Đôi mắt hắn cắm xoáy vào người nó rồi từ từ jãn ra, trên gương mặt đó xuất hiện nụ cười khinh khi vô cùng. Chẳng phải hắn cũng cúp như nó sao, không những zậy còn hiên ngang đi bên cạnh 2 cô gái nữa, vậy thì làm j mà hắn nhìn nó gê thế, trông cứ như nó đang vụng trộm với Khương zậy, nó chả hiểu j cũng nhìn lại hắn chằm chằm.
_ Một học sinh, 1 giáo viên lại cùng nhau đi chơi? Các người định chơi nổi sao??- hắn nhướng lông mày nhìn nó nhưng cặp mắt lại dõi vào Khương
_ …….- Khương không nói j chỉ im lặng cuối mặt xuống
Thấy Khương im lặng hắn lại được nước lấn tới, chuyển cặp mắt sang nhìn nó rồi nhếch khoé môi lên
_ Cô cũng gê gớm lắm, vậy mà tôi tưởng cô hiền lắm.
_………..
Cả 2 dường như ko ai nc với hắn, điều đó làm tăng thêm sự kích thích nơi hắn, mặt hắn bỗng đỏ lên vì jận rồi lại trở về với dáng vẻ bình thường nhất, nhíu cặp mắt nhìn nó như tìm ra điều j thú vị lắm. Miệng hắn lại nhếch lên , chân hắn chuyển động tới bên cạnh nó . Bất jác, nó thoáng rùng mình rồi vội lùi lại một bước gương mặt tỏ rõ sự đề phòng nhưng lại bình tĩnh đến lạ lùng.
Cầm tay nó lên, hắn nhìn thẳng vào nó, đôi mắt ko còn hung dữ như thường ngày, thay vào đó là ánh mắt trìu mến nhìn nó. Đôi mắt màu tìm biếc ấy bỗng nhiên dịu dàng hơn bao h hết, ánh mắt hắn jống như biết cừơi zậy đẹp đến nỗi nó không thể nào thoát ra nổi. Một thứ j đó chảy dọc theo sống lưng nó, và trong Ⱡồ₦g иgự¢ lại có j đó đập rất nhanh. Tại sao nó lại có cảm jác đó, chuyện j đang xảy ra ở nó, mặt nó đỏ ửng lên rất nhiều, vẻ lạnh lùng của nó đã bay đi đâu hết rồi?
Miệng hắn nở nụ cười hiền với nó. Dường như trong chốc lát, xung wanh nó chỉ có và hắn. Hoa, là hoa đang rơi trên gương mặt hắn, những cánh hoa anh đào rực rỡ đáp xuống trên tay nó, cảm jác như nó đang lơ lửng trên trời vậy.
_ Em còn nhớ chúng ta từng làm j chứ- hắn nói nhỏ đủ để cả 3 người Khương và 2 đứa con gái đi theo hắn nghe.
Làm cái j cơ?
]_ Ở trên gế đá, chúng ta đã từng hứa với nhau, em ko nhớ sao?- hắn vẫn nhẹ nhàng hỏi nó, ánh mắt không hề thay đổi.
Trên gế đá, tôi và anh hẹn cái j cơ chứ
_ Chúng ta đã hứa mình thuộc về nhau, đúng không?- bàn tay hắn bắt đầu cấu chặt vào tay nó, miệng hắn vẫn cười hiền với nó, nhưng có cái j đó không ổn cho lắm,…….hắn đang cười đều thì phaỉ.
Thuộc, tôi và anh, thuộc cái j cơ? Không thể nào.
Khương vẫn đứng đó nhìn hắn và nó dừơng như Khương ko dám tin vào những điều chính tai mình vừa nghe.
Cười với nó, hắn nắm tay nó lôi đi mặc kệ 2 đứa con gái đang đứng ૮ɦếƭ trân tại chỗ.
Còn nó, khuôn mặt đầy đủ các biểu hiện, bình thường có, lạ có, ngạc nhiên có, nhưng tất cả đều chỉ thoáng wa và bi jờ tồn tại lại trên gương mặt nó là khuôn mặt vô cảm, lạnh như băng.
Kéo nó đi một đoạn xa, bất chợt hắn buông tay nó ra way người lại nhìn nó
_ Cô đừng có tưởng bở, tôi ko hứng thú với hạng như cô
_ Hạng như tôi…….?- nó có chút mất bình tĩnh
_ Chứ j nữa? Thích đi theo con trai đến thế mà, tưởng hiền hoá ra ……… chuyện trong căntin tôi chứng kiến cả rồi, cô cũng gan lắm- hắn châm biến nó
_ ………- mặt nó tối sầm lại, ánh mắt chuyển sang ᴆục ngầu mặc dù hắn ko hề thấy
_ Không còn j để nói nữa sao?- hắn khinh bỉ nói nó
_ Tôi đã làm j anh?
_………
_Tôi và anh ko hề wen nhau, lần gặp mặt đầu tiên anh đổ canh lên đầu tôi, cho người đánh tôi, cố tình gây sự để Yến đánh tôi và còn cố tình lấy tôi làm chắn để chọc tức Khương, anh nói xem tôi làm j anh.- jọng nó nhỏ nhẹ nhưng đầy căm phẫn, mỗi lời nó nói đều như cắm trên người hắn. BỖng chốc, hắn lại thấy đau lòng đến thế.
Hắn đứng im lặng nghe nó nói, một chút cũng không phản kháng lại. Phải, nó nói đúng, nó không làm j hắn, không ᴆụng chạm không **** mắng hắn cũng không đánh hắn, hà cớ j mà hắn phải gây lộn với nó ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, chẳng lẽ nó jống cô ấy đến nỗi hắn không chấp nhận có một khuôn mặt jống người hắn yêu như đúc. Đúng, là bản thân hắn nhớ cô ấy đến nỗi, mỗi khi nhìn thấy nó chỉ muốn ôm nó vào lòng nhưng trong mắt hắn không phải là nó mà là Nguyệt Anh.
Nhìn hắn chằm chằm, nó không biết phải nói j nên cũng đành way đầu bước đi. CHỉ còn hắn, mỗi mình hắn đứng lại nhìn vào dág người nhỏ nhoi của nó.
Bước nặng nề về lớp, nó mường tưởng ra được cảnh khó xử khi gặp bạn nó,vừa bước vào trong lớp, nó đã thấy nhóm nó nhìn nó với ánh mắt hình viên đạn. Cuối mặt xuống đi tới chỗ đám bạn, nó lặng lẽ lấy cặp rồi vội bước ra ngoài.
_ Bạn không định bỏ đi mà ko jải thích đó chứ- Như nói
_ Bỏ đi như zậy, bạn ko thấy nợ tụi mình lời xin lỗi sao- Ánh hờn jận nói
Way mặt lại từ từ nhìn đám bạn nó
_ Xin lỗi, mình không cố ý dấu các bạn, mình……
_ Bộ xin lỗi là được hả??- My hét lên
_ Phải đó, jấu tụi tui lâu như zậy, còn định bỏ đi k nói lời nào, bạn coi tuị tui là j??- Như nói
_ Mình…. – nó ngập ngừng k nói tiếng nào, nó thật ko bik jải thyt ra sao với đám bạn.
Vy bước gần lại nó nhìn nó với ánh mắt sắc lạnh ……… rồi nhe răng cười nham nhở với nó
_ Bà làm j sợ zậy, tụi tui jỡn hui mừ, keke- vừa nói Vy vừa wàng vai lên nó
_Haha..- Như nhìn nó cười sặc sụa- tụi tui diễn hay hum??
_ Mấy bà……… – nó chớp mắt nhìn đám bạn nó đang ngồi cười.
_ Thật tình xin lỗi, tại mình ko nói được.
_ TỤi này hỉu mà, ko jận bà đâu, mai mốt có chiện j thy phải nói tụi tui bik đó- My khoanh tay nói
_ Mình bik ùi, cám ơn mấy bà….
Lần đầu tiên trong đời, nó nhe răng cười thật sự với một ai đó, nó thật vui vì đã có một đám bạn hỉu nó như zậy. Vui, nó vui lắm chứ, nó cứ tưởng mọi người sẽ jận nó, hoá ra trong cuộc sống này, còn có những điều thú vị mà nó chưa bik.
Bước chầm chậm vào nhà, nó đã trông thấy bà dì ngỗi chễm chệ trên ghế đầu, bên cạnh đó là ba mẹ nó đang cuối gầm mặt xuống. Biết là có chuyện k hay, nó đi thẳng vào nhà, hành lễ với bà dì trong tư thế wỳ gối, mặt nó lạnh tanh không một chút cảm xúc.
Nghiêng đầu nhìn nó, miệng bà dì nhếch lên một chút khinh bỉ nhìn nó, đặt tách trà xuống bàn, bà dì đứng lên nhìn nó rồi nói
_ Nghe nói, ngươi đã nhận làm người của nhà của dòng họ Đoàn
_ Dạ phải- nó nỏi mà k cần phải suy nghĩ, đôi mắt vẫn dán chặt xuống sàn.
_ Đáng lẽ, mày k nên nhận làm người của dòng họ này mới đúng, thật là ô nhục, nếu ko phải vì lão ja, ta đã đuổi cổ ngươi.- bà dì gầm gừ từng tiếng
Ba mẹ nó kũng k dám nói j, cũng phải thôi, họ sợ lão ja một, sợ bà dì mười, một tiếng của bà dì cũng đủ làm rung chuyển cả dòng họ. Đáng lẽ, bà dì là người sẽ thừa kế của dòng họ, nhưng vì sự xuất hiện của nó. Đã làm lung lay chiếc gế bà dì đang ngồi nên việc ghét nó ђàภђ ђạ nó là chuyện đương nhiên và bi jờ nó phải wỳ xuống nghe bà dì **** mắng.
_ Sáng chủ nhật này, các người nên đến nhà của lão ja đi mọi người sẽ có cuộc họp ở đó.
Nói xong, bà dì bỏ đi không thèm nhìn nó và ba mẹ một chút.Vừa thấy bà dì đi, mẹ nó chạy lại đỡ nó zậy rồi đứng khóc nức nở. Lúc nào cũng là một điệp khúc như zậy, mẹ nó thỳ yếu đuối, ba nó thỳ ham tiền. Liếc nhìn ba mẹ nó một chút, nó bỏ đi lên phòng.
Đôi mắt thầm wần mệt mỏi của nó càng lúc càng hõm sâu lại không phải vì nó sợ đến nhà lão ja cũng không phải nó sợ người trong trường cũng không hẳn là vì ja đình, lý do khiến nó có đôi mắt gấu trúc ấy không ai xa lạ chính là Khương. Từ cái ngày Vương lôi nó đi một mạch trước mặt Khương thì từ dạo đó nó không dám nhìn thẳng vào Khương kũng không dám jải thích vốn dĩ nó chả là j của Khương cả, việc này đối với nó khó khăn thật.
Bầu trời hôm nay u ám rõ rệt những đám mây kéo dày đặt lại với nhau như muốn trĩu nặng những hạt mưa xuống đất nhưng trái lại bầu trời đen xám xịt một hạt mưa cũng không có, tâm trạng nó hỗn độn mỗi lúc một nhiều phải chăng có phải vì Khương đang đứng nhìn nó trước cổng trường hay là hôm nay chính là ngày nó phải tới nhà lão ja.
Chầm chậm đi lại gần cổng trường khuôn mặt nó thì bĩnh tĩnh đến lạ thường, mắt vẫn dán về phía trước nhưng tuyệt nhiên không nhìn Khương dù chỉ một lần . Khương vẫn lặng lẽ nhìn nó đôi mắt có chút j đó xa xăm cũng có chút j đó hứng khởi. Nó đi ngang wa mặt Khương đôi lông mày nó chợt díu lại khi Khương đang níu bàn tay nó lại.
Mặt nó từ từ way lại nhìn vào bàn tay mình rồi nhìn lên khuôn mặt Khương, ở Khương có một cái j đó khiến nó yên lòng đến kì lạ.
_ Em định né tôi đến bao h??
_ Tôi không né anh- khuôn mặt và jọng nói nó điềm đạm đến lạnh người
Trên mặt Khương nở nụ cười nhìn nó rồi cầm tay nó lôi đi mặc kệ trước mặt nhiều người nhìn nó với con mắt không mấy thiện cảm.
Nó way mặt nhìn ra phía cánh đồng xa ngoài cửa kính, nó không nhìn thấy tận mắt được cánh đồng ấy màu j chỉ biết trên những cánh đồng ấy có rất nhiều bướm cộng thêm những ngọn cỏ lau bạt ngàn trải dài như vô tận. Khuấy đều li sôcôla nóng trước mặt nó ngẩng mặt lên nhìn Khương ngồi đối diện với nó ánh mắt Khương cũng đang nhìn xa về cánh đồng bất tận ấy tay vẫn không wên khuấy chiếc ly café đen.
_ Anh dẫn tôi ra đây làm j, tôi đã nói là tôi không né anh mà- nó nói nhẹ nhàng mắt vẫn díu vào li socola nóng.
_ Tôi cũng đâu có nói j em, chỉ là lâu rồi không thấy em nên tôi nghĩ em né tôi thôi- tay Khương đưa ly café lên miệng .
_ Nhưng cũng đâu cần phải lôi trước mặt nhiều người như zậy, thật sự rất kì kục đó.
_ Em bận tâm làm j chuyện đó, tôi sẽ jải thích với nhà trường.
Nghe Khương nói câu đó, nó không nói nữa, đưa ly socola lên miệng, ánh mắt nó way sang nhìn cánh đồng xa tít ngoài kia. Nó ao ước được một lần đặt chân lên cánh đồng ấy, một lần chạm vào ngọn cỏ lau một lần được nắm tay người mình thích chạy nhảy trên cánh đồng đó, phải chăng có phải rất tuyệt? Đôi mắt mơ màng của nó nhìn ra phía xa cũng khiến lòng Khương có chút nao nao.
Cả 2 chỉ ngồi im lặng nhìn ra bên ngoài, không một tiếng động, không một sự phá đám nào đó, ở đây chỉ còn có 2 người hình như có sợi dây vô hình đang trói buộc nó và Khương mỗi lúc càng gần nhau hơn.Chỉ im lặng thôi cũng đủ để nó cảm thấy yên bình trong tâm hồn.
Sau hai tiếng đồng hồ đi vứoi Khương nó đành phải way lại trường vì hôm nay phải kiểm tra toán một tiết.
Jờ cũng là jờ ra chơi nên mọi người hầu như cũng không chú ý j đến sự có mặt của nó chỉ có đám bạn wĩ của nó là đang đứng chống nạnh chăm chú nhìn vào nó như muốn hỏi đã xảy ra chuyện j. Cười trừ với đám bạn nó định cuối đầu vô lớp thì đã bị Như tóm lấy cái cặp lôi một mạch ra sân sau trường.
_ này này, bà không định nói cho tụi này biết bà mới đi đâu à- Như chống nạh hỏi no
_ Tui hem có đi đâu mà- nó mở to con mắt hết cỡ nhìn Như đế chứng tỏ bản thân vô tội
_ Khà khà, bà đừng dấu tụi này, tụi tui thấy bà zới thầy Khương đi ra ngoài ……- Ánh bâng wơ nhìn xung wanh rồi đột ngột way sang nhìn nó.
_ Tụi tui chỉ là đi ra ngoài có chút chuyện thôi.- nó vẫn nài nì nói
_CÁI J TỤI TUI Á? BỘ 2 NGƯỜI…..- cả đám đồng thanh ngước lên nhìn nó mắt chớp chớp liên tục.
Biết mình nói hố, nó ngượng ngùng jải thyt
_ Không phải tui với thầy không có j hết, ý tui là tui và thầy đi jải wuyết một số chuyện nên mới đi học trễ.
_ ồ! thỳ ra là vậy, zậy mà làm tụi này cứ tưởng hai người…..- My chem chép miệng như tiếc hùi hụi một cái j đó.
_ Vậy tui zô lớp được chưa?
_ Thôi tha cho bà, zô lớp thui- Vy wàng tay lên người nó rồi kéo theo cả bọn vào lớp
5 tiết học trôi wa nhanh chóng, nó phải trở về nhà và chuẩn bị cho việc trưa nay phải đến nhà lão ja.
Chiếc Luxgen7 CEO đang lăn bánh đến nhà lão ja, mắt nó không ngừng dán chặt wa ô cửa sổ bên ngoài, tay nó cũng bắt đầu cấu chặt lên gấu váy đen bên phải trông nó như đang toan tính điều j đó khiến ai cũng phải có chút run sợ.
Trước mặt nó là một ngôi nhà cổ kính cũng với 2 bên dãy hoa bước vào trong, vì lão ja là người ưa chuộng kiểu nhà Nhật nên ông thường cho xây những sân vườn theo kiểu sỏi đá hai bên. Phải nói là nhà lão ja rất rộng, có thể chứa cả ngôi trường nó vào đây cũng không chừng. Dòng họ nó đa số đều sống cùng với lão ja duy chỉ có 1 ja đình là sống bên ngoài không ai khác chính là ja đình nó.
_ Cô ta đến rồi kìa, nghe nói cô ta đã nhận là con cháu của dòng họ Đoàn.- đứa con gái đứng bên hông chỉ chỏ nói nhỏ với đứa con gái bên cạnh
_ Sao nó không ૮ɦếƭ wách đi cho rồi, còn ở đây làm j, đúng là….
_ Biết đâu một trong đám bọn mình mới là con cháu của thiên nữ, lão ja chưa j đã vội cưng chiều nó đến như zậy, chắc j đã là nó
_ Đúng vậy, dòng tộc nhà mình hầu như là sinh con gái, lão ja đã từng đếm xỉa đến ai ngoài nó đâu.
Những tiếng gai góc xỉa xói lên người nó ngày một nhiều trở thành một thứ hỗn tạp hơn bao h hết trong dòng tộc ngoài lão ja ai cũng ganh ghét ja đình nó và những đứa con gái của ja đinh đó càng gét cay gét đắng nó hơn. Bao đời dòng tộc nhà nó đều thịnh vượng và phát đạt đến zậy là đều nhờ con cháu của thiên nữ cai wản cho nên việc lão ja nói nso là con cháu thiên nữ khiến ai cũng bất ngờ và ganh tỵ, chỉ có nó là người không có hứng trong chuyện đó.
Tương truyền rằng, thánh nữ có đôi mắt bạc rất đẹp, làn da trắng ngần như tuyết, đôi môi nàng mỏng manh như cánh hoa anh đào, khuôn mặt nàng thánh thiện nhẹ nhàng như mặt nước trong veo của hồ thu. Mái tóc dài đen nhánh làm tôn lên vẻ bất diệt của nàng. Nàng từ từ ngoi lên từ mặt nước đẹp tựa như nữ thần aphrodite kiều diễm.
Nhưng đó chỉ là tương truyền thôi vì vốn dĩ chưa ai một lần nhìn thấy có người đẹp đến như zậy, nhìn lại nó thỳ không jống lắm, không phải riêng j một mình nó có đôi mắt bạc và hầu như con cháu nữ ở dòng tộc nhà nó đều có đôi mắt bạc cho riêng mình.
Mọi người đã bắt đầu tụ họp về nhà chính gần hết mọi người ai ai cũng ngồi wỳ xuống để chuẩn bị đón chào lão ja và khi lão ja bước vào mọi người đều đứng lên nghiêm mình chào một cách cung kính. Lão ja ngồi ở phía đầu chủ toạ và mỉm cười đôn hậu nhìn xuống dưới ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.