Mắc Sai Lầm Tăng Tử Ngạo vừa bước vào phòng làm việc, Thường Ân Thuần đã vội vã lại gần đưa lời nhắc nhở: “Tăng tổng, mười giờ sáng nay chúng ta đã hẹn gặp Hướng tổng bên công ty thời trang Hâm Thụy để kí hợp đồng.”
“Tôi biết rồi!” Anh khẽ nhướng mày lên, trầm tư một hồi rồi nói: “Hợp đồng đã chuẩn bị xong chưa?”
Thường Ân Thuần gật đầu đưa bản hợp đồng cho anh: “Dạ xong hết rồi ạ, chỉ đợi anh kí tên đóng dấu là xong thôi.”
“Được rồi!” Tăng Tử Ngạo nhận bản hợp đồng, đọc kĩ một lượt, sau đó kí tên, đưa lại cho Thường Ân Thuần: “Lát nữa bảo Tăng Tử Kiều theo tôi đến Hâm Thụy. Cô hãy ɠเασ ɦợρ đồng này cho cô ấy và bảo cô ấy năm phút nữa sẽ xuất phát.” Lúc nói chuyện, anh không nhìn Thường Ân Thuần, hai mắt dán vào màn hình vi tính, kiểm tra hòm thư cá nhân.
Thường Ân Thuần trợn mắt đầy ngạc nhiên, mãi chẳng nói được câu nào. Tăng Tử Ngạo thấy Thường Ân Thuần vẫn không trả lời liền ngước mắt nhìn, chỉ thấy mặt cô đờ đẫn: “Có vấn đề gì sao?”
Thường Ân Thuần ngạc nhiên đến mức há miệng ra, chỉ đành thốt một câu: “Không ạ!”
Thường Ân Thuần không nói thêm gì, lặng lẽ ra khỏi văn phòng, lúc quay người đi, cô thấy Tăng Tử Kiều cầm túi công văn vào văn phòng. Ôm số tài liệu cùng bản hợp đồng này, trong lòng Ân Thuần cảm thấy vô cùng buồn bã. Khách hàng này, cô đã làm cùng anh ngay từ khi thành lập công ty. Cô còn nhớ rất rõ rằng, hôm đó trời đổ mưa lớn, anh cầm một chiếc ô ôm cô. Cũng vào ngày hôm đó, cô hạ quyết tâm nhất định sẽ ở bên anh, cô cứ tưởng rằng có đầu sẽ có cuối, nhưng thật không ngờ, lúc đạt được thành công lại có những bất ngờ như vậy. Có lẽ, số mệnh đã định sẵn, cô chẳng thể nào cùng anh tận hưởng niềm vui của chiến thắng.
Chính vào lúc Tăng Tử Kiều đưa tay mở cửa phòng làm việc, Thường Ân Thuần gọi cô lại rồi nói: “Năm phút nữa, cô hãy cùng Tăng tổng đến Hâm Thụy kí hợp đồng nhé!”
“Anh ấy bảo tôi đi kí hợp đồng cùng sao?” Khi nghe được tin này, Tăng Tử Kiều cảm thấy hơi bất ngờ.
Không phải anh muốn cô học việc từ bước căn bản nhất ư? Không phải anh nói muốn cô hiểu rõ thế nào là sáng tạo thực sự ư? Tại sao đột nhiên lại bắt cô làm mấy công việc mà một trợ lí nên làm chứ? Không phải anh đã có đóa bách hợp dại Thường Ân Thuần rồi sao?
Kể từ sau khi thấy Thường Ân Thuần ôm bó hoa bách hợp, Tăng Tử Kiều âm thầm đặt biệt danh cho Thường Ân Thuần là đoá bách hợp dại thuần khiết.
“Cô cùng tôi đến bộ phận tài vụ.” Giọng Thường Ân Thuần có phần lạnh nhạt, nói xong liền đi ra ngoài trước.
Tăng Tử Kiều gật đầu, nhanh chóng bước vào phòng làm việc, đặt túi xuống rồi xác nhận lại với Tăng Tử Ngạo đang ngồi trong văn phòng: “Anh bảo tôi cùng anh đi kí hợp đồng sao?”
Tăng Tử Ngạo chẳng hề rời mắt khỏi màn hình máy tính, chỉ bình thản đáp lại: “Ừm! Sau này, em phải tiếp xúc với mọi phương diện trong công ty. Mau đi đóng dấu rồi chúng ta lập tức xuất phát.”
“Tôi biết rồi!” Tăng Tử Kiều quay người đi ra ngoài đóng cửa lại, rồi đến phòng tài vụ.
Lúc này, Tăng Tử Ngạo mới đưa mắt khỏi màn hình vi tính, qua phần kính trong suốt, anh nhìn theo bóng dáng Tử Kiều dần biến mất khỏi phòng làm việc, trầm tư suy nghĩ điều gì đó.
Tiểu Kiều hiền dịu đã biến mất, còn Tiểu Kiều hiện nay chẳng khác nào một con thú bé nhỏ bị nhốt trong Ⱡồ₦g quá lâu. Lúc nào cô cũng muốn phản kích, đồng thời cũng tràn đầy hiếu kì, tất cả mọi thứ bên ngoài dường như đều mới mẻ và tràn đầy sức hút với cô. Nếu bây giờ anh không quản lí chặt một chút, con nha đầu ngốc nghếch này rất dễ bị người xấu làm hư, như vậy anh sẽ chẳng còn mặt mũi nào đối diện với bố mẹ dưới hoàng tuyền nữa.
Bằng trực giác nhạy cảm của một người đàn ông, Tăng Tử Ngạo có thể xác định chắc chắn một trăm phần trăm là tên đàn ông thối tha, đáng ghét Vệ Tần kia có tình ý với Tiểu Kiều, lấy công việc làm cái cớ, thực ra chính là hẹn hò. Chiêu vớ vẩn này trước đây anh đã dùng nhiều rồi. Chỉ cần anh còn ở đây, thì bất cứ người đàn ông xấu nào cũng đừng mong có ý đồ gì với Tiểu Kiều.
Thường Ân Thuần đóng xong dấu liền đặt hợp đồng trong file tài liệu, trực tiếp giao cho Tăng Tử Kiều, chẳng nói câu nào lạnh lùng liếc qua, sau đó cúi đầu rời khỏi. Chính vào lúc định ra khỏi bộ phận tài vụ thì Tăng Tử Kiều ᴆụng phải Lâm Tiểu Mỹ đang bước tới.
Trong tay Lâm Tiểu Mỹ cũng đang cầm một bản hợp đồng vừa in và kí xong. Đây chính là các bản hợp đồng nhằm chuẩn bị cho những nhân viên mới vào nên cô cũng mang tới đây để đóng dấu. Để tránh Thường Ân Thuần, Lâm Tiểu Mỹ nghiêng người sang một bên, ai ngờ phía sau Thường Ân Thuần lại là Tăng Tử Kiều đang vừa đi vừa cúi đầu đọc hợp đồng.
Hai người đều không nhìn thấy đối phương thế là đâm thẳng vào nhau, tài liệu trên tay bỗng tung tóe đầy mặt đất.
Lâm Tiểu Mỹ vừa thấy Tăng Tử Kiều liền vội vàng: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi có làm cô đau không?”
Tăng Tử Kiều lắc đầu, mỉm cười đáp: “Không sao cả, tôi đâu có yếu đuối như vậy, có phải làm bằng giấy đâu!”
Chứng kiến tình hình này, Thường Ân Thuần xưa nay tính tình luôn dịu hiền, ôn hòa đột nhiên lại lạnh lùng lên tiếng: “Lâm Tiểu Mỹ, chân của cô đến lúc cần được thay mới rồi đấy, tốt nhất là lắp thêm gương chiếu hai bên nữa đi.”
Lâm Tiểu Mỹ thè lưỡi đầy ái ngại, sau đó cúi người xuống nhặt tài liệu trên mặt đất.
Tăng Tử Kiều đang định nhặt tài liệu cùng Lâm Tiểu Mỹ thì Thường Ân Thuần liền tranh trước một bước, nhặt bản hợp đồng đã đóng dấu sẵn, kẹp vào túi tài liệu đưa cho cô rồi nói: “Cứ để cho cô ấy tự thu dọn chỗ này, cô nhanh chóng lên lầu, đừng để lỡ hẹn.”
Tăng Tử Kiều nhìn vào túi đựng tài liệu, mím chặt môi, ngước mắt nhìn Thường Ân Thuần, đóa bách hợp dại này đã quay người đi từ lúc nào rồi.
Lâm Tiểu Mỹ liền nói: “Người phụ nữ này rất không bình thường, không biết có phải bà dì đang ghé thăm hay không?”
Tăng Tử Kiều mỉm cười rồi nói: “Tôi đi trước nhé, cô cứ từ từ thu lại tài liệu.”
Lâm Tiểu Mỹ ngước đầu nói: “Ừm, cô bận thì cứ đi trước đi!”
Tăng Tử Kiều quay về phòng làm việc, Tăng Tử Ngạo thấy cô liền xách cặp làm việc ra ngoài, cô đành phải ngoan ngoãn theo sau.
Chiếc xe đi được hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng tới đích đến. Đây là con ngõ nhỏ ồn ào với nhiều người đang tập trung ăn sáng ở quán ven đường, tiếng rao bán vang lên tứ phía. Họ đi về phía trước một đoạn liền thấy một tòa nhà với vách tường cũ kĩ, cầu thang cổ kính, thực sự khiến người ta khó lòng liên hệ được với những dòng y phục hiện đại, theo kịp trào lưu.
Văn phòng làm việc của công ty thời trang Hâm Thụy nằm trên tầng bảy của tòa nhà này, Tăng Tử Kiều và Tăng Tử Ngạo hòa vào dòng người đi vào thang máy của tòa nhà cũ kỹ này. Trong thang máy ồn ào và chật ních người, cánh cửa thang máy cũ khép lại rồi từ từ tiến lên.
Ở mỗi tầng dường như đều có người ra kẻ vào, đến lầu ba, người phụ nữ béo ịch bên cạnh Tăng Tử Kiều cố gắng nhích ra bằng được, khiến cả người Tăng Tử Kiều ngả về phía Tăng Tử Ngạo. Theo bản năng, Tăng Tử Ngạo đưa tay ra ôm cô vào lòng.
Trước trán là hơi thở ấm nóng, lại cộng thêm không khí nóng bức trong thang máy khiến Tăng Tử Kiều càng thêm khó chịu. Đây là lần thứ hai cô với anh đứng sát nhau đến vậy, thực sự khiến cô sắp tắt thở mất thôi.
Đến được lầu bảy, thang máy đã vắng hơn nhiều, lúc này chỉ còn lại bốn người, đến lúc Tử Kiều định thần lại mới nhận ra bản thân vẫn đang được anh ôm chặt, tư thế vô cùng ám muội.
Tăng Tử Kiều cầm túi tài liệu, vội quay người bước ra khỏi thang máy trước.
Tăng Tử Ngạo nhướng cao đôi mày theo phản xạ, trước hành động kháng cự chẳng khác nào gặp phải ôn thần này của cô, anh cảm thấy không vui, thực sự không biết cô đang khó chịu việc gì.
Tăng Tử Ngạo nhanh bước tiến vào công ty Hâm Thụy. Rất nhanh sau đó, hai người được đưa vào văn phòng làm việc của Hướng tổng.
Hướng tổng, tên đầy đủ là Hướng Tân Hoa, là một người phụ nữ nhã nhặn đã ngoài năm mươi, trông bà vô cùng hòa hữu, thân thiện, thế nhưng chỉ những người thường xuyên tiếp xúc mới biết, đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, còn trước công việc, bà rất thận trọng. Nếu ai phạm đôi chút sai lầm, sẽ nhận được lời phê bình nghiêm khắc từ bà, người đó mấy ngày liền sẽ ăn không ngon, ngủ không yên, vô cùng áy náy.
Tăng Tử Ngạo đã quen biết Hướng tổng kể từ khi MK mới thành lập, hơn nữa còn luôn theo sát đơn hàng của Hâm Thụy. Có điều Hướng tổng thường cho rằng anh còn quá trẻ, không chịu hợp tác cùng. Năm năm rồi, anh không còn là một tiểu tử miệng còn hôi sữa mà bà nói một câu đã phải ra về. Lần này, cuối cùng anh cũng nhận được lời đồng ý của bà, coi như đã đặt một dấu chấm mỹ mãn cho sự nghiệp trước mắt.
Hướng tổng nhận hợp đồng, lật giở mấy giây, sau đó mỉm cười nói: “Tiểu Tăng à, hôm nay chúng ta kí kết hợp đồng quảng cáo, có điều tôi lại cho rằng hôm nay cậu sang đây là để giành nhân tài bên tôi về đó. Đãi ngộ cho nhân viên mới tại MK có vẻ rất tốt, tôi còn đang có mong muốn đóng cái công ty thời trang phiền phức này lại, sang MK thử việc xem sao đây này.”
Hướng tổng nho nhã đóng bản hợp đồng lại đưa cho Tăng Tử Ngạo. Bất ngờ trước câu nói của Hướng tổng, Tăng Tử Ngạo nhanh chóng nhận ra chắc chắn có điều gì đó nhầm lẫn ở đây. Anh nhìn sang bản hợp đồng kia, bốn chữ “hợp đồng lao động” nhanh chóng hiện lên trước mắt, đột nhiên máu huyết toàn thân anh dồn cả lên đỉnh đầu.
Có điều, Tăng Tử Ngạo nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, nhìn sang Tiểu Kiều ngồi cạnh bên mình, sau đó lại nhìn về phía Hướng tổng, nở nụ cười tươi tắn nói: “Hướng tổng, tôi thực sự xin lỗi, xin bà hãy coi đây như một tiết mục giải trí nhỏ để thư giãn mà thôi.”
Tăng Tử Kiều nhìn chăm chăm vào bản hợp đồng kia, khi bốn chữ “hợp đồng lao động” hiện rõ trước mắt, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu và áy náy.
Tại sao lại như vậy chứ? Bản hợp đồng kí kết quảng cáo sao đột nhiên lại biến thành hợp đồng lao động? Tử Kiều cau chặt đôi mày, nhìn Tăng Tử Ngạo đầy áy náy. Tử Ngạo lấy di động đứng dậy đi ra ngoài cửa, khuôn mặt trước sau vẫn giữ nguyên nụ cười quyến rũ, thực sự khiến người đối diện chẳng thể đoán biết tâm trạng lúc này.
Bước ra khỏi phòng làm việc, Tăng Tử Ngạo nhanh chóng gọi điện, chỉ vài giây sau, đầu giây bên kia vang lên giọng nói với hơi thở gấp gáp: “Tăng tổng, tôi đã ở dưới chân tòa nhà Hâm Thụy, sắp tiến vào thang máy, đợi tôi thêm một phút nữa. Không, chỉ ba mươi giây thôi, tôi sẽ đưa bản hợp đồng lên ngay tức khắc.”
Xem ra, Thường Ân Thuần đã kịp thời phát hiện Tăng Tử Kiều mang nhầm hợp đồng, nên đã chủ động mang tới đây.
“Được!” Tăng Tử Ngạo tắt điện thoại, nỗi lo lắng trong lòng cuối cùng đã giảm đi phần nào, anh hít một hơi thật sâu. Tuy rằng anh cũng biết, tình cảm Thường Ân Thuần dành cho mình không hề đơn giản, thế nhưng trong công việc, anh luôn công tư phân minh, không bao giờ để chuyện tình cảm riêng tư xen lẫn. Không thể phủ nhận một điều, trong công việc, cô đích thực là một trợ thủ đắt lực của anh.
Tăng Tử Ngạo quay vào phòng làm việc mỉm cười nói cùng Hướng tổng: “Hướng tổng, bản hợp đồng của chúng ta sẽ được mang tới đây ngay tức khắc, xin hãy đợi thêm một phút nữa thôi.”
Không đến một phút sau, Thường Ân Thuần liền chậm rãi bước vào trong đưa túi văn kiện cho anh. Anh nhận lấy mở ra xem, xác nhận đây đích thực là bản hợp đồng cần kí mới đưa sang cho Hướng tổng.
Hướng tổng đọc kĩ bản hợp đồng, không nói lời nào, chỉ tựa lưng vào ghế rồi nhìn Tăng Tử Ngạo một hồi khá lâu.
Tăng Tử Ngạo cũng nhìn lại bà đầy thiện chí một hồi, vì chẳng thể đoán nổi suy nghĩ của Hướng tổng lúc này, anh cũng chẳng có quyết đoán nào, đành phải cố gắng hết sức giữ im lặng và bình tĩnh mà thôi.
“Tiểu Tăng, nếu là năm năm trước, với tính cách của mình, bây giờ có lẽ cậu đã ra khỏi tòa nhà này rồi!” Hướng tổng bình tĩnh lên tiếng.
Tăng Tử Ngạo gật đầu, ung dung đáp lại: “Cho dù là phải đứng dưới chân tòa nhà này, tôi cũng sẽ không bỏ qua bất cứ khả năng kí kết hợp đồng nào cả.” Nếu lần này vì chuyện mang nhầm hợp đồng mà đánh mất vụ làm ăn với Hâm Thụy, anh cũng đành chịu, thế nhưng anh quyết không đầu hàng, cùng lắm thì lại kiên trì theo đuổi năm năm nữa.
“Tôi biết rồi!” Hướng tổng nhoẻn miệng mỉm cười, cầm 乃út kí tên vào bản hợp đồng đó rồi giao cho thư kí đem đi đóng dấu.
Tăng Tử Ngạo nắm chặt bàn tay lên tiếng: “Cảm ơn Hướng tổng!”
“Không cần cảm ơn, sở dĩ tôi chấp nhận đợi thêm một phút đó là vì khoảng thời gian năm năm cậu đã bỏ ra trước đây. Cậu đã kiên trì khiến tôi tin tưởng cậu, để tôi an tâm kí kết hợp đồng với cậu. Tôi vẫn còn việc khác phải làm, không thể tiếp đãi mọi người thêm nữa.” Hướng tổng nói.
“Dạ được, mong rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ, thành công.” Tăng Tử Ngạo tạm biệt Hướng tổng rồi rời khỏi Hâm Thụy.
Tăng Tử Kiều trước khi đi còn khom lưng thật sâu trước Hướng tổng. Lần này coi như đã có thể kết thúc mỹ mãn, cô thực sự phải cảm ơn hành động nhân từ của Hướng tổng.
Hướng tổng đột nhiên lên tiếng: “Tôi hình như đã thấy cô trên Tạp chí nào đó rồi!”
“Dạ, trước đây tôi có làm người mẫu trang bìa.” Tăng Tử Kiều cảm thấy hơi bất ngờ.
Hướng tổng lại nhìn cô rồi mỉm cười.
Bước ra khỏi phòng làm việc của Hướng tổng, Tăng Tử Kiều theo sát phía sau Tăng Tử Ngạo và Thường Ân Thuần. Trong đầu cô không ngừng suy nghĩ, bản hợp đồng đó tại sao đột nhiên lại biến thành hợp đồng lao động? Lẽ nào là lúc ᴆụng phải Lâm Tiểu Mỹ nên đã lấy nhầm sao?
Sau khi vào thang máy, không gian chật hẹp này tuy rằng chỉ có ba người, cô, Tăng Tử Ngạo và Thường Ân Thuần, thế nhưng đột nhiên lại trở nên chật chội hơn bình thường.
Tăng Tử Kiều đưa mắt nhìn về phía Thường Ân Thuần, lại thấy Thường Ân Thuần than dài một tiếng rồi nói với Tăng Tử Ngạo: “Sợ quá! Tôi còn tưởng lần này Hướng tổng sẽ đuổi hết chúng ta ra ngoài đường.”
Tăng Tử Kiều lúc này mới chợt tỉnh ngộ, hợp đồng bị rơi xuống rồi lại được nhặt lên, thế nhưng người giao bản hợp đồng cho cô chính là Thường Ân Thuần. Bất giác Tử Kiều nghĩ đến khả năng, Thường Ân Thuần cố tình tráo hợp đồng để hãm hại cô. Thế nhưng cho dù là bị hãm hại, thì nói cho cùng đó cũng là một phần lỗi của cô. Sau khi nhận được bản hợp đồng, cô chẳng hề đọc qua mà đã cầm đến chỗ khách hàng, như vậy là cô sai rồi.
Tử Kiều nhíu mày, mím môi theo phản xạ tự nhiên. Tăng Tử Ngạo cũng mím chặt môi, dường như chẳng để tâm đến câu nói của Thường Ân Thuần mà chỉ đưa mắt nhìn về phía Tăng Tử Kiều.
Khi chạm phải đôi mắt sâu thẳm của anh, Tăng Tử Kiều lại cúi đầu xuống, đôi mắt đó tưởng như bình thản vô sự, nhưng cô lại hoàn toàn cảm nhận được áp lực vô hình ẩn khuất trong đó. Để xảy ra chuyện như vậy, Tử Kiều thực sự không biết phải giải thích ra sao, cho dù thế nào đi nữa thì đây cũng là lỗi của cô.
Nghe thấy tiếng ting, thang máy đã xuống tới tầng một, Tăng Tử Ngạo và Thường Ân Thuần bước ra khỏi thang máy. Lúc này, tiếng chuông di động của Tăng Tử Kiều bỗng reo lên.
Tử Kiều lấy di động ra xem, là Vệ Tần gọi.
Do dự vài giây, sau đó Tử Kiều quyết định nhấc máy. Cô đi chậm lại, nhẹ nhàng lên tiếng: “A lô, hiện nay tôi không có mặt tại công ty, đang ở đường Trung Sơn Đông”
Đầu kia điện thoại im lặng một hồi lâu, sau đó cô mới thấy giọng nói của Vệ Tần: “Tôi định nói với cô rằng, cô người mẫu đang nằm viện kia đã khỏe lại một cách thần kì, cho nên thông báo cô hủy lịch hẹn.”
“Ồ ồ ồ, tôi biết rồi” Tử Kiều đáp lại.
“Tôi xin lỗi!” Vệ Tần chân thành lên tiếng.
“Ba chữ này hoàn toàn chẳng hợp với anh chút nào.” Cô thuận miệng đáp lại một câu.
“Hay là tôi mời cô dùng bữa coi như chuộc lỗi?”
“Đùa thôi, không cần đâu, tôi còn chút việc bận nữa.”
“Vậy được, cô làm việc của mình đi, khi nào có cơ hội, tôi sẽ gọi lại cho cô.”
“Được!” Tử Kiều dập máy, thì bắt gặp ngay đôi mắt sâu thẳm của Tăng Tử Ngạo.
Anh bình thản như cô, giọng nói trầm tĩnh chẳng đoán được bất cứ tâm trạng nào bên trong: “Nếu em có chuyện quan trọng phải làm, người quan trọng phải gặp thì cứ đi đi.”
Tử Kiều bỗng giật nảy mình, cất điện thoại vào túi xách rồi đáp: “Cũng chẳng có chuyện gì quan trọng cả.”
Tử Ngạo mím chặt môi, không nói gì nữa, lại quay người đi về phía bãi đỗ xe. Thường Ân Thuần bình thản liếc nhìn Tử Kiều sau đó lại đi sát sau lưng anh.
Tăng Tử Kiều hoàn toàn đắm chìm trong suy tư của mình. Hai tay cô nắm chặt, do dự một hồi lâu mới đuổi theo Tăng Tử Ngạo, vào lúc anh định lên xe, cô liền lớn tiếng nói: “Tôi xin lỗi! Tôi đã không nghĩ tới việc bản hợp đồng lại đột nhiên biến thành hợp đồng lao động, đáng lẽ lúc cầm tài liệu, tôi phải mở ra xem cho thật kĩ càng mới đúng”
Tăng Tử Ngạo dừng chân, quay đầu lại nhìn cô đầy nghi hoặc, vài giây sau mới nhẹ nhàng đáp lại: “Chuyện này đã được giải quyết một cách mỹ mãn, không cần phải suy nghĩ quá nhiều, lên xe đi!” Nói xong, anh liền mở cửa xe rồi bước vào trong ngồi.
Tuy rằng giọng điệu của anh hoàn toàn không hề mang ý trách cứ, thế nhưng ngữ điệu bình thản như không đó thực sự càng khiến Tăng Tử Kiều thêm phần áy náy.
Chính vào lúc cô nhìn vào ghế trước và ghế sau, đang suy nghĩ xem mình nên ngồi vào vị trí nào thì Thường Ân Thuần đã tranh trước một bước, ngồi ở chỗ cạnh ghế lái.
Tăng Tử Kiều khẽ lặng người đi, sau đó bật cười. Cô thực sự cảm thấy khâm phục Thường Ân Thuần, tất cả mọi người trong công ty đều biết cô là em gái của ông chủ, ít nhiều cũng nể mặt cô chút ít, duy chỉ có mỗi Thường Ân Thuần là khác biệt. Lúc nào Thường Ân Thuần cũng tỏ ra khách khí, với biểu cảm giả tạo, công thức. Tuy rằng trong lòng không có cảm tình với Thường Ân Thuần, thế nhưng riêng về điểm này thì cô thực lòng cảm thấy khâm phục. Có điều, chuyện ngày hôm nay có phải do người phụ nữ này cố tình chơi xấu, khiến cô học được một điều quan trọng, cô sẽ luôn luôn ghi nhớ bài học này.
Tăng Tử Ngạo thấy Tăng Tử Kiều vẫn đứng ngây người bên ngoài liền lên tiếng: “Sao em còn chưa lên xe?”
“Không sao cả!” Tử Kiều định thần lại, kéo cửa xe ra rồi ngồi vào ghế phía sau.
Tăng Tử Ngạo nhìn Tử Kiều một hồi thông qua gương chiếu hậu. Cô biết vậy nên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh mím chặt môi rồi nhanh chóng khởi động xe.