Cố Anh Kiệt không thể không thừa nhận, mỗi khi Tần Vũ Phi cười vui vẻ ngọt ngào đều có thể chạm tới tận đáy lòng anh. Thật hận không thể bỏ mười quả trứng vào tô mì của cô.
“Em cười cái gì?” Anh hỏi.
Cô ôm lấy eo anh, trong lòng anh tràn ngập sự ấm áp. Đang cầm đũa trên tay nên không thể ôm cô, thế là anh dùng mũi cọ lên mũi cô, trong lòng rất thỏa mãn.
“Không có thành ý.” Cô cố ý bắt lỗi anh, “Sao không nói tặng em mười viên kim cương!”.
“Anh sợ em mua hai mươi viên ném vào mặt anh, sau đó lớn tiếng kêu kế toán nhà em qua một chọi một với kế toán nhà anh.”
Cô bật cười lớn, đấy đúng là loại chuyện tiểu thư nông cạn như cô có thể làm ra. Tất nhiên cô chỉ là nói vui ngoài miệng thôi, kế toán nhà cô bận lắm, đâu ra thời gian mà một chọi một? “Vậy được, trứng gà thì trứng gà vậy.” Thật ra cô thấy cho mười quả trứng vào tô mì còn khiến cô vui hơn là mua tặng cô mười viên kim cương. Người này quả nhiên là một tên đào hoa, cao thủ tình trường, dỗ con gái cũng hết cách này tới cách khác.
Cố Anh Kiệt vừa ôm cô vừa đảo mì, cho trứng vào. Ôm một người trong lòng thật sự không tiện cử động lắm, nhưng hai người đều không ngại.
“Không có hành.” Anh nói.
“Không sao.” Cô nói. Một lúc sau lại nói: “Em đói lắm”.
“Xong ngay đây.”
“Không phải. Ý em muốn nói, không phải yêu cầu của em thấp, mà là bây giờ em rất đói, cho nên không so đo với anh.”
“Ừ.” Anh cười nhẹ, “Cảm tạ đại vương”.
Cô bật cười, anh không nhịn được hôn lên trán cô, hỏi: “Tối nay ở lại đây được không?”.
Tần Vũ Phi ngẩn người, sau đó lại cười: “Được”. Cô không chút thẹn thùng, vui vẻ chạy ra phòng khách lục túi xách: “Em gọi điện báo mẹ em, anh nấu cho xong mì giúp em đi, em đói lắm rồi”.
Cố Anh Kiệt khựng lại, còn tưởng cô sẽ làm cao hoặc nói những lời như “chúng ta nên chậm một chút”, vậy mà cô lại nhận lời một cách sảng khoái đến thế. Anh rất vui mừng, vô cùng vui, cho thêm rất nhiều dầu vừng vào mì của cô.
Tần Vũ Phi có lẽ đói thật rồi, không chê bai mùi vị của món mì này ra sao, ăn sạch sẽ. Cố Anh Kiệt thấy cô ăn rất ngon miệng, suýt thì nghĩ mình đã trở thành một đầu bếp tài ba, lại thấy mừng vì mình còn biết nấu ăn chút ít. Tô mì chỉ có mì và trứng nhưng lại làm cho anh có cảm giác thành tựu.
Ăn xong hai người cùng ngồi trên sô pha xem phim, bộ phim nói gì họ đều không để ý, cứ mải nói đông nói tây đủ thứ chuyện, em chơi đùa ngón tay anh, anh nhéo nhéo má em, sau đó lại thấy nóng, cùng đi tắm uyên ương. Trong lúc tắm không tránh được cọ xát lại đại chiến một trận. Tần Vũ Phi không chút câu nệ hay than vãn với sự đòi hỏi của Cố Anh Kiệt, toàn bộ đều nghe theo cách anh thích, hai người lăn lộn từ phòng tắm đến trên giường, thỏa mãn đến rã rời.
Xong việc, Cố Anh Kiệt ôm lấy Tần Vũ Phi cắn lên tai cô: “Chúng ta phải tiết chế một chút”.
Tần Vũ Phi bật cười: “Không liên quan đến em, em rõ ràng là một quý cô vừa dè dặt vừa thẹn thùng mà”.
Cố Anh Kiệt đánh lên ௱ôЛƓ cô, nói những lời này mà cô không thấy ngượng miệng à? Còn dè dặt nữa chứ, phẩm chất này hoàn toàn không thấy được trên người cô.
Tần Vũ Phi nhướn mày nhìn anh: “Chẳng lẽ anh thích kiểu kia thật à? Vậy thì em cũng có thể phối hợp với anh, lần sau anh mà sáp lại gần một chút thì em sẽ nói đừng mà, không được đâu”.
Hai chữ “mà” và “được” cô kéo vừa dài vừa nũng nịu, thật sự có thể dìm ૮ɦếƭ người. Cố Anh Kiệt trừng cô, bắt đầu thấy trong người lại nóng lên. Cô còn không sợ ૮ɦếƭ mà tiếp tục nhẹ giọng trêu chọc anh: “Được không? Vậy được chưa? Sau này em cứ nói chuyện như thế, anh thích chứ?”. Vừa nói ngón tay cô vừa vẽ vòng trên иgự¢ anh.
Cố Anh Kiệt do dự một lúc, anh không muốn dọa cô sợ, trước kia anh không phải loại đàn ông phóng túng như thế, nhưng cô gái này quá đáng ghét, vẫn thấy không dạy dỗ cô một chút là không được. “Bỏ đi, bỏ đi.” Anh nói: “Dù sao không phải em ૮ɦếƭ thì là anh vong vậy”. Dứt lời anh trở mình đè lên người cô.
Tần Vũ Phi vừa la vừa cười, ra sức đẩy anh: “Không được, không được”.
“Rõ là anh thấy em rất được mà.” Anh cố ý hỏi.
“Không, không.” Tần Vũ Phi vẫn đang đẩy: “Thật sự không được, em sai rồi, em đầu hàng được chưa?”.
“Hừ.” Tiếng “hừ” này của anh đúng là uy phong tám phía, Tần Vũ Phi rất muốn đạp anh một cái, nhưng cô thật sự rất mệt, sợ làm ra động tác nào đó kích thích đến anh thì cô sẽ tiêu mất.
Cố Anh Kiệt trở mình lại, kéo cô ôm vào lòng: “Ngoan ngoãn ngủ đi”.
Cô nghe lời, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Một lúc sau lại mò mẫm tìm tay anh, ngón tay đan vào nhau, tiếp tục ngủ. Một lúc nữa cô nghe thấy giọng nói có chút ngái ngủ của Cố Anh Kiệt nói: “ y da, anh nhớ ra rồi. Vũ Phi này, trước đây không phải em từng hỏi anh về chuyện cô minh tinh kia sao, chính là tin đồn của giới truyền thông đó, em nói chúc mừng anh, bạn gái rất xinh đẹp. Anh không phủ nhận. Nhưng thật ra người đó không phải bạn gái anh. Lúc đó em không thèm để ý đến anh, còn rất hy vọng anh có một cô bạn gái để phủi sạch quan hệ với em thì em mới yên tâm, vậy nên anh không phủ nhận”.
Tần Vũ Phi lập tức tỉnh táo, cô xoay người, mặt đối mặt với Cố Anh Kiệt, nhìn thẳng vào mắt anh.
Cố Anh Kiệt nói: “Cô ấy không phải bạn gái anh, anh chưa từng hẹn hò với cô ấy. Sau lần theo đuổi Mễ Hi thì anh không còn dây dưa với bất kỳ cô gái nào nữa. Anh muốn cho em biết chuyện này. Lúc anh phát hiện ra mình thích em, bên cạnh anh không có người con gái nào khác”.
Tần Vũ Phi không lên tiếng, chỉ yên lặng nhìn anh. Nhìn một lúc thật lâu rồi cô ngả đầu vào lòng anh, nhắm mắt nói: “Ngủ ngon, Cố Anh Kiệt”. Trong lòng cô thấy vui, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Nhưng sáng sớm ngày hôm sau, Tần Vũ Phi rất không vui. Vì Cố Anh Kiệt vừa sớm đã gọi cô dậy.
“Làm gì mà sớm vậy?” Cô giở tính khí lúc rời giường.
“Phải đi làm mà.” Cố Anh Kiệt đủ lý lẽ nói. “Giờ cũng hơi muộn rồi, sẽ đến muộn đó. Anh cũng không thể bỏ em lại rồi đi một mình được. Bữa sáng em muốn ăn gì? Hôm qua có lái xe đến không? Có cần anh đưa em về nhà thay quần áo không?”
Tần Vũ Phi bị anh làm ồn nên không ngủ được nữa, hậm hực ngồi dậy. Ở đây không có bàn chải của cô, không có sữa rửa mặt cô hay dùng, tối qua còn cho qua được, giờ lại thấy không tiện chút nào. Cố Anh Kiệt cũng không có chuẩn bị bộ mới trước. Tần Vũ Phi sụ mặt thay quần áo.
Cố Anh Kiệt quần áo chỉnh tề, đi qua xoa mặt cô nói: “Em phải nghĩ theo hướng tốt chứ, chuyện này chứng tỏ chỗ anh không có thói quen giữ phụ nữ ở lại, có thể cộng thêm điểm cho anh rồi đó, đúng không?”.
Không đúng. Tần Vũ Phi lười đáp lại anh. Thức dậy sớm đúng là đáng ghét, tâm trạng không tốt chút nào.
“Từ giờ anh sẽ chuẩn bị một phần những thứ em thường dùng, em liệt kê danh sách ra cho anh đi.”
“Không cần.” Tần Vũ Phi thu dọn túi xách của mình, tìm giày của mình, “Ngủ qua đêm ở chỗ anh phải dậy sớm, em không thèm”.
“...” Cố Anh Kiệt ngây người, “Tần Vũ Phi, vì phải dậy sớm mà bỏ bạn trai, chuyện này nói ra sẽ bị người ta cười rụng răng đó biết không?”.
Tần Vũ Phi quay lại làm mặt quỷ: “Ai bảo họ cười! Rụng là đáng!”.
Cô mở cửa đi ra bấm thang máy, anh vội lấy cặp máy tính, khóa cửa rồi đuổi theo, bắt kịp cô ngay trước cửa thang máy rồi ôm eo cô một cách rất tự nhiên: “Bữa sáng ăn gì đây?”.
“Về nhà đánh răng.”
“Em có biết tối qua em ngủ ngáy không?”.
“Không có.” Cô vỗ anh một cái, “Đàn ông mới ngáy”.
“Ai bảo thế? Tối qua em ngáy thật mà, hệt như con mèo con, tiếng rất nhỏ.”
“Anh còn nghe qua mèo ngáy cơ đấy?” Tần Vũ Phi trừng anh, ăn nói lung tung.
“Thật mà. Cháu họ anh có nuôi một con mèo, anh đến đó chơi có thấy qua, con mèo đó ngáy, mấy người tụi anh còn quỳ xung quanh nhìn nữa.”
Tần Vũ Phi tưởng tượng cảnh đó, bật cười thành tiếng.
Cố Anh Kiệt thừa cơ nói: “Em có thích mèo không, mai mốt anh dẫn em đến đó xem thử”.
Tần Vũ Phi lắc đầu.
“Thôi vậy.” Vậy thì tạm thời không công khai thôi.
Hai người đến hầm để xe, ai tìm xe người nấy. Lúc chỉ tay ở trước xe, Tần Vũ Phi nói tạm biệt xong định đi ngay, bị Cố Anh Kiệt túm lại. “Theo lẽ thường, bạn trai bạn gái nên hôn tạm biệt mới phải.”
“Được thôi.” Tần Vũ Phi nhìn xung quanh, không có người, nhón chân hôn khẽ lên môi anh, “Tạm biệt”.
Cố Anh Kiệt hài lòng buông tay, Tần Vũ Phi ngồi lên xe mình, nghĩ ngợi rồi nhắn cho anh một tin nhắn: “Anh nhớ phải ăn sáng đó”.
Cách đó không xa, Cố Anh Kiệt cũng đã lên xe, thấy được tin nhắn thì cười. “Dạ, nữ vương.” Anh trả lời.
Cố Anh Kiệt khởi động xe, lúc đi ngang xe Tần Vũ Phi còn vẫy tay với cô, anh đi làm đây. Xe chạy qua vài dãy phố, chuông báo tin nhắn điện thoại vang lên, anh nhân lúc đèn đỏ lấy ra xem, vẫn là do Tần Vũ Phi gửi đến. Tin nhắn viết: “Cố Anh Kiệt, em sẽ cố gắng”.
Không nói cố gắng chuyện gì, nhưng anh hiểu. Cũng không nói anh phải làm thế này thế nọ, nhưng anh nghĩ anh cũng hiểu. Không cần nhắc đến quyết tâm của cô, nỗi khổ của cô, sự ủy khuất của cô, tâm trạng của cô, chỉ có vài chữ rất đơn giản, nhưng anh hiểu.
Duyên phận quả đúng là một chuyện rất kỳ diệu.
“Được, bảo bối.” Anh trả lời.
Trước đây anh cứ nghĩ cô tuyệt đối không phải là kiểu mà anh thích, nhưng giờ đây anh lại yêu cô ૮ɦếƭ đi được. Vẻ mặt của cô anh thấy rất đáng yêu, lời cô nói anh thấy rất thú vị, cô nổi nóng gây chuyện anh cũng thấy không có vấn đề gì. Trước đây lần yêu đương nào cũng không có áp lực, thích thì đến với nhau, không thích thì chia tay, đây là nguyên tắc trò chơi mà người trưởng thành nào cũng biết, ít nhất là những cô gái anh từng qua lại đều như thế.
Nhưng với Tần Vũ Phi anh thấy rất áp lực, dù sao trước khi bắt đầu cuộc tình này cô cũng từng trịnh trọng cảnh cáo anh, cô có vấn đề của mình, còn anh thì không phù hợp với kỳ vọng của cô. Một khi đã gánh vác trách nhiệm và yêu cầu, yêu đương dường như không còn đơn thuần là yêu đương nữa, ít nhất thì không còn là kiểu yêu đương thư thả như những cuộc tình anh từng trải trước đây. Nếu là trước đây, cô gái như vậy thì anh sẽ không theo đuổi đâu. Nhưng bây giờ dù biết rõ tình hình nhưng anh vẫn muốn được ở bên Tần Vũ Phi, ý muốn này vô cùng mãnh liệt, mãnh liệt hơn cả nỗi lo của anh đối với áp lực phải gánh vác trách nhiệm cuộc tình này.
Nghĩ đến việc cô cũng như anh, biết rõ đối phương không hợp với kỳ vọng nhưng lại không thể chống lại cảm giác trong lòng, anh có chút đắc ý, cảm thấy bản thân dường như rất có sức hút. Xưa nay anh chưa từng nghi ngờ điểm này, nhưng sức hút này có thể lôi cuốn Tần Vũ Phi, anh thật sự rất đắc ý.
Cô nói cô sẽ cố gắng, anh thấy rất đau lòng. Anh tự hứa với mình, anh cũng phải cố gắng. Tình cảm thuận theo tự nhiên tuy tự do thoải mái, nhưng được vất vả bồi đắp mới có thể lâu bền. Anh từng nghiêm túc suy nghĩ, những lời nhận xét của Tần Vũ Phi về anh là không sai, trước đây anh luôn nghĩ đối với mối tình nào của mình cũng rất thật lòng, cũng không sai, nhưng trên thực tế, anh chẳng qua chỉ là một tên đàn ông sợ vất vả. Phải chiều theo người khác rất mệt, phải bao dung rất mệt, phải nhẫn nại lại càng mệt hơn. Nhưng làm sao có thể vui vẻ từng giây từng phút cho được, những cái mệt kia chỉ là chút trắc trở nhỏ của tháng năm dài đằng đẵng, chịu mệt mỏi chút mới có thể đi được đoạn đường dài.
Bệnh này rất khó chữa, đương nhiên hiện tại anh cũng không dám chắc mình có thể đi cùng Tần Vũ Phi bao lâu. Nhưng phàm là người ai chẳng có chút bệnh, ai cũng có vấn đề của riêng mình, cô biết rõ nhưng vẫn chịu vì anh mà đối mặt với rủi ro trong tình yêu, vậy anh cũng phải cố gắng chịu mệt một chút cũng là chuyện nên làm, không phải sao? Ít ra thì hiện tại anh đồng ý làm mọi chuyện vì cô, không thấy mệt chút nào.
Những ngày tiếp theo trôi qua trong yên bình. Tần Vũ Phi và Cố Anh Kiệt chỉ hẹn hò hai lần, hai lần đều là gặp nhau ăn cơm, sau đó thì đến nhà anh âи áι, sau đó nữa thì anh đưa cô về nhà. Những lúc khác cả cô lẫn anh đều bận. Thật ra cũng chẳng phải việc gì to tát, tụ tập bạn bè, tiệc tùng xã giao, họp hành, làm thêm giờ, ăn cơm với gia đình… Nếu hai người muốn gặp nhau, có thể từ chối bớt một số. Nhưng Tần Vũ Phi không muốn, cô không muốn làm rối cuộc sống hiện tại, của cô hay của anh cũng thế. Cố Anh Kiệt cũng chiều theo cô.
Sau đó Cố Anh Kiệt đi công tác năm ngày, khi về anh có nửa ngày để nghỉ ngơi, thế là vừa xuống máy bay anh liền gọi điện hẹn cô.
Đang giữa trưa, vậy mà cô không ở công ty, đang ở nhà. “Dì cả nhà em đến rồi, đau bụng.” Cô nói.
Anh trầm ngâm, vậy thì không nên hẹn cô ra ngoài thật rồi, cô không được khỏe. “Vậy đến nhà anh đi, em có thể ở nhà anh nghỉ ngơi, chúng ta có thể trò chuyện, xem ti vi, anh làm đồ ăn cho em.”
“Nhưng đâu có làm được, đến nhà anh thì kỳ lắm.”
“Tần Vũ Phi!” Cố Anh Kiệt vừa nghe câu này liền nổi nóng, “Em nghĩ anh hẹn em là vì chuyện này hả?”.
Tần Vũ Phi rất muốn nói quan hệ thể xác đúng thật là nền tảng của mối quan hệ giữa hai người mà, nhưng giọng nói của anh nghe qua rất tức giận, cô im miệng thì hơn.
“Khó khăn lắm anh mới về, chiều không cần đến công ty, ngày mai lại phải tiếp tục bận rộn, em lại không cho anh dẹp bớt những việc khác để có thời gian hẹn hò, sợ người khác biết được, em tự nói xem đã bao lâu chúng ta không gặp nhau rồi?”
“Mới có mười ngày.” Cô trả lời anh thật.
“Mới có!” Anh gầm lên.
Được, cô sai rồi, cô không nên tính toán chuẩn xác như thế.
“Tóm lại hôm nay anh nhất định phải gặp được em. Em thay quần áo, lấy vật dụng tùy thân…”
“Tới giờ đăng ký à?” Câu nói của anh giống hệt loa phát thanh ở sân bay.
“Tần Vũ Phi!”
Được, cô lại sai rồi. Nhưng anh đi công tác về cô rất vui, trong lòng nhất thời không thể khống chế được muốn gây rối đôi chút.
“Nửa tiếng sau anh đến nhà đón em. Đến nơi anh gọi, em tự đi ra. Nếu không nghe lời anh sẽ ấn chuông cửa, nói với mẹ em là anh đến tìm bạn gái mình.”
“Mẹ em không có nhà.”
“Vậy anh nói với quản gia nhà em!” Cô nhàm chán quá nên bày chuyện có đúng không?
“Cố Anh Kiệt, anh hung dữ với em, em phải trừ điểm anh.”
“Làm nũng cũng vô dụng. Bản thiếu gia đây không thèm, cho em nửa tiếng.” Dứt lời anh hung hăng cúp điện thoại. Tần Vũ Phi bĩu môi, nhưng được hai giây liền bắt đầu bật cười, cô lấy túi chườm nóng đang đặt ở bụng ra, bò dậy như một bà lão đi soi gương.
Ôi trời, đến tháng rồi sắc mặc khó coi thật, xấu quá. Tối qua không dám gội đầu, giờ tóc chẳng ra hình thù gì, còn có gầu nữa. Tần Vũ Phi do dự, hay là liều mạng đi gội đầu rồi trang điểm một chút. Đã lâu rồi không gặp, cô phải xuất hiện trước mặt anh với dáng vẻ thật xinh đẹp mới được. Anh chẳng biết nghĩ cho tâm tư con gái gì cả.
Nhưng bụng rất đau, gội đầu nữa thì sẽ càng khó chịu hơn, thôi thì cột thành tóc đuôi ngựa vậy. Chải tóc xong, trang điểm một chút, trông tươi tỉnh hơn rồi. Cô bắt đầu sửa soạn túi xách, mang theo băng vệ sinh, túi chườm nước nóng của cô, còn mang theo một chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ để phòng hờ.
“Này lực của dì cả lớn lắm, lỡ làm bẩn nhà anh thì cũng đừng có trách em.” Tần Vũ Phi nhăn mũi với chiếc gương, nóng lòng mong đợi Cố Anh Kiệt đến.
Vừa đợi vừa thấy buồn cười, xưa nay chưa từng có lần hẹn hò nào như thế. Đến nhà bạn trai để qua ngày đến tháng, cô càng nghĩ càng buồn cười. Cô ôm bụng nằm trên giường, có cảm giác mình đã đợi rất lâu, rốt cuộc điện thoại cũng đổ chuông.
Tần Vũ Phi nhận điện thoại xong thì mang theo túi xách ra cửa, lén la lén lút chạy về phía xe Cố Anh Kiệt như tên trộm, vừa lên xe liền giục anh nhanh lái xe đi.
Cố Anh Kiệt nói dỗi: “Người nào không biết còn tưởng chúng ta đưa nhau bỏ trốn ấy chứ”.
Tần Vũ Phi chỉ có thể cười trừ với anh.
“Bụng đau lắm à?”
“Hơi hơi.” Lúc nãy một mình nằm ở nhà quá buồn chán, cô thấy đau ૮ɦếƭ đi được, bây giờ sự chú ý đã được di dời nên cô thấy khá hơn nhiều.
“Mấy cách chăm sóc anh bảo em làm em đều không làm theo đúng không?”
“À, quên sạch rồi.” Cô trả lời rất vô tư, kết quả nhận được một cái trừng mắt.
Dọc đường đi bị Cố Anh Kiệt cằn nhằn lên lớp nhưng Tần Vũ Phi lại không nổi nóng. Hai người đến chỗ Cố Anh Kiệt, anh mở túi xách cô ra kiểm tra, “Em không mang đồ ngủ theo à?”.
“Lấy đồ ngủ làm gì?”
“Em nằm mà nghỉ ngơi, ăn mặc như thế kia thì sao thoải mái được.”
Tần Vũ Phi chớp mắt, cô không nghĩ tới.
“Ngốc.” Cố Anh Kiệt không nhịn được mắng, sau đó đi mở tủ quần áo lấy áo sơ mi của mình cho cô, bảo cô mặc thay váy ngủ rồi lên giường nằm.
Tần Vũ Phi vừa thay đồ vừa nói: “Lỡ như làm bẩn giường thì anh không được trách em đó”.
Anh lại trừng cô.
Cô vẫn chưa yên lòng, anh không trách cô thì cô cũng thấy như vậy quá ngượng. “Hay là anh cho em thêm cái áo sơ mi nữa, em lót bên dưới, bẩn rồi thì vứt đi là xong, dù sao cũng hơn là bẩn đệm.”
Anh không nói gì, lấy thêm một cái áo sơ mi nữa lót xuống cho cô.
Lúc này Tần Vũ Phi mới thở phào, thả lỏng người nằm xuống. Cố Anh Kiệt đắp chăn cho cô, cắm điện để làm nóng túi chườm của cô, kéo rèm cửa sổ lại, mở đèn ngủ, lại rót một ly nước ấm cho cô uống. Khi anh đem ly đi cất, cô xõa mái tóc của mình ra, như vậy thoải mái hơn nhiều. Sao cô cứ cảm thấy giường của Cố Anh Kiệt nằm thoải mái hơn của cô, bụng cũng không còn đau như lúc nãy nữa.
Ngẫm nghĩ thì tình huống bây giờ buồn cười thật, cô đi hẹn hò, thật ra chính là dọn từ giường nhà cô qua giường nhà Cố Anh Kiệt để nghỉ ngơi. Cô không nhịn được mà bật cười. Cố Anh Kiệt đi vào, đúng lúc thấy đại tiểu thư đang cười một mình như người bệnh.
“Sao thế? Có gì buồn cười à?” Anh đi vào, nằm lên giường, ôm cả người lẫn chăn vào lòng. Cuối cùng cũng được gặp mặt rồi, thật thỏa mãn.
“Em đang nghĩ, Cố Anh Kiệt à, anh cũng liều quá đi.” Giống hệt cô.