Nhóc to gan đấy - Chương 28

Tác giả: Rin1994

Tuyên chiến
-Thưa thầy em vào lớp !
Tôi len qua quý chủ nhiệm, ráng sao cho mình vào trước ổng. Thầy chủ nhiệm kéo tóc tôi lại, hằn học hỏi :
-Sao dạo này thầy thấy em đi học sát giờ thế ? Mọi hôm đâu có thế.
-Dạ, tại… tiết trời lạnh nên em đến hơi trễ. – Tôi lấp liếm cho qua chuyện.
Trời lạnh cái quái gì chứ, cái đứa da dày gần bằng trống làng như tôi sợ gì chuyện đó. Tôi sợ cả đống tia nhìn đang tia về tôi khiến tôi lạnh người. Lạnh có chăng là trong ra chứ không phải ngoài vào. Đã ba hôm rồi tôi phải chịu cái cực hình này cũng tròn ba hôm thằng nhóc phải nhốt mình trong nhà, không dám ra ngoài. Mọi chuyện rất căng thẳng.
Tôi đặt cặp vào chỗ, kéo ghế ngồi. Gắng làm rất nhẹ nhàng nhưng chỉ một tiếng động khẽ mà cứ như là bom nổ với mọi người trong lớp. Bằng chứng đây, tên Hải ngồi cạnh tôi vừa nghe tiếng tôi kéo ghế đã nảy lên rất mạnh, mắt hắn hoảng hồn.
-Lớp trưởng ! - Hải hét lên như tận thế đến tới nơi.
-Ờ. Nghiêm ! Chào ! – Tôi ráng hô với giọng tự nhiên nhất.
-Chúng ta bắt đầu tiết học !
Giờ tôi mới thấy yêu ông chủ nhiệm hắc ám của mình đấy ! Cám ơn thầy ! Nhờ khuôn mặt của thầy mà tụi nó mới buông tha cho em.
-----***-----
-Xin lỗi nhé Xích thố ! – Vân lí nhí.
Ba hôm nay, nhỏ cứ nói vậy suốt. Giận lắm ! Nhưng thấy nhỏ vậy cũng tội nghiệp. Dù sao nhỏ cũng muốn tốt cho tôi. Có lẽ nhỏ tưởng nói tôi có đối tượng rồi là đám dai nhách kia sẽ rút lui, có ngờ đâu đám đó dai đến thế.
-Không sao ! Đây quen rồi ! Hồi bồ đồn đây với Tuấn, tụi nó cũng vậy mà. – Tôi phẩy tay.
-Nhưng nhóc Thiên chắc rất mệt vì những trò quấy phá.
-Không sao đâu ! Thiên nói là không sao mà.
Tôi cũng lo lắm. Nhưng khi tôi nói chuyện này thì nó đã cười và bảo cứ yên tâm, có gì thì vỡ mấy cái cửa kính là cùng. Tôi tin nó. Vì thế, tôi không có gì phải sợ.
-Thật không ? – Vân lo lắng. - Liệu nó có ổn không đó ?
-Chắc là không.
(Lời kể của Nhất Thiên)
-Ắt xì !
Rồi, cô nàng lại lo nữa rồi. Đã bảo là không sao mà. Cũng lo nhưng tôi không sợ. Để xem chúng làm được gì.
-----***-----
-Tôi về rồi đây ! – Tôi đẩy cửa bước vào.
-Mừng cô về ! – Nó mỉm cười.
-Có ai đến đây để làm trò không ? – Tôi hỏi.
Nó lắc đầu.
-Có gì tôi sẽ nói sau. Vào nào ! – Nó nắm tay tôi.
-Khoan đã !
Quái, tiếng ai mà hùng hồn thế này ? Tôi quay ra đằng sau. Eo ơi ! Một tập đoàn con trai ở trường bám đuôi tôi về tới tận đây mà tôi không hay. Sao hôm nay tôi không cảm nhận đợt sát khí nào cả nhỉ ? Phải rồi, mặt ai cũng nghiêm nghị thế này đánh hơi sao ra.
Hải làm đại diện của nhóm bước ra hỏi thằng nhóc :
-Thằng nhóc ! Chú mày là gì của sweet ice queen ?
Nó nhìn thẳng vào mắt của Hải như đang thắc mắc điều gì đó. Nó bật ra một câu hỏi vô tư :
-Cho hỏi, thằng nhóc là ai vậy ? – Nó nở nụ cười ngây thơ vô số tội.
Câu đó nếu là tôi còn chịu được, còn đối với cái đám đang kìm toả sát khí thì đúng là cái ngòi của núi lửa đã cố gắng dừng phun trào. Mặt ai nấy gần như sắp thành mặt trời hết rồi. Hoàng - đứa tính hiền như đất - gắng gượng hỏi lại cho đàng hoàng :
-Em trai, em là gì của bạn Mai vậy ?
Nó mỉm cười một cách vô tư, bật ra câu nói nhẹ nhàng mà cứa vào lòng đám con trai kia khá mạnh :
-Dạ, chồng chưa cưới !
Biết ngay mà, bật ngửa ra hết cả rồi. Miệng đám con trai lảm nhảm :
-Sweet Ice Queen ! Phải không ?
Tội nghiệp quá ! Có điều tôi thương cho sự tự do của tôi hơn là khiến cho họ bị tổn thương.
-Ừ ! Dù chưa ký hôn ước nhưng cả hai bên đều xem như vậy.
-Gi*t tôi đi !
Cả đám la lên rồi bất tỉnh nhân sự. Thằng nhóc đá mỗi tên một phát để kiểm tra rồi nói :
-Vào ! – Nó nắm tay tôi vào nhà. – Đóng cửa !
Tôi cùng nó vào phòng. Tôi ngồi phịch xuống giường.
-Cậu hơi quá đấy !
-Không có, đột ngột quá nên không nghĩ ra chiêu nào hay hơn.
-Có nghĩa là nếu có thời gian chuẩn bị thì cậu cho chiêu độc hơn à ?
-Gần như vậy.
-Thằng nhóc xấc láo kia !
Nó đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống dưới. Hình như là đám con trai kia tỉnh dậy cả rồi.
-Tỉnh rồi à ? – Tôi hỏi.
-À, nhưng còn mê sảng. Đừng lo ! – Nói rồi nó lại quay vào trong.
-Nghe đây ! Ra gấp ! Không thì mi sẽ được chiêm ngưỡng cơn mưa đá trăm năm mới có một lần đấy ! - Tiếng hét vang lên càng lúc càng to.
Cửa sổ biệt thự vẫn chưa thay kính chống vỡ nên thằng nhóc đành ra ngoài. Nó cất giọng nhỏ nhẹ:
-Vâng ! Mấy anh cần gì ạ ?
-Đấu ! - Tiếng đám con trai đồng loạt hô to.
-Đấu ?
Đấu ? Bọn này định đấu cái gì đây ? Năm ngoái là đấu điền kinh với Tuấn, hai năm trước là đấu về cờ vua với Thắng… toàn nhắm vào nhược điểm của người ta mà đấu. Lần này lẽ nào là đấu…
-Đấu xem trong cuộc hẹn ai làm cho Sweet Ice Queen…
-Tôi không quen ai là Sweet Ice Queen cả. – Nó cắt ngang lời nói của đám con trai.
Bọn kia chỉnh lại lời nói :
-Mỗi ngày sẽ chọn một nơi Mai đến, ai làm cho cậu ấy cười nhiều nhất thì người đó thắng. Nếu mi thua, phải xé hôn ước !
Biết ngay mà. Một cuộc đấu không cân sức. Không cần nói gì hết, chỉ cần nhìn vóc dáng, tuổi của Thiên làm sao địch nổi chứ. Chúng nhắm vào điểm hay cười để cám ơn của tôi để thách thức. Thật không công bằng.
Tôi chạy ra ngoài, nói lớn :
-Thật không công bằng !
-Được. – Nó gật đầu.
-Thiên !
-Tôi đồng ý ! – Nó mỉm cười.
Đám kia như mở cờ trong bụng, tụi nó nhếch mép, ngạo nghễ nói :
-Chuẩn bị xé hôn ước đi là vừa.
Nó nghiêm mặt, nói chuyện ngang hàng với các đàn anh kia :
-Còn nếu tôi thắng, không được động tới cô ấy nữa.
-Hừ.
-Trả tự do lại cho cô ấy ! Đấy là điều kiện nếu tôi thắng.
Chương 30 : Hối hận.
-Lớp trưởng, để mình quét lớp cho.
-Lớp trưởng có mệt không ?
-Lớp trưởng, cứ việc ngồi đó, để mình xoá bảng cho.
-Cám ơn. – Tôi lí nhí.
Bữa giờ cứ đến trường tôi chưa một lần phải đổ mồ hôi. Tuần này tôi trực mà không động đến cây chổi, lớp vẫn sạch, thầy cô vẫn khen nức nở. Đến thư viện thì cả chồng sách tôi thích đều được đặt sẵn trên bàn. Thậm chí… khi tôi vào toilet thì phòng nào cũng đầy giấy, sạch bóng. Trời ạ, bản tập dượt quá hoàn hảo.
Thật hối hận. Tại sao thằng nhóc lại chấp nhận làm gì ? Tự do đâu chưa thấy, đi đâu cũng kè kè cả đống con trai bên mình. Nhỏ Vân muốn nói chuyện với tôi phải rẽ đám con trai kia ba bốn lần mới nổi.
Thật ra lịch đấu là tuần sau kia. Và thể lệ thi hơi kỳ cục. Bên con trai trường tôi sẽ cử Vũ (đứa giàu nhất, giỏi ăn nói nhất, quen tôi lâu nhất, vừa tốt nghiệp khoá tâm lý phụ nữ) thi với Thiên. Mỗi người sẽ đi chơi với tôi một ngày, tự do chọn địa điểm, thời gian, tôi không được phản đối. Ai làm cho tôi cười nhiều nhất hay khiến cho tôi có một hành động đặc biệt thì người đó thắng và người thua không được có quan hệ gì với tôi nữa.
Lo quá. Không biết Thiên có địch nổi không. Vũ có ngoại hình rất phù hợp, cao ráo lại đẹp trai. Lại có một tập đoàn hậu thuẫn phía sau. Thiên một thân một mình, dáng lại… gần như nắm chắc phần thua rồi. Không biết có ổn không. Tôi rất muốn nó thắng. Rất, rất muốn.
-Bồ nghĩ nhóc Thiên có đấu nổi không ? – Vân lo lắng.
-Không biết. Có lẽ phải gian một chút. Bồ… chấm… - Tôi nói khẽ cho Atula nghe.
Một phản xạ lạ khiến cho cả đám con trai quay phắt lại, nhìn chằm chằm vào tôi và Atula. Chúng nó tươi cười, kéo nhỏ Vân ra một cách тһô Ьạᴏ. Dù cách xa cả trăm mét, tôi vẫn nghe tiếng gầm gừ :
-Ê, trọng tài ! Cấm thiên vị, gian lận nhé ! (Xạo, thế cái đám nào chuyên dẫn trọng tài ăn kem kia)
Tôi chỉ biết thở dài. Ngao ngán chờ ngày qua ngày xem thử vận may có thương cho Tạ Tiểu Mai không.
(Lời kể của Nhất Thiên)
Có sai lầm không nhỉ ? Lúc đó trông cứ như một phút nông nổi mà chấp nhận lời thách thức. Giờ suy nghĩ lại cảm thấy thật hối hận. Làm sao tôi địch nổi với những đàn anh ngang dọc bấy lâu nay (tôi nghe đồn mấy tên ấy đi đến đâu là con gái rơi rụng như lá mùa thu). Quá kỳ vọng nếu chỉ nghĩ Mai sẽ vì mình mà cười thật nhiều. Không đâu, đi với tôi chắc khác chỉ những lời dị nghị cũng đủ để Mai buồn. Tôi thấy mình đang thức tỉnh dần.
-Khờ quá ! – Tôi tự cốc đầu mình. - Khờ quá !
-----***-----
(Lời kể của Tiểu Mai)
Tôi ấn chuông gọi cửa.
-Con về rồi đây.
-Mừng con về ! – Cha tôi lật đật chạy ra ngoài mở cửa.
-Thiên đâu ạ ? – Tôi hỏi.
Phu nhân bước ra nói :
-Thiên ấy à ? Nó nhốt mình trong phòng từ sáng tới giờ, không chịu ra ngoài.
-Thế ạ ?
-Ba hôm trước đã xảy ra chuyện gì thế ? Có ai quậy phá khi ta đi vắng à ? – Cha tôi hỏi.
-Dạ, không có gì. – Tôi lắc đầu.
Tôi bước vào nhà.
Kiểu này là chuyện lớn rồi đây. Đến nó là người bình tĩnh nhất cũng lo lắng.
Tôi đứng trước cửa phòng, gõ cửa.
-Vào đi ! Cửa không khoá. 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc