện một nỗi buồn man mác, một nỗi sầu vô vọng. Dường như anh thấy đồng cảm với những số phận nghiệt ngã đó. Anh hiểu cảm giác bị chia cách với người thân đau đớn và cô quạnh như thế nào. Anh từng nếm qua sự cùng cực của thể xác lẫn tinh thần khi được huấn luyện để trở thành một sát thủ.
Anh như nhìn thấy chính mình trong những con người xấu số ấy. Ký ức đau thương lại ùa về làm cho khóe mắt cay xè. Anh vội tạt làn nước mát lạnh vào gương mặt nóng ấm, những giọt nước lấm tấm lăn trên gương mặt sầu muộn. không biết đâu là giọt nước mắt, đâu là giọt lệ của anh. Nét mặt buồn rầu nhưng vô cùng thanh thoát ấy. Liệu có ngòi 乃út nào có thể vẽ được.
Chờ cho đôi mắt trở lại với trạng thái bình thường. Anh trở về salon tiếp tục đọc sách. Người con gái trước mặt chợt nở nụ cười ấm áp, ngay trong đôi mắt trong trẻo như sương mai cũng thầm mỉm cười với anh. Trái tim đang đau thắt của anh dường như dịu xuống. Mọi sầu vương đều tan biến. Bây giờ anh mới hiểu, anh rất cần một liều thuốc như cô ấy bên cạnh mình. Chỉ có cô ấy mới có thể hàn gắn trái tim vẫn đang còn rỉ máu suốt bao năm tháng qua. Bởi vì, cô ấy là người duy nhất anh yêu.