Nhóc tôi yêu em thật rồi - Chương 13

Tác giả: Sahy0_0

Ôi trời ơi, bị Vương lôi vòng vòng hết nơi này đến nơi khác, cái đầu nó như muốn nổ tung ra.
_ Chạy từ từ thôi, tôi mệt lắm rồi – nó zừa chạy zừa thở dốc nói
_ Đi chậm sẽ hết chỗ đó, nhanh đi. – mặt Vương không có chút j là mệt mỏi hết, hoàn toàn bình thường và còn phần khởi nữa, bộ chỉ cần chọc tức Khương thì Vương đã vui đến mức đó rồi sao?
_ Ê, jờ tôi zới cô chơi cái đó đi- vừa nói tay Vương vừa chỉ thẳng lên tàu lượn siêu tốc.
Nó như không tin vào mắt mình nữa, sao một hồi jằng co với Vương nó đã “ được” ngồi lên toa đầu tiên của tàu lượn siêu tốc, thật vinh hạnh làm sao. Nhìn Vương ngồi kế bên, miệng cứ toe toe ra trông ghét không chịu được, cái khỉ này thì có j hay ho chứ, nó nghĩ thầm trong bụng và mong sao Vương đừng nhìn thấy vẻ mặt nó lúc này, nếu không chắc nó còn bị Vương nắm điểm yếu dài dài mất.
_ Thấy thú vị không? – Vương way sang hỏi nó
_ Nếu xuống dưới đó, tôi sẽ jiết anh- nó cắn răn nhìn Vương nói
_ Nếu chị mà xuống đó, chị sẽ jiết em đó Vương, tên ngốc này…- Nguyệt Anh cắn chặt răng hét lên với Vương
_ Haha, chọc được chị là niềm vui lớn nhất của đời em mà..- Vương không ngừng cười lớn trước mặt Nguyệt
Từng jòng kí ức chợt dội ngược về đầu Vương mỗi lúc một nhiều, sao lại có người jống nhau đến thế, từ khuôn mặt đến cách ăn nói, sao Vương vẫn cảm thấy có điều j đó ở nó rất jống Nguyệt Anh.
Thấy Vương cứ ngớ người ra nhìn mình, nó lấy tay wơ wơ trước mặt Vương xem Vương có đang ngeh mình nói không.
_ Mọi người chuẩn bị , tàu sắp chuyển hành rồi- tiếng của wản lí trò chơi nói vọng ra từu cái loa làm cho nó muốn điếc cả lỗ tai.
Tay nắm chặt vào 2 cán an toàn kế bên, tim nó mỗi lúc đập một mạnh và nhanh hơn, con tàu lăn bánh càng lúc càng nhanh, nó cảm thấy mình như muốn rớt xuống dưới.
Vù vù- con tàu rơi xuống đường ray như không trọng lượng, tuy sợ nhưng nó không dám hét lên cũng có thể nó sợ wá đến nỗi nó không thể nào bik được trước mắt nó là j nữa.
Way sang nhìn Vương, Vương vẫn không thay đổi sắc mặt, vẫn đìêm tĩnh lạnh lùng và dường như đang nghĩ đi đâu đó, hoàn toàn không biết nó đang lo sợ, dường như không kìm được nổi, nó way sang cắn mạnh vào vai Vương, như kìm nén nỗi sợ đang úa trong lòng mình.
Bất ngờ bị nó cắn, đau đến buốt cả người, Vương hét lên như muốn đẩy đầu của nó ra bên ngoài, bi jờ xung wanh mọi thứ đang tạo ra một thứ âm thanh hỗn tạp, tiếng đường ray xe tốc thành, tiếng la hét của mọi người, nó không cảm nhận được các jác wan bên mình nữa.
Kẹt kẹt…xẹt… – hai bên đường ray xe bỗng toé tia lửa, những tia lửa toé ra mỗi lúc một nhiều, đoàn tàu bỗng dừng lại không chạy nữa, mọi thứ âm thanh cũng im bặt, nó vội ngẩng đầu nhìn xem chuyện j đang xảy ra, đoàn tàu dừng ngay jữa đường ray, và mọi người cả nó nữa đang ở trong tình thế chênh vênh jữa đoạn đường, đầu óc nó way cuồng nhìn mọi người phía sau, ai cũng lo sợ như nó và rồi có những tiếng khóc thét lên những tiếng nói vang lên vì hoảng loạn, liếc mắt nhìn xuống phía dưới, nó thấy rất đông đảo mọi người đang nhìn lên đây với cặp mắt lo lắng và cũng hoảng sợ.
Vương không kém j nó nhưng bình tĩnh hơn chút để có thể thấy rõ được chuyện j đang xảy ra. Vương thấy tay nó bấu chặt vào cánh tay mình, Vương không nỡ mắng nó, cắn răng chịu đau Vương nhìn xuống đường ray xem có chuyện j.
Vương thấy bánh xe đã cũ, và còn bị kẹt ở đoạn thanh sắt đang nằm lệch ra bên ngoài, nếu không lấy thanh sắt đó ra, chắc đoàn tàu sẽ còn bị đứng ở đây hoài, Vương cung đã kịp trông thấy cứu trợ đang tìm cách để lên đây để đưa từng người một xuống, nhưng với độ cao như thế này thì chuyện lên được đây đã khó thì làm sao có thể đưa ai đó xuống được.
Thấy Vương cứ chăm chú nhìn về phía dưới bánh xe, nó cũng nhìn theo rồi mắt nó hướng lên Vương như đang hiểu điều Vương muốn làm.
Lắc đầu , nó như muốn khóc lên vì ý định của Vương, nó càng nắm tay Vương chặt hơn, như không muốn Vương bỏ nó.
_ Cô làm j zạ, nếu không lấy cái đó ra chúng ta sẽ bị kẹt ở đây.- Vương way sang nhìn nó nói
_ Nhưng nguy hiểm lắm- nó nheo mắt nói với Vương
_ Tôi biết, nhưng không sao đâu, sẽ nhanh thôi mà- Vương trấn an nó.
_ Nếu anh lấy thanh sắt đó ra được thì đoàn tàu sẽ lăn bánh tiếp theo lúc đó anh phải làm cái j?- nó vẫn cố khuêyn Vương đừng mạo hiểm
_ Tôi sẽ cố gắng làm thật nhanh rồi way trở lại, không sao đâu.
_ Nhưng….- nó muốn nói thêm nhưng không hiểu sao miệng nó cứ ứ lại, không biết khuyên Vương ntn
Nhẹ nhàng gỡ tay nó, Vương tháo dây an toàn ra.
Tâm trạng nó bắt đầu lo sợ, sợ rằng Vương sẽ có chuyện j, sợ rằng nó sẽ không nhìn thấy Vương nữa, sợ rằng …. Nó cũng không biết bản thân nó đang lo lắng cho điều j nữa, đầu nó hoàn toàn trống rỗng . Liếc mắt nhìn Vương như muốn Vương đừng đi , nhưng đáp lại nó Vương chỉ cừơi mà không nói j.
Tháo dây an toàn ra, Vương chầm chầm leo ra kàng toa tàu phía sau, mọi người đang nhìn Vương cả những người ở trên toa và cả những người phía dưới như đang chờ đợi điều j đó làm thay đổi cục diện như bây h.
_ Anh ta có way lại không?- nó tự lầm bầm zới bản thân mình, nếu như thật sự Vương ko way lại nó sẽ…
Chân Vương đi trên những toa tàu nhanh hơn , đứng xuống toa tàu gần cuối, dùng hết sức mình để gỡ thanh sắt ra, nhưng cho dù Vương có cố gắng cách nào thỳ đoàn tàu vẫn đứng yên không di chuyển, mọi người vẫn dõi mắt theo Vương như đang trông chờ kì tích sẽ xuất hiện . Trời đã gần xế chiều , nó lại càng lo cho Vương hơn.
Vương bắt đầu căng thẳng, vì đã cố dùng sức mà vẫn không thể lấy thanh sắt được. Vương nhìn lên phía nó , Vương thấy bình an đến kì lạ, chắc nó wá jống Nguyệt Anh, cứ mỗi lần nhìn Nguyệt Anh Vương lại thấy vui và bi jờ cũng zậy, 1 lần nữa Vương cố sức để lấy thanh sắt ra.
Xẹt- xẹt- tia lửa đã loé lên phía sau toa tàu làm nó không thể nào nhìn thấy Vương được, nó cảm thấy từng chút một từng chút một bánh xe đang lăn đi.
Bốp- có j đó đập vào nhau , chưa kịp định thần, đoàn tàu đã lăn bánh không thua j tốc độ ban đầu, không có Vương bên cạnh, nó không thể che dâú nỗi cảm xúc hoảng loạn, vào gần ga đoàn tàu chầm chậm lại, nó cảm thấy dễ thở hơn rồi, chạy nhanh ra toa tàu, mắt nó dáo dác tìm Vương, cố chạy thật nhanh thật nhanh xung wanh để tìm Vương, nhưng ở đây đông wá, mắt nó đã mỏi nhưng vẫn không thấy Vương, nó cảm thấy sợ, sợ rằng sẽ mất Vương, sợ rằng không thể gặp lại Vương nó, mắt nó bắt đầu đỏ lên, sao lại có thứ nước mặn mặn rớt xuống miệng nó.
_ Nhok! Tôi ở đây nè
Có tiếng gọi phía sau nó, way đầu lại, nó trông thấy đôi khuyên tai bạc nháy lên và ngay cả dáng người ngạo nghễ đút tay vào túi wần nữa. Trong hàng ngàn người, dù đứng xa cách mấy nó cũng nhận ra đó là người nó đang tìm.
Đứng trước mặt Vương, nó không biết nói j, chỉ biết im lặng nhìn Vương, nếu như không thấy Vương nó sẽ không biết đứng đây chờ Vương đến bao jờ.
Vương không nói j, nhẹ nhàng ôm nó vào lòng, không hiểu sao Vương lại làm thế, chỉ đơn thuần Vương chỉ muốn nắm trọn nó trong tay mình, bỗng nhiên trong một phút không tìm thấy nó, Vương lo cho nó còn hơn lo cho chính mình.
_ Cảm ơn- Vương nói nhỏ vào tai nó
Mặc dù không hiểu vì sao Vương cảm ơn mình nhưng nó cũng để mặc cho Vương ôm lấy, đây là lần thứ 2 nó thấy hoa anh đào rơi bên cạnh nó, thoáng chốc, mùi thơm của hoa anh đào ngập tràn trong lòng nó.
Nếu như cứ thế này mãi, chắc Vương không nỡ lòng bỏ nó ra.
1 Tiếng sau- nó đang đứng rất xa nhìn Vương, nó có muốn tới gần kũng không được, bao nhiêu người đang bủa lấy Vương, chỉ sau 1 tiếng mà Vương đã trở thành người hùng của mọi người rồi, ngay cả báo chí cũng đến chụp ảnh nữa cũng đủ biết chuyện Vương vừa làm mạo hiểm đến mức nào.
_ Cho hỏi anh tên j zậy?
_ Anh có bạn gái chưa?
_ Điều j đã khiến anh phải mạo hiểm để lấy thanh sắt ra?
_ Có phải vì người anh yêu không?
_ Cho hỏi bạn gái anh tên j?
……..
Gần như cả chục câu hỏi đang chờ Vương trả lời, nhưng câu hỏi Vương nghe nhiều nhất và cũng được hỏi nhiều nhất là “ Anh có bạn gái chưa?”.. đầu Vương nhức liên hồi, không ngờ mọi người lại nhiều chuyện đến mức zậy?
Cũng may vừa kịp trong thấy nó, đầu Vương bỗng nghĩ ra ý nghĩ chọc nó
_ Mọi người có thể bình tĩnh được không?
Mỉm cười nhẹ với mọi người, Vương típ tục nói
_ Tôi có bạn gái rồi, tôi làm điều này vì cô ấy- vừa nói Vương vừa chuyển ánh mắt sang nó- Cô ấy đang đứng đằng kia- Vương chỉ tay vào người nó
Nó đớ ra chẳng hiểu Vương đang nói cái j, khi không liện khiến mọi người nhìn nó chăm chú như zậy cứ như là đang nhìn sinh vật lạ ấy.
_ Chạy- lợi dụng mất chú ý của moị người, Vương lôi nó chạy thật nhanh thoát khỏi đám đông, nó không biết Vương dẫn nó đi đâu , nhưng chỉ cần là Vương thì nó nghĩ là wá đủ để nó biết nó cần đi đâu.
Hình như có cái j rớt xuống mặt nó thì phải, rớt xuống càng lúc càng nhiều, phả vào mặt nó và Vương, hơi lạnh ở đâu bốc lên, khiến nó càng nắm chặt lấy tay Vương hơn.
_ Mưa rồi, đi vô kia đi- Vương chỉ vào wán kem bên đường.
_……- nó không trả lời, tâm trí đâu mà nó trả lời Vương nữa, đầu nó muốn buốt lên tận óc vì cái lạnh thấu xương rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc