Nhóc tôi yêu em thật rồi - Chương 02

Tác giả: Sahy0_0

Cả năm đưa vui vẻ cùng nhau xuống căn tin, tuy là chia đều ra hai dãy A B nhưng căn tin đều dùng chung cho cả hai khu vực, có thể nói là nơi phân biệt đẳng cấp thì đúng hơn.
Đã từng nghe qua về sự hoành tráng của ngôi trường, nhưng nó càng không ngờ hơn chỉ mỗi cái căntin thôi cũng khiến nó bàng hoàng giống như những toà nhà cao tầng san sát vào nhau vậy. Tuy là không đẹp bằng nhà nó nhưng sự rộng lớn này không khỏi khiến nó bất ngờ. Những dãy tầng chia ra rõ rệt, đang phân vân không biết ngồi chỗ nào thì có tiếng nói chua chát vọng ra từ đằng sau.
_ Mấy con sâu này, mấy người đang cản đường tụi tao đó
_ Đúng là thứ dơ bẩn, chỉ cần thấy thứ này ở đây, không khí đã trở nên ᴆục hơn.
_ Mấy con ma nữ nhà các người cũng rảnh rỗi lắm khi đứng ở đây đó- Như nói
_ Tụi tao thích đứng đâu thì đứng mày cản được hả- My cũng hùng hổ nói
_ Tao thấy cặn bã của tụi mày mới làm không khí hết trong lành đó- Ánh nói
Chỉ có nó và Vy đứng im không nói gì.
Chát
Tiếng bạt tai của nhỏ đầu đàn khiến cho mọi người trong căntin cũng quay ra nhìn tụi nó.
Sức bạt tay khủng khi*p đến nỗi miệng Như rách ra 1 mảng máu nhỏ nhẹ xuống, trên má còn hằn ra 5 dấu tay.
_ Đồ dơ bẩn, biến đi- tiếng con đầu đàn gằn từng chữ một
Không nhịn nổi Ánh dơ tay đinh đánh lại thì bị Vy cản lại
_ Nhịn đi, nếu không mình không sống nổi trong trường đâu.
Mặt của Như giờ đỏ tấy lên đôi hàng mi rung rung lại với nhau, đành biết câm lặng không nói gì, nếu chỉ cần nói là một tiếng thì chính thức tụi nó sẽ bị đuổi ra khỏi trường ngay, nếu không phải vì ba mẹ Như có lẽ nó đã giáng cho con nhỏ đó một cái tát rồi.
Nghiến răng nhịn nhục, Như và tụi nó quay lưng bỏ đi rồi ngồi xuống một cái bàn trống kế bên cửa sổ có thể nhìn thấy ra ngoài được.
Vừa đặt chân ngồi xuống 4 đứa đã an ủi vỗ về Như, còn nó thì chạy đi xin đá.
Chườm đá lên mặt Như, nó chỉ biết im lặng không nói tiếng nào, bởi vì nó cũng nhận ra nhỏ đầu đàn là đứa mà đã tát nó hôm trước
_ Đồ mấy con nhỏ ma nữ- Như nghiến răng nói
_ Thù này nhất định cũng có ngày trả lại mấy người- Ánh nói
_Bộ mấy người đó có quyền lắm hả- nó ngây ngô hỏi 4 đứa
_ Phải, cậu mới tới nên không biết, mấy con nhỏ đó dựa hơi con nhỏ đứng đầu đó, nên lúc nào cũng hống hách, cái thứ ăn bám mà- Như tức giận quát
_ Đúng đó, tụi nó ỷ có thế lực mà ăn Hi*p người khác- trong trường ai cũng sợ tụi nó- Mi nói
_ Có những ngươì vì đắc tội với tụi nó mà bị đuổi ra khỏi trường- Ánh nói
_ Vậy cũng còn đỡ đi, có khi nó làm cho gia đình người đó tán gia bại sản luôn- Vy ngậm miếng bánh bỏ vào mồm nói
Thanh như hiểu được phần nào đó, nên cắm cúi ăn không một chút biểu hiện gì hết. Cho đến khi tiếng ồn ào từ bên ngoài vọng vào.
Âm thanh ồn ào đó càng ngày càng lớn như phá vỡ cả bầu không khí im lặng, tiếng gào thét của đám nữ sinh, tiếng tâng bốc của đám nam sinh, lẫn người dãy B và dãy A đều đứng lên mắt không rời khỏi cánh của chính.
Thời khắc đó, như đọng lại cả ngàn năm, 4 đứa con trai từ ngoài cổng bước vào, ai cũng toả rời ánh hào quang có khi còn sáng hơn cả mặt trời đó chứ.
Gió khẽ rít lên thành tiếng, kể từ khi 4 người đó bước vào, cả căntin như bừng sáng ai cũng nín thở nhìn theo 4 người đó, những người đang đứng giữa đường cũng tự động tách ra 2 bên. Mắt của nó khẽ lướt qua 4 người rồi bất ngờ dừng lại trước một người.
Phải, Khuôn mặt tên đó phát sáng ra thứ j đó kì ảo rực lửa như mặt trời , sống mũi thanh cao, đôi môi đỏ mọng cộng thêm nước da trắng ngần và nhất là đôi mắt ánh lên vẻ j đó kiêu kì thoáng chút lạnh lùng nhưng lại xen lẫn ấm áp phải nói tên đó jống như vị thần Apollo.
Có chút ngạc nhiên khi lại gặp tên đó ở đây, nhưng lấy lại vẻ điềm tĩnh rồi cắm cúi ăn tiếp dường như nó chưa bao giờ quen biết tên đó, ngay cả khăn tay hắn đưa cho nó, nó cũng bỏ lại khu rừng quyết không ᴆụng đến chiếc khăn đó.
_ Này công nhận nha, tuy có chút ganh tỵ với mấy tên đó nhưng tui thấy ai cũng đệp trai hết á- Mi nói
_ Phải đó, tui cũng thấy vậy, mấy bà có để ý không khi mấy tên đó vừa bước vào, giống như căntin này muốn nổ tung ra vậy- Ánh
_ Ừm, tui cũng thấy vậy nữa- Vy nói
_ Nhưng vẫn cảm thấy họ kiêu kiêu thế nào á- Như nói
4 người bạn họ vẫn bàn tán sôi nổi về 4 tiếng đó cho đến khi Vy nhớ tới nó rồi ra hiệu cho 4 đưa bạn im lặng chăm chú nhìn nó.
Khuôn mặt không có gì là lấy làm lạ hay hiếu kì về 4 tên đó, nó chỉ ngồi ăn như chưa từng xảy ra chuyện như vậy bao giờ.
_ Bà không hỏi tụi tui về 4 người đó hả- Như hỏi
Ngẩng đầu lên mỉm cười nhẹ vơi Như rồi nói như không nói
_ Mình không có hứng
_ KHÔNG CÓ HỨNG- 4 đứa đồng thanh nói to làm cả căntin đều nhìn nó chằm chằm, và rồi cũng có người để ý đến sự có mặt của nó.
_ Mấy bà nói nhỏ thôi, tui không có hứng thiệt – nó ngồi ngụm ly nước nói- thật sự rất chán nếu như hỏi về 4 tên đó.
_ Cậu không biết về 4 tên đó thật hả, ít nhìu gì nữ sinh trên toàn đất nước này đều mơ có được bọn họ đó.
Thanh vẫn im lặng không nói gì giống như chả buồn để tâm đến.
Cộp cộp cộp
Cả căntin nín thở nhìn theo dáng người đang đi, tiếng giày của người đó vang lên rất nhỏ và nhẹ nhưng cũng đủ làm tắt tất cả âm thanh trong căntin. Khuôn mặt tên đó lạnh lùng đến phát sợ chỉ hằn lên nổi mún đánh ai đó.Rồi:
Rào- một thứ nước nhờm nhờm chảy từ trên đầu nó xuống, rớt từng giọt từng giọt trên gương mặt nó, lấm tấm trên đầu nó là những cọng rong biển.
Bàng hoàng trước cảnh vừa rồi, căntin lại càng im lặng đến phát khi*p hơn ngay cả tiếng thở cũng không ai dám thở mạnh chỉ biết ôm miệng lại mà thốt không thành lời.
Nó từ từ đứng lên, quay đầu lại phía người đổ canh lên đầu nó.
Khuôn mặt tên đó phát sáng ra thứ gì đó kì ảo rực lửa như mặt trời , sống mũi thanh cao, đôi môi đỏ mọng cộng thêm nước da trắng ngần và nhất là đôi mắt ánh lên vẻ gì đó kiêu kì thoáng chút lạnh lùng nhưng lại xen lẫn ấm áp phải nói tên đó giống như vị thần Apollo.
Người mà nó luôn cho rằng là thiên thần một vị thần rực rỡ nhất, lại đổ canh lên đầu nó.Mắt hắn không còn ấm áp ánh hào quang không toát lên được vẻ như vị thần Apollo, đôi môi không đỏ mọng như trước nhưng lại nhếch lên nhìn nó với vẻ khinh thường.
Chẳng lẽ nó làm điều gì sai?? Có phải những lời nói của nó bị tên đó nghe thấy nên mới đến tìm nó, mà hình như không phải, ánh mắt hắn nhìn nó đầy thách thức giống như cố tình trêu nó thì đúng hơn, nhưng tại sao?? Nó đã làm gì??
4 đứa bạn nó đều không thể nói được câu nào khi chứng kiến cảnh nó bị đổ canh lên đầu.
_ Đúng là đồ thối mà- nhỏ lúc trước tát nó lên tiếng
Sau đó là tiếng cười khúc khích phía sau, cả căntin như bừng tỉnh rồi bắt đầu chế nhạo nó bằng những hành động thô lỗ và khích bác.
_ Con điên này, đáng lẽ phải cho nó thêm cái này mới đúng- một con nhỏ từ từ tiến lại nó rồi úp nguyên một khay thức ăn lên mặt nó.. Cả đám lại tiếp tục đứng cười nó, không chịu được Như quát lên
_ Các người quá đáng lắm
_ Mau xin lỗi cô ấy, nếu không tôi sẽ ko tha các người- Ánh lên tiếng
_ Mau! Xin! lỗi!- Mi gằn từng tiếng nói
_ Nhanh lên- Vy lạnh lùng lên tiếng, giọng nói có sức hăm doạ vô cùng
Một lần nữa, căntin lại im lặng, không ai dám nói tiếng nào vì tụi nó vốn biết, 4 đứa Mi,Như, Vi, Ánh, mỗi khi tức giận thì hậu quả khó lường, có lần đánh đám con trai gần 20 đứa thê thảm, khiến ai cũng sợ nhưng không hề bị đuổi học vì học lực của 4 người đó quá đỉnh, nhà trừong sợ mất nhân tài nên đều bỏ qua.
Khuôn mặt nó vẫn vậy, không một chút thay đổi, bình thường đến mức ngạc nhiên khiến đám học sinh có đôi chút giật mình, giống như đằng sau cặp mắt kính màu đen ấy là cả một uy lực rõ ràng như đốt cháy cả không gian.
Khuôn mặt nó vẫn vậy, không một chút thay đổi, bình thường đến mức ngạc nhiên khiến đám học sinh có đôi chút giật mình, giống như đằng sau cặp mắt kính màu đen ấy là cả một uy lực rõ ràng như đốt cháy cả không gian.
Hắn đứng yên nhìn nó, trên môi nhếch lên giống như đang coi thường nó, nhẹ nhàng bước tới, hắn nâng cằm nó lên, săm soi một chút rồi thì thầm vào tai nó
_ Mày có biết?? Trông mày thấy ghét lắm không??
Lông mày hơi nhướng lên một tí, bình tĩnh lại nó trả lời hắn
_ Nhưng cũng đâu liên quan đến cậu, theo tôi nghĩ chắc cậu chưa đi học bao giờ
Đám học lại được dịp mở to mắt nhìn vào nó, không ngờ trên đời này lại có đứa dám chống đối hắn.
Tay hắn Ϧóþ mạnh vào cằm nó, rồi quát lên
_ Con nhỏ này, mày nói gì
_Cậu không đáng để tôi nói chuyện, nên vì thế………. Hãy biến đi- nó lạnh lùng nói
CHÁT
Tiếng bộp tai đánh vào mặt nó, không ai khác ngoài con nhỏ lúc trước, nếu tính không lầm chắc nhỏ đó tát nó khoảng 3 lần rồi thì phải.
_ Mày không biết mày đang nói chuyện với ai hả
_………
Nó cuối đầu im lặng không nói gì, tuyệt nhiên mắt không hề rơi một giọt nào, vẫn cương nghị im lặng, mặt nó đanh lại đôi chút rồi lại giãn ra tỏ vẻ chả thèm quan tâm và điều đó khiến cho nhỏ đó ngày càng tức hơn.
Không chịu nổi trước thái độ ngang tàng của nhỏ kia, Như tiến tới và tát mạnh vào mặt nhỏ đó , làm cho mọi người xung quanh một phen khi*p vía.
_ Cái tát này dành cho mày đó- Như trợn mắt lên nhìn nhỏ nói
_ Dám đánh bạn của tụi tao hả- Ánh lên tiếng
Hắn từ từ thả lỏng tay ra rồi quay sang quắc mắt với đám bạn của nó.
- Giữ đám tụi nó lại- hắn quắc tay ra lệnh cho đám học sinh phía sau.
Vì bị giữ mạnh wá,cộng thêm đông người nữa, dù có vùng vẫy cách mấy đám bạn nó cũng không thể nào thoát ra nổi.
_ Bi giờ cô thích làm gì thì làm đi- hắn quay sang nói với nhỏ tát nó.
Nhỏ hùng dũng bước đến nó, tay nắm tóc nó rồi giật mạnh xuống, rồi dùng chân đạp lên đầu nó, nhỏ còn không tha bắt nó ngẩng mặt lên liên tục tát nó đến nỗi nó bị rách một mảng môi, máu càng lúc tứa ra càng nhìu.
Bản thân nó không hề phản kháng, vẫn mặc cho đám nữ sinh bu lại đánh, và cứ thế khuôn mặt bình tĩnh vô cùng, giống như đã chịu quen rồi vậy, xem ra chả có chút nào là đau đớn. Càng đánh nó, miệng nó lại cười lớn hơn, điều đó lại khiến cho hắn tức tối hơn rồi bỏ mặc nó bước đi, phía sau vẫn là 3 người bạn của hắn.
Còn bạn nó, nhìn thấy nó bị đánh đến thảm thương cũng gào lên khóc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc