Lão gia nhìn nó, à không cả họ hàng đang nhìn nó mới đúng. Từ lúc nghe tin Vương nói, người nó cảm giác lâng lâng khó tả, trước giờ Khương chưa nói dối hay gạt nó, nhưng tại sao lần này Khương lại nói dối nó.
“ Như Thanh, Như Thanh”- bà Đòan lo sợ lay con.
“ Có chuyện gì vậy mẹ” – bị lay bất ngờ, nó ấp úng hỏi
“ Con làm sao vậy? Lão gia hỏi sao con không trả lời.”
Hỏi? Hỏi cái gì cơ, nãy giờ nó vốn không để ý lão gia nói chuyện gì, thì làm sao mà trả lời…
Thấy sự lúng túng của nó, lão gia mỉm cười rồi nhắc lại.
“ Ta hỏi con là dạo này có chuyện gì xảy ra không?”
“ Thưa không. Mọi thứ vẫn bình thường.”- nó khó hiểu nói
Lão gia gật gù rồi nói tiếp.
“ Con không thắc mắc người trong giấc mơ của con là ai sao?”
Người trong giấc mơ? Sao lão gia biết, rốt cuộc lão gia biết những gì? Tại sao lại hỏi nó câu đó.
“ Đó là người định mệnh của con, cả đời này con cũng không thóat khỏi hắn. Ở bên người đó con mới được an tòan. Nhưng mà ta sẽ không để chuyện đó xảy ra, vì nếu chuyện đó xảy ra, vì hắn…là người cai quản phương Bắc, dòng họ của hắn đối đầu với dòng họ ta. Gần bên hắn, con sẽ không có kết quả tốt.”
Lão gia đang nói gì vậy? Sao lão gia lại nói như thế, người trong giấc mơ, rốt cuộc là người nào, ông muốn ám chỉ đến ai. Là ai?
Ngân Trúc trầm ngâm nhìn nó, sao lại như vậy? Giấc mơ nào, sao cô không biết, lão gia đang đề cập đến giấc mơ của người nắm quyền ở phương Bắc, người đó sẽ làm suy vong gia tộc họ Đòan… rốt cuộc là sao?
Nhưng hình như chỉ có nó với cô là không biết chuyện gì, còn những người trong dòng họ, tay bắt đầu đổ mồ hôi. Nỗi ám ảnh ngày nào vẫn không ngừng day dứt họ, làm sao họ có thể quên được khung cảnh đó chứ, trên tay “ người đó” ngập đầy máu của Thánh nữ, Thánh nữ nằm trên tay của người đó tựa như đang chìm đắm trong giấc ngủ, giấc ngủ nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến nỗi cô cũng thể tỉnh dậy.
Những thứ đọng lại trong kí ức của mọi người chính là khuôn mặt lạnh như băng của “người đó” lặng lẽ chảy nước mắt.
Thảm họa đó, họ không muốn xảy ra thêm một lần nào nữa. Khó khăn lắm mới gầy dựng được thành quả như ngày nay, họ gần già rồi, không muốn phải thấy cảnh tượng đó một lần nữa.
“ Sao ông biết con đã mơ thấy những gì? Ý ông là ám chỉ ai?”- giọng nó run rẩy với lời nói của lão gia.
Lão gia không trả lời nó, chỉ im lặng mỉm cười rồi bỏ vô phòng. Đêm đó cùng với những đêm về sau, mỗi lần chợp mắt nó lại thấy cảnh tượng đó, người nó chìm trong biển, mặc dù thở được nhưng nó không tài nào thấy được khuôn mặt của “ người đó”, hắn đứng xa nó đến nỗi, nó càng chạy tới hắn càng lùi xa, mùi vị nguy hiểm bám lấy nó, khiến nó thở không nổi, rồi đột ngột một cánh tay kéo nó lên bờ, bỏ lại nó trên mặt cát đầy rẫy những vỏ sò, nó chỉ nhớ người kéo nó đeo bông tai khuyếch bạc.
Đã 2 tuần Khương không gặp nó, anh cảm thấy khó thở, nhớ nó đến phát điên, ngược lại thì Nguyệt Anh lại đến phòng làm việc của anh nhiều hơn, ngày nào không mang cơm đến thì cũng kêu anh đi ra ngòai ăn trưa, khóac tay, hôn anh rồi làm đủ trò. Anh không nỡ mắng cô vì dù sao phần anh cũng muốn dữ thể diện cô phần vì sợ cô đau lòng. Hôm nay cũng không ngoại lễ, Nguyệt Anh lại đến tìm anh.
“ Khương… anh lại làm việc nữa hả? Nghỉ ngơi một tí đi, ăn trưa không?” Nguyệt Anh nhõng nhẻo nói.
“ Hôm nay anh mệt, anh không muốn, em đi đi” Khương từ chối Nguyệt Anh, anh không nói dối cô, thật sự cả 2 tuần nay anh ngủ không được, cộng thêm thân thể mỗi lúc một rã rời, không muốn làm việc.
“ Anh không khỏe hả?”- Nguyệt Anh nhăn trán hỏi, vội đưa tay sờ trán Khương. Biết anh lâu như vậy, ít khi nào thấy anh mệt mỏi thế.
“ Anh không sao, em để anh nghỉ ngơi một chút, em đi ăn trưa đi.” Khương né khi tay Nguyệt Anh chạm đến trán anh.
Nguyệt Anh biết, Khương vẫn không chấp nhận cô, nhưng cô đã chờ đợi đến mức này, thì chờ đợi thêm nữa, có là gì đâu.
“ Đi cũng được, nhưng anh phải hôn em đã, nếu không thì em ở lì trong này.” Nguyệt Anh nháy mắt với Khương rồi chủ động ngồi lên đùi anh vòng tay ôm cổ Khương.
Khương đã mệt giờ anh còn cảm thấy Nguyệt Anh thật phiền phức.
“ Ở đây là trong trường, nếu có ai thấy thì sao, anh rất mệt, em không để anh nghỉ ngơi được à.” – Khương vẫn dịu giọng nói với Nguyệt Anh
“ Em không cần biết, nếu anh không làm, em sẽ ở đây làm phiền anh hòai.” Nguyệt Anh biết Khương từ chối khéo cô, đau lòng? Nhưng cô mặc kệ, vẫn muốn bên cạnh anh dù có gì đi nữa. Cô vẫn muốn.
Khương hơi cáu, bản tính anh vốn hiền từ trước không hiểu sao lại thấy bực mình, anh chỉ muốn đuổi Nguyệt Anh đi ngay lập tức. Trong người anh, máu như chảy ngược lại, anh cùng bức thật sự cảm thấy khó chịu, như một ngọn lửa đang dần thiêu đốt lấy bản thân, chỉ muốn dùng nước lạnh tẩy sạch nó. Anh nhìn lên khuôn mặt Nguyệt Anh, đôi môi của cô khiến anh muốn chạm lấy nó, không nghĩ ngợi nhiều, anh liền kéo cô xuống khiến cô không kịp trở tay, rồi dùng đôi môi của mình mạnh mẽ hôn lên môi cô. Nguyệt Anh ban đầu còn bỡ ngỡ nhưng sau đó cô lại thấy hạnh phúc căng đầy trong Ⱡồ₦g иgự¢. Cũng đáp trả lại Khương một cách mãnh liệt.
Có lẽ mọi thứ sẽ không dừng lại khi có tiếng đồ rớt xuống đất. Khương giật mình, anh vội nhìn ra thì thấy nó đang trợn mắt nhìn 2 người, dường như không nói nên lời.
Nó đứng sững trước cảnh tượng vừa rồi, đã lâu nó không gặp Khương cộng với việc thắc mắc về chuyện của Nguyệt Anh, nên lúc đi thư viện mượn sách về thì định ghé qua. Nhưng cảnh tượng vừa rồi, hình như đã trả lời được câu hỏi nó đang thắc mắc.
Chớp mắt liên tục, nó không biết phải nói như thế nào, chỉ là … chỉ là… cảm giác trong người nó rất…. ừm…. rất khó chịu… có gì đó khó thở…. Có gì đó tức giận… có gì đó …..
“ …xin lỗi… tôi không cố ý”
Ngòai câu nói ấp úng kia, nó không biết phải nói gì lúc này. Nó vội chạy ra ngòai, chỉ biết chạy thật nhanh để không phải nhớ đến cảnh tượng mới nãy nữa.
Khương vội đẩy Nguyệt Anh ra định chạy đuổi theo nó thì bị Nguyệt Anh giữ lại.
“ Anh chạy theo làm gì? Anh đang là bạn trai em, đừng quên điều đó.”
Khương tức giận nhìn cô, anh không biết mới nãy tại sao lại xảy ra chuyện đó, là bản thân không khống chế được. Trong người anh lúc đó có một luồng khí rất nóng khiến anh không có tài nào dập tắt được.
“ Mới nãy… anh xin lỗi… em coi như không có chuyện gì xảy ra có được không.?”
Nguyệt Anh sững người trước lời nói của anh, cô cười chua chát trong lòng
“ Không có chuyện gì xảy ra?” – Nguyệt Anh lặp lại lời nói của Khương-“ em mãi cũng không quên nụ hôn này, chuyện đã xảy ra mà anh kêu coi như không có gì? Hôn em làm anh khó chịu đến như vậy sao?”
“ Anh không có ý đó… Nhưng em có thể để anh đi được không? “ – Khương chán nản nói
“ Được. Vậy anh muốn đi tìm Thanh? Mới nãy em tìm anh, muốn anh đi ăn trưa với em, thì anh mệt kêu không muốn đi, giơ Thanh tới anh lại nói với em là muốn đi. Anh định nói gì với Thanh? Kêu là mới nãy chỉ là hiểu lầm sao? Thanh sẽ tin anh à? Em nhắc cho anh nhớ, anh đang là bạn trai em, anh có thể có trách nhiệm tý được không?”
Nguyệt Anh tức giận bỏ ra ngòai, cô không hiểu, rõ ràng mới nãy là Khương chủ động hôn cô, tại sao bây giờ lại kêu không có chuyện gì xảy ra. Chỉ cần thấy Thanh xuất hiện, Khương như quên mất sự tồn tại của cô. Cô không muốn cũng không cho phép như thế. Tức giận, cô thật sự tức giận.
Bước chân Nguyệt Anh chợt dừng lại khi thấy Vương, anh đang tiến về phía cô, mắt anh chăm chú nhìn cô.Phải, từ trước tới giờ anh luôn là người dõi theo cô, tại sao có cùng một khuôn mặt nhưng lại khác nhau như thế. Nước mắt cô rớt xuống tay Vương khi anh kịp đến bên cạnh cô.
Vương đau lòng khi thấy Nguyệt Anh như thế. Không biết chuyện gì xảy ra, nhưng người có thể làm cô khóc duy chỉ có một người, một người có khuôn mặt giống hệt anh. Nhẹ nhàng dùng tay lau nước mắt của Nguyệt Anh, anh nói
“ Đừng khóc ở đây, học sinh sẽ thấy đó.”
Nguyệt Anh mới nhận ra cô đang dừng trên hành lang, nhiều học sinh cũng đi ngang qua nhìn cô, vội lau nước mắt, cô nói với Vương
“ Tối nay tại chỗ cũ nhé, 7h”
“Ừm”
Là lời của Nguyệt Anh, Vương chưa bao giờ từ chối, chỉ cần là lời của cô, dù có bắt anh thay cô chịu tội, có thể anh cũng vì cô mà tình nguyện làm.
Khương ngồi lặng người trong phòng y tế. Anh biết cho dù anh có giải thích thế nào nó cũng khó có thể chấp nhận được. Ban đầu chính anh nói với nó là chỉ coi Nguyệt Anh là em gái, giờ lại hôn Nguyệt Anh trước mặt nó, đã thế lại chủ động nữa. Anh biết dù có giải thích thế nào cũng không thể làm nó tin. Thật sự anh với nó ngay cả một cơ hội cũng không có.
Ngồi trong giờ học, nó lơ đãng nhìn ra ngòai cửa sổ, tâm trạng cũng có chút khá lên. Nó còn nhớ lúc Vương nói với nó Khương và Nguyệt Anh tìm hiểu nhau, nó còn có chút không tin, giờ thì sự thật như thế, không tin cũng phải tin.
Nó không muốn gây sự với ai hết, nhưng mà không phải lúc nào cũng như nó nghĩ. Nó cảm nhận được con mắt không mấy thiện cảm của Nguyệt Anh đang dành riêng cho mình. Nguyệt Anh thật sự không ưa nó, cô cầm quyến sách đi ngang chỗ nó đồng thời ném cho nó một câu.
“ Ra chơi lên sân thượng”
Nó không biết Nguyệt Anh gặp nó có chuyện gì, nhưng chắc chắn là chuyện vừa nãy. Nó không hiểu, Nguyệt Anh thích Vương thì sao lại hôn với Khương? Chẳng lẽ nó hiểu lầm? Nhưng cũng không đúng, lúc đi bar, Nguyệt Anh cảnh cáo nó không được lại gần Vương…. vậy chuyện này là sao đây? Nó cũng muốn biết sự thật.
Gió lạnh thổi vào người nó, thỉnh thoảng nó phải ôm người lại để tránh rùng mình. Nó đã đợi Nguyệt Anh 15’ rồi, nó không biết có phải Nguyệt Anh đang cố ý làm khó nó không. Nhếch môi cười nhạo bản thân, nó không hiểu tại sao lúc nào cũng im lặng để cho bản thân bị người khác xỉa xói đánh đập, nó cũng có quyền phản kháng lại mà, cũng có quyền lên tiếng cho bản thân. Đôi lúc nó cảm thấy bản thân thật hèn nhát, ngay cả quyền lợi của bản thân cũng không màng, nhưng phải làm sao đây, không phải nó không muốn lên tiếng chỉ là nó không thích thậm chí cũng chẳng cần quan tâm. Vốn dĩ ngay từ đầu nó đã không quan tâm rồi.
“ Xem ra cô chờ cũng lâu rồi.”
Tiếng nói của Nguyệt Anh cắt đứt dòng suy nghĩ của nó. Quay ra phía sau, nó không biết Nguyệt Anh đã đứng đó từ bao giờ, hình như cũng đã quan sát nó từ đầu rồi.
Không trả lời Nguyệt Anh, nó muốn xem Nguyệt Anh định nói gì với nó
“ Chuyện trong phòng y tế, cô cũng thấy rồi đó, nếu thích nói chuyện này cho ai biết cũng được, tôi không cấm, dù sao thì sớm hay muộn chúng tôi cũng sẽ kết hôn với nhau thôi.”
Lời Nguyệt Anh nói như một con dao vô hình nào đó đâm ngang tim nó, không thương tiếc từ từ rút ra, khiến nỗi đau đó như âm ỉ trong người.
Mặc dù cảm thấy khó chịu trong lòng, nó vẫn đanh mặt lại để Nguyệt Anh không biết được nó đang suy nghĩ chuyện gì.
Nguyệt Anh thấy nó không phản ứng, ngược lại hình như cũng không quan tâm, cô càng tức điên hơn. Chỉ cần nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô chỉ muốn xé đôi nó ra, khiến nó biến mất trước mặt cô và Khương.
“ Cảnh cáo cô không được ᴆụng tới Khương nữa. Nếu không, tôi không tha cho cô đâu.”
Nguyệt Anh dậm chân bỏ đi, để lại nó vẫn mơ hồ với tâm trạng khó chịu trong lòng. Nó cũng không diễn tả được cảm xúc lúc này là như thế nào, ban đầu nó cảm thấy mình thật sự thích Vương, nhưng tại sao lại bực tức và khó chịu khi nghe Nguyệt Anh nói về Khương? Có phải nó đã quá tham lam rồi không? Vừa muốn Vương đồng thời không thể buông Khương. Nó rốt cuộc là cần người nào hơn đây?