Nhóc to gan đấy - Chương 01

Tác giả: Rin1994

Đau khổ biết chừng nào ! Nỡ lòng bắt con trừ nợ.
Tôi tên là Tạ Tiểu Mai, lý do tôi có cái tên này vì cha tôi rất thích hoa mai, ông vốn có một bộ sưu tập cây kiểng nổi tiếng với hàng chục chậu mai nhiều kiểu dáng khác nhau. Bình thường, những người thích hoa thường có tâm hồn thi sĩ mà thường có tâm hồn thi sĩ thì thích ngâm thơ mà thích ngâm thơ thì có cái tật... nghiện rượu. Cha tôi xét về một khía cạnh đó là một... con sâu rượu lâu năm sắp hoá bướm. Cạnh mấy chục chậu mai là hàng ngàn cái chai sặc mùi cồn. Có lẽ rượu đã làm cho cha tôi mất tỉnh táo để chọn một cái nghề đàng hoàng chọn một cái nghề trăm người mới có một đó là cái nghề... làm thầy đồ viết câu đối tết trong khi chữ ông là quạ bay giun xéo.
Mọi người thắc mắc là tại sao cha tôi vẫn bám trụ được tới ngày hôm nay, nhờ đứa con gái này đây(lâu lâu phải kể công một chút), nó đã thay bà vợ quá cố của ông ta quán xuyến mọi thứ trong nhà bằng cách bù đầu kiếm học bổng, sau buổi học là đi phục vụ quán phở, tối đến là cắn răng đi làm gia sư cho mấy thằng công tử hách dịch thấy phát ghét. Làm đầu tắt mặt tối mới đủ sức trả tiền lời từ món nợ mà cha tôi vay từ một nhà băng nổi tiếng cho vay nhiều nhưng có lãi suất cao mỗi tháng. Còn món tiền chính thì càng lúc càng tăng lên. Thật đau cái đầu. Hên là tôi được miễn học phí chứ không với cái trường tôi học thì cũng sớm tự tử để thoát nạn rồi.
-Số nợ của cha cô bây giờ lên đến 100.000.000 đồng.
-Hả ? 100.000.000 ? - Cái loa phóng thanh gắn trên miệng tôi làm mọi người trong ngân hàng giật cả mình. - Xin lỗi. Anh không nhầm đấy chứ ? Tháng trước mới chỉ có 50.000.000 mà giờ lên đến 100.000.000.
-Cô tưởng là tôi muốn đùa lắm hả ? Đã mấy năm hai người không trả nợ cho ngân hàng rồi.
Trời ạ ! Thảo nào mấy ngày nay chai trong nhà tôi càng ngày càng nhiều. Cha ơi là cha, thương con một chút không được sao. Hai hàng nước mắt chực tuôn ra.
-Thôi cô nương. Tiền trong đây toàn là giấy không đấy. Tôi biết cô cực khổ trả tiền nợ cho cha nhưng không trách chúng tôi được.
-Hiểu. - Tôi gật đầu, lững thững cầm tờ giấy nợ đi ra ngoài ngân hàng.
Trời trêu người ngay, sao nỡ lòng nào để thân liễu yếu đào tơ như tôi gánh cả một khoảng nợ khổng lồ khi mới chỉ còn đơm nụ chứ. 100.000.000, 100.000.000 có dạy 10 ca trong một ngày cũng không đủ sức để trả món nợ khổng lồ như vậy. Trời ơi, trời ơi.
-Trời ơi ! - Tôi trút hết bầu tâm sự vào tiếng hét. - Cha hỡi cha cha nỡ lòng nào để cho đứa con gái này phải lặn lội sớm nắng chiều mưa sáng sớm đi dọn đường, trưa bưng phở tối làm gia sư tàn tạ thế này.
Pẹp. Có cái gì đó ướt ướt ở đầu gối. Tôi nhìn xuống. Hỡi thánh hỡi thần hỡi thiên hỡi địa... Cái quần yêu quý của tôi dính một bệt kem ngay đầu gối. Sao ngày hôm nay xui xẻo ập tới cùng một lúc, thà từ từ để tôi còn thở chứ.
-Cái quần yêu quý của tôi. - Tôi rống lên hãi hùng, mọi người xung quanh ai cũng khi*p vía. - Đứa nào xấc xược. Sao thần May Mắn không thương tôi, đoái hoài tới tôi thế này ?
Tôi quay qua quay lại, kiếm đứa nào cầm kem là xử ngay lập tức. Kia rồi, một thằng nhóc đang nhìn tôi như sinh vật lạ, trên tay cầm cái bánh kem còn một tí kem, màu và mùi hoàn toàn trùng với cái thứ làm hỏng quần tôi. Tôi lập tức tóm lấy hung thủ.
-Thằng nhóc kia, mắt mũi để đâu vậy hả ? Dơ quần ta rồi thấy chưa.
Cái thằng này, nó bình chân như vại, thản nhiên liếm kem dính trên mép. Tôi phát điên lên được.
-Thằng nhóc kia !
-Bà chị cần gì ? - Nó dễ dàng gỡ tay tôi ra, nhảy ra ngoài.
-Đền cái quần cho ta. Mi có biết là ta phải nhịn ăn sáng hai tuần để mua nó không. Mi nỡ lòng nào.
-Đền là được chứ gì ? Bao nhiêu ?
-500.000
-Không có tiền. - Nó đáp gọn lỏn.
Tôi hét lớn :
-Về kêu cha mẹ đem tiền tới đây.
-Được, nhà bà chị ở đâu ?
-35 đường Đinh Tiên Hoàng.
-Được, 10 phút sẽ có cái quần mới. Hứa danh dự đấy !
Lúc đó tôi đã hả giận, cũng không muốn làm khó dễ nó làm gì, liền nói :
-Đi đi. Mệt quá !
Không cần biết nó có đi hay không, tôi thẳng bước đi đến chỗ quán phở làm thêm. Một ngày xui xẻo.
Sau một buổi lao động mệt nhọc, tôi lê bước về căn nhà thân yêu. Vừa bước tới cửa là tôi bị một thứ gì đó ngáng chân làm tôi chụp ếch ngay bước đầu tiên bước chân vào nhà. Tôi quơ cái thứ đó để xử một trận. Ủa, cái chai gì kỳ lạ, nó có màu xanh lá cây, dài dài, mùi nhẹ lắm, tôi dốc nước từ trong đó ra xem thử. Cái thứ nước gì vàng vàng cứ như nước nghệ.
-Con về rồi à ? - Cha tôi ngật ngưỡng bước ra đón tôi.
-Hôm nay tốt thật, cha uống nước nghệ cai rượu à ? - Tôi cầu nguyện điều đó là sự thật.
-Rượu Pháp đấy, ngon lắm !
Tay tôi đang cầm cái chai rượu run lên, rượu Pháp ?
-Cha ơi là cha ! Cha có biết nhà mình nghèo rớt mồng tơi không mà xài loại rượu đắt tiền này ? Cha có biết nợ ngân hàng đến giờ là bao nhiêu không ? 100.000.000 đấy.
-Biết rồi, biết rồi. - Ông già trả lời tỉnh bơ, tay xoay xoay cái chai có thứ nước vàng vàng đó.
-Rượu bà Tư đầu ngõ không ngon sao ? - Tôi bực mình.
-Thứ mua sao bằng thứ tặng được.
-Hả ?
Nam mô a di đà phật, xưa nay bà Tư với cha tôi là kẻ thù không đội trời chung dù ông là khách quen của cửa hàng, nay lại tặng rượu hiệu cho nhau à ? Nhưng cả xóm này chỉ có bà Tư là nhà bán rượu Tây thôi.
-Bà Tư tặng rượu cho cha hả ?
-Không ! Ta thề với trời đất là không bao giờ uống rượu miễn phí của bà chằn đó.
-Ai tặng ?
-Một đại gia. - Ông già mở nắp chai, nốc một ngụm lớn.
-Cha ba xạo vừa giùm con đi cha.
-Thiệt mà. - Ông già lục lục tấm giấy trong túi đưa cho tôi.
Cái quái gì thế này ? Tôi là Tạ Tiểu Mai, đồng ý về làm gia sư cho dòng họ Dương với điều kiện phải trả nợ cho cha tôi và chu cấp cho ông 10.000.000 mỗi tháng. Ký tên.
-Là sao ?
-Là con sẽ về làm gia sư cho nhà đó. Bù lại họ sẽ trả nợ cho nhà mình.
-Nhưng tại sao lại chu cấp cho cha chứ, con làm mà.
-10.000.000 là lương mỗi tháng nhưng con được họ bao ăn ở cả năm nên chuyển cho cha là phải thôi.
-Có lý,
Một việc làm quá hời. Tôi vội vàng ký tên vào đó.
-Tốt lắm ! Họ đang chờ chúng ta ở trước cửa đó. - Cha tôi đẩy tôi ra ngoài cửa. - Cha thu dọn đồ đạc cho con hết rồi.
Một chiếc ô tô đen đậu sẵn ngoài đó. Ông tài xế mở cửa cho tôi bước vào, miệng lẩm bẩm cái câu gì đó. Tôi bước vào.
Hả ? Là thằng nhóc đó. Đó đang ăn diện một bộ áo vét đường hoàng ngồi trong xe.
-Nhóc đến đền quần cho chị hả ? Chị đùa thôi mà.
-Không có, tôi tới đây để rước chị về nhà. Lẹ đi, mẹ tôi đang chờ đó. Nhớ ăn nói cho lễ phép.
-Biết rồi. - Tôi lầm bầm. - Cái thằng nhóc này, nói chuyện với gia sư không lịch sự chút được sao.
Thằng nhóc đó không nghe, tiếp tục nói.
-Cẩn thận một chút,dù sao chị cũng là dâu trưởng.
-Cái gì ? Dâu trưởng ?
-Ủa không phải chị đã ký bản hôn ước sao ? - Nó trố mắt nhìn tôi.
-Hôn ước nào ? Chị ký bản hợp đồng làm gia sư chứ bộ.
-Mắt kèm nhèm rồi, xem lại đi.
Tôi lấy bản hợp đồng ra xem lại. Ủa, có cái gì đó rớt ra. Chúa ơi (thông cảm, tôi theo nhiều đạo lắm) thì ra cái mà tôi xem chỉ là một lớp ngoài, còn tờ giấy thực sự mang nội dung khác. Hèn gì tôi nghi nghi, đại gia không bao giờ xài hợp đồng viết tay. Tờ giấy này đánh máy, là hàng thật. Nội dung : Tôi đồng ý làm vợ Dương Nhất Thiên, với điều kiện phải trả hết nợ cho cha tôi và chu cấp cho ông 10.000.000 mỗi tháng. Hồi nãy đi làm về mệt quá không xem kỹ, nguyên một miếng keo hai mặt to lù lù mà không nhận ra.
-Vậy...vậy là...-Không biết tôi mắc chứng gì mà lưỡi cứng đơ.
-Cô sẽ về làm dâu nhà tôi.
-Vậy giống như là gán nợ đấy hả ?
-Đại loại như vậy.
-Cha !!! - Tôi đập cửa xe, muốn phóng ra ngoài xử cái người đang cầm chai rượu, vẫy tay ở cổng nhà tôi.
 Hỡi trời, kiếp trước chị nợ nhóc cái gì.
Cái cửa xe ૮ɦếƭ tiệt, chắc chưa từng thấy, ngón võ karate của tôi hoàn toàn vô dụng. Thằng nhóc ngồi cạnh tôi nói :
-Bà chị ngồi im tí được không ? Con gái con đứa gì mà dữ như bà chằn.
-Chú mày biết gì mà nói. Làm sao biết được cảm giác bị ép gả thế nào.
Bấy lâu nay tôi đọc truyện về các "hồng nhan bạc mệnh" như Vương Thúy Kiều nhưng chưa bao giờ tôi thấy thông cảm cho họ hơn lúc này. Không biết có quá hay không, tôi thấy tôi còn tội nghiệp hơn cả họ lúc bấy giờ, họ tự nguyện trao thân còn tôi bị lừa bởi chính đấng sinh thành một vố nặng. Tôi đã gây nên tội nghiệp gì chứ.
Thằng nhóc đó đưa mắt qua tôi, ánh mắt nó lộ rõ vẻ thương hại.
-Yên tâm đi ! Về nhà chồng chị sẽ không bị thiệt thòi đâu.
-Nhóc ơi ! Chị khổ quá ! - Tôi ôm thằng nhóc ấy, trút hết bầu tâm sự dồn nén bấy lâu nay. - Nhóc biết không bla bla bla...
Sau màn mưa nước mắt, ướt hết cái áo của thằng nhóc, tôi mới bình tâm trở lại.
-Bà chị có họ hàng với Long vương hay sao mà lắm nước thế ! - Thằng nhóc đó vắt nước trên áo, cằn nhằn.
-Xin lỗi nhóc nhé ! Mỗi lần trút bầu tâm sự là chị cứ thế đấy. - Tôi cười hì hì.
-Làm hỏng có cái quần 500.000 của bà chị mà bà chị lấy nguyên cái áo giá 900.000 của tôi.
Ồ, một căn biệt thự dần dần hiện ra sau lớp kính ô tô, xét bề thế nó với chiếc xe thì đó chắn chắn là "nhà chồng" của tôi rồi. Tôi hít lấy một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần ra mắt "mẹ chồng tương lai". Tôi khẽ khàng hỏi nó :
-Này nhóc, phu nhân nhà này có khó tính lắm không ?
-Không biết, ba hồi say ba hồi tỉnh thôi. - Nó thản nhiên đáp.
-Vậy à ? - Tôi hơi rùng mình, tại trong mấy bộ phim Hàn Quốc tôi coi ké nhà hàng xóm, mẹ chồng mà như vậy làm dâu khổ lắm.
Thằng nhóc đứng lên, vỗ vai tôi, mỉm cười.
-Không sao, dù thế nào thì tôi cũng bảo vệ chị.
-Cảm ơn nhóc nhé ! - Tôi nắm lấy tay nó, cùng bước xuống xe.
Oa, ngôi biệt thự lớn thiệt, mấy ngôi biệt thự mà tôi tới làm gia sư trước đây chỉ là đồ bỏ. Chẳng khác gì một lâu đài trong truyện cổ tích. Tôi say sưa ngắm nhìn nó, lòng khâm phục người đã thiết kế nó một cách tinh xảo thế này. (Tôi cũng có ý định thi vào ngành kiến trúc)
-Chị vào thay trang phục đi. Khi nào mẹ tôi cho gọi thì hãy đến phòng khách.
Thằng nhóc thì thầm vào tai người có dáng quản gia vài câu rồi hiên ngang bước vào biệt thự dưới sự đón chào của mấy người gác cổng.
Người quản gia đến chỗ tôi, cúi người, nói :
-Mời thiếu phu nhân theo tôi vào phòng thay trang phục.
-Vâng.
Tôi không biết gì cả, ngoan ngoãn theo ông ta vào phòng thay trang phục.
Cả chục bộ đồ treo trên giá chờ tôi thử, bộ nào cũng đẹp, bộ nào cũng lộng lẫy, cả triệu đồng một cái cúc chứ không ít. Tôi sững sờ, chao ôi, nếu như lúc trước tôi có mấy cái áo như thế này thì nhà đã không mạc. Tôi thầm tiếc cho cách xài tiền phung phí của nhà này, nếu tôi có tiền thay vì mua mấy cái áo tôi sẽ trả nợ cho cha rồi thi vào trường mà tôi hằng mơ ước.
-Mời tiểu thư chọn trang phục.
-Vâng.
Cái nào cũng đẹp, tôi ước gì mình có phép phân thân để mặc hết những bộ váy áo này. Nhưng lực bất tòng tâm, tôi chỉ có thể mặc một bộ. Tôi đành phải tặc lưỡi, chọn bộ váy áo có màu hồng - màu tôi thích nhất và đôi hài màu đen. Tất cả đều đã chuẩn bị xong, tôi đang chuẩn ra mắt "mẹ chồng" và "chồng tương lai".
-Thưa tiểu thư. Phu nhân cho gọi ạ. - Người quản gia lễ phép nói.
-Vâng. - Tôi bước chân nặng trịch, cùng người quản gia bước vào phòng khách.
Đúng là phòng khách của đại gia. Trần nhà gì mà thắp cả chục cái bóng điện sáng choang làm chóa cả mắt, tốn điện ૮ɦếƭ. Cánh cửa phòng khách hình như làm từ gỗ lim, tay nắm là đồng nguyên chất chạm con sư tử. Cánh cửa từ từ rộng mở.
-Em đến rồi à. Tiểu Mai ?
Trước cửa là một chàng trai khoảng hai mươi tuổi, mặt mũi rất sáng sủa, đẹp trai. Đôi mắt màu nâu vô cùng ấm áp, mũi cao, mái tóc cứ bồng bềnh như sóng lượn còn da thì Bạch Tuyết e cũng không sánh bằng. Chẳng lẽ... đây là chồng tương lai của tôi ? Ôi vậy thì tạ ơn trời phật đã cho con người chồng đẹp trai thế này.
-Thưa mẹ, con dâu tương lai của mẹ đã đến đây. - Anh ta nắm tay tôi bước vào.
-Vào đi !
Tôi lập cập cúi mình, lắp bắp.
-Tôi là Tạ Tiểu Mai, xin ra mắt phu nhân.
Tính tò mò trỗi dậy, tôi ngước mặt lên xem thử bà mẹ ba hồi say ba hồi tỉnh của tôi thế nào.
Hả, đây mà là phu nhân ư ? Để sinh ra một người như "chồng tương lai của tôi" (tôi chưa chắc) thì ít ra cũng cỡ 40 tuổi, mặt phải phớt nếp nhăn hay vài lọn tóc bạc. Bà này e ra còn trẻ hơn bà Tư - hoa khôi trong độ tuổi với mẹ tôi nếu bà còn sống - cả 10 tuổi. Giống đại tiểu thư hơn là một lão phu nhân đấy.
-Cô sao vậy ?
-Thưa Đại tiểu thư ý lộn thưa phu nhân tôi hơi ngạc nhiên. Không ngờ phu nhân trẻ thế này. - Tôi cứ y sự thật mà nói.
Phu nhân mỉm cười, trông cứ như một nàng tiên trong cổ tích.
-Cô cứ khéo nịnh, ở tuổi 30 này như vầy là già lắm rồi.
-Ủa, hả ? - Tôi hét lên. - Chẳng lẽ người sinh con ở tuổi 12 à ?
Phu nhân liếc xéo tôi, hắng giọng. Tôi biết ý liền nhỏ giọng.
-Xin lỗi nhưng ý tôi là một người ở tuổi 30 làm sao sinh con năm nay 20 tuổi được. Hay người là... thứ thất ?
-Đứa nào nói ta là thứ thất ? Ta là chính thất ! Đứa nào nói ta có con 20 tuổi ?
-Ơ,không phải vậy à ? Còn người kia ? - Tôi chỉ vào chàng trai đang đứng cạnh.
Phu nhân lườm chàng trai đó, phẩy tay.
-Không phải. Nó là một đứa trong dòng. Dương Nguyên Long.
-Vậy à, tôi cứ tưởng...
-Cô chưa biết mặt Nhất Thiên à ? Cái thằng này, thế mà nói sẽ đích thân đi đón dâu về đây. - Phu nhân mỉm cười. - Xin lỗi, ta sẽ kêu nó ra giới thiệu với cô. Kêu công tử ra đây !
Năm phút sau, tiếng giày càng lúc càng vang lên gần cửa. Tôi hồi hộp chờ xem người đó như thế nào. Nếu đẹp trai ngang ngửa với anh Nguyên Long kia thì sẽ chấp nhận trao thân gửi phận còn bị bù cửa thì cái đầu với IQ 150 này sẽ kiếm cách thoát thân.
-Xin lỗi mẹ, con đến trễ.
-Anh nhóc đâu ? Sao nhóc tới đây ? - Trước mắt tôi là thằng nhóc hồi nãy.
Nó không thèm đếm xỉa, cúi đầu trước mặt mẹ nó, lễ phép nói :
-Nhất Thiên có mặt.
-Tốt lắm, con trai.
Trời đất trước mắt tôi sụp đổ. Tôi trách thân sao lại cầu nguyện thiếu sót như thế này. "Chồng tôi" đang đứng đó. Đẹp trai có thể nói ngang ngửa với người hồi nãy nếu phát triển. Lịch sự, sang trọng không kém. Chỉ có cái là thấp hơn tôi tới cả chục phân.
-Con tuyển kỹ lắm. Mẹ ưa lắm đấy !
-Cảm ơn mẹ đã khen. Mau đứng dậy bái mẹ chồng kìa. Vợ yêu ! - Nó nắm lấy tay tôi, nói giọng ngọt sớt.
Tâm trí tôi đã bị đình công. Tai ù đi. Chỉ còn cái miệng mấp máy.
-Hỡi trời, kiếp trước chị nợ nhóc cái gì đây ? 
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc