Hôm sau lại đến cuối tuần rồi. Cố Anh Kiệt không ngồi yên được, anh muốn thử vận may, thế là mua hoa và hoa quả đến nhà họ Tần.
Vẫn là bà Tần mỉm cười tiếp đãi anh như cũ. Bà nói Tần Văn Dịch đã đi đánh tennis từ rất sớm, Tần Vũ Phi hình như còn chưa dậy. Cố Anh Kiệt nhìn đồng hồ, hơi bối rối, đã sắp mười giờ đến nơi rồi, cái người hung dữ nhà anh thích ngủ nướng thật, hình như anh đến hơi sớm.
May là bà Tần rất hiếu khách, hỏi Cố Anh Kiệt đã ăn sáng chưa, mời anh uống trà ăn điểm tâm, sau đó nói để bà đi gọi Tần Vũ Phi.
Cố Anh Kiệt thở phào, rất cảm kích trong lòng. Bà Tần mà gọi chắc Tần Vũ Phi sẽ nể mặt mà chịu xuống.
Sự thật đã chứng minh cô không hề nể mặt, lời bà Tần truyền lại là: “Nó nói còn chưa muốn gặp cháu.”
Lòng Cố Anh Kiệt chùng xuống, nhưng có lẽ thời gian một tuần đã đủ để anh thích ứng với tình huống này rồi, cảm giác không tệ như lần trước anh đến nhà tìm cô nữa. Vậy là anh cười gượng, rất lễ phép nói: “Cảm ơn bác ạ, lần sau cháu lại đến vậy.”
Cố Anh Kiệt để lại quà rồi ra về.
Bà Cố sau khi tận mắt tiễn anh ra về, trở lên tầng, gõ cửa phòng con gái: “Cậu ta về rồi.”
Tần Vũ Phi mở cửa, vẫn đang mặc áo ngủ, hờ hững đáp: “Ồ”.
Bà Tần bước vào phòng, ngồi xuống ghế sô pha cùng con gái vai kề vai, hỏi cô: “Mẹ chưa hỏi con, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”.
“Cố Anh Kiệt không nói sao?”
“Cậu ta chỉ nói là lỗi của cậu ta.” Bà Tần nhìn con gái. “Cậu ta làm sai chuyện gì? Ngoại tình à?”
“Không có.” Tần Vũ Phi rất buồn bực, sao ai cũng hỏi anh có ngoại tình không vậy.
“Chơi trò mờ ám với người khác để tìm kích thích?”
Tần Vũ Phi lại thêm rầu, sao cách hỏi y hệt Doãn Đình vậy. “Không tính là mờ ám. Nhưng bạn gái cũ của anh ấy cứ tìm anh ấy suốt, muốn tái hợp lại với anh ấy.”
“Vậy thái độ của cậu ta thế nào?” Bà Tần tâm bình khí hòa hỏi.
“Trước đây bị con bắt gặp một lần rồi, anh ấy nói đã từ chối cô ta, cũng cho cô ta biết mình có bạn gái rồi. Sau đó thì cô bạn gái kia nói mình bị người ta ức Hi*p, suốt ngày tìm Cố Anh Kiệt giúp đỡ, Cố Anh Kiệt nói chuyện điện thoại với cô ta rất lâu, lúc con gọi đến đều không gọi được. Thứ bảy tuần trước con gặp mẹ anh ấy ở trung tâm mua sắm, lần đầu gặp phụ huynh, con cũng rất căng thẳng, muốn thể hiện một chút, rất cần đến sự giúp đỡ của anh ấy. Thế mà anh ấy lại vì chuyện của bạn gái cũ, về muộn không nói, về đến nhà liền trốn trong phòng ngủ nghe điện thoại. Ngày hôm đó của con thật sự rất tồi tệ.” Tần Vũ Phi vừa nói liền thấy khó chịu, “Con mất hết thể diện trước mặt mẹ anh ấy rồi.”
“Vậy là con thấy cậu ta vì bạn gái cũ mà lơ là con, phải không?”
Tần Vũ Phi gật đầu, “Mẹ, tính cách của anh ấy là thế đó. Con thấy có chút hối hận rồi, ban đầu không nên nhận lời anh ấy. Trước khi bắt đầu yêu là con đã biết, người như anh ấy thật sự quá đa tình. Đối với con gái đều lịch sự, phong độ, dễ nói chuyện. Trong mắt người khác anh ấy là người đàn ông phong độ, có bao nhiêu cô dính lấy. Thật ra con biết chúng con không hợp mà.”
“Đã biết không hợp sao lại còn ở bên nhau?”
Tần Vũ Phi im lặng rất lâu, “Thì… tại vì con rất thích anh ấy.”
Bà Tần mỉm cười, xoa đầu con gái: “Bây giờ thì sao? Không thích nữa hả?”
“Nhưng anh ấy dây dưa không rõ với người khác, con chịu không được.”
“Thái độ của cậu ta thế nào?”
“Thì anh ấy nhận lỗi, nói sau này không như thế nữa. Nhưng con không dám tin.”
“Ừ.” Bà gật đầu xem như đáp lại.
Tần Vũ Phi ôm cánh tay mẹ, tựa đầu lên vai bà làm nũng: “Mẹ, con nghĩ rồi, với tính cách của anh ấy, cho dù lần này không có Abby thì sau này cũng có người khác thôi. Con gái thích anh ấy, nũng nịu tìm anh ấy giúp đỡ, anh ấy rất dễ mềm lòng. Đúng là anh ấy rất tốt với con, nhưng cũng tốt với người khác không kém. Con không phải muốn anh ấy biến thành một người cứng nhắc không lịch sự lại thô lỗ, nhưng anh ấy đối với ai cũng tốt, con rất không yên tâm, con sẽ giận. Rồi chúng con sẽ cãi nhau. Trước khi nhận lời yêu anh ấy con đã do dự, chính là lo lắng chuyện này. Tính cách anh ấy là thế, tính khí con lại thế này. Mẹ, con rất hẹp hòi, rất nhỏ nhen. Trước đây con không nói với mẹ, tên bạn trai ở Mỹ của con, chính là người con cứ nói muốn dẫn về ra mắt mẹ đó, anh ta, ừm… anh ta phản bội con. Con rất đau lòng, không dám nói với mẹ, lúc đó con yêu anh ta thế mà.”
Bà Tần ôm chặt con gái, thật ra sau khi con gái nói đã chia tay bà cũng đoán được rồi. Bà có thể thấy được rằng con gái thật sự rất yêu chàng trai kia, lần nào gọi điện về nhà cũng nhắc đến anh ta, bảo khi nào về nước sẽ dẫn anh ta về cùng. Cô nói gia cảnh của anh ra rất bình thường, bảo bà nói giúp với bố cô, phải làm việc trước với ông, đừng chê bai người ta. Cô nói chàng trai đó rất cố gắng, chỉ cần cho anh ta cơ hội, anh ta nhất định sẽ thể hiện thật tốt trong công việc. Cô hy vọng bố cô có thể cho anh ta một cơ hội.
Người làm mẹ nghe con gái nói hết lần này tới lần khác đều nói như vậy, tự nhiên sẽ hiểu tình cảm sâu đậm đến nhường nào. Lúc đó Tần Vũ Phi đã lên kế hoạch cho tương lai, cô muốn học xong thì dẫn chàng trai kia về nước, sắp xếp công việc cho anh ta, lót sẵn một con đường. Tương lại của cô, là ở bên anh ta.
Rồi đột nhiên có một hôm cô nói họ chia tay rồi, không hợp nhau. Lúc đó bà Tần không nói gì, cũng không truy hỏi, nhưng thật ra trong lòng đã hoàn toàn hiểu rõ. Bà ngỡ sau này con gái sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, không ngờ hôm nay lại nói ra.
“Anh ta, anh ta lên giường với Vi, họ ở bên nhau được một thời gian rồi, mà con thì cứ sống trong mơ hồ.” Tần Vũ Phi chầm chậm nói.
Bà Tần xoa đầu cô: “Cho nên con nghĩ Cố Anh Kiệt cũng sẽ như thế sao? Sẽ ngoại tình?”
Tần Vũ Phi lắc đầu, nghĩ một lúc lại nói: “Con… con không dám khẳng định.”
Bà Tần hỏi cô: “Cậu ta đối với con gái là dịu dàng hay là mờ ám? Cái này con không thể phán đoán sao? Dịu dàng và mờ ám là hai chuyện khác nhau, đùa giỡn và tán tỉnh cũng là hai chuyện khác nhau.”
Tần Vũ Phi nhăn mặt, nghĩ một lúc lâu: “Con không đoán được.” Vừa gặp chuyện đã tức muốn ૮ɦếƭ rồi, sao mà cô phán đoán được.
Bà Tần nói: “Vậy con làm sao có thể yêu cầu môt người đàn ông có khả năng giao tiếp bình thường không tiếp xúc với phái nữ đây, làm sao có thể ngăn cản người con gái khác có tình cảm hay tỏ ý với cậu tạ đây?”
Tần Vũ Phi ngẩn người, ngước mắt nhìn mẹ mình.
Bà Tần mỉm cười với cô: “Bản thân con cũng không kiểm soát được mà, không phải sao?”
“Mẹ!” Tần Vũ Phi hậm hực, đây là mẹ ruột của cô sao? Sao lại đi nói giúp cho người khác thế chứ.
Bà Tần mặc kệ sự kháng nghị của con gái, tiếp tục nói: “Hôm nay dù không phải Cố Anh Kiệt, cũng sẽ có người khác. Bạn trai của con, điều kiện chắc chắn không tệ, sức quyến rũ hẳn là phải có, mẹ tin ở cách nhìn người của con, con sẽ không thích một người gặp ai cũng ghét, vừa xấu vừa không có tố chất đâu. Con nghĩ xem, điều kiện không tệ, có sức quyến rũ, sao lại không có ai thích đây. Đàn ông bình thường cũng không thể thấy con gái cười với mình liền bảo người ta cút đi chỗ khác, có con gái tỏ tình thì bảo người ta đi ૮ɦếƭ đi được, đúng không? Làm vậy thì chắc chắn nhân cách anh ta có khiếm khuyết, tâm lý cũng có vấn đề rồi.”
Tần Vũ Phi bĩu môi: “Cũng đâu bảo anh ấy làm quá như thế.”
“Vậy nên lịch sự từ chối là hợp lý rồi, cho dù là con có người đến tỏ tình với con một cách lịch sự, con không thích anh ta, nhưng đối phương lại không làm gì sai, người cũng không xấu, con cũng đâu thể vô lý mà trách móc người ta đúng không? Đây gọi là có giáo dục, con nói là dịu dàng cũng được. Nhưng nếu không từ chối rõ ràng, ngược lại không nói rõ được hay không, cứ nhấn nhá với đối phương thì gọi là mờ ám. Hoặc giả tuy đã từ chối, nhưng ánh mắt và ngôn ngữ cơ thể vẫn có ý trêu chọc, chứa đầy ám hiệu, cũng gọi là mờ ám. Đùa giỡn và tán tỉnh cũng thế thôi. Nghe được câu chuyện cười thì gười bình thường đều cười, nhưng quan hệ giữa nam và nữ bình thường lại không nằm trong phạm vi trêu chọc và ám hiệu vừa nói. Con xem, thật ra rất khác nhau không phải sao?”
Tần Vũ Phi không lên tiếng, cô không cách nào phản bác, nhưng cô vẫn thấy không vui. Cô hẹp hòi, rất nhạy cảm với loại chuyện này, hoàn toàn không cách nào rộng lượng dù chỉ một chút.
“Vũ Phi, không phải mẹ đang nói giúp cho Cố Anh Kiệt. Con có muốn chia tay với cậu ta hay không, mẹ đều không có ý kiến. Chuyện tình cảm cũng như uống nước vậy, ấm lạnh tự mình biết. Nhưng mẹ thấy giờ là lúc có thể nói chuyện tình cảm và hôn nhân với con rồi. Con phải nghĩ cho kỹ, nguyên nhân con chia tay Cố Anh Kiệt là gì, nguyên nhân này có tồn tại với người tiếp theo hay không? Tuy có câu người sau sẽ tốt hơn người trước, nhưng ai biết có tốt hơn thật hay không. Chuyện con cần phán đoán chính là người bây giờ đã đủ tốt hay chưa.”
Tần Vũ Phi chớp chớp mắt, nghĩ đến Cố Anh Kiệt, cô thật sự rất thích anh, cảm thấy anh rất tốt. Chỉ ngoại trừ chuyện anh đối với ai cũng tốt. Cô thật sự nghĩ có người đến tỏ tình với anh, anh ra sức đạp họ cũng chẳng sao, kệ mấy thứ có giáo dục với lịch sự đó của anh đi.
Bà Tần thấy dáng vẻ không phục của Tần Vũ Phi thì bật cười. “Con à, trên đời không có người thập toàn thập mỹ đâu, đàn ông đàn bà cũng thế. Cũng không có chuyện tất cả đều là chuyện vui, dù là lúc nhỏ hay lớn rồi cũng thế. Con xem bố con xem, đừng nói lúc còn trẻ, bây giờ đã từng tuổi này rồi, không có bụng bia, nhìn rất sạch sẽ, tao nhã có khí chất, sự nghiệp lại thành công, biết bao cô gái trẻ tơ tưởng đó. Chỉ là con không thấy thôi, mẹ thì biết rất rõ. Nào là gọi điện hỏi ý kiến, rồi lúc ông ấy đi công tác thì nhắn tin hỏi nói có thể đến phòng khách sạn của ông bàn công chuyện hay không. Ông ấy có đưa điện thoại cho mẹ xem.”
“Đưa mẹ xem làm gì!” Tần Vũ Phi tức giận nhíu mày, sao tự dưng bố lại thế chứ.
Bà Tần cười: “Ông ấy muốn ra oai cho mẹ thấy mình có sức quyến rũ thôi mà. Ông ấy không hề ngoại tình, cũng không làm chuyện có lỗi với mẹ. Ông ấy từ chối hết những người kia rồi.”
Tần Vũ Phi cắn môi, muốn nói sao mẹ biết được, mẹ cũng đâu có thấy. Nhưng nghĩ lại đó là bố mẹ cô, sao cô có thể nói những lời ly gián quan hệ như thế được. Nhưng bà Tần lại biết con gái đang muốn nói gì, bà nói: “Đây chính là trọng điểm mà mẹ muốn nói với con. Vũ Phi à, phụ nữ phải có trí tuệ, loại trí tuệ này không chỉ dựa vào đầu óc, mà còn dựa vào trái tim. Dùng đầu óc để phán đoán, dừng trái tim để thấu hiểu. Con có biết bố con muốn có con trai biết mấy không, lúc đó mẹ sinh con xong thì không sinh được nữa, bố con vô cùng thất vọng. Bây giờ con không biết thôi, lúc đó kỳ thật đó chính là nguy cơ lớn nhất trong cuộc hôn nhân của bố mẹ.”
Tần Vũ Phi yên lặng lắng nghe.
“Mẹ nói rồi, bây giờ ông ấy cũng đâu thiếu người để ôm ấp, huống hồ là lúc đó. Ông ấy chưa từng ngoại tình, nhưng lúc đó có qua lại mập mờ với không chỉ một người. Nếu bấy giờ mẹ không xử lý không khéo, không biết bây giờ mẹ con mình ra sao, con cũng không biết thế nào. Lúc đó mẹ từng nghĩ, có khi nào sau này ông ấy không muốn sống cả đời với mình và con gái, cho dù mấy năm nay ông ấy an phận là thế, nhưng không chừng sau này sẽ tìm người đàn bà khác để sinh đứa con trai.” Bà Tần cười cười, “Giờ đã hơn hai mươi năm trôi qua, sự thật chứng minh ông ấy không làm thế. Ông ấy rất thương con, không phải sao?”
“Mẹ đã làm thế nào vậy?”
Bà Tần xoa đầu con gái: “Phương pháp và đối sách hay này, đối phó với những người khác nhau đương nhiên phải dùng cách khác nhay. Bố con à, thích mạnh, chủ nghĩa đàn ông. Lúc đó mẹ ra vẻ vô cùng rộng lượng ra vẻ đáng thương đủ kiểu, luôn tỏ thái độ tại mình không giỏi không thể sinh con trai, nhưng cũng lẳng lặng đáng thương mà nói cho ông biết, sinh con trai hay con gái là do đàn ông cả. Sau đó thì giả vờ vạch ra những tháng này không có ông ấy thì mẹ và con phải sống thế nào, đâu thể kéo chân bố con được, sự nghiệp ông ấy đang thành công thế kia mà, không có con trai sao được? Tất nhiên, cũng âm thầm khiến ông ấy tưởng tượng ra đàn bà con gái mà bị bỏ rơi thảm đến cỡ nào, không chỉ gặp khó khăn trong cuộc sống, còn bị mọi người xem thường cười nhạo. Lúc đó ông ấy bị kích thích đến nỗi ghét nhất là đàn ông thay lòng bỏ rơi vợ con.”
Tần Vũ Phi ngẫm nghĩ, cũng đúng, mấy năm trước có bà vợ lớn chạy đến công ty mắng chồng mình có vợ bé bỏ rơi gia đình, bố cô liền tức giận sa thải người kia. Chẳng lẽ là nhờ hết vào bài học năm đó của mẹ?
Bà Tần tiếp tục nói: “Đâu chỉ khiến ông ấy thương con, còn để ông ấy biết nếu bị sắc đẹp của đàn bà bên ngoài dụ dỗ thì bản thân ông ấy thảm thế nào. Còn một số chuyện, không thể nói rõ trong đôi ba câu được, nhưng phụ nữ thật sự không nên sợ hạ thấp mình một chút, hạ mình không có nghĩa là mình cần anh ta. Lúc tha thứ cho khuyết điểm và tật xấu của anh ta cũng phải cho anh ta biết giới hạn. Giới hạn của mẹ rất đơn giản, không chấp nhận ngoại tình dưới bất cứ hình thức nào. Bố con biết. Bố mẹ suýt thì chia tay, ông ấy bị dọa, từ đó về sau bố mẹ đều rất tốt, mãi cho đến bây giờ. Tất nhiên cãi cọ, chiến tranh lạnh hay bất đồng quan điểm vẫn có. Nhưng con nói xem vì sao mẹ lại có lòng tin là ông ấy không ngoại tình, mà cũng không dám ngoại tình, lòng tin này là thành quả kinh doanh trong suốt ba mươi năm của mẹ đó. Kinh doanh một gia đình không dễ hơn kinh doanh một công ty là bao. Phán đoán, thời cơ, đối sách, nhường nhịn, khích lệ, trừng phạt, đều phải có, vậy mới vận hành tốt được.”
Tần Vũ Phi nhíu mày: “Nhưng làm vậy có ý nghĩa gì chứ, quá mệt mỏi rồi, sống qua ngày kiếu đó chẳng có gì thú vị cả.”
Bà Tần lại bật cười: “Sao lại mệt được. Nói ra thì con thấy chuyện này rất khó khăn, nhưng thật ra hàng ngày ai cũng như thế cả. Con cũng thế thôi. Con nói có hôm nào con không cần phán đoán sự tình, có ngày nào con không cần kiên nhẫn. Con lái xe trên đường, kẹt xe, con phải nhịn. Con bị khách hàng gây khó dễ, con nhịn, nghĩ đối sách, cho dù không thể hợp tác, cũng phải nghĩ xem từ chối như thế nào không phải sao? Kể cả ăn cơm, bụng đói nhưng không thể ăn ngay được, chẳng phải con cũng nhịn sao. Không có cá chiên thì có thể ăn cánh gà rán, không phải đã nhún nhường à? Con có thấy mệt đến sống không nổi không? Những chuyện đó chẳng phải chớp mắt một cái đã hoàn thành rồi sao? Cái thật sự khiến con mệt, thật sự không nhịn được, thì con đã không chịu đựng rồi.”
Tần Vũ Phi ngẩn người. Chợt nhớ đến mình thật sự vẫn luôn nhẫn nhịn sự quấy rầy của Cố Anh Kiệt, vẫn luôn nhịn không nói chia tay với anh. Vậy ra không phải cô không thể nhịn, thậm chí cô còn trông đợi tin nhắn hàng ngày của anh, muốn xem anh sẽ nói gì.
Nếu thật sự không thể nhịn được thì đã không nhịn rồi.
“Còn một điểm nữa rất quan trọng, cực kỳ quan trọng.” Bà Tần nói, “Nếu tất cả những phán đoán hay đối sách của con đều hữu hiệu hết, vậy chắc chắn tình cảm của hai đứa rất sâu đậm. Nếu không tất cả đều thành công cốc rồi. Cậu ta yêu con, cho nên mới chịu để con dạy dỗ”.
Tần Vũ Phi mím chặt môi, cô cảm nhận được Cố Anh Kiệt yêu cô. Vậy là cô có thể dạy dỗ anh sao? Một cước thật mạnh đạp bay hết mấy cô nàng đáng ghét kia đi?
“Con có thể làm bao nhiêu chuyện vì cậu ta, thì cậu ta cũng sẽ làm được bấy nhiêu chuyện vì con.” Bà Tần yêu thương ôm con gái vào lòng, “Trước tiên con phải phán đoán, cậu ta có đáng để con làm rất nhiều chuyện vì cậu ta hay không. Phụ nữ mà dâng hiến một cách vô tư đều là kẻ ngốc, phụ nữ mà chỉ muốn nhận toàn bộ đều là người ngu.”
Vậy nên chính cô phải thay đổi trước sao? “Nếu như, cả một chút gió lay cỏ động con cũng không chịu được thì sao?”
“Vậy thì tìm người nào đó không lay động đi. Con nhìn Cừu Chính Khanh xem, gió bão cũng không lay động đó, cậu ta cự tuyệt phái nữ chắc sẽ không nể mặt chút nào. Mẹ đoán thế,” Giọng điệu của bà Tần rất nghịch ngợm. “Đây chẳng phải kiểu người lý tưởng của con sao?”
Tần Vũ Phi bĩu môi, mẹ đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn ra vẻ đáng yêu làm sao người khác chịu nổi hả.
Bà Tần bật cười: “Thật ra thì, thế nào là tốt nhất bản thân con hiểu rõ mà. Cho dù thất tình cũng đâu có sợ. Lúc đó con thất tình chắc chắn rất buồn, nhưng bây giờ khác rồi, lại yêu, lại tìm được người mình thích đó. Cho nên thất tình chẳng là gì cả. Ngày đó mẹ cũng nghĩ, hôn nhân thất bại thì có gì đáng sợ, mẹ xinh đẹp như thế, con gái lại đáng yêu, không có người đàn ông này rồi biết đâu mẹ lại tìm được người khác tốt hơn.”
“Nhưng lúc nãy mẹ mới nói ai biết người tiếp theo thế nào, người hiện tại mới quan trọng mà.”
“Đúng vậy, đâu có sai.” Bà Tần lý lẽ hùng hồn, “Người hiện tại mới là quan trọng, con nhất định phải xem trọng nó, đừng có tùy tiện vứt bỏ người ta như rác. Nhưng nếu vứt bỏ rồi cũng không phải ngày tận thế, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, trên đời vẫn còn đàn ông tốt. Phụ nữ ấy à, phải chịu được đau khổ và mất mát mới có thể cảm nhận được hạnh phúc và vui vẻ. Những chuyện này cũng đáng để trải nghiệm lắm. Từng chịu khổ, khi nếm được vị ngọt mới biết nó thật sự ngọt hay không, có ngọt ngào như thế nào.”
Tần Vũ Phi cắn môi, nghiêm túc suy nghĩ. Bà Tần khẽ huých cô, “Con là con gái mẹ mà, mẹ không tin có người đàn ông khó giải quyết hơn cả bố con. Cố Anh Kiệt trông có vẻ ôn hòa, chắc là dễ dạy thôi. Bố con năm đó mới gọi là ngỗ nghịch đó.”
“Thế… lần này anh ấy mà hứa sẽ sửa đổi thì con tha thứ cho anh ấy sao?”
“Vậy thì không được.”
“Sao lại không được?”
“Con cứ mặc kệ cậu ta trước đã. Lo tốt cho bản thân đi. Con sẵn sàng tha thứ thì hãy tha thứ, nếu không chỉ khiến mình thêm ấm ức mà thồi.”
Tần Vũ Phi hỏi: “Nếu không sẵn sàng được thì sao?”
“Thì chia tay đi.”
“…” Lòng Tần Vũ Phi chùng xuống, nhất thời thấy khó chịu.
“Không sẵn sàng được thì hà tất làm khó mình khó người, ai đi đường nấy để tìm người tốt hơn đi.”
Hốc mắt Tần Vũ Phi đỏ lên. Cuộc sống không có Cố Anh Kiệt cô thật sự không cách nào tưởng tượng ra được.
“Sợ sao?”
Tần Vũ Phi gật đầu.
“Cậu ta thì sao, có sợ không?”
Chắc có nhỉ? Anh nóng lòng một mực cầu xin cô tha thứ kia mà. Thế là Tần Vũ Phi lại gật đầu.
“Để lâu rồi thì sẽ không sợ nữa.” Bà Tần nói.
Tần Vũ Phi nghe như sét đánh.
“Vì vậy, con nên giải quyết cho thật nhanh. Con người không ai chịu nổi dây dưa kéo dài mãi như thế đâu, kéo lâu rồi thì lòng cũng nguội lạnh. Con đừng nghĩ đến ai khác, nghĩ xem mình có phải thế không.”
Tần Vũ Phi không thể phủ nhận. Đổi lại là cô, chưa chắc cô đã có thể chịu được đến một tuần lễ.
“Đi tìm cậu ta đi, nói cho cậu ta biết con nghĩ gì. Khoãn hãy đưa ra bất cứ quyết định gì. Rồi sau đó con đi du lịch đi, thay đổi không khí, để mình bình tĩnh lại. Đây là vấn đề của cậu ta, của con, hay cả hai đều có vấn đề? Sau đó dúng lý trí của mình để suy nghĩ xem nên làm thế nào.”
Tần Vũ Phi suy nghĩ, đột nhiên túm lấy mẹ mình: “Mẹ, sao trước đây mẹ chưa từng dạy con những thứ này?”
“Còn không phải cứ đợi con dẫn bạn trai về rồi mẹ con cùng trao đổi sao. Ai biết được đợi mãi chẳng thấy đâu. Một thân bản lĩnh của mẹ bỏ đó không có chỗ truyền lại, mẹ cũng buồn lắm đó.”
“Con phải đi mách bố. Bố bị một người phụ nữ tính kế suốt mấy mươi năm.”
“Vậy thì ông ấy sẽ đắc ý muốn ૮ɦếƭ cho xem. Một tên đàn ông đầy tật xấu, tính tình tệ, lại có người tốt như mẹ hao tổn tâm trí mà đi tính kế ông ấy, tính để cho ông ấy được khỏe mạnh, thành đạt, gia đình hòa thuận, con gái hiếu thảo, ông ấy còn không đi quỳ lạy tạ ơn tổ tiên à.”
Tần Vũ Phi không nhịn được bật cười, ôm lấy mẹ làm nũng: “Mẹ, con không muốn đợi người tiếp theo, ai biết được người đó thế nào. Con chỉ muốn người hiện tại thôi.”
“Nếu con đã xác định cậu ta xứng đáng để con cố gắng thì cứ nỗ lực đi.”
Cố Anh Kiệt không hề biết hai mẹ con nhà họ Tần đang có cuộc trò chuyện như thế. Anh lái xe đến trung tâm thương mại đi dạo, một là không muốn để cho mình nghỉ ngơi, hai là anh muốn tìm một món quà có thế làm Tần Vũ Phi vui. Đi một lúc thì anh thấy mệt, lúc đang ngồi trên ghế dài nghỉ ngơi thì một người đàn ông ngồi xuống bên cạnh anh, lớn tiếng nói vào điện thoại: “Đàn ông đối phó với phụ nữ thật ra đơn giản lắm, dùng khổ nhục kế là xong rồi.”
Cố Anh Kiệt không nghĩ vậy, đâu ra mà lắm khổ nhục kế vậy. Giả bệnh sẽ bị Tần Vũ Phi đánh cho ૮ɦếƭ.
Không biết đầu dây bên kia nói gì, người đàn ông ở đây lại nói tiếp: “Có bảo cậu đi ૮ɦếƭ đâu. ૮ɦếƭ là việc không thể dự đoán được, để cô ta sợ cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn là được rồi. Mua quà ra đường bị ᴆụng ૮ɦếƭ cũng không phải chuyện chưa bao giờ xảy ra.”
Cố Anh Kiệt dao động, chợt nhớ tới chuyện buồn của Tần Vũ Phi, nhớ tới nguyên nhân cô muốn qua tận Mỹ để ngắm đèn ánh sao.
Người đàn ông bên cạnh đứng lên đi mất, Cố Anh Kiệt nhìn theo bóng lưng anh ta, cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng anh rất vui, anh nghĩ mình tìm ra cách rồi.