Nhóc tôi yêu em thật rồi - Chương 08

Tác giả: Sahy0_0

2 tiếng trôi wa rồi, chân nó bắt đầu chịu không nổi , người như tê đi, hắn thì nằm đó ngủ ngon lành, không như nó nãy jờ ngồi im một chỗ canh cho hắn ngủ. Chả biết nên kêu nó khờ hay không nữa. CHỉ biết ngồi nhìn hắn ngủ ngon lành trong khi chân nó muốn xụi đi vì bị cặp chân hắn đè lên đùi. Con trai j mà ngủ không ý tứ j hết, hắn cứ thoải mái gác chân lên đùi nó như chẳng có j xaỷ ra, một phần sợ hắn nó cũng không dám kêu hắn zậy cũng không dám chỉnh sửa chỗ nằm của hắn nên thành ra jờ nó muốn phát khóc vì đôi chân sắp bị liệt.
Nằm xoay xoay người một hồi, hắn mới phát hiện có cái j kạ vào đầu hắn, thì ra là hắn vướng phải cục đá nhỏ trên đầu nên đâm ra chưa ngủ đủ jấc phải thức zậy phát cáu với nó.
_ Cô làm j thế hả? ngồi đó làm j?
_ Thỳ tôi ngồi đấy chứ có làm j.- nó điển nhiên đáp
_ Sao không về đi còn ở đó- mắt hắn nhăn lại, tay vò vò đám tóc rối trên đầu
_ Chẳng phải anh kêu tôi canh anh ngủ sao?- jọng nó trầm lại phát ra như một đứa con trai
Ngớ người nhìn nó một hồi, không ngờ trên đời còn có sinh vật lạ như nó ngồi canh cho người khác ngủ, thật chẳng dám hiểu nổi, nó đi với một tên con trai lạ đến 8h tối, ngồi canh cho tên đó ngủ nữa, hắn cũng chả biết nó có bị điên không.
_ Đúng là thần kinh mà
Hắn cáu gắt wát nó rồi phủi người đứng lên, đôi mắt hắn liếc sang nó chớp mắt vài cái rồi wát
_ Còn ngồi đó, đứng lên đi.
_ Anh có thể đừng wát nữa được không, anh là loại người j zậy, coi như tôi ngốc cũng được nhưng ngồi canh cho anh ngủ 2 tiếng đồng hồ, một câu cám ơn cũng không có, anh dựa vào cái j mà mắng tôi?- wên mất đôi chân đang tê lại, nó hùng dũng đứng lên mặt sắc lạnh nhìn hắn nói, jọng của nó nhẹ nhàng nhưng có phần gai gốc jống như muốn cắm lên người hắn, ánh mắt nó không một chút sợ hãi ko một chút dao động, nói đúng hơn ánh mắt ấy lạnh đến thấu xương.
Có chút rùng mình vì lời nói của nó, hắn không biết nói j liền way lưng bỏ đi đôi mắt hắn một lần nữa lại liếc xéo nó, miệng khinh bỉ cười lên.
_ Đi thôi tôi bao đi ăn
Vừa nói xong hắn way lưng bỏ đi, để mặt nó đứng từng ngừng một hồi rồi cũng phải đi phía sau.
30’ rồi, nó cũng chả biết hắn dẫn nó đi đâu, chỉ biết là nó đang đi trong một con hẻm nhỏ, người wa lại nơi đây rất ít lâu lâu lại có một vài chiếc xe máy phóng ra rồi lại mất dạng sau lưng nó. Đèn đường mờ ảo, jống như sắp lụi tàn trong đêm, thỉnh thoảng trên một vài mái nhà nó còn nghe thấy tiếng mèo kêu nữa. Đây là nơi khri ho cò gáy j mà một bóng người cũng không có, những dãy nhà san sát cao tầng như bám víu vào nhau. Đang bận suy nghĩ mà nó wên mất tiếng hắn wát nãy jờ.
_ Gà ngắn chân, đi lẹ lên đi cô chậm chạp wá
_ …….
Nó không đáp trả lời hắn, không phải vì nó jận hắn cũng không phải vì nó sợ mà chẳng wá nó lười phải trả lời phải cãi với hắn. Đối với nó cãi nhau nãy jờ cũng là wá mệt rồi.
Gần cuối con hẻm, nó đã thấy có ánh sáng lập loè nhưng hơi yếu ớt, người wa lại cũng đôi hơn rồi trông như họ đang rất vui vẻ vậy.Càng đi sâu nó lại càng thấy mùi mặn của nước biển cộng thêm mùi mực nướng và cả mùi của heo way nữa, chẳng lẻ nó đói wá đâm ra hoá cuồng nên mới ngưởi thấy nhiều mùi vị đến zậy.
Hắn đi kế bên nó nhìn thấy đôi lông mày díu lại của nó, hắn cũng phần nào đoán được ý nghỉ trong đầu nó
_ Cô đừng suy nghĩ lung tung nữa, tới đó nhanh thì biết thôi.
Ngước nhìn hắn thấy hắn nói cũng có lý nó thôi ko nghĩ nữa, rồi lẳng lặng theo hắn. Hắn dẫn nó vào một wán nằm ở phía góc của dãy, ở đây có thể nhìn ra biển, nó cảm nhận được mùi vị nhẹ nhàng của thứ nước mặn mặn đó, không hiểu sao nó thích nhìn biển vào ban đêm hơn, thích trầm mình xuống dưới biển để nếm hương vị mặn mà đó. Bàn tay nó chà sát vào nhau để có thể jữ hơi nóng cho người rồi nhẹ nhàng nâng chén sủi cảo lên miệng.
Nơi nó đang ăn là một khu phố cổ của người Trung Quốc, hầu như đa số đều là người trung wốc sống ở đây, họ muốn mang ẩm thực của nước họ đến cho mọi người nên đều tập trung đông đúc ở một chỗ rồi thành lập ra nơi đây, ban ngày họ đóng cửa nhưng ban đêm lại vô cùng sầm uất, họ ít dùng đèn điện bù lại họ thắp những ánh đèn jống như hoa đăng treo dài trên các con phố, chắc không ai nghĩ rằng ở nơi đây lại có một khu phố như thế này. Nó không thích người trung wốc nhưng bi jờ nó lại có cái nhìn khác về họ, họ cũng như người việt nam đều rất mến khách và vui vẻ, điều đó làm nó thấy có chút ấm lòng, nhưng sự ấm lòng đó không thể hiện được trên khuôn mặt lạnh já của nó.
Hình như nó cũng chưa biết là tại sao hắn lại lôi nó ra đây thỳ phải
_ Anh đưa tôi ra đây làm j còn hẹn với tôi nữa?
_ Tôi ko hẹn với cô, đừng tưởng bở- hắn lạnh lùng đáp
_ ……….
_ Tôi muốn trao đổi, cô làm được ko?- hắn vẫn ngồi nhấm nháp ly trà vừa nói
_ Trao đổi? Về chuyện j?- nó thấy lòng có chút thấp thỏm, mắt nó díu laị nhìn hắn như đang đề phòng
Khoé môi hắn nhếch lên cười với nó trông đểu vô cùng cộng thêm đôi lông mày hắn díu lại với nhau như đang tính toán j đó và cả đôi khuyên tai hắn đeo nữa cứ như đang trêu đùa nó vậy, ruốc cuộc là chuyện j?
_ Làm bạn gái của tôi?
Jọng hắn như trời sấm vang lên trong đầu nó, mỗi lúc một nặng hơn.
Nước trong miệng nó xém phun ra khi vừa nghe hắn nói. Chớp mắt liên tục nhìn hắn, nó chép miệng một hồi rồi khuôn mặt đanh lại nhìn hắn với đôi mắt sắc lạnh nhất.
_ Anh đừng jỡn nữa
_ Tôi không jỡn, trước khi tôi ép cô thì cô nên đồng ý làm bạn gái tôi đi- hắn vừa uống vừa nói nó
Đúng là lạ thật, nó chưa từng thấy ai mà bắt người khác làm bạn gái còn đe doạ nữa chứ, nó lại nhìn hắn một chút rồi đôi lông mày nó chợt nheo lại
_ Anh không thích tôi, tôi không thích anh, tại sao lại làm bạn gái anh?
_ Cô không cần biết, đừng có hỏi nhiều zậy, cô nên đồng ý nhanh đi.- hắn cáu gắt nói với nó
_ Nếu tôi nói không thì sao?- nó lạnh lùng nói
_ Cô dám?.
Hắn nghiến răng lại gằn từng chữ nói nó, trông hắn jữ tợn thật. Nhưng như thế thì chưa đủ để nó sợ hãi cũng chưa đủ khả năng để nó phải đồng ý, đối với nó điều hắn nói thật nhảm nhí. Nhếch khoé môi lên nó bình tĩnh nói hắn khuôn mặt chả biểu hiện j là sợ
_ Nói xong chưa, xong rồi thì tôi đi đây.
VỪa dứt câu nó đứng zậy đinh bỏ đi thì bị hắn kéo tay lôi lại lần này có vẻ hắn jận thật rồi
_ Là vì Khương đúng không? Cô không wen tôi thì thằng đó chứ j?
“ Thằng Khương”, hắn đang nói cái wái j zậy, Khương thì liên wan j đến chuyện này, còn nữa Khương là anh hắn mà hắn nói với jọng đó thật wá vô lễ rồi, tại sao trên đời này lại có thứ người như zậy? Bụng nó sôi sùng sục vì câu nói của hắn nhưng trên mặt lại điềm tĩnh đến lạ thường thật sự jờ nó kũng không biết nói với hắn ntn nữa.
_ ………
Nó lắc đầu ngao ngắn nhìn hắn rồi lại bỏ đi về phía trước mỗi bước chân của nó càng lúc càng nhanh hơn nhưng vẫn đủ để nó nghe hết câu nói của Vương vọng lại từ phía sau
_ Cô tưởng hắn thích cô sao? Hắn chỉ coi cô là người thay thế thôi.
“Người thay thế” thay thế cái j thế, nó và ai thay thế nhau? Nó nghĩ lòng mòng hồi lâu cũng chả hiểu hắn đang ám chỉ đến ai? Đấm nhẹ lên trán một hồi nó ngả xuống jường rồi thiêm thi*p đi mà wên mất rằng ngày mai chính là ngày trăng tròn, cái ngày mà nó bị cuốn vào vòng xoáy của tình yêu và cũng bắt đầu từ ngày đó sóng jó nổi lên nhấn chìm thân hình bé nhỏ của nó.
8 a.m tại trường
_ Ê Mi bà bị sao zạ? – Ánh nói nhỏ vào tai Mi
_…….- Mi vẫn lắc đầu nhưng tay thì lại ôm bụng jữ zội
Ánh lo lắng nhìn My rồi way sang nhìn cả đám bạn đang nhìn 2 đứa, ánh lắc đầu như chẳng hiểu được j từ My.
Cơn đau bụng của My càng lúc càng đau hơn, My ôm chặt lấy bụng trên mặt mồ hôi tuá ra lúc nào không hay. Đôi mắt My mờ dần rồi dường như ko chịu đựng nổi nữa, My gục đầu xuống bàn mặc cho cả đám bạn đang bủa vây kêu réo xung wanh.
Đặt My xuống jương y tế, cả đám lo lắng nhìn đồng hồ mỗi lúc một lâu hơn như đang chờ đợi ai đó
_ Sao thầy còn chưa đến- Như chắp tay lại đi lòng vòng hỏi trống không.
_ Làm sao tui biết được, hôm nay thầy Khương không đến trường sao?- Ánh nhăn mặt hỏi gặng Vy
Vy lắc đầu , khuôn mặt cũng biến sắc chỉ còn nó là vẫn bình tĩnh gọi người tới đưa My vào bệnh viện.
6 p.m tại nhà nó
Đến jờ nó mới sực nhớ là tối nay phải đến nhà Lão gia bản thân nó có chút lo lo nhưng cũng có chút hồi hộp, nếu như nó không phải là thiên nữ chắc hẳn mọi người trong dòng tộc sẽ thi nhau chà đạp nó nhưng điều đó không sao hết miễn là nó có thể đổi lại sự tự do thỳ bị mọi người chà đạp cũng không có j là khó.
Cấu chặt những ngón tay đang đan vào nhau nó ở từng chút một để cảm nhận được hơi lạnh toát ra từ căn phòng. Nó đang ở nhà lão gia và cùng với con cháu của lão ja tất cả đều tụ họp nơi đây và đang đón chờ điều j đó. Chỉ có mỗi Trúc Lam là vẫn ngồi hoay hoáy trong phòng miệng vẫn tủm tìm cuời nhìn nó làm nó cũng có chút yên tâm.
12p.m tại sau sân vườn nhà lão ja
Mặt trăng tròn hơn thường ngày, làm lộ rõ vầng sáng jữa bể bơi sau nhà, từ hầu tớ cho đến người cao nhất cũng đứng thành 2 dãy xung wanh hồ để chuẩn bị nghe lệnh lão ja .
Tay lão ja chống gậy đôi mắt đăm chiêu nhìn về nó rồi liếc sang Trúc Lam và dừng lại ở mặt nước, nước yên tĩnh, một cơn gió ùa vào cũng đủ làm cho người ta rùng mình.
_ Thời khắc đã tới từng người một hãy bước xuống nước và hãy nghĩ đến điều làm bản thân mình tức giận nhất lúc đó ta sẽ có câu trả lời- Lão ja ôn tồn nói
Dứt câu nói của Lão ja, người thứ nhất bước xuống , nửa tiếng trôi wa, mặt nước vẫn êm ả dường như ko động đâỵ thay vào đó càng trói trặt cô gái đó hơn. Kế tiếp là người thư 2 người thư 3 rồi đến người thứ 15 vẫn không có j xoay chuyển được mặt nước. Và đến Trúc Lam, nàng tinh nghịch bước xuống nước đôi mắt nheo lại vì thích thú, nhắm nghiền đôi mắt lại Trúc Lam chìm mình vào trong suy nghĩ, bỗng nhiên mặt nước chuyển động to dần xoáy nước bắt đầu hình thành và cuốn cả Trúc Lam vào bên trong, khuôn mặt của Lão ja tái lại và mọi người đều hoảng loạn khi thấy cảnh tượng đó, một Trúc Lam hoàn toàn khác, đôi mắt màu bạc của cô bỗng đen lại lòng sọc lên nhìn về phía dưới nước những con sóng nhỏ gập vào nhau từng hồi một làm bắn tung toé nước lên và nhìn Thục Lam thật lúc này thật kiêu sa thật lộng lẫy làm người ta dễ mềm lòng.
Nó đứng nhìn sự thay đổi của Thục Lam trong lòng nó vui hơn bào h hết vì nó biết trong dòng tộc ta trải bao nhiêu thế hệ chỉ có duy nhất một hiện thân của thiên nữ và người đó chính là Thục Lam, bắt đầu từ đây về sau nó có thể được tự do rồi, điều mà nằm mơ nó cũng ko jám nghĩ tới.
Nửa tiếng trôi wa, mặt nước dần dần trở lại như cũ, mắt Thục Lam trở về màu bạc, thân hình cũng trở lại bình thường, một lần nữa Thục Lam nhoẻn miệng cười tươi với nó, nó cũng vui vẻ đáp lại và còn chúc mừng Thục Lam. Moj người vui vẻ cười với Thục Lam và bà dì là người tở ra vui vẻ nhất vì ít ra Thục Lam là người mà bà ta ưa thích , bà dì liền way sang nói với Lão ja:
_ Thưa Lão ja, jờ ta đã biết ai là thánh nữ thực sự vậy bi jờ chúng ta nên chuẩn bị cho Thục Lam và không cần phải thử người còn lại nữa đúng không ạ.
BÀ dì vừa dứt lời mọi người đều vỗ tay hoan nghênh và đồng ý với ý kiến của bà dì, duy nhất chỉ có lão ja vẫn im lặng dường như ông đang suy tính điều j đó.
_ Như Thanh ta muốn con thử xuống nước- lão ja nhìn nó rồi nói
Nó nhìn lão ja một hồi rồi nhìn sang cặp mắt khinh miệt của mọi người nó nhẹ lắc đầu rồi nói
_ Con không xuống đâu với lại ông cũng biết ai là thánh nữ rồi mà không phải ta nên vào trong chuẩn bị cho Thục Lam sao?
_ Đừng nói j hết, nghe lời ta, xuống đó đi- lão ja vẫn nhìn nó chăm chăm nói
_ Xin lỗi, con có việc phải về- vừa nói xong nó vội đi về phái cánh cổng
_ Con chắc là con không xuống chứ, nếu vậy ta cho con gặp người này- lão ja mỉm cười nói với nó rồi ánh mắt của ông di chuyển về phía đám vệ sỹ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc