Nó bước nhanh, tay Ⱡồ₦g trọn vào tay người trước mặt, cứ để người đó nắm đi. Nó nhìn tấm áo thun ướt đẫm mồ hôi, có thể nhìn được mồ hôi chảy dài trên mặt trên tóc người đó. Đột nhiên trong lòng nó nhẹ bẫng, cảm giác ấm áp không tên cứ quấn lấy nó, bình yên đến lạ lùng khiến nó nghĩ đến Khương. Anh cũng như thế, cũng mang cho nó cảm giác an toàn như bây giờ.
Đang mỉm cười, nó đột nhiên nhìn vào chiếc khuyên tai lấp lánh trên tai người đó. Mặt tối sầm lại, không hiểu sao nó rụt tay lại, đứng lại nhìn chằm chằm xuống đất. Không phải Khương, người cứu nó, nắm tay nó không phải là Khương, tại sao trong lòng cảm thấy hụt hẫng thế này.
Khương khó hiểu quay lại nhìn nó, anh vẫn không biết mình đang nắm tay nó cho đến khi nó rút tay lại. Lúc đó anh cảm thấy như mình vừa bỏ lỡ gì đó. Trong lòng chỉ muốn giữ lại, nhưng hình như quá xa vời rồi.
Khương lạnh lùng hỏi
“ Chuyện gì?”
Nhíu trán nhìn Khương, nó bình tĩnh hỏi
“ Sao anh biết tôi ở đây? Giờ anh định dẫn tôi đi đâu?”
“ Đừng quan tâm tại sao tôi biết cô ở đây, giờ thì về sân khấu lẹ đi, bạn bè đang tìm cô, hơn nữa cũng sắp tới giờ gọi lần thứ 2 rồi.”
Phải rồi, sao nó lại quên mất là còn có buổi trình diễn, còn đám bạn nó nữa.
“Vậy đi thôi”
Chưa nói xong, nó đã kéo váy lên chạy, chưa được bao nhiêu bước nó khụy xuống, tay nắm vào cổ chân, mặt tái lại. Khương nhìn thấy thế, anh vội tiến lại gần, lo lắng hỏi nó
“ Em sao vậy?”
Nó trố mắt nhìn Vương( theo con mắt nó), chưa kịp nói gì thì Vương đã nói
“ Bong gân rồi.”- Khương nhíu mày, suy nghĩ một hồi, anh xoay lưng lại, đưa tay ra hiệu nó ôm vào cổ anh để anh cõng đi.
Một lẫn nữa nó ngạc nhiên nhìn Vương, tên này tốt từ bao giờ thế, tại sao lại quan tâm nó như vậy. Chưa kịp định thần thì đã thấy Vương quát
“ Nhanh lên”
Cuống quá, nó cũng ôm cổ anh để anh cõng trên lưng, anh cẩn thận để không tổn thương vào vết thương trên chân nó. Cố đi thật nhanh về phía sau cánh gà để tìm thuốc xức lên cho nó. Thật sự trong lúc này anh không nghĩ nhiều, cũng không để ý sắc mặt nó, mặt nó từ tái chuyển sang trắng bệch rồi lại đỏ hồng lên , trông dễ thương vô cùng.
Nó cũng không hiểu sao tim lại đập mạnh như vậy, cố trấn an là không có gì nhưng vẫn không khống chế được bản thân, tay nó cũng ra mồ hôi rồi, mắt nó cũng không dám liếc sang bên cạnh mặc dù chỉ cần xoay qua tí thôi thì cũng có thể chạm vào khuôn mặt xinh đẹp đó.
Nhìn thấy có người cõng nó trên vai, cả đám bạn hốt hoảng chạy tới, vội đỡ nó xuống, mặt ai cũng mếu máo, lo lắng hỏi
“ Bà sao rồi, sao mặt đỏ vậy, bị ai đánh hả?”- Như khóc hỏi
Câu hỏi của Như có phải trực tiếp quá rồi không? Nó lại càng không dám liếc san g nhìn người bên cạnh, im lặng thay cho câu trả lời.
“ Đừng hỏi nữa, mau lấy cho tôi ít đá, mà MC gọi tên chưa”- Khương trầm tĩnh hỏi
“ Chưa…chưa… vậy để tôi đi lấy đá.”-Như ấp úng nói, cô không nói lên được hôm nay Vương( trong mắt Như) có gì đó khác khác, nhìn mãi mà vẫn không nói được là khác chỗ nào.
Cùng lúc đó Phong và Đan chạy tới, mặt cũng đổ mồ hôi , nhìn nó an toàn bên cạnh Vương, cũng yên tâm phần nào.
“ Đá nè”- Như chạy hục hơi cầm đưa cho Vương.
Nhận lấy đá, Khương bế nó đến chỗ ngồi gần đó nhất, anh quỳ xuống nhẹ nhàng chườm đá lên vết sưng. Hành động của anh làm mọi người ở đó đơ ra, phải nói là đơ toàn tập mới đúng. Phong khó hiểu hết nhìn Vương rồi sang nhìn Như, Như cũng như anh, lắc đầu tỏ vẻ không biết gì. Đan còn kinh điển hơn, miệng há rộng nhìn thằng bạn thân cả chục năm nay chưa bao giờ làm điều này với bất kì người con gái nào khác tất nhiên là trừ Nguyệt Anh, lại quỳ xuống làm cho …… cho một người mà Vương ghét đến tận xương tủy. Quá kì lạ rồi.
Khương không để ý mình đang gây chú ý, bản thân vẫn chăm chút vào vết thương cho nó, lâu lâu còn thổi vào đó, nhẹ nhàng xoa Ϧóþ những vùng xung quanh cho nó đỡ đau. Còn nó thì im lặng không nói gì, mặt vẫn chăm chú nhìn vào người đang quỳ trước mặt mình, trán nó nhíu lại.
Để xóa bầu không khí ngượng ngập, Ánh đẩy Như tới, 2 cô hiểu ý, chạy tới bên cạnh nó
“ Để chúng tôi làm việc này được rồi,”- Ánh ái ngại nói
Khương không dừng tay, anh lạnh như băng phát ra chữ
“ Không cần”
Câu nói đó càng khiến mọi thứ trở nên u ám hơn, đúng lúc MC đọc tên nó lần thứ 2. Khương dừng tay lại, anh đỡ nó đứng lên định dìu ra bên ngoài thì Như đã chen ngang
“ Khoan, chân Thanh xưng to vậy lên đó nhìn kì lắm.”
Khương liếc nhìn xuống chân nó, rồi nhìn lên mái tóc đang 乃úi gọn bởi dây ruy băng màu tím, anh tháo nhẹ xuống, mái tóc 乃úi cao rớt xuống ôm lấy khuôn mặt ngạc nhiên của nó. Khương cuối xuống lần nữa, dùng ruy băng băng lại vết xưng, tay anh lạnh chạm nhẹ vào chân nó khiến hơi lạnh từ chân chạy buốt tới óc, nhưng trong lòng nó lại cảm thấy nóng hừng hực.
Nguyệt Anh hài lòng, cô nhìn sang Khương( dưới con mắt của Nguyệt Anh) bên cạnh, mỉm cười nhìn anh rồi bước vào cánh gà, định rằng sẽ diễn ngay sau khi MC gọi tên nó, vừa bước vào Nguyệt Anh đã thấy nó cùng với Vương đang bên cạnh nhau, cô sững người, trợn mắt nhìn nó đang bước lên phía trước, đi ngang qua mình, bước lên sân khấu, miệng cô không mở được lời nào. Cứ thế cho đến khi Ngân Trúc tới vỗ vào vai Nguyệt Anh.
“ Bất ngờ sao?”- Ngân Trúc nhếch mép nói
“ Sao lại như vậy? Tại sao? Ai đã cứu nó, là ai”- Nguyệt Anh gằn giọng, mắt cô liếc qua liếc lại một cách dữ tợn
“ Tôi cũng thắc mắc đây.”- Ngân Trúc lại cười, cô làm sao không biết ai đã cứu nó chứ, không phải Vương thì là ai. Nhưng mà như cô đã nói, kịch hay còn ở phía sau. Ngân Trúc nhìn nó ngồi trên piano, hai tay lướt trên bàn phím, nhẹ nhàng đánh bản ca khúc đã chuẩn bị sẵn. Ngân Trúc nhìn Vương đang đội nón đứng đằng sau cánh gà nhìn ra nó, mắt anh không rời khỏi nó, ánh mắt vừa chiều chuộng vừa âu yếm. Ngân Trúc biết, người con trai này đã yêu nó đến điên cuồng. Cô cười nửa miệng, bước lẩn vào trong bóng tối, cô dùng sức, con mắt từ đen chuyển sang tím rồi chuyển sang màu xanh , tay cô đưa lên, hướng vào chùm đèn treo phía trên đầu nó, rồi khẽ xoay tay, đèn trên không trung chớp chớp vài cái, Ngân Trúc hài lòng, cô lại dùng thêm tí sức để sợi dây nối lỏng ra, rồi cô dừng lại, thu ánh mắt về, yên lặng trong bóng tối chờ đợi chuyện tiếp theo xảy đến.
Nó diễn xong, nhận được tràng pháo tay rầm rộ của dưới khán đài, nó cuối đầu thay cho lời cám ơn rồi bước vào bên trong. Chưa được vài bước thì nó đã nghe tiếng mọi người dưới khán đài hét lên, bao nhiêu con mắt kinh hoàng nhìn nó, theo bản năng nó ngước lên nhìn thì thấy chùm đèn đang rớt xuống nơi nó đang đứng.
3m
2m
1m
Nó nhắm mắt lại, chưa kịp định hình thì đã bị một sức mạnh lớn ôm sang một bên, cả người đổ nhào vào người đó, mắt kính cũng theo lực mà văng ra bên ngoài. Tiếng đèn vỡ xuống, khiến ai cũng bàng hoàng, hồn vía như bay đi. Mọi người ai cũng nháo nhào nhìn xem nó có chuyện gì không thì thấy có một người đang nằm che cho nó.
Nó mở mắt, điều đầu tiên nó nhận ra là khuôn mặt lo lắng của người đó. Mặt anh ta kề sát mặt nó, cả người anh ta ôm trọn nó như không cho bất kì thứ gì có thể ᴆụng vào. Mắt anh ta cũng mở lớn nhìn nó, nó chỉ loáng thoáng nghe thấy anh ta nói
“ Mắt…. bạc..?”
Tiếng động kinh hoàng làm cả khán phòng như ૮ɦếƭ sững , nó vẫn nằm yên trong vòng tay của người đó. Dường như anh ta vẫn ôm nó như thế, nhìn sâu vào mắt nó. Nhiều người bừng tỉnh, chạy đến chỗ nó, kinh hoàng ôm miệng.
Đám bạn cũng chạy tới nhìn nó cũng như những người khác, miệng không thốt nên lời. Nó vô thức sờ tay lên mắt , phát hiện không có mắt kiếng, vội cuối mặt xuống, vội đẩy người đó ra, lao đầu chạy một mạch ra ngoài. Không biết chạy bao lâu, chạy đến chỗ nào, chỉ biết khi nó dừng lại, thì đã thấy mình đứng ở chỗ đông người, lâu lâu có người nhìn nó dòm ngó, tay chỉ chỏ vào mắt nó rồi vừa đi vừa nói.
Nó ngán ngẩm nhìn mọi người đi qua, cuối xuống lấy mái tóc dài che lại rồi vô thức nhìn vào không trung định bước đi thì tay đã bị ai đó nắm lại. Bàn tay người này lạnh giá nhưng nó vẫn thấy ấm áp đến lạ kì. Chân trùng xuống, quay đầu lại, nó thấy một người đội nón kết, mặt anh ta lạnh giá, lấp lánh khuyên tai bạc .
Anh ta vẫn nắm tay nó, cười nửa miệng, lôi nó vào chốn đông người, hai người bước đi như thế, chịu con mắt dòm ngó của nhiều người không hiểu sao nó lại không cảm ngại ngùng như ban đầu, đôi chúc lại cảm thấy dễ chịu.
Khương im lặng dẫn nó đi tham quan hết chỗ này đến chỗ khác. Lâu lâu lại cùng nó ghé vào vài chỗ để nhìn đồ trong đó. Anh vẫn không nói gì, anh biết lúc phát hiện ra cặp mắt nó màu bạc, anh rất kinh ngạc nhưng tuyệt nhiên không cảm thấy ghê tởm, phải nói sao đây nhỉ? Anh luôn thắc mắc đằng sau cặp mắt kiếng là chứa đựng điều gì, khi thấy rồi anh lại cảm thấy thích nhìn nó như bây giờ. Mắt nó rất đẹp, đẹp đến nỗi mỗi lần nhìn vào anh như cuốn say vào cặp mắt đó. Anh không quan tâm người khác nhìn vào, chỉ biết là đối với riêng anh, anh thích cặp mắt đó, đương nhiên là không để nó biết điều đó.
Nó nhíu mày, người nhìn nó ngày càng nhiều. Nó càng cuối đầu sâu hơn để tóc che hết nửa mặt. Khương quay xuống nhìn thấy nó như thế, anh mỉm cười, lấy nón trên đầu đội cho nó. Trông nó càng dễ thương và cá tính hơn, Khương hài lòng, anh tiếp tục dẫn nó đến chỗ khác không thấy khuôn mặt đang đỏ bừng đằng sau nón kết. Không nói gì, nó im lặng để anh dẫn đi.
Càng đi sâu, nó càng thấy nhiều người đứng giữa lòng phố, họ đang chờ đợi gì đó nó cũng không biết, thỉnh thoảng có vài người đeo mặt nạ, đa số là tình nhân vui vẻ nắm tay nhau dạo quanh khu phố. Tuy có thắc mắc nhưng nó không hỏi người đó. Hình như anh ta biết nó đang nghĩ gì thì phải. Giọng lạnh lùng nói
“ Đây là phố trung hoa, hôm nay là ngày người ta thả thiên đăng. Nên tôi dẫn cô tới đây.”
“ À…” – Nó khẽ nói, đủ cho bản thân nghe.
Đi dòng dòng trong khu phố, nó thấy mọi người tay cầm đèn, họ hớn hở nhìn vào Ⱡồ₦g đèn rồi nhắm mắt ước nguyện. Nghe nói nếu bạn muốn điều, chỉ cần bạn nhắm mắt ước rồi thả đèn lên trời thì điều ước sẽ thành hiện thực. Không biết đúng hay không nhưng mà ít nhất đối với nó, những điều như thế thật thú vị. Nó cũng muốn ước, ước điều gì đó cho bản thân, dù nhỏ thôi cũng được, muốn nếm trải càm giác nhìn Ⱡồ₦g đèn của mình bay lên cao, hòa với những chiếc Ⱡồ₦g đèn khác, không cần biết điều ước thành hiện thực hay không. Chỉ cần nhìn như thế thôi, sẽ cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Khương nhìn nó, rồi anh nhìn vào dòng người trước mặt, thả tay nó ra. Anh đi kiếm một chiếc Ⱡồ₦g đen khác, đưa tới nó. Anh trầm tĩnh nói
“ Ước đi”
Nó nhìn anh, mắt ngạc nhiên hết cỡ, anh ta giống như đang đi guốc trong bụng nó vậy. Nó nhẹ mỉm cười, đón Ⱡồ₦g đèn từ tay anh ta. Mắt nhắm chặt, lặng lẽ ước một điều rồi mở mắt ra, thấy anh ta đang nhìn mình chằm chằm, bất giác nó cảm thấy sượng sùng. Mặt đỏ lên, nó nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
Khương phì cười, cảm thấy nó thật đáng yêu. Anh nắm tay nó tiến đến phía trước, chờ đợi phút giây thả thiên đăng. Anh không biết mình đã mong phút giây này biết bao lần, nhưng khi điều đó đến, anh thấy đến thật tự nhiên, không ngại ngùng không khó khăn như anh nghĩ, anh không biết sao mình có đủ can đảm như thế. Chỉ biết rằng bây giờ thật tốt, bên cạnh nó như vầy thôi, đủ để anh cảm thấy mãn nguyện.
Nắm tay một ai đó, cùng nhau đứng dưới bầu trời đầy thiên đăng như thế này, là một điều tuyệt vời nhất nó từng biết, lần đầu tiên trong cuộc đời, cảm thấy mùi vị của sự bình yên cùng hạnh phúc, tim không cần đập nhanh, tay không cần chảy mồ hôi, cũng chẳng phải lúng túng trước mặt ai đó, chỉ như lúc này thôi, đã cảm thấy có mùi vị tình yêu rồi.
Nó trợn mắt, kinh ngạc với những điều mình vừa nghĩ, không phải chứ, nó thích người đó sao? Không đúng, hình như không như nó nghĩ. Nó bối rối, thu mắt lại, hết nhìn sang người kế bên rồi nhìn lên bầu trời. Nó đang nghĩ gì vậy? Tại sao lại là anh ta, tại sao lại như thế, định trêu ngươi nó sao? Nó rút tay lại, không biết sao trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến. Khương thấy có chút hụt hẫng, anh biết rõ cảm giác này như thế nào, cũng bởi anh đã nếm trải rất nhiều lần, anh không muốn cảm giác này xen lẫn vào tình trạng hiện tại, ít nhất là bây giờ, bởi vì anh đang đóng vai Vương, nói dối nó là điều anh không muốn, nhưng nếu không dối nó anh sẽ không được cùng nó như thế này, nói anh tham lam cũng được, nói anh ích kỉ cũng được, nhưng anh không ngăn nổi bản thân khi đứng cùng nó, càng đi chung với nó, anh càng muốn nhiều hơn, anh chỉ mong có thể đổi với Vương mãi mãi. Ít ra nếu là Vương thì nó sẽ nhìn anh , biết rằng nó như thế này vì tưởng lầm anh là Vương nhưng anh không quan tâm. Phải chăng khi người ta có được thứ mình khao khát, thì sẽ hết sức giữ lấy nó? Bất chấp bản thân có bị thương không, như con thiêu thân lao vào ngọn lửa đang cháy rực kia. Bất chấp tất cả.
Thở dài, không muốn suy nghĩ nữa, trong lòng chỉ muốn giữ mãi khoảnh khắc này cho riêng mình. Nó ích kỉ? Nó biết thế, nó cũng có ham muốn riêng của mình, cũng bởi nó chưa từng nếm cảm giác đó, nên khi điều đó đến rồi, nó không nỡ buông ra, có phải nếu nó buông ra, anh ta sẽ biến mất, cảm giác này sẽ biến mất, nó tham lam nghĩ phải chi cứ thế này mãi, phải chi anh ta cứ thế này, đúng, anh ta cứ như thế này, là Vương chứ không phải Khương, thì có lẽ đã không phải rối rắm như bây giờ.
Nó biết anh là Khương, biết từ lúc anh cõng nó, biết từ lúc anh cuối xuống lấy đá chườm lên chân nó, biết lúc anh lấy dải ren tím buộc vào vết sưng, cũng biết khi anh nắm tay nó, bàn tay lạnh lẽo nhưng khi nắm lấy tay nó lại trở nên nóng , cũng biết mỗi khi anh cười, anh khác Vương, nụ cười của anh đặc biệt ấm áp, còn có mùi vị của sự yên bình khi bên anh, mùi vị này chưa ai mang lại cho nó. Nó không biết vì sao anh cải trang thành Vương, nhưng anh có thể cải trang như vầy mãi mãi không? Nó tự hỏi, vì chí ít khi anh thành Vương, sẽ không có Nguyệt Anh chen vào giữa chúng ta.
Nó tự cười với chính mình, giờ nó hiểu tại sao Ngân Trúc lại nói, yêu chưa chắc cần, còn cần …. Thì đã là quá yêu người ta rồi. Giống như khi ngộ nhận bản thân thích Vương, nó thậm chí một suy nghĩ cần anh kế bên cũng không có, tình cảm nó dành cho anh, anh lại không đón nhận, vô tình dẫm đạp lên nó hết lần này đến lần khác, có những lúc vô lý cực kì, anh chỉ yêu mỗi Nguyệt Anh, thậm chí một góc khuất cũng không cho nó xen vào, tưởng rằng đi chơi cùng anh sẽ làm thay đổi suy nghĩ, để anh nhìn về nó một cách khác hơn, để anh có thể hiểu nó hơn. Nhưng rốt cuộc anh lại đùa giỡn nó, khiến nó hết lần này đến lần khác phải chật vật xoay sở với trò của anh, nói nó không thích anh thật cũng được hay đúng hơn tình cảm nó dành cho anh, chỉ là sự rung động như gió thoảng qua. Còn với Khương, anh lặng lẽ tiến sâu vào trong tim nó, đi vào đó nhẹ nhàng nhất, đến nỗi bản thân nó không biết nó cần anh đến thế. Nhưng khi mọi thứ qua đi, nó nhận ra bản thân thích anh thì cũng là lúc anh quen người khác. Nó phải làm sao để anh chỉ nhìn mỗi nó thôi, có nên tiếp tục bước tiếp? Hay …. Dừng lại.
Nó và Khương nhìn rất lâu, bỗng nó lên tiếng
“ Anh sợ con mắt màu bạc của tôi.?”
Khương mỉm cười, lấy tay nhẹ nhàng ᴆụng vào con mắt của nó, nó nhắm mặt lại, cảm nhận hương thơm từ tay anh tỏa ra, khi anh chạm vào má nó, nó nghe anh nói.
“ Rất đẹp.”
Nó mở mắt nhìn anh, vẫn nụ cười đó anh mang trên người khuôn mặt như thiên sứ. Anh có biết điều đó không? Nó thầm hỏi trong lòng. Khương nhìn nó, không tự chủ, môi anh đặt lên môi nó. Nó nhìn khuôn mặt đang kề sát của anh, đẹp đến nỗi nó cũng thấy như mình chìm đắm vào đó, nó hưởng ứng lại, từ từ nhắm mắt, đón nhận nụ hôn của anh.
Không biết trải qua bao lâu, thời gian trôi nhanh như thế nào , nó nhìn anh, mắt anh cuốn sâu vào mắt nó, nó hỏi
“ Anh thích tôi không?”
Khương nhíu mày, nó đang hỏi Vương sao? Là Vương chứ không phải là anh. Nó thích Vương, anh biết điều đó. Nếu anh nói anh cũng thích nó, liệu có phải khi anh và Vương hoán đổi thân phận lại cho nhau, thì nó và Vương sẽ…. anh không muốn nghĩ tới, cũng sợ phải nghĩ tới. Anh không muốn điều đó xảy ra, người khác nhìn vào nói gì mặc kệ, chỉ biết rằng bây giờ anh không muốn. Nếu nó biết nó có tha lỗi cho anh không? Nếu nó biết nó có còn đối xử với anh như bây giờ không?
Khương đanh mặt, anh nhếch miệng
“ Chưa từng thích cô, chỉ là sự trải nghiệm thú vị thôi.”
Tay anh bất giác nắm chặt, lạnh lùng quay mặt đi, bỏ mặt nó ở phía sau. Anh không biết rằng khi anh quay đi, nước mắt của nó rớt xuống, chảy dài trên khuôn mặt, thấm vào mũi, vào má, vào môi nó nơi anh đã từng chạm vào. Nó không biết sẽ đau đến thế này, nhưng nó rút không kịp rồi, nó thấy mình lạc vào biển người mênh ௱ôЛƓ, như chưa từng tồn tại.