Cha nào con nấy.
-Lề mề quá ! Nhanh lên ! – Nó vừa nhìn đồng hồ, vừa tháo quát tôi.
-Từ từ đã ! Cứ cuống cả lên.
-Tốc độ đáng nể trong các cuộc chạy maratông đâu rồi hả ? Sắp trễ giờ rồi đây này !
-Vừa phải thôi nhé ! Có biết cái hành lang này dài lắm không ? – Tôi cãi.
-Con đường chạy từ chỗ làm tới trường tới 3 km dài thế mà cô còn tiếc tiền chạy bộ được vậy mà cái hành lang 1 km này chạy không nổi à ?
-Nhưng lúc đó tôi chỉ cầm sách vở, có phải cõng cái thứ hơn 30 kg như cậu đâu. – Tôi cho một cái bép vào ௱ôЛƓ nó.
Cái thằng nhóc quá đáng, bắt người ta cõng mà còn hạch sách đủ điều. Không nể phu nhân là tôi đã cho cái bàn toạ của nó an vị trên chậu xương rồng rồi. Cái thứ ૮ɦếƭ tiệt.
Sáng nay tôi với nó dậy sớm để chuẩn bị ra mắt cha nó cũng như "cha chồng tương lai" của tôi. Lúc đó tôi ở dưới lầu tập thể dục còn nó ngồi trên cửa sổ suy nghĩ. Không biết hồn phách nó để đâu mà cứ ngỡ đang ngồi trên cái cửa sổ cạnh vườn hoa trên ban công mà nhảy ra. Cuối cùng là nó nhảy ra cái vườn hoa trên... mặt đất cách cái cửa sổ 30 m. May mà tôi đỡ kịp nên nó chỉ trật chân phải chứ không nó phải làm hàng xóm của cha nó trong bệnh viện. Phải băng bó, sửa đỡ cái chân nên mới loay hoay nãy giờ chỉ còn 10 phút là tới giờ hẹn. Đã vậy nó còn õng ẹo bắt tôi cõng chạy từ phòng ra cổng nữa chứ. Không có phu nhân thì tôi đã bẻ gãy chân nó cho con chó béc giê làm điểm tâm sáng.
Ì à ì ạch cõng nó một hồi cũng ra xe. Mệt ૮ɦếƭ đi được.
Thả nó cái phịch xuống xe. Tôi cũng ngã lăn ra trên ghế. Ôi, tội nghiệp cái lưng của tôi.
Đương sự vẫn ngồi đấy. Không một lời cám ơn gì cả. Chỉ ngó đồng hồ. Thấy mà ghét.
-Chuẩn bị tâm lý kỹ chưa ? Lát nữa gặp cha tôi bao nhiêu kiến thức học trong cả tuần qua phải dốc ra hết.
-Này, tôi thấy lạ ! Chỉ xem mặt con dâu thôi sao cũng phải dò hỏi đủ thứ thế ?
-Thật ra mấy tháng trước tôi nói với cha là tôi đã chọn dâu rồi, đang huấn luyện. Chuyện kiểm tra là bình thường. – Nó đáp tỉnh bơ, cứ như người lừa đảo chuyên nghiệp.
-Vậy kiểm tra thế nào ? Chẳng lẽ lại sỗ sàng hỏi tội nặng thứ tư trong gia pháp là gì à ?
-Đâu có. Kiểm tra bằng cách gợi chuyện.
-Sao ?
Lần đầu tiên tôi nghe đến cái chuyện kiểm tra bằng cách gợi chuyện.
-Ví dụ như hôm qua ta thấy vợ ta không cho ông nội của Hạ Hạ quyển sách gia truyền, xô xát nhau, ông ta liền tìm cách lấy trộm, bị bắt quả tang. Hạ Hạ là bạn học của ta, ta không biết xử thế nào. Con nói thử xem.
Dễ ૮ɦếƭ thật ! Không học hết gia phả lẫn gia pháp là dễ xử phu nhân tội hỗn láo với trưởng bối, mắc bẫy như chơi. Hạ Hạ tuy ngang tuổi với cha thằng nhóc ấy nhưng xét theo thứ bậc thì cha nó trên Dương Hạ Hạ tới hai bậc tức là ngang với ông nội Hạ Hạ. Mà cha nó ở dòng thứ nhất mà ông nội Dương Hạ Hạ ở dòng thứ chín. Phải xử tội ông già đó tội ăn cắp. Đánh 50 roi theo gia pháp.
-Cha cậu chơi ác quá ! – Tôi thở dài.
-Cẩn thận đấy !
Cha nào con nấy, qua lời kể thôi mồ hôi mẹ mồ hôi con trên trán tôi tuôn ra ào ào.
-Có gì để tôi đỡ lời cho.
Tới rồi ! Đúng là quý tộc, nằm viện cũng chọn bệnh viện sang thấy ớn. Tôi biết bệnh viện này. Trước đây tôi từng làm gia sư cho thằng bạn là con giám đốc bệnh viện.
-Xuống xe thôi ! – Tôi mở cửa xe ra ngoài.
-Này ! Này ! – Tôi hét lên.
Nó hằm hằm, chỉ vào cái chân. Biết rồi.
-Mời quý ngài ! – Tôi đưa lưng cho nó leo lên.
Nó leo lên lưng tôi, quàng hai tay quanh cổ. Nặng phát khi*p !
Tôi cõng nó vào bệnh viện.
-Cha cậu ở phòng mấy ?
-Phòng 304, lầu 5.
-Trời ! Chữa bệnh mà ở lầu, khôn vậy ?
-Cô mù hay sao không thấy cái thang máy đang đứng sờ sờ kia hả ?
-Ừ nhỉ. – Tôi cõng nó vào thang máy.
-Bấm nút đi chứ ! – Nó ra lệnh.
Quá đáng !
-Tay tôi phải cõng cậu, còn đâu mà bấm.
-Tốt ! – Nó đưa tay bấm số 5 trên hàng nút.
Tốt ?
-Cô không nhân cơ hội thả tôi xuống là tốt. Còn nhân tâm. – Nó thở phào.
Ừ nhỉ. Sao lúc nãy không lấy cớ phải bấm nút mà thả nó xuống cho đỡ tức ? Cái đầu này.
-Ra kìa !
Xem nào, phòng 301, phòng 302 kia rồi !
-Gõ cửa đi ! – Tôi giục.
-Con đến rồi ! – Nó gõ cửa.
-Vào đi ! Em ra mở cửa hộ anh. - Tiếng nói vang ra.
-Hai con vào đi ! – Phu nhân ra mở cửa cho chúng tôi, bà đến sớm hơn.
-Chào cha ! – Nó cúi đầu.
-Chào... cha ! – Tôi lắp bắp.
-Dâu đấy à ?
Sao đây nhỉ. Nói sao đây ? Thật tình mà nói hai vợ chồng rất xứng đôi. Cha nó rất đẹp trai. Nhưng như thế khác nào gián tiếp khen nó đẹp trai chứ !
Ông ấy nhìn tôi chằm chằm từ trên xuống dưới rồi mỉm cười, đưa một cái liếc cực sắc về phía thằng nhóc.
-Có hiếu ghê, cha dặn sao chọn đúng như vậy. (Hổng phải khen đâu, ổng đang nghi ngờ đó)
Nó núp sau lưng tôi, để cho tôi hứng chịu cái liếc kinh khủng đó, tim tôi muốn thủng ra. Nó đáp :
-Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó mà.
-Con ngồi xuống đi. Tiểu Mai phải không ? - Ông thôi tấn công thằng nhóc.
-Cám ơn cha ! - Tôi cúi đầu.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cạnh phu nhân, đặt thằng nhóc lên giường.
Thấy cái chân cứng đơ của nó, ông liền hỏi :
-Chân sao vậy ?
-Té ! - Nó đáp gọn lỏn.
-Đi đứng cẩn thận chứ. Khéo có ngày đứt luôn đấy.
-Khỏi lo. - Nó lạnh lùng nói.
Gì thế này ? Mới hôm qua cái mặt buồn so, hễ nhắc tới cha là rơm rớm nước mắt, quay mặt đi chỗ khác. Giờ cha con gặp nhau lại bốc ra khí lạnh đến cả sống lưng. Đúng là cái đồ kỳ cục. Hình như tôi hố rồi.
Được một lúc, ông thôi "hỏi thăm" con trai nữa, chuyển sang tôi.
-Con quen con ta bao lâu rồi ? Ta có nghe Thiên kể cho ta nghe đã chọn được dâu từ tháng trước.
-Dạ ? Dạ được. - Tôi đứng tim ૮ɦếƭ đi được, khi không bẻ lái qua tôi kia chứ.
Tôi ngó qua thằng nhóc cầu cứu. Nó không nói gì, lẳng lặng đưa mắt đến cánh cửa. Thằng ૮ɦếƭ bầm !
-Dạ con quen Thiên. - Tôi ráng nói cho suôn. - được 3 năm rồi ạ.
-Ồ, lâu nhỉ ? - Ông nhếch mép cười. - Vậy mà nó giấu không cho người cha già này biết cơ đấy.
-Mới có 35 mà già có nghĩa là sắp sang khoa thần kinh rồi đấy. - Nó phán một câu xanh rờn.
Cha thằng nhóc không thèm để ý, tiếp tục hỏi tôi.
-Con đã quen mọi thứ trong nhà rồi nhỉ ?
-Vâng !
Tự nhiên ông cười một cách bí hiểm làm tôi rợn cả da gà.
-Con biết đấy, hôm qua ta nghe nói thằng nhóc này đánh tên Nguyên Long ba mươi roi vì ngứa mắt thấy nó ỷ tuổi lộng quyền, có nặng tay quá không ?
Rồi, cái mục đó đến rồi. Chơi tôi hả ?
-Đâu có ! Hôm qua con đâu có thấy. - Tôi nói vậy xem thử ông ta bắt bí tôi kiểu gì.
-Có ! - Thằng nhóc đính chính. - Hôm qua lúc không có cô, hắn đã nói tôi là con nít còn hôi sữa bày đặt làm ông cụ non rồi xách tôi lên. Tại vụ đó mà sáng nay tôi mới trượt chân té đây.
-Hả ? CÁI GÌ ?
Máu tôi tự dưng sôi lên, tôi đứng phắt dậy.
-NÓ DÁM LÀM VẬY À ? NÓ Ở ĐÂU ? TÔI PHẢI ĐÍCH THÂN ĐÉT VÀO MÔNG NÓ ĐỦ MỘT TRĂM ROI MỚI HẢ DẠ !
Mọi người trong phòng ngạc nhiên nhìn tôi. Trời ạ, cái máu giang hồ khi còn sống lăn lộn kiếm tiền lúc xưa trỗi lên trong tôi không đúng lúc.
Tôi đỏ bừng cả mặt, lí nhí nói :
-Con xin lỗi... - Tôi ngượng ngùng ngồi xuống ghế.
Ông phì cười, đưa tay xoa đầu tôi.
-Tốt ! - Ông quay sang, nháy mắt với con trai. - Chọn tốt lắm !
Lần này không hề có sát khí. Nó cũng mỉm cười dịu dàng trở lại.
Hai cha con này, mới đó rồi lại đó, cứ như hoạt hình.
-Gia đình con thế nào ? - Ông nói với tôi.
-Nhờ ơn cha mẹ, cha con đã sống ổn định hơn. - Tôi cứ y sự thật mà nói.
Buổi gặp mặt trôi qua một cách êm thắm. Kết thúc trong bình yên.
-Xin phép cha con về. - Tôi cúi đầu chào ông.
-Mẹ ở lại nhé ! - Thằng nhóc nói với phu nhân.
-Yên tâm ! - Ông đưa tay choàng lấy vai phu nhân. - Có ta ở đây !
Tôi đưa lưng về phía nó, kính cẩn nói :
-Xin kính mời đức lang quân ngự trên lưng. - Tôi cười dí dỏm.
-Thấp xuống ! - Nó kéo kéo cái áo khoác tôi - Được rồi.
-Tạm biệt ! - Tôi cõng nó xuống xe.
Xuống xe, nó vỗ vai tôi.
-Diễn hay lắm !
-Đáng ghét ! - Tôi đẩy nó sang một bên.
-Sao vậy ?
-Chuyện xô xát với Long sao không nói với tôi ? Giữ một mình làm gì để bị té thế hả ?
Nó trố mắt nhìn tôi.
-Cô tin hả ?
-Hả ? Chuyện đó là bịa à ?
-Hồi nãy nếu tôi không nói vậy thì cha tôi sẽ nghi ngờ rằng tôi cố tình bao che cho cô. Phải bịa chứ sao ?
Nó gạt tôi ! Nó gạt tôi ! Với bộ mặt thật thà đó. Hỡi trời !
-Vậy hồi nãy không phải là cô đóng kịch à ? - Nó nhìn tôi.