Nhóc to gan đấy - Chương 30

Tác giả: Rin1994

Chiến thắng
-Hoá ra là thằng nhỏ mắc dịch hay té nước vào tôi, thảo nào cái mặt thấy là ghét ngay từ đầu.
Nó bật cười :
-Còn cô, tôi mới nhìn một chút là nhận ra ngay.
-Hay lắm !
----Quá khứ-----
(Lời kể của Nhất Thiên)
Rảo bước trên bờ sông, cảnh vật hôm nay thật đẹp, cứ như bức tranh. Mặt trời như lòng đỏ trứng gà, đám mây nhuộm màu đỏ chiều. Nước vẽ nên bức tranh hoàng hôn cực đẹp, lại sinh động hơn với đợt sóng đung đưa làm lay động. Đời thật nực cười, ảo lại đẹp hơn thật.
Ủa, cái tiếng gì kia ? Tiếng nước à ? Có cái bóng nào đó đến gần cái lòng đỏ trứng gà ảo. Mái tóc dài, con gái à ?
-Đâu rồi ? ૮ɦếƭ rồi. - Tiếng con gái chắc luôn.
-Này, tìm gì đó ? – Tôi cất tiếng hỏi.
Cô bé ngước mặt lên nhìn tôi. Dễ thương quá ! Đôi mắt trong veo như nước, bùn trên mặt làm nổi bật làn da trắng hồng, tuy chưa chạm vào nhưng chắc nó rất mịn màng. Chưa bao giờ tôi thấy một người dễ thương thế này, mấy đứa con gái trong dòng chưa chắc đã bằng. Có điều hình như lớn tuổi hơn tôi thì phải.
-Tìm chiếc nhẫn của mẹ, nó rơi xuống sông. – Trông mặt cô bé vô cùng lo lắng.
Tìm chiếc nhẫn ? Dưới sông ?
-Tìm được bao lâu rồi ? – Tôi hỏi.
-Ai biết, không có đồng hồ - Cô bé lẩm bẩm - sơ sơ cũng ba giờ rồi.
Khi*p ! Người đâu mà kiên nhẫn thế ? Sông này đầy bùn, lớp nào lớp nấy dày chưa từng thấy, chiếc nhẫn chỉ có chút xíu, chẳng khác gì chỉ thua mò kim đáy biển một tí thôi sao ? Làm sao mà tìm cho xuể, khúc sông này dài lắm.
Tôi nói :
-Lên bờ đi, nước lạnh lắm, lại có bùn nữa. Khúc sông này dài lắm, tìm không ra đâu.
-Không được, đó là kỷ vật của mẹ, tôi phải tìm cho bằng được.
Ái chà ! Cứng đầu thật.
Cô bé lườm tôi, chống nạnh nói :
-Thằng nhóc này là con nhà giàu phải không ? Thảo nào không biết tiếc của, không biết quý trọng kỷ niệm. Bla bla bla…
Rồi tuôn ra một tràng thuyết pháp. Tôi cũng ngồi đó nghe cho hết. Thú vị thật, ngoài mẹ và các bà ra chưa ai thuyết pháp với tôi bao giờ.
-Cười gì hả ? – Cô bé hét lên.
-Không có gì ? Để tôi phụ nhé ! – Tôi đứng lên, xắn tay áo.
-Cái tướng nhà giàu đó mà lội bùn. Mơ mộng đi ! – Nói rồi cô bé lại lò mò tìm tiếp.
Ào !
(Lời kể của Tiểu Mai)
Ái ! Tôi lỡ đà, gặp phải bùn trơn, tôi trượt dài. Uống mấy ngụm nước. Là cái thằng nhỏ quỷ quái hồi nãy chắc rồi. May mà sông không sâu lắm. Tôi ngoi lên.
-Đồ quỷ quái ! – Tôi đấm mạnh vào mặt nước.
-Sao kia ? Bảo là không xuống nổi, đây chỉ chứng minh thôi. – Nó hất mớ tóc ướt sũng nước của mình ra đằng sau.
Tức sôi gan lên đi được. Không tiết kiệm thời gian thì tôi đã cho nó nếm mùi sình.
-Tìm giúp đó chiếc nhẫn được chứ ? – Nó mỉm cười.
-Rảnh thì giúp tạo phước đi ! – Tôi nói thẳng thừng.
-Nhưng phải mô tả chứ.
-Nó bằng vàng nguyên chất, không có đá quý hay gì cả. Tìm đi ! – Tôi lẳng lặng nói.
Nó cũng nhiệt tình và lì lợm đấy chứ. Tìm mãi không thấy vẫn tìm.
Ba tiếng nữa. Trăng lên.
-Về đi ! Mai tìm. - Giờ tới phiên tôi giục nó về.
-Ừ. – Nó nhìn trời.
Nó nắm tay tôi, kéo lên bờ. Tôi nói :
-Về đi ! Chưa thấy con cái nhà ai đi chơi khuya thế này.
-Có sao đâu. – Nó nói tỉnh bơ. - Tạm biệt. "Chuột lai trâu".
-Hả ?
-Con chuột mà sức như con trâu. – Nó nháy mắt.
Tức điên lên được. Không thể chịu nổi.
-Đứng lại ! – Tôi rượt theo nó.
-----Hiện tại-----
-Thế đấy, con chuột lai trâu ngày nào giờ thành thiếu nữ rồi.
-Thằng nhóc quỷ quái này…
Nó mỉm cười, hỏi :
-Chiếc nhẫn đâu rồi ?
-Cha tôi giữ.
-Ra vậy. Sau khi tìm ra chiếc nhẫn tôi chẳng thấy cô đâu.
Sau khi tìm ra, mẹ tôi đã qua đời, bà nắm chặt chiếc nhẫn trong tay mà ૮ɦếƭ. Cha tôi từ đó cho tôi những bài huấn luyện nghiệt ngã, làm đầu tắc mặt tối, thời gian đâu mà đi gặp nó. Thời gian cũng lấp mất hình ảnh thằng nhóc đứng ở bờ sông chờ mỗi ngày. Gặp nó mà quên mất.
-Nhưng tôi đã về ở nhà cậu, giờ lại nhớ ra rồi còn gì. – Tôi mỉm cười.
-Ừ nhỉ. Tôi rất mừng. Rất mừng đấy.
Nó đứng lên, nhìn thẳng vào mắt tôi, mỉm cười :
-Tôi có chuyện muốn nói với cô năm năm rồi.
-Chuyện ? Chuyện gì cơ ?
Nó đưa một ngón tay lên miệng, nhìn xung quanh, nói khẽ :
-Bí mật, mấy người kia nghe thấy mất. Đưa tai đây !
Tôi tò mò, đưa tai lại gần.
-Chuyện là…
Ơ cái này sao thấy quen quen. Hình như…
-----Quá khứ-----
-Chuyện gì ? Sao không về nhà lẹ đi ? - Thằng nhóc hỏi.
-Bí mật. Đưa tai đây, nói cho nghe. – Tôi ngoắt nó lại gần.
Nó thở dài, đưa tai gần.
-Chuyện là thế này…
Chụt ! Tôi hôn lên má nó.
-Cái…
-Cám ơn ! – Tôi mỉm cười, cầm chiếc nhẫn chạy về nhà.
-----Hiện tại-----
Nó khẽ hôn lên má tôi.
-Cậu…
-Đáp lễ đó !
-Chơi xấu ! – Tôi đỏ mặt.
-Bingo ! – Vân từ trong bụi cây nhảy ra. - Thắng rồi !
Bọn con trai lê lếch trong bụi cây, nước mắt lưng tròng.
-Tôi thắng rồi đấy ! – Nó nhếch mép cười đắc thắng.
Chương 33 : GIẤC NGỦ
Vân đưa tay ra bẹo má tôi, mỉm cười :
-Mấy ngày nay trông bồ có vẻ vui nhỉ ?
Tôi gật đầu. Không bị đám con trai bao vây, sung sướng gì bằng, hễ mỗi lần chúng đến đây là tôi nói "Giao ước" là lui liền. Kể từ nay gánh nặng hai vai đã không còn nữa. Tôi vui cực kỳ, cực kỳ vui. Sau cái ngày đó tôi đã phải cám ơn nó cả trăm lần, đến nỗi nó phải bịt hai lỗ tai khi ngủ luôn (Tôi nói mớ mà). Có điều cái đám trong lớp vẫn còn lảng vảng trước cổng nhưng có còn hơn không. À tôi cũng cần cảm ơn đám con trai một tiếng, nhờ cái cuộc thi đó mà tôi mới nhớ được Thiên chính là cái thằng nhóc đó.
Vân đánh đùa vào tay tôi :
-Bồ với nhóc ấy có tiến triển gì chưa ?
Tôi thót tim. Tiến triển gì à ? Đâu có.
-Đâu có ! Đâu có gì đâu ! – Tôi lắc đầu lia lịa.
-Bồ rất vui mà.
-Đâu có. Vả lại… vả lại… - Tự nhiên miệng tôi nó cứng đơ.
Vân cười nửa miệng, nhỏ ghé sát tai tôi,thì thầm :
-Vả lại đây chưa dám trả lời chứ gì ?
-Con nhỏ quái quỷ !
Tôi cầm cái cặp rượt nhỏ Atula cả quãng đường về nhà. Đến nhà mới dừng cuộc rượt đuổi.
-Con về rồi đây ! – Tôi ấn chuông cửa.
Cha tôi từ trong nhà ra ngoài mở cửa. Cha tôi hỏi :
-Hôm nay con về sớm hả ?
-Dạ. Bắt đầu từ học kỳ này, hôm nay con chỉ học một tiết. – Tôi bước vào nhà. – Thiên đâu hả cha?
Cha tôi vừa đóng cổng lại vừa nói :
-À, cậu Thiên còn đang ngủ say ở trên lầu.
-Ngủ ?
Quái bình thường nó đâu phải là đứa thích ngủ ngày. Không phải nó từng nói với tôi là khi ngủ ngày nó mệt mỏi hơn ngủ ban đêm sao ? Kỳ vậy.
Cha tôi vội sửa lại :
-Không, cậu Thiên… tại hôm nay con bé Hồng Huệ tới chơi và ca vài bài.
À, ra vậy. Con nhỏ Hồng Huệ là con bé có giọng ca của cú mèo, chỉ cất vài tiếng hát là đủ để ngủ suốt ngày. Trong dòng họ Dương tôi kỵ con bé đó nhất, kỵ cái giọng ca có thể cho người ta ngủ suốt mùa đông. Trong nhà, chỉ có cha tôi là chống đỡ được thôi (cha tôi tống nó vào phòng cách âm).
-Sao cha không tống nó vào phòng cách âm ngay từ đầu ? Hậu quả nghiêm trọng rồi thấy chưa. – Tôi nói.
-Ờ thì…
-Con lên lầu đây !
Tôi khoác cặp lên lầu, vào phòng mình. Nó nằm ngủ trên giường. Ái chà, ngủ say nhỉ. Thật dễ thương. Tội nghiệp, bị con nhỏ đó tra tấn chỉ có nước đi ngủ mới tránh được.
Ủa, mà sao lại tắt đèn ? Lý ra là để đèn để canh chừng con quỷ nhỏ kia có về chưa mà dậy, giờ lại tắt đèn hết. Cái gì kia ? Tôi đến đầu giường xem thử. Đồng hồ báo thức ? Ủa, nó có đi học đâu, cũng đâu có chuyện xem mắt hay gặp mặt vớ vẩn mà lại để đồng hồ làm gì.
Tôi khẽ lay nó dậy :
-Này, nhỏ Hồng Huệ về rồi. Dậy ! Hành thân làm gì thế không biết.
Nó trở mình, nhưng không hề dậy. Ngủ gì mà say thế không biết. Thôi vậy. Tôi kéo chăn đắp cho nó rồi đi xuống nhà dưới, tắt luôn cái đồng hồ báo thức cho khỏi phá giấc ngủ của nó. Ngủ đi ! Cái thứ ngược đời.
-----***-----
Tôi kéo ghế, ngồi xuống ăn cơm chung với gia đình phu nhân. Cái ghế đối diện vẫn trống. Tôi hỏi người quản gia :
-Bác ơi, Thiên đâu ?
-Thưa cô, cậu chủ còn đang nằm trên phòng. Hình như là đang ngủ.
Trời ạ ! Ngủ đến năm tiếng đồng hồ. Cái giọng oanh vàng của con bé Hồng Huệ đâu có mầu nhiệm tới cỡ đó. Dù sao nó cũng là cái khiên chống chọi được với cát bụi.
Phu nhân nói với ông quản gia :
-Bác lên gọi nó xuống đây hộ tôi.
-Vâng, thưa phu nhân.
-Bác ơi, hôm nay con bé Hồng Huệ hát bao nhiêu giờ mà Thiên ngủ dữ vậy ? – Tôi hỏi phu nhân.
Phu nhân mở to mắt :
-Đâu có, hôm nay ta có chợp mắt chút nào đâu.
-Ơ, sao cha con nói…
-Dạ, mẹ gọi con…
Thiên vừa đi vừa ngáp. Không thể tin được.
-Cậu… sao thê thảm thế ?
Thiên nhìn sang tôi, đột nhiên nó hét lên :
-Hả ? Cô… cô về hồi nào vậy ?
-Ba giờ. Lúc đó cậu còn bị trúng bùa đó.
Nó trông bộ rất ngạc nhiên :
-Trúng bùa gì ?
-Không phải hôm nay con nhỏ Hồng Huệ tới đây chơi sao ?
-Ơ…
-Ăn cơm thôi ! – Cha tôi cắt ngang.
-----***-----
-Ngủ đi ! Mai mắt tôi đỏ là tại cô đấy. – Nó đánh vào tay tôi. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc