"Chị Tâm này, chị có nghe được gì không?" Hạ Thương áp lỗ tai vào cánh cửa phòng, cô không nghe được gì hết ah.
Hạ Tâm cũng áp lỗ tai vào cánh cửa từ nãy giờ, không nghe được gì những vẫn cố gắng áp vào để nghe, cô đáp "Không nghe được, bà già Kỳ Kỳ có nghe được gì không?"
Hỏi sang Nhã Kỳ, Phùng Nhã Kỳ cũng là đang áp lỗ tay vào cánh cửa.
Ba chị em dính vào cánh cửa phòng nghe lén, Phùng Nhã Kỳ méo mó mặt.
"Không nghe được gì hết, không biết đang làm gì rồi, tĩnh lặng quá."
Ba chị em tụm lại phía trước cánh cửa phòng ngủ của Phùng Thế Phong và Hạ Tình nghe lén, tích cực thăm khám cho cánh cửa bằng đồng uy nghiêm ấy.
"Vào trận chưa nhờ?" Hạ Tâm áp lỗ tai dò qua dí lại trên cánh cửa.
"Em nghĩ giờ này chắc cũng lâm trận rồi" Hạ Thương đáp, cô nàng cũng áp tai nghe như thể ống nghe áp trên Ⱡồ₦g иgự¢ bệnh nhân mà dò qua dò lại "Mà lâm trận phải có âm thanh chứ nhỉ?"
"Tĩnh lặng như này, chắc là chưa vào hiệp chính đâu" Phùng Nhã Kỳ đang tưởng tượng ra một cảnh rất đỏ mặt "Chắc là đang ở bước mèo vờn chuột thôi, mé nó, chưa bao giờ muốn được đi xuyên tường như lúc này."
"Bà già, bà già có làm chuyện người lớn chưa?" Hạ Tâm đột nhiên hỏi.
Phùng Nhã Kỳ vẫn thăm dò cánh cửa, không ngần ngại trả lời "Chưa, nhưng mà có xem phim rồi."
"Hể? Bà chị vẫn chưa làm chuyện người lớn à? Không phải là ế đó chứ?" Hạ Thương trầm trồ, bởi vì Phùng Nhã Kỳ năm nay cũng hai mươi ba tuổi rồi.
Phùng Nhã Kỳ suốt ngày chỉ đu anh trai, đu idol rồi nghiêng cứu viết sách, cuộc đời chỉ có phim và sách, cho nên đến giờ vẫn chưa có đối tượng hẹn hò, đến hôn còn chưa biết mùi vị thì nói gì đến chuyện người lớn, cô đáp.
"Hai cái đứa quỷ này! Thế hai bây có làm chưa mà nói?"
Hạ Tâm và Hạ Thương đồng loạt phản ứng.
"Chê!"
"Xùy, chị đây cũng chê nha" Cô chưa muốn hiến xác cho đàn ông đâu.
"Sao không nghe được gì hết vậy ta? Giờ này phải là lâm trận rồi chứ?" Hạ Tâm nhíu mặt nhăn mày, thăm khám cánh cửa cả nửa giờ đồng hồ vẫn không nghe được tiếng gì.
Dường như nhận ra gì đó, Phùng Nhã Kỳ liền thu lại bộ dạng dính vào cánh cửa, gương mặt đầy uy tín nói "Quên mất, nhà này phòng nào cũng có cách âm hết, nghe làm sao được."
Hạ Tâm và Hạ Thương sượng lại, sau đó thu lại dáng vẻ méo mó trên cánh cửa.
"Rồi sao từ đầu bà già không nói như vậy đó?" Hạ Tâm phản ứng, công sức cô rình cả nửa giờ, chà đến mòn lỗ tai cũng chả nghe được gì.
"Thật vô nghĩa" Hạ Thương cười như không cười, thất vọng tràn trề.
Phùng Nhã Kỳ nhúng vai, cô bị đánh thức giữa đêm ah, còn mớ ngủ lắm, cho nên quên mất thôi.
Hai chị em Tâm Thương ủ rũ vì không rình trộm được, Phùng Nhã Kỳ vô lực khoanh tay, thế nhưng một ý kiến thoáng qua, cô 乃úng ngón tay.
"Có rồi."
Hạ Tâm và Hạ Thương liền nhăn mặt, Phùng Nhã Kỳ nhanh chóng bước đi.
"Đi theo bà."
"Đi đâu?" Hạ Tâm thắc mắc, phòng anh chị ở ngay đâu kia mà?
"Tin bà này được không kia chứ?" Hạ Thương tự hỏi.
Phùng Nhã Kỳ ngoái đầu lại, đầu lông mày nhếch lên.
"Rồi có đi không?"
Tâm Thương nhìn nhau, suy nghĩ vài giây, dù gì thì cũng không còn cách nào khác, hai chị em đành phải nâng bước đi theo Phùng Nhã Kỳ.
Đi vào phòng của Nhã Kỳ, Nhã Kỳ ôm chăn đi lên càng phòng trên tầng lầu, hai chị em đi theo sau.
Bọn họ đi lên căn phòng phía trên tầng lầu của phòng anh chị, đi ra ngoài ban công nhìn xuống ban công phía dưới phòng anh chị, buộc chiếc mền vào thanh đồng ban công, Phùng Nhã Kỳ chưa kịp nói ra mưu đồ thì Hạ Tâm và Hạ Thương đã hiểu ra.
"Chị già định đu xuống ban công phía dưới á hả?" Hạ Tâm hỏi.
"Hụt chân một cái thì có mà má cũng nhìn không ra đó" Hạ Thương hơi sợ a.
Phùng Nhã Kỳ lấy thêm một chiếc chăn buộc vào thanh đồng ban công, đôi mắt đẹp liếc hai chị em.
"Thường cửa sổ ban công không có khoá, muốn xem phim hành động thì phải hành động chứ, có muốn xem hay không?"
"Ờ thì muốn nhưng mà..." Hạ Thương nhìn xuống, độ cao rất là lạnh chân "Cao quá, đây là tầng năm đó."
"Xùy" Phùng Nhã Kỳ túm váy ngủ buộc lên, lộ ra chiếc quần đùi màu vàng ươm, cô quấn chăn vào người rồi leo ra khỏi ban công.
"Nè nè bà chị" Hạ Tâm hốt hoảng, Phùng Nhã kỳ đã bay một cái vèo xuống ban công phía dưới, tháo chăn ra, Nhã Kỳ còn vẫy vẫy tay sau đó múa ௱ôЛƓ ở phía dưới.
Hạ Tâm nhìn thấy, máu hiếu thắng nổi lên, cô kéo chăn lên rồi quấn vào người, nhìn sang Hạ Thương.
"Vì lý tưởng vĩ đại" Hạ Tâm hít vào một hơi, trèo qua ban công sau đó xảy cánh bay xuống.
"Oa! Chị a..." Hạ Thương chưa kịp phản ứng thì chị đã nhảy xuống phía dưới rồi, Hạ Tâm hạ cánh an toàn, hướng tay lên vẫy vẫy rồi ngoắc ngoắc ý bảo cô nhảy xuống.
Nhưng mà...!Nhưng mà cao quá a...
Hạ Thương quýnh quán đi qua đi lại, ngó xuống nhìn hai chị vẫn đang ngước lên chờ đợi, họ liên tục ngoắc tay với cô.
"Hu...!Em cũng muốn xem cơ mà..." Cô cũng muốn xem phim hành động phiên bản thực tế, nhưng mà...
Cao quá đi!
"Thương Thương, Thương Thương a" Giọng Hạ Tâm ríu rít gọi, Hạ Thương ngó xuống nhìn chị.
"Xuống, nhảy xuống đi, không sao hết" Hạ Tâm dang ra hai tay "Xuống đi, chị đỡ."
"Nhưng mà..." Hạ Thương nhìn khoảng cách giữa hai tầng ban công, rồi lại nhìn xuống khoảng cách năm tầng với mặt đất, gương mặt đáng yêu mếu khóc "Oa..."
"Không sao đâu, nhảy xuống đi, chị đỡ em" Hạ Tâm liên tục cổ vũ, Phùng Nhã Kỳ nhìn cô em ở phía trên lúng ta lúng túng mếu khóc, cô thở dài rồi dang tay ra gọi.
"Nhảy xuống đi, có hai người nên đỡ được."
Bất ngờ vì hành động thân thiện của Phùng Nhã Kỳ, Hạ Tâm quay sang nhìn Nhã Kỳ, trầm trồ hô lên.
"Ồ...!Lâu lâu biết điều cái cũng ngầu quá chứ ha."
"Im miệng!" Phùng Nhã Kỳ hất mặt đi.
Hạ Thương quấn vào chăn tay chân run rẩy leo qua ban công, nhìn xuống hai chị rồi lại nhìn lên cầu nguyện.
"Ôi...!Ôi em chỉ muốn xem anh chị thôi...!Huhu...!Chắc hông sao đâu...!Hông sao đâu."
"Thần linh có mắt cho con đừng té ra khỏi ban công."
Lẩm bẩm cầu nguyện, Hạ Thương nắm chặt chăn, mắt cũng nhắm chặt thả chiếc chăn xuống.
Hạ Tâm và Phùng Nhã Kỳ cùng chụp lấy Hạ Thương, cô em út an toàn đáp cánh.
"Đó thấy chưa, đã bảo là không sao mà" Hạ Tâm xoa đầu đứa em nhỏ, Hạ Thương chỉ có gật đầu như gà mổ, miệng lưỡi lạnh cóng không nói được.
Phùng Nhã Kỳ mới kéo hai chị em âm thầm đi đến cánh cửa sổ lớn, rèm cửa màu đen xám tĩnh lặng ở bên trong.
Nhã Kỳ ra hiệu giữ im lặng với hai chị em, bàn tay nhỏ đẩy nhẹ cửa sổ lớn, nhưng cửa sổ này rất lớn, dùng lực nhẹ căn bản không đẩy nổi, Nhã Kỳ hít sâu vào một hơi dùng lực mạnh hơn đẩy cánh cửa nhít ra một ít.
Két.
Tiếng cửa sổ đẩy ra, Hạ Tâm và Hạ Thương liền biến sắc, mặt mày trắng bệch vội vàng ra hiệu Nhã Kỳ dừng lại.
Phùng Nhã Kỳ cũng bị tiếng cửa làm cho giật mình mà buông ra, trong lòng chỉ có niệm thần chú tàn hình.
Đợi qua một lúc lâu bên trong không có động tĩnh, Phùng Nhã Kỳ với dám tiếp tục động, cửa sổ hé ra đủ cho ngón tay luồn vào, Phùng Nhã Kỳ len lỏi ngón tay vào khe cửa, sau đó nắm cánh cửa chậm chạm đẩy ra.
Lần này cửa đẩy trơn tru hơn, không còn phát ra tiếng động nữa.
Đẩy cửa ra được tầm một ngón tay, Phùng Nhã Kỳ áp lỗ tai vào khoảng trống đó, nghe ngóng tình hình bên trong.
Phùng Nhã Kỳ từ trạng thái rất hiếu kỳ tò mò trở thành một mảng đỏ bừng như cháy nắng, mặt bóc ra khói, lập tức túm hai đứa em kéo sang một bên nấp đi, ngồi bệt xuống bên tường.
"Gì dạ gì dạ? Cho em nghe với" Hạ Tâm hứng thú nên giọng có hơi lớn, Phùng Nhã Kỳ liền bịt miệng Hạ Tâm lại, tay kia che lên miệng liên tục ra hiệu suỵt suỵt.
Hạ Tâm và Hạ Thương tròn xoe mắt gật gật đầu, sau đó Nhã Kỳ mới thả tay ra.
Nói bằng hơi gió nhỏ vào hai chị em.
"Lâm trận rồi."
Hạ Tâm và Hạ Thương ố lên, ố không có âm thanh, môi thì hố mắt thì mở to, nhanh chóng muốn đi qua khe cửa mà nghe lén, nhưng bị Nhã Kỳ nắm lại.
"Trẻ em không nên nghe."
Hạ Tâm lắc lắc bàn tay, xì xầm lại vào tai Nhã Kỳ.
"Đây không phải trẻ em, đây là con nít quỷ!"
Nói xong Hạ Tâm lén lút đi qua phía cửa, áp lỗ tai vào nghe.
Nghe thấy một loạt âm thanh, đầu Hạ Tâm bùm xèo bốc ra khói, tay chân bủn rủn né sang một bên.
"Bảo mà không chịu nghe nha" Phùng Nhã Kỳ ngán ngẫm lắc đầu.
Hạ Thương cũng thật tò mò, áp lỗ tai vào nghe, cô bé ngay lập tức dội ngược ra khổ cánh cửa, chui qua chỗ hai chị nấp vào.
"Em nghe em nghe tiếng gì lạ lắm?" Hạ Thương hốt hoảng, gương mặt đỏ bừng bừng.
Phùng Nhã Kỳ giải thích vội "Thì là tiếng đang đánh trận đấy."
"Đánh trận gì mà lạ thế cơ?" Hạ Thương tròn xoe mắt kinh ngạc.
Nhã Kỳ chau khẽ mày hỏi.
"Đánh trận thì là đánh trận, lạ là lạ làm sao?"
"Lạ lắm, rất lạ, không giống trên phim đâu" Cô bé phản ứng.
Nhã Kỳ nheo mày, đành phải lén chui qua nghe lại một lần nữa, tai cô áp vào khoảng trống, nghe thấy âm thanh thân thể va chạm thân thể la ba lạch bạch, âm tiết nước lách ba lách bách cùng tiếng nấc nghẹn của Hạ Tình.
Nghe xong, cô quay trở lại với gò má đỏ bừng cho Hạ Thương câu trả lời.
"Đó là màn cao trào đó, đặc sắc cao trào" Nhã Kỳ giơ lên hai bàn tay vỗ vỗ tán thưởng mà không phát ra âm thanh "Chắc là gần xong hiệp rồi."
Tính từ lúc ba cô nghe lén ở cửa rồi đu dây xuống đây cũng trôi qua gần một giờ, Phùng Thế Phong và Hạ Tình chắc cũng gần xong chuyện đại sự.
Hạ Tâm và Hạ Thương gật gật đầu, ba cô nàng mặt đỏ hồng ngước nhìn bầu trời đêm khuya, có chút gió mát.
Bỗng dưng.
"A..."
"Aa...!Đừng..."
Ba chị em ngồi bên vách tường cứng ngắt, quả tim gần như lọt ra ngoài, đột nhiên âm thanh sao lại gần như thế này? Cả tiếng chuông nhỏ từ chiếc vòng chân của Hạ Tình cũng leng keng sát bên cánh cửa.
Tâm Thương và Nhã Kỳ xoay mặt nhìn về phía cánh cửa sổ lớn, trên màn che màu đen bị nắm lấy nhăn nheo, tấm màn cửa rung động dịch chuyển.
"Tình a...!Đứng một chút" Âm thanh khàn đặc thật sảng khoái ma mị yêu cầu, ba cô em gái có thể hình dung ra gương mặt tuấn tú tà đạo kia.
"Không...!Hu...!Aa ân...!Em không...!Không muốn..." Hạ Tình khó khăn đáp trả, thân thể run lên bần bật theo luật động của thô dài kia, u hoa ướt đẫm hào trộn giữa hai chất dịch, chất ∂ị¢н инầу nhụa không còn chỗ chứa men theo đùi non chảy xuống.
"A...!Aa...!Giường...!Về giường..." Cô thỉnh, mặt mũi nóng rực thỉnh cầu được về giường nằm, cô không trụ nổi, sẽ ngã mất.
"Ở đây một chút" Phùng Thế Phong chợt cười, ánh mắt tà ma nhìn bóng dáng nhỏ, rút ra thô to nóng bức đến tận cùng rồi cắm vào thật sâu, một cái đẩy vào đều phát ra tiếng vỗ bì bạch, Hạ Tình không thể nhịn được mà vừa ՐêՈ Րỉ vừa khóc lóc.
"Huhu...!Cho...!Aa...!Cho em về giường..."
Phùng Thế Phong ma đầu cười, bàn tay vỗ lên ௱ôЛƓ thịt đỏ mẫn.
"Nhỏ tiếng một chút, có người nghe thấy đấy."
Hạ Tình trong cơn nhiễm dục mơ hồ không hiểu, nhưng ba chị em ngoài cửa sổ nghe lập tức hiểu.
"૮ɦếƭ mịa!" Nhã Kỳ nhanh vội đứng dậy "Chuồng lẹ."
Bọn họ bị phát hiện rồi..