Nhóc tôi yêu em thật rồi - Chương 01

Tác giả: Sahy0_0

_ Con sẽ chuyển vào trường Ales- ba nó nghiêm mặt nói
_ Dạ, con gì nữa không thưa ba- nó cúi mặt nhỏ nhẹ nói
_ Không có gì, con lên phòng đi.
Cúi chào ba nó xong nó bỏ lên lầu, không một chút phản kháng về lời ba nó nói vẫn khuôn mặt không cảm xúc, nó như chai sạn với cuộc sống, đối với nó sống trên đời này thật là kinh khủng. Nó cũng không đếm nổi số lần nó chuyển trường nữa, nó sống khép kín với tất cả mọi người hầu như không ai biết cuộc sống bên trong nó ntn.
Nó- Đoàn Như Thanh- con của chủ tịch hội đồng quản trị có địa vị rất lớn trong thị trường kinh tế và chứng khoáng. Khuôn mặt dễ thương cực kì chỉ có điều lúc nào cũng mang cặp mắt kính đen, miệng không bao giờ nở nổi một nụ cười, ngay cả một người bạn cũng không có, với nó sống trên đời là bi kịch của nó và đặc biệt không ai biết mắt của nó có màu bạc ngoại trừ nó và gia tộc nhà nó. Có thể nói nó là truyền nhân của thánh nữ, người cai trị phương Đông.
Bước nặng nề lên phòng, nó chỉ biết thở dài với những gỉ nó trải wa, ngày nào cũng như ngày nào đi học về rồi lên phòng, bạn của nó chỉ có mỗi bốn bức tường. Và ngày mai, nó lại bắt đầu một buổi học mới trong một ngôi trường xa lạ, có lẽ đã quá quen với việc này nên nó cũng chả thấy gì lạ.Mệt mỏi, nó buông mình chìm vào giấc ngủ.
7ha.m
_ Cô chủ dậy đi ạ- người hầu đánh thức nó dậy
Nhè nhẹ mở mắt, nó ngồi dậy rồi bước xuống giường làm vệ sinh cá nhân.
_ Thưa cô, hôm nay là ngày lần đầu tiên của cô, cô nhớ cẩn thận- tiếng ông tài xế nói nó
_………..- nó vẫn nhìn thẳng phía trước nhưng ánh mắt lại vô hồn, không để ý ông tài xế nói gì.
_ Có điều này tôi muốn nói với cô, thân phận cô là con của chủ tịch sẽ được giữ bí mật, không ai biết đâu ạ, trường Ales là trường quý tộc nơi đó sẽ giúp cô trong việc qản lý gia tộc sau này- thư kí kế bên nói
Keet…
Xuống xe, đập vào mắt nó là sự hùng tráng của ngôi trường, to đến mức ngạc nhiên, mọi người ở đây đều là con của tai to mặt lớn. Ngôi trường chia làm 2 khu vực A, B. Khu vực A dành cho những con nhà quý tộc còn khu nhà B là dành cho những người thi lọt vào đây nhưng gia đình khá giả. Và đương nhiên, nó phải học khu B.
Không giống như hồi trước l nó đi đâu là một đám cận vệ đi sau nó. Còn bây giờ, một thân một mình phải lủi thủi đi tìm lớp, mà trường lại quá rộng, đi một hồi nó lạc vào khu rừng nhân tạo phía sau trường.
Ở một thành phố chật hẹp này, lại xuất hiện rừng cây thì quả thật điều đó làm nó hơi bất ngờ, cũng muốn đi vào xem lắm chứ nhưng sợ trễ học nên nó đành thôi rồi quay bước đi.
_ Nhất định, tôi sẽ tới đây- nó nói thầm trong miệng.
Một lần nữa, nó lại phải đi tìm khu dãy nó học mà không một lời chỉ dẫn của ai, lòng vòng một hồi nó đi đến khu hành lang được trang trí 2 bên là dãy hoa, bên dưới trải thảm đỏ, càng đi sâu vào bên trong nó lại càng thấy những tầng ốc cao to, nói đúng hơn là nó đang lạc vào mê cung đầy rẫy nhữg khung cảnh tuyệt vời.
BỐP-Mãi nhìn xung quanh mà nó không để ý va chạm vào một đám nữ sinh.
_ Con điên này, mày làm cái gì thế kia- một nhỏ đứng phía sau nói:
_ Mày không biết mày ᴆụng trúng ai sao??- nhỏ bên trái nói
_ Xin…lỗi, tại tôi………
CHÁT- chưa kịp nói dứt câu, nó đã bị con nhỏ đầu đàn tát thẳng vào mặt, tạo ra âm thanh chua chát vô cùng.
Mọi người đang đi bỗng dừng lại bu đông đúc vào nó và đám nữ sinh đó.
_ Con khùng này, mày biết bộ áo này bao nhiêu không??- nhỏ đầu đàn hét lên
_……..- nó vẫn im không trả lời, mặt cúi sầm xuống
_ Mày bị câm hả?- nhỏ bên phải nói
_ ……- nó sợ hãi không dám nói câu nào
Bên cạnh đó, cũng có tiếng xì xào bàn tán, tuyệt nhiên không một ai dám bênh nó trái lại càng khinh nó
_ Con hôi tanh này ở đâu ra thế- một đứa đứng ngoài nói
_ Tởm thật, biến đi- một con nhỏ bịch mũi nói
_ Đúng đó, biến đi- một số đám lớn đồng thanh
Nó không dám nói gì, chỉ biết lầm lũi đi ra ngoài
_ Khoan đã- nhỏ đầu đàn nói- muốn đi đâu có dễ, đưa cái đó tới đây- nhỏ vừa nói vừa ngoắc tay ra hiệu.
ÀO
Một xô nước đổ từ trên đầu nó xuống. Bất ngờ trước hành động của đám học sinh đó, nó chỉ biết đứng trơ ra chịu đòn mà không nói gì. Trông nó không khác gì một con hề.
_ Mày không biết mày đi vào nơi đâu sao??- một con nhỏ õng ẹo nói
Nó từ từ nhìn lên phía trên đầu mình, một cái bảng được trang hoàng tinh tế đề chữ to đùng.
DÃY VIP A
Biết mình đã đi không đúng nơi, nó vội chạy ra ngoài không dám ngoảnh mặt nhìn lại dù chỉ một lần, phía sau nó, bao con mắt khinh thừơng bao lời nói mỉa mai cộng thêm những tràng cười chế giễu.
Chạy mãi chạy mãi, nó cũng ko biết mình đã chạy đi đâu, chỉ biết lao đầu vào đâm thẳng cho đến khi nhận ra nơi mình đang đứng là trong khu rừng mới nãy đi qua, chỉ khác ở chỗ, nó đã vào sâu đến nỗi giờ không biết ra đườg nào.
Dù bị đem ra làm trò đùa, một giọt nước mắt cũng kô có, mặc dù cảm thấy tủi thân nhưng để nó rơi nước mắt thì quả thật rất khó.
Mệt mỏi, ngồi khuỵu xuống, nó hoàn toàn không để ý có người đang tiến dần lại chỗ nó.
Dù bị đem ra làm trò đùa, một giọt nước mắt cũng không có, mặc dù cảm thấy tủi thân nhưng để nó rơi nước mắt thì quả thật rất khó.
Mệt mỏi, ngồi khuỵu xuống, nó hoàn toàn không để ý có người đang tiến dần lại chỗ nó.
Bước chân người đó càng lúc càng gần vội lau lại mặt nó ngẩng lên nhìn tên đang đến.
Khuôn mặt tên đó phát sáng ra thứ gì đó kì ảo rực lửa như mặt trời , sống mũi thanh cao, đôi môi đỏ mọng cộng thêm nước da trắng ngần và nhất là đôi mắt ánh lên vẻ gì đó kiêu kì thoáng chút lạnh lùng nhưng lại xen lẫn ấm áp phải nói tên đó giống như vị thần Apollo kiêu hãnh vẻ ngời sáng của hắn làm cho mọi vật như có sức sống mãnh liệt hơn bao giờ hết mái tóc bồng bềnh tựa hơi sương nhưng lại gọn nhẹ cuốn hút. Đúng, một nét đẹp hoàn mĩ không ngờ.
Hắn từ từ đi tới nó rồi quỳ xuống nhìn kĩ vào khuôn mặt nó, tay hắn nâng cằm nó lên một cách nhẹ nhàng, mỉm cười với nó rút ra một chiếc khăn lau chùi nhẹ lên vết thương của nó.
Nó như bị thôi miên trước hành động của hắn, giống như thiên sứ đang đến bên nó vậy, nhẹ nhàng thư thái và tuyệt đối mang lại cho nó cảm giác an toàn vô cùng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
_ Em dũng cảm lắm, bị như vậy mà không khóc- hắn vừa lau vừa nói nó
Không đáp lại lời nói của hắn, nó cúi gằm mặt xuống xấu hổ không dám ngước lên. Có lẽ hắn cũng hiểu nên khi lau mặt cho nó xong hắn liền đứng dậy đưa tấm bản đồ vào tay nó rồi lại bước đi về phía trong cánh rừng, thoáng một chút hắn tựa như bốc hơi không để lại dấu vết.
Cầm bản đồ trong tay, nó cố gắng đứng dậy phủi quần áo rồi lặng thầm bước về phía dãy B.
Mới vào ngày đầu tuần mà mặt nó thảm hại hơn bao giờ hết, nhưng điều khiến nó bất ngờ là hầu như tất cả mọi người trong lớp B đều hoan nghênh nó với vẻ mặt vui hơn bao giờ hết, chào đón nó rất nồng nhiệt chỉ trong phút chốc nó bỗng thấy mình trở thành đại minh tinh đến không ngờ.
_ Sao cậu bị vậy….- một nhỏ từ bàn trên quay xuống hỏi nó
_ Trông cậu thật so bad- một con nhỏ kế bên nhỏ kia cũng quay xuống nói
_ Mình nghĩ cậu nên thay đồ- nhỏ bên phải quay sang nói
_ Đúng đó cậu nên thay nó đi- nhỏ bên trái nói
Ngượng ngùng nhìn 4 người họ, nó cảm tháy có gì đó vui vui rồi mỉm cười nhẹ gật đầu.
Ra chơi 45’, nó cùng bốn nhỏ bạn mới quen đi vào phòng wc.
Thay đồ chỉnh tề xong nó bước ra ngoài khuôn mặt vẫn không có gì thay đổi không một chút cảm xúc vẫn lạnh lùng như tiền.
Thấy nó ra 4 nhỏ bắt đầu chạy tới nhìn nó nở nụ cười hiền rồi bắt tay làm quen
_ Mình là Vy
_ Mình là Ánh
_ Mình là Mi
_ Mình là Như
_Còn mình là Thanh- nó cũng cười đáp lại.
Năm đứa nhìn nhau cười một hồi rồi bỗng có Mi lên tiếng
_ Mấy người định đứng ở trong đây cười mãi hả? đi ăn đi.
_ Bà suốt ngày ăn, ăn ăn ăn cho riết rồi thành heo nái nhá- Như nhìn nó lên tiếng
_ Hứ! kệ tui , giờ mấy bà có đi không á- nhỏ Mi giả vờ hơn dỗi hỏi
_ Thôi đi dùm tui đi mấy bà- Vy lên tiếng
Cả năm đưa vui vẻ cùng nhau xuống căn tin, tuy là chia đều ra hai dãy A B nhưng căn tin đều dùng chung cho cả hai khu vực, có thể nói là nơi phân biệt đẳng cấp thì đúng hơn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc