Như Em Hằng Mong - Chương 49

Tác giả: Nghê Đa Hỉ

Hứa Bảo Như nhìn dì Thẩm đứng ngoài cửa, hoàn toàn ngây ra, quên mất phải chào hỏi.
So sánh với nhau, thì Thẩm Độ bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh đi tới cầm tay Hứa Bảo Như, cúi đầu nhẹ giọng nói với cô: "Em đi rửa mặt trước đi."
Lúc này Hứa Bảo Như mới hoàn hồn lại, tựa như được cứu vớt, hơi hốt hoảng chạy vào phòng tắm.
Thẩm Độ nhìn Hứa Bảo Như chạy vào phòng tắm rồi, sau đó mới quay đầu lại, đi về phía mẹ, "Sao mẹ lại đến ạ?"
Lúc này Thẩm Uyển Thu đã kịp phản ứng lại, bà mỉm cười nhìn con trai, "Con không giải thích chút sao?"
Thẩm Độ đóng cửa lại, để mẹ vào nhà, nói: "Không phải mẹ đã thấy rồi à."
Thẩm Uyển Thu kịp phản ứng thì kịp phản ứng, nhưng kinh ngạc thì vẫn rất kinh ngạc, bà vừa vào nhà, vừa hỏi: "Con và Bảo Như ở bên nhau lúc nào vậy?" Suy nghĩ lại, cảm thấy không đúng, "Không phải, không phải là con không thích Bảo Như sao?"
Thẩm Độ: "Con nói lúc nào chứ?"
Thẩm Uyển Thu nói: "Vậy mà mẹ thấy hồi cấp ba cả ngày con đều bày ra vẻ mặt lạnh nhạt với Bảo Như người ta, bảo chỉ Bảo Như làm vài đề, con còn không vui."
Thẩm Độ nói: "Con không có."
Thẩm Uyển Thu nhìn ra được bây giờ con trai đang mất mặt nên không chịu thừa nhận, không nhịn được cười, bà ngồi xuống ghế sofa, nhìn bốn phía xung quanh. Thấy trên bàn trà nhỏ còn bày một ít đồ ăn vặt.
Thẩm Độ không thích ăn đồ ăn vặt, những thứ đồ ăn vặt này nhìn một cái là biết Bảo Như ăn. Khắp nơi trong nhà đều là dấu vết sinh hoạt của hai người, có thể thấy hai đứa nhỏ này đã lừa gia đình yêu nhau rất lâu rồi.
Thẩm Uyển Thu hỏi: "Rốt cuộc là con và Bảo Như đã ở bên nhau bao lâu rồi? Tình cảm bí mật của hai đứa giấu kĩ thật đó."
Trước đó người lớn họ thật sự không nhìn ra được chút nào.
Thẩm Độ lấy một ly nước mang đến cho mẹ, nói: "Không định lừa mọi người. Nhưng yêu đương là chuyện của hai bọn con, có nói hay không nói với mọi người thì có gì khác nhau đâu."
Thẩm Uyển Thu cũng biết điều đó, bây giờ những người trẻ tuổi yêu đương thường thích giữ bí mật. Trước đó Thẩm Uyển Thu thật sự không nhìn ra được chút gì, nhưng bây giờ đã biết, nghĩ lại hình như cũng có vài vết tích để lại.
Giống như tết năm ngoái, hai gia đình ăn cơm đoàn viên cùng nhau, Thẩm Độ và Hứa Bảo Như ngồi rất gần nhau, trước kia hai đứa sao có thể ngồi gần như vậy được.
Hóa ra khi đó chúng đã yêu đương trước mắt người lớn họ.
Thẩm Độ rót nước cho mẹ, nói: "Mẹ ngồi một hồi nhé."
Thẩm Uyển Thu gật đầu, "Được."
Hứa Bảo Như vào phòng tắm rửa mặt, nửa ngày vẫn chưa đi ra, Thẩm Độ mở cửa đi vào.
Hứa Bảo Như mới vừa rửa mặt xong, bị dọa giật mình, nhìn thấy Thẩm Độ đi vào, mới thở phào nhẹ nhõm, đè thấp giọng nói, "Làm em sợ giật cả mình."
Thẩm Độ không nhịn được cười, đóng cửa lại, cầm lấy khăn lông lau khô bước trên mặt cô, "Em sợ cái gì?"
Không phải là Hứa Bảo Như sợ, mà cô chỉ đang thấy lúng túng. Cô vẫn chưa chuẩn bị xong, gặp người lớn một cách bất thình lình không báo trước như vậy, hơn nữa cô còn mặc váy ngủ đi ra từ trong nhà Thẩm Độ nữa.
Cô thật sự xấu hổ đến mức không còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa.
Cô càng nghĩ càng phiền muộn, nhìn Thẩm Độ với vẻ mặt đáng thương, "Làm thế nào đây, em xấu hổ quá."
Thẩm Độ cười, sờ đầu cô, "Vậy em định trốn mãi ở chỗ này à?"
Lúc này Hứa Bảo Như mới ý thức được cô đã đi vào phòng tắm rất lâu rồi, không đi ra chào hỏi thì càng không tốt. Không thể làm gì khác, chỉ đành vội vàng chải lại tóc, sau đó từ phòng tắm đi ra.
Bình thường Hứa Bảo Như rất hoạt bát cởi mở, nhưng lúc này nhìn thấy Thẩm Uyển Thu, nhất thời có cảm giác con dâu nhỏ gặp mẹ chồng tương lai, cô trở về phòng ngủ thay một chiếc váy khác, sau đó mới ra phòng khách, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Thẩm Uyển Thu, có hơi thẹn thùng, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Dì."
Thẩm Uyển Thu vốn rất thích Hứa Bảo Như, vừa rồi bà kinh ngạc như vậy, là vì không nghĩ đến hai đứa trẻ này mỗi ngày yêu đương trước mặt người lớn họ là bắt đầu ở bên nhau từ lúc nào.
Bà cười kéo Hứa Bảo Như ngồi xuống bên cạnh mình, nói: "Bảo Như, Thẩm Độ đối xử với con có tốt không? Nó có bắt nạt con không?"
Hứa Bảo Như nghe dì Thẩm vừa mở miệng đã hỏi Thẩm Độ đối xử với cô có tốt không, cô bỗng nhiên rất cảm động, nói: "Không có ạ, Thẩm Độ đối xử với con rất tốt."
Thẩm Uyển Thu cười rộ lên rất dịu dàng, bà cầm tay Bảo Như, dặn dò cô: "Vậy sau này nếu Thẩm Độ bắt nạt con, cứ nói với dì, dì sẽ làm chỗ dựa cho con."
Hứa Bảo Như lập tức mỉm cười, đôi mắt cô cong cong, gật đầu nói: "Được ạ."
Thẩm Độ từ phòng ngủ đi ra, không thể tránh được việc tiếp nhận mấy câu hỏi, ví dụ như ở bên nhau lúc nào, ở bên nhau bao lâu rồi. Thẩm Độ đều khai báo thành thật, cuối cùng Thẩm Uyển Thu hỏi: "Vậy con thích Bảo Như người ta từ lúc nào?"
Hứa Bảo Như nghe được câu hỏi này, cũng thấy rất tò mò, cô quay đầu, cười tít mắt nhìn về phía Thẩm Độ, muốn nghe câu trả lời của anh.
Thẩm Độ không muốn trả lời vấn đề này, nói: "Con không biết."
Anh không muốn nói thật ra thì mình đã thích Hứa Bảo Như từ rất lâu rồi.
Thẩm Uyển Thu cười nói: "Con không nói mẹ cũng đoán được, mẹ nhớ trong kì nghỉ đông của một năm nào đó, con xem hình của một cô gái trên điện thoại, lúc ấy mẹ muốn xem là ai, con còn lập tức lật úp điện thoại lại, không cho mẹ nhìn thử. Bây giờ mẹ đã biết rồi, cô gái kia chính là Bảo Như đúng không?"
Thẩm Độ thấy mẹ nhất quyết vạch trần mình, mặt mũi xuất hiện sự mất kiên nhẫn, nói: "Mẹ, rốt cuộc hôm nay mẹ đến đây làm gì?"
Thẩm Uyển Thu cười, nói: "Làm sao? Mẹ đến đây công tác, đúng lúc đến đón sinh nhật cùng con, không được à?"
Hứa Bảo Như cũng cười, cô thật sự rất tò mò, hỏi Thẩm Uyển Thu, "Dì, chuyện vừa rồi dì nói là lúc nào vậy ạ?"
Thẩm Uyển Thu nghĩ ngợi lại, nói: "Hình như là kì nghỉ đông năm lớp mười một đó? Kì nghỉ đông đầu tiên sau khi con chuyển trường tới."
Hứa Bảo Như bừng tỉnh, vậy nên Thẩm Độ đã thích cô lâu như vậy rồi sao?
Cô nhìn về phía Thẩm Độ, anh cũng lười nghe hai người nói chuyện, "Hai người từ từ trò chuyện đi, con xuống lầu mua bữa sáng."
Anh nói xong, cầm điện thoại đi xuống lầu.
Sau khi Thẩm Độ đi xuống lầu, Thẩm Uyển Thu cười nói: "Da mặt Thẩm Độ mỏng lắm, có lẽ nó đã thích con từ rất sớm rồi, nhưng lại giả vờ, không chịu thừa nhận thôi."
Hứa Bảo Như cũng không nhịn được cười, trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào như mật vậy.
Chờ Thẩm Độ mua bữa sáng xong quay lại, Hứa Bảo Như thừa dịp lúc dì Thẩm vào phòng vệ sinh, chạy đến phòng bếp, nhảy lên lưng Thẩm Độ.
Thẩm Độ đang bày thức ăn sáng ra đĩa, nhẹ giọng nói: "Đừng nghịch."
Hứa Bảo Như cười, ôm cổ đu người trên lưng Thẩm Độ, không chịu xuống, cô nghiêng đầu cười tít mắt nhìn Thẩm Độ, nói: "Anh nói cho em biết, có phải anh đã sớm thích em rồi không, em sẽ xuống ngay."
Thẩm Độ thật sự không có cách quản cô, dứt khoát thừa nhận, "Đúng vậy, đã bị em mê hoặc từ rất sớm rồi, vui vẻ không?"
Hứa Bảo Như vùi mặt vào cổ Thẩm Độ, ngọt ngào cười khúc khích.
Thẩm Độ thua cô, đành nâng bắp đùi cô lên, cõng cô đến bàn bếp, đặt cô ngồi lên mặt bàn.
Vị trí này, vừa khéo bị cửa phòng bếp che chắn, bên ngoài không thể nhìn thấy.
Thẩm Độ để Hứa Bảo Như lên đó, một tay ôm eo cô, một tay giữ chặt gáy cô, cúi đầu hôn lên môi một cái.
Hứa Bảo Như biết người ở bên ngoài không thấy được vị trí này, nhưng vẫn rất khẩn trương, dù sao dì Thẩm chỉ ở ngay bên ngoài, lỡ tiến vào bất chợt thì phải làm sao.
Hai tay cô vô thức để lên vai Thẩm Độ, ưm a nói: "Mẹ anh ở bên ngoài đó."
Thẩm Độ hôn cô, thấp giọng nói: "Không phải em không sợ gì hết sao?"
Môi Hứa Bảo Như được anh hôn, khi nói chuyện hơi không được rõ ràng, "Ai nói chứ, em sợ mà."
Thẩm Độ không nhịn được cười, cuối cùng anh hôn Hứa Bảo Như thêm một lúc, mới chịu bỏ qua cho cô.
Tay Hứa Bảo Như ôm cổ Thẩm Độ, anh ôm cô xuống khỏi bàn bếp theo thói quen, để cô đứng lên sàn.
Hứa Bảo Như quay đầu nhìn ra bên ngoài phòng bếp, thấy dì Thẩm đã đi ra khỏi phòng vệ sinh, không dám ầm ĩ nữa, cầm chén đũa đi ra ngoài.
Đúng lúc Thẩm Uyển Thu đi ra từ phòng vệ sinh, Hứa Bảo Như hỏi với giọng ngọt ngào: "Dì, ăn sáng thôi ạ."
Thẩm Uyển Thu dịu dàng cười một tiếng, nói: "Thật ra dì đã ở một ít trên máy bay rồi."
Hứa Bảo Như nói: "Vậy dì ít nhiều cũng nếm thử đi ạ, bánh bao cua của tiệm này ăn cực kì ngon, nhân cua rất nhiều."
Thẩm Uyển Thu cười, đi tới kéo ghế ra, nói: "Được."
Thẩm Uyển Thu đến đây đi công tác, đúng lúc có thể đón sinh nhật cùng con trai.
Thật ra thì sinh nhật hai mươi tuổi cũng được xem như một dịp trọng đại, nhưng Thẩm Độ không phải là một người thích đón sinh nhật, nên người một nhà chỉ đơn giản cùng ăn bữa trưa và bữa tối cùng nhau mà thôi.
Bữa tối ăn ở bên ngoài, sau khi ăn xong đi ra thì đã gần mười giờ.
Thẩm Uyển Thu biết hai đứa nhỏ này có lẽ sẽ đi hẹn hò, nên để lại không gian cho hai người họ, bà nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Thời gian không còn sớm, mẹ phải về khách sạn trước đây, còn một số việc cần xử lí."
Thẩm Độ gật đầu, hỏi: "Ngày mai mẹ có sắp xếp gì không?"
Thẩm Uyển Thu nói: "Ngày mai mẹ về rồi, còn hai đứa đó, khi nào mới về vậy?"
Thẩm Độ nói: "Có thể phải qua hai ngày nữa, bên này còn một số chuyện con chưa xử lí xong."
Thẩm Uyển Thu nói: "Được, vậy mẹ không chờ hai đứa nữa."
Tài xế đã lái xe đến đây, Thẩm Uyển Thu dặn dò mấy câu, sau đó ngồi xe trở về khách sạn.
Chờ sau khi Thẩm Uyển Thu đi rồi, Hứa Bảo Như ngẩng đầu nhìn Thẩm Độ, "Bây giờ chúng ta đi đâu?"
Thẩm Độ cúi đầu nhìn cô, "Em muốn đi đâu?"
Hứa Bảo Như: "Đi tản bộ chút nhé?"
Đúng lúc Thẩm Độ không lái xe, anh ừ một tiếng, dắt Hứa Bảo Như đến đường Tân Giang tản bộ.
Mười giờ tối mùa hè, bên ngoài vẫn còn rất náo nhiệt.
Vì ban ngày trời quá nóng, nên đến tối mọi người mới ra ngoài đông hơn.
Vào lúc này chính là thời điểm đèn đường sáng rực nhất.
Hứa Bảo Như và Thẩm Độ đi dạo một vòng ở đường Tân Giang, thấy có bán đồ chơi làm bằng đường, Hứa Bảo Như mua một xiên, cô ăn thử trước, ngọt ngào tiến thẳng vào lòng cô.
Cô đút cho Thẩm Độ ăn, "Anh có muốn nếm thử chút không? Ăn ngon lắm."
Thẩm Độ kháng cự, "Quá ngọt."
Hứa Bảo Như: "Không ăn thì thôi."
Thẩm Độ dắt cô đi đến ghế dài bên bờ sông ngồi.
Gió sông đêm mùa hề thổi đến, lành lạnh rất thoải mái.
Hứa Bảo Như đưa mặt về hướng sông hóng gió, vừa lắc chân, vừa quay đầu, cười tít mắt nhìn Thẩm Độ, "Vậy là từ hồi nghỉ đông lớp mười một anh đã thích em rồi à? Thế mà sau đó còn không thèm để ý đến em."
Thẩm Độ: "Quỷ mới biết khi đó có phải là anh thích em không. Chỉ biết mỗi ngày em đều lượn lờ trước mắt anh, quấy nhiễu làm lòng anh ngổn ngang."
Hứa Bảo Như cười, cô tiến tới, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Độ, nhỏ giọng hỏi: "Vậy anh có nằm mơ thấy em không?"
Thẩm Độ rũ mắt nhìn cô, không lên tiếng.
Hứa Bảo Như cười một tiếng, "Quả nhiên là anh có mơ thấy em rồi."
Thẩm Độ giữ cằm cô, "Hứa Bảo Như, em là hồ ly biến thành à?"
Hứa Bảo Như nghiêng đầu cười một tiếng, "À, vậy em là một hồ ly nhỏ xinh đẹp đó."
Thẩm Độ nhìn ý cười rạng rỡ trong mắt cô, không kiềm được, giữ cằm cô, cúi đầu hôn cô.
Một lát sau, mới hơi tách ra.
Hứa Bảo Như mỉm cười nhìn anh, "Ngọt không?"
Thẩm Độ nhìn thẳng vào mắt cô, "ừ" một tiếng rất trầm thấp, sau đó mới cầm tay Hứa Bảo Như, nói: "Đi thôi, về nhà."
Đôi mắt Hứa Bảo Như cong lên, "Được."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc