Nhóc tôi yêu em thật rồi - Chương 24

Tác giả: Sahy0_0

Nó vẫn im lặng nhìn ra ngòai khung cửa sổ, nó muốn tìm cảm jác yên bình ở đâu đó wanh đây.
Khương nhìn nó mà cảm thấy nao lòng, chẳng lẽ Khương không thể làm j để nó có thể trở về như trước sao? Nó tựa như bong bóng xà phòng có thể bị bể bất cứ lúc nào. Không biết làm j, Khương bất chợt nhìn sang chiếc guitar đang để trong phòng… Khương đến gần, cầm nó lên:
……..
Chúng ta đã gặp nhau khi còn wá trẻ
Anh còn không biết là như thế nào
Bởi vì chúng ta đã không thể không thay đổi..
Người ta nói khi chia tay thực sự sẽ rất đau
Nhưng… chúng ta thậm chí còn không cảm nhận được nỗi đau đó.
Ta tự nhủ với bản thân rằng
Đó là điều không thể tránh khỏi
Nhưng anh đã khóc…
…….
Giọng hát này… rất wen…. Nó đã từng nghe ở đâu đó, rồi bất chợt nhìn sang Khương, Khương vẫn đang chìm đắm trong nỗi đau của chính mình, bỗng dưng nó cũng thấy có cái j đó Ϧóþ thắt lại, đau một cách không ngờ….Nước mắt nó lại rơi… từng câu hát Khương hát… đều đi vào lòng nó 1 cách nhẹ nhàng nhất, để lại trong nó một thứ cảm xúc được bộc lộ đến rõ ràng…
Khương không hát nữa, anh nhìn nó với cặp mắt chứa đựng nỗi đau không nên lời, rồi anh mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu nó:
_ Đồ ngốc, đừng khóc nữa, tôi hát hay đến zậy sao?- Khương chọc nó
_ Anh đừng có mà tự tin.- đang khóc nghe Khương nói, nó cũng phải phì cười…
_ Em muốn ăn j không… ta xuống căn tin đi..
Không nói j , nó chỉ gật đầu nhìn Khương rồi theo Khương đi ra ngòai.
Phong vẫn ngồi phía trên, lặng lẽ nhìn xuống chỗ Như và đám bạn đang ngồi ăn. Tối wa Phong đã chờ Như cả đêm, đến sáng khi thấy Như đi học, Phong không nói j chỉ biết im lặng đi phía sau… Phong biết nếu như còn hỏi điều gì ở Như nữa, chắc chắn Phong sẽ bị Như **** dài dài. Trong chuyện này, hình như còn có điều j khuất mắc mà Phong chưa jải đáp được. Phong sẽ tìm Như nữa để hỏi rõ mọi chuyện.
Không khác j Phong, Cả Đan và Vương cũng lâu lâu lại liếc xuống bàn ăn của Như , chỉ có điều không phải nhìn Như mà là nhìn Ngân Trúc với đang tìm Thanh.
Đan cảm thấy hơi thú vị về Ngân Trúc, trên người Ngân Trúc tỏa ra mùi bạc hà khiến Đan cảm thấy thật thanh thản, Đan vẫn còn nhớ khi Ngân Trúc bước vào nhà hàng, chiếc váy đen bó sát gợi cảm đã làm tim Đan trễ mất một nhịp. Trông Ngân Trúc thật kiêu ngạo, nhưng sự kiêu ngạo ấy khiến Đan không thể nào bỏ ngơ được.
Phát hiện có người nhìn mình, Ngân Trúc ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Đan đang nhìn cô. Cười nửa miệng nhìn Đan rồi cô buông ra một câu khiến Đan đang chìm đắm vào nụ cười ấy cũng phải tức điên:
_ Đồ ngốc
Mắng Đan xong, Ngân Trúc lại vui vẻ ăn típ, mặc kệ trên lầu có ai đó đang tức mún xì khói.
Thanh vừa đi vừa nói chuyện với Khương, nó không cảm thấy buồn phiền như vừa rồi nữa, ở bên Khương rất dễ chịu, cảm xúc không cần phải đè nén wá nhiều.
Nhìn thấy cái vẫy tay của Ánh, nó định đi tới thì Khương nói:
_ Em wa đó trước đi, tôi chợt nhớ mình còn có công chuyện cần jải wuyết, để bữa sau nha.
_ ừkm… không sao
Mỉm cười nhìn nó rồi Khương bỏ đi, hành động đó không thể nào wa mắt được Vương, từ lúc nó bước vào Vương đã thấy khó chịu rồi, đã thế càng khó chịu hơn khi nó đi cùng với Khương.
_ Ê… bà ghê nhoa! Dám đi với thầy lun.- Mi khúc mạnh vào tay nó, cười nói
_ Bộ bà hok biết, cả trường đang đồn ầm bà với thầy hả.- Vy cũng nhìn nó nói
_ Chậc chậc… tình yêu thầy trò, tình cảm trái ngang… chậc… đau lòng wá. – Như chấp tay hướng mặt về xa xăm nói… khiến cả bọn phải phì cười ngạo nghễ.
_ Đừng jỡn nữa, tui không có j với thầy hết. – nó hờ hững nói.
_ Ai biết được, lỡ bà không có nhưng thầy lại có thì sao….- Ánh chưa kịp nói dứt kâu thì nguyên 1 chậu nước từ trên cao đổ xuống bàn tụi nó, bắn tung tóe hết cả 6 đứa.
Nó cùng đám bạn nhìn lên thì thấy khuôn mặt đang cười ngạo nghễ của Vương, khuôn mặt thích thú của Đan và cả sự lạnh lùng của Phong nữa. Rốt cuộc lại có chuyện j nữa đây, lần đầu đến trường đã zậy, bi jờ cũng zậy, nó thật không hiểu Vương đang muốn cái j . Đám bạn nó dường như đứa nào cũng đang tức điên lên rồi, Như đã tức về việc Vương đổ nước xuống người bọn nó, càng tức hơn khi thấy thái độ lạnh nhạt của Phong, jống như mọi chuyện không liên wan j đến Phong. Còn Ngân Trúc, cô là người kiêu ngạo, rất ghét những thứ như zầy, cũng không kìm được cơn bực, mắt Ngân Trúc dần chuyển sang màu tím. Bỗng chốc xung wanh nó, jó lùa vào cuốn bay những khay đựng thức ăn, nước trong ly cũng sôi lên làm vỡ từng mảnh chai xuống sàn nhà, Ngân Trúc thật sự tức jận, Vương chẳng wa là người bình thường, hành động của Vương từ trước đến jờ Ngân Trúc đều không thích, lần này là vượt wá jới hạn cho phép của cô, nếu không dạy Vương cùng đám bạn Vương 1 bài học, thì cơn jận này Ngân Trúc nuốt không trôi.
Dường như cảm nhận sự thay đổi của Ngân Trúc, Thanh cũng không biết phải làm j vì nó cũng không có cách nào kiềm chế nỗi cơn jận đó, bên ngòai trời bắt đầu chuyển sang màu u tối, cả khán phòng mọi ngừoi đều hoảng hốt trước sự thay đổi đột ngột của thời tiết. Lan can chỗ Vương đứng bỗng đứt ra rớt xuống nhà, làm xung wanh ai đó cũng kinh hãi.
Vương biết chuyện j đang xảy ra, Vương còn nhớ lúc bị bắt ở nhà nó, Vương đã cũng thấy những cảnh tương tự như thế này… Hình như là do nó làm, mà cũng không phải do nó làm, nếu thật sự nó làm thì sao nó lại nhìn Vương với vẻ mặt lo lắng như zậy….
Chân Vương đang dần dần bước ra phía trước trong con mắt hỏang sợ của nhiều người. Vương cũng không thể điều khiển được bản thân, chỉ biết trợn mắt thật to nhìn dòng người phía dưới, chỉ cần 1 chúc nữa thôi, Vương sẽ phải tan xác ở dưới đó.
Ngân Trúc đang muốn lôi Vương xuống thì bị một lực mạnh kiềm *** lại… đang băn khoăn không biết là ai thì chợt nhìn sang nó, phát hiện cơ thể nó cũng có điều kì lạ, Ngân Trúc đóan được đằng sau cặp mắt kiếng kia chắn chắn nó đang đổi sang màu tím. Thanh đang cố sức để bảo vệ Vương… nó thật sự không muốn Vương phải ૮ɦếƭ, có thứ j đó thôi thúc mãnh liệt trong tâm hồn nó, nó chỉ có duy nhất 1 ý nghĩ là không được để Vương ૮ɦếƭ, chỉ một ý nghĩ thôi, cơ thể nó cũng có những chuyển biến kì lạ, một dòng năng lượng như nước chảy dọc sống lưng nó, vỡ ra từ bên trong khiến nó gần như không điều khiển được chính mình nữa.
Ngân Trúc thấy nó đang ra sức bảo vệ cho Vương, cô cũng ngầm hiểu được , nên thu sức mạnh của mình lại. Dù sao cô cũng chỉ định hù Vương một chút thôi, như zậy cũng tốt, có thể kiểm tra được tình cảm của Thanh dành cho Vương.
Thấy Ngân Trúc không gây khó dễ cho Vương nữa, sức mạnh có cũng dịu đi, bầu trời chuyển sang màu xanh trong như ban đầu, bàn ghế không còn xộc xệch nữa, mọi thứ như trở lại ban đầu. Nó thấy mệt mỏi nhưng cũng không wên way sang nhìn Ngân Trúc ra hiệu cho Ngân Trúc ra ngòai cùng với nó.
Vương vẫn đứng nhìn nó không thôi, cảm jác vừa rồi khiến Vương cảm thấy thật đáng sợ, còn đáng sợ hơn cái lần bị đẩy xuống nước nữa, nhìn nó cùng với Ngân Trúc ra ngòai, trong lòng Vương bỗng tức jận. Cũng đi xuống cầu thang chạy theo sau nó.
_ Em biết chị định nói j rồi, chị muốn hỏi tại sao em lại làm như zậy chứ j?- Ngân Trúc lên tiếng hỏi nó
_ Phải,… sao em lại làm zậy, ở đây đông người dễ….- nó chưa kịp nói hết câu Ngân Trúc đã chặn họng nó
_ Chị nói dối… chị lo cho Vương đúng không??- Ngân Trúc nhìn thẳng vào nó hỏi.
_ … chị không có….- Thanh way mặt đi tránh ánh mắt của Ngân Trúc đang hướng về mình.
Ngân Trúc nhếch mép lên nhìn nó
_ CHị không nhận cũng không sau, nhưng mà chuyện hôm nay em tạm thời bỏ wa, nếu còn lần khác, em nhất định sẽ làm hắn sống dở ૮ɦếƭ dở, gia tộc nhà họ Đòan dù bất cứ ai trong hòan cảnh của em đều không bỏ wa dễ dàng như zậy đâu.
Nói xong, Ngân Trúc bỏ đi trước để lại nó vẫn còn đứng tại chỗ. Phải, nó biết, nếu như hôm nay Ngân Trúc không nể nó, có lẽ, Vương đã không tòan mạng rồi. Nó cảm thấy thật may mắn, ít ra người đó là Ngân Trúc, nếu là người nhà họ Đòan, nó cũng không biết sẽ như thế nào….
Ngân Trúc vừa đi thì Vương chạy tới, thấy nó đang thất thần nhìn chỗ khác, cơn jận trong đầu Vương càng lớn hơn.
_ Mới nãy là cô làm đúng không?
Nhận ra tiếng nói của Vương, nó way lại nhìn Vương , miệng không nói lời nào
_ Tôi hỏi lại cô, là cô đúng không?- Vương nhấn mạnh từng chữ
_ Tôi không có.- nó lạnh nói, mặc kệ Vương tin hay không
_ Cô đừng làm wá, cô nghĩ cô có năng lực là muốn làm j cũng được hả.- Vương đẩy mạnh nó vô tình khiến đầu nó đập mạnh vào tường.
_ Anh có bị j không, không tin đừng hỏi, hỏi rồi còn nghi ngờ.
Nó đẩy Vương ra một bên rồi lẳng lặng đi lên lớp học, đầu nó đau nhức, sử dụng năng lực đã khiến nó chóang váng, lại thêm cú đập mạnh vào tường khiến bi jờ đầu nó như muốn vỡ tung ra, khó chịu thật, nếu có Khương ở đây thì hay wá.
“ Khương”? Nó đang nghĩ đến Khương sao, nó chợt phì cười với chính mình, cũng phải, lúc nào nó có chuyện Khương đều là người júp nó.
Vô thức bước đi, nó chợt dừng lại khi thấy mình đang đứng trước phòng y tế. Định gõ cửa thì thấy cửa phòng không khóa, nó đẩy cửa bước vào thì cảnh tượng trước mắt làm nó càng chóang váng hơn.
Khương đang ôm Nguyệt Anh, bối rồi không biết như thế nào, định way đi thì cơn chóang váng lại ùa vào đầu nó khiến nó ngã xuống kéo theo dụng cụ y tế rớt xuống sàn tạo thành thứ âm thanh hỗn tạp.
Nhìn nó nhằm dưới đất, Khương chợt đau nhói, đẩy Nguyệt Anh ra, Khương chạy tới bế nó vào phòng.
Lại là nó, tại sao nó lại ở đây, những thứ Nguyệt Anh xây dựng thì trong phút chốc đã bị nó phá tan tành. Tay cấu chặt vào gấu váy, mắt Nguyệt Anh trừng trừng nhìn vào cửa phòng nơi có Khương và nó trong đó.
Xem thật kĩ cho nó xong, Khương mới cảm thấy yên tâm, khẽ vuốt tóc vướng vào mặt nó, Khương nhìn nó hồi lâu, gỡ mắt kiếng đặt wa một bên, Khương nhẹ nhàng đặt lên trán nó nụ hôn, nụ hôn chứa đựng sự yêu thương không nên lời, có ai đó đã nói, tình đơn phương là tình đau khổ nhất, đối với nó, Khương có điều j đó không thể nói rõ được, chỉ có thể làm người lặng lẽ nhìn theo sau nó.
Nguyệt Anh nắm tay thành quyền, trong lòng như có cái j vỡ ra khiến nước mắt cứ thế rớt xuống, nhìn người mình yêu quan tâm người con gái khác, ai mà không cảm thấy tức, ai mà không cảm thấy đau, biết là không có kết wả nhưng vẫn đâm đầu lao theo bất chấp mọi tổn thương.
Lao vội nước mắt trên mặt, Nguyệt Anh đẩy cửa bước vào
_ Khương, anh ra ngòai nói chuyện với em chút được không?
Khương nhìn Nguyệt Anh rồi way sang nhìn nó, cảm thấy mọi thấy đã ổn rồi mới theo Nguyệt Anh ra ngòai.
_ Chuyện mới nãy…..
_ Chuyện mới nãy là thât, em không có nói dối anh , em vè đây chỉ để gặp được anh, em muốn nói lại lần nữa, anh có đồng ý wen em hay không?- Nguyệt Anh nói gần như ra lệnh cho Khương
Im lặng nhìn Nguyệt Anh, Khương thở dài ra 1 tiếng
_ Không được, anh không thể quen em
_ Anh không có wuyền từ chối.- Nguyệt Anh hét lên…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc