Những ngày còn lại nó sống trong sự bực bội, tức giận và có một chút gì đó là tủi thân. H đây trong trường nó đang là tâm điểm của mọi sự chú ý. Nó khó khăn lắm mới có thể bình thường mà đi học. Toàn là những con người rỗi việc rồi mang chuyện của nó ra làm chủ đề bàn tán. Mọi thứ ầm ĩ như kiểu Purcel hay Miller đến Việt Nam. Đi đến đâu thứ duy nhất mà nó nhận được chỉ là những ánh mắt thương hại:
- Bác ơi cho con 1 phần sandwich- nó chán nản đi xuống canteen. Rồi chọn cho mình một góc khuất ngồi thưởng thức bữa sáng. Nó đã tự xác định tư tưởng cho mình là ko care nên dù có ai nói gì với nó lúc này cũng chỉ là gió thoảng qua tai.
- Anh ơi hết bàn rồi.- tiếng chanh chua đáng ghét vang lên.
- Ừm. Vậy lên lớp đi.
- À kia rồi, ngồi kia đi anh.
- Ừ được rồi em- biết là chỗ nó nên hắn cố tình ngồi xuống.
- Chi ơi cho tụi mình ngồi chung nhé.
- Ừk. Tuỳ-nó ngước lên lạnh nhạt trả lời cho xong chuyện.
- Anh ơi mình ăn gì?- Ngọc õng ẹo.
- Tuỳ em thôi, ăn gì cũng được mà- hắn quay ra vuốt má Ngọc nói.
- Vậy humberger nhé.
- Okie cưng.
Hắn đang định đứng lên đi lấy đồ ăn thì:
- Ăn ngon nhé- nó sẽ phát hoả lên nếu cứ ngồi đây ăn hết phần sandwich mất, đứng dậy nó nói.
- Chi chưa ăn xong mà.
- Tôi no rồi. Bye.
- À quên chiều cô qua nhà tôi làm việc nhé. Đừng quên.- hắn lạnh lùng nói.
- Tôi biết rồi.
Vẫn biết là ko care nhưng hằng ngày phải chịu những chuyện tương tự như thế này. Ko biết chiều nay hắn và ả ta còn định bày trò hề gì nữa. Nó chán nản thở dài.
14h30\' tại nhà hắn.
- Tôi đến rồi.
- Hơi muộn thì phải- thấy nó hắn liền vòng tay ôm eo Ngọc rồi lạnh lùng nói.
- Có gì nói nhanh đi- nó khó chịu.
- Phiền cô dọn giúp cái mặt bàn, nó hơi bừa thì phải.- hắn cố tình bày bừa mặt bàn để nó dọn cũng là để nó chứng kiến sự thân mật giữa hắn và Ngọc. Sở dĩ hắn gọi nó đến là để nhìn thấy những cảnh này mà.
Nó nhanh tay dọn cho xong mặt bàn rồi còn đi ra chỗ khác. Chứ cứ tiếp tục ở đây thì nó phát hoả mất. Thật hết chịu nổi:
- Anh ơi em muốn uống caffe nóng.
- Được rồi em.
- Cô nghe thấy rồi chứ- hắn quay ra nói với nó.
-................................................- nó lẳng lặng đi vào lấy caffe.
Trong bếp nó nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán từ mọi người. Ai cũng cảm thấy ngạc nhiên khi hắn đưa một cô gái về nhà. Cũng giống như lần đầu nó đến nhà hắn mà thôi. Nó cười khẩy rồi đặt cốc caffe lên tách. Đang định đặt caffe xuống bàn thì ả đưa tay ra với cái điều khiển và ko may làm đổ cốc caffe lên người mình:
- A. Dát quá. Sao Chi lại " cố tình " đổ nước vào mình- ả nhấn mạnh hai chữ cố tình.
- Tôi ko có.
- Chi đừng chối. A...đau quá- ả cố tình kêu đau rồi xoa tay vào chỗ vừa bị đổ nước vào.
- Cô xin lỗi cô ấy đi.
- Sao tôi phải xin lỗi. Đó ko phải là lỗi của tôi.
- Cô mau xin lỗi cô ấy nhanh.
- Ko.
- Cô nên nhớ trong nhà này cô chỉ là một osin thôi. Xin lỗi cô ấy cho tôi.
- Có ૮ɦếƭ tôi cũng ko xin lỗi.- nói rồi nó chạy vụt ra ngoài.
- Chi...Chi- hắn gọi với theo thì cũng muộn rồi.
Hắn thật quá đáng. Đây đâu phải là lỗi của nó. Ả ta bị bắn nước ko lẽ nó ko bị. Ả ta vô can chắc. Trời bắt đầu tí tách từng hạt mưa. Mưa ngày càng to. Mưa xối xả vào mặt nó. Ngay cả ông trời cung ko thương nó. Tại sao lại phải bắt nó xin lỗi, nó đâu có làm gì sai chứ, tại sao:
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa- nó tức giật hét lên.
- Chi ơi mày chỉ là một con osin ko hơn ko kém thôi mà. Mày đâu có là gì. Phải rồi mày ko là gì hết. Nó lững thững bước dưới trời mưa mà ko để ý rằng có một chiếc xe đang lao về phía nó.
- Píp...píp...píp- tiếng còi xe ko ngừng vang lên.
Và rồi trước mắt nó chỉ là một màn ko trắng xoá. Hình ảnh đé bé gái đang khóc vì đau lại một lần nữa hiện ra trong tâm trí nó...
Trong tiềm thức mơ hồ nó nhận ra rằng co người đang gọi nó. Nó rất mong răng người đó là hắn. Nhưng:
- Chi bạn ko sao chứ?
- Ai...vậy- nó thều thào hỏi.
- Mình Bảo Như nè, bạn bị thương nặng quá. Cố chịu nha xe cấp cứu sắp tới rồi.
- Ừm.- nó cười nhẹ.
Thì ra đến phút cuối mà hắn cũng ko xuất hiện. Người nó yêu thì lại luôn làm nó tổn thương, còn người làm đối xử tệ hại với nó đến phút cuối lại là người cứu nó. Thật nực cười mà.
Về phần Bảo Như thấy nó bị tai nạn nặng như vậy nhìn cũng ko nỡ bỏ đi. Hơn nữa Như cũng là người có lỗi với nó mà. Coi như chuyện này chỉ là để chuộc lỗi với nó. Mà Như cũng ko hiểu vì sao nó lại bị như thế này nữa. Sau khi đưa nó vào phòng cấp cứu Như ko ngừng gọi cho chị mình:
- Chị à.
- Ừ có chuyện gì thế.
- Chị có cạnh anh Ken ko đưa em nói chuyện với anh ấy mau đi.
- Ừk được rồi đợi chút.
- Anh Ken có người gặp nè.
- Ai thế?
- Em em nó kêu có việc gấp.
- Ừk được rồi cảm ơn cô.
- Ken nghe.
- Anh Ken hả anh đến bệnh viện XYZ ngay đi Chi bị tai nạn đang phải cấp cứu trong đó.
- Sao...cấp cứu...tai nạn...
- Anh đến nhanh đi, Chi bị nặng lắm.
- Ưk được rồi.
Nói rồi hắn cúp máy lao xuống gara lấy xe phóng như bay trên đường, để lại Ngọc với cái đầu khó hiểu. Thật ra Ngọc chỉ là giả bạn gái của hắn để giúp nó quên hắn thôi. Chứ Ngọc biết mình đâu xứng làm bạn gái hắn. Cùng bất đắc dĩ Ngọc phải làm như thế một phần là để cứu sản nghiệp của ba mình, một phần là để bù đắp những lỗi lầm mà mình đã gây ra với nó. Nói chung trong chuyện này tất cả chỉ là một giao dịch.
Về phía nó, nó biết rằng khó có thể nào qua khỏi lần này. Nên khi bác sĩ đưa ống thở vào nó kiên quyết đẩy ra. Nó muốn mình dùng chút sức lực còn lại để nói với hắn điều mà bao lâu nay nó vẫn giữ trong lòng. Nó sợ rằng nó sẽ ko tỉnh lại, sẽ ko được nhìn thấy gương mặt của hắn lần nữa. Nó sợ lắm. Nó cố thoi thóp đợi hắn trong hi vọng:
- Cho tôi hỏi bệnh nhân tên Dương Linh Chi đang cấp cứu ở phòng nào- hắn lao hết tốc lực vào hỏi cô bác sĩ đang trực ban:
- Phiền anh đợi cho một chút.
-............................................
- Ở phòng cấp cứu c3 anh lên tầng 3 rẽ phải là thấy.
Vừa nghe cô bác sĩ rứt lời hắn lao như bay đi tìm nó:
- Tiêm cho cô ấy đi ta phải phẫu thuật ngay bây h.
- Dạ được.
- Ko...ko...ko.- nó yếu ớt đẩy mũi tiêm ra khỏi tay. Nó ko muốn mình ngủ và rồi ko bao h tỉnh lại nữa. Cái nó sợ lúc này ko phải là cái ૮ɦếƭ mà là ko được nhìn thấy hắn, nhìn thấy gương mặt nó yêu thương lần cuối.
- Chi...Chi...- hắn xông vào phòng cấp cứu tìm gọi nó.
- Anh...- nó vui mừng quay ra nhìn hắn.
- Phiền anh ra ngoài cho chúng tôi còn phẫu thuật cho bệnh nhân.- các bác y tá đẩy hắn ra.
- Chi...cô phải cố lên...nhất định cô sẽ ko sao...sẽ ko sao hết- bất chấp lời của y tá, hắn chạy đến cạnh nó.
- Ừm...tôi...sẽ...ko...sao...- nó mỉm cười.
- Đúng rồi cô hãy cố lên tôi sẽ chờ cô.- hắn nắm tay nó.
- Tôi...y...yêu...anh.
- Cô...Chi...em- hắn nhìn thấy lẫn trong vết máu trên khuỷu tay là một vết sẹo nhỏ. Đó chính là vết sẹo này, vết sẹo mà nhỏ Chi bị ngã khi còn nhỏ. Ko lẽ:
- Chi Cheo.
Hắn h đây đang rất hoang mang. Hắn có thể chắn chắn rằng nó là Chi Cheo người mà hắn vẫn tìm bấy lâu. Hắn sợ mình sẽ phải mất Chi. H đây điều hắn mong nhất chính là Chi tỉnh lại để hắn có thể xin lỗi và bù đắp lại cho nó:
- Hiện h bệnh nhân vẫn chưa qua con nguy hiểm, cô ấy bị mất máu rất nhiều nhưng máu ở khu lưu trữ đã hết.- sau 5h người bác sĩ bước ra với dáng vẻ mệt mỏi.
- Có thể lấy máu của tôi. Tôi nhóm máu O.- hắn sốt sắng nói.
- Vậy phiền anh qua phòng bên xét nghiệm.
- Mong bác sĩ hãy cứu lấy cô ấy.
- Chúng tôi sẽ cố hết sức.
Sau khi làm xét nghiệm xong hắn được chuyển sang phòng cách ly ngay cạnh phòng cấp cứu ( cách nhau có mỗi bức tường thôi à ) để tiện cho việc truyền máu. Vậy là h đây hắn đã có thể làm được một việc tốt với nó. Hắn muốn nó sống muốn nó bên cạnh hắn. Nó nhất định phải sống. Nếu nó sống thì có phải rút hết máu của mình sang cho nó hắn cũng chịu. Vì h đây hắn biết với hắn nó là tất cả:
- Hiện tại bệnh nhận đã qua cơn nguy hiểm nhưng mọi người vẫn chưa thể vào thăm ngay bây h.-2h sau bác sĩ bước ra khỏi phòng nói với ng nhà nó.
- Dạ cảm ơn bác sĩ nhưng lúc nào thì chúng tôi mới có thể vào thăm nó được- ba và mẹ nó hỏi.
- 5h nữa mọi người có thể vào. H 2 vị có hãy đi làm thủ tục cho cô ấy nhập viện để tiện cho việc chúng tôi theo dõi.
- Dạ được.
- Tôi nghe nói có người truyền máu cho con bé, hãy điều tra xem người ấy là ai hộ tôi- mẹ nó quay ra nói với bác quản gia.
- Dạ được thưa phu nhân.
- H chúng ta phải đi làm thủ tục nhập viện cho con bé.
- Được rồi bà xã.
20p sau:
- Dạ đã có thông tin về người truyền máu rồi ạ.
- Được rồi cảm ơn bác, phiền bác về nhà hộ tôi lấy cho con bé một ít đồ.
- Dạ được thưa phu nhân.
- Phan Vương Hoàng(17t- còn đc gọi là Ken): là cậu chủ của tập đoàn điện tử LG.
- Cái tên này nghe rất quen thì phải?
- Ừkm được rồi mình đọc tiếp đi.
- Ba tên Phan Minh. Mẹ mất trong một tai nạn khi Ken mới 8t. Hiện đang học ở trường Royal.
- Phan Minh???
- Ko lẽ là Ken.
- Ko thể nào chúng ta đã mất liên lạc với bọn họ lâu như vậy rồi mà.
- Và bây h ta gặp lại ở VN- mẹ nó quay sang cười tươi với ba nó.
- Vậy là quá tốt rồi. TRái đấy tròn.
Quay lại phòng bệnh nào.
Hắn đã tỉnh từ rất lâu. Hắn ngắm nhìn nó qua tấm của kính cách ly. Vậy là nó đã được cứu sống. Hắn thầm biết ơn chúa. Hắn sẽ ko để nó tuột mất khỏi tay mình một lần nào nữa đâu. Ko thể bị ngăn bởi cái Ⱡồ₦g kính này được nghĩ vậy hắn liền xuống giường bệnh và chạy sang phòng nó mà ko để ý rằng có 2 con người đang nhìn hắn chằm chằm. Mở cửa vào phòng bệnh của nó hắn ngồi xuống cạnh nó:
- Ơn chúa là cô vẫn còn sống, nếu ko thì ai cãi nhau với tôi đây...nhóc con.-hắn vuốt nhẹ tóc nó nói.
- Ư...ưm...anh...Ken...- nhớ rồi, đập cho phát là nhớ ngay
- Cô tỉnh rồi à.
- Ừm...
- Cô thấy trong người sao rồi?
- Hơi chóng mặt.
- Ko sao chắc là do thuốc mê thôi.
- Ừm...mà sao anh lại ở đây, sao lại mặc quần áo này ( quần áo bệnh nhân đó )?
- Hi2 có người cần tôi giúp và tôi đến giúp thôi.
-???
- Thôi đừng nghĩ nhiều nữa, cô nghỉ đi.
- Sao anh lại ở đây- nó lặp lại câu hỏi một lần nữa.
- Cô bướng thật. Cô thiếu máu mà kho lưu trữ hết máu rồi mà tôi nhóm O với cả đang thừa máu nên tôi cho cô một ít.
- Ừm. Phiền anh.
- Hỳ ko có gì đâu cô nằm nghỉ đi, mà cô ăn gì ko để tôi đi mua.
- Ko cần đâu. Chắc Ngọc đang chờ anh đấy, phiền hai người, h anh về được rồi.- nó buồn bã nói.
- Ngọc nào? Ai đợi ai.?-hắn khó hiểu.
-...................................................-lại còn giả ngây giả ngô, nó ko đáp trả lại.
- À, Ngọc hả. Chắc h này cô ấy cũng về rồi.
- Ừ. Thôi anh về đi ko cô ấy lại hiểu nhầm.
- À...à...à...thì ra có người đang ghen.
- Tôi ko có.
- Thì tôi có bảo cô ghen đâu, tự nhận rồi kìa.
- Thôi anh về đi, ko phiền anh nữa- nó lấy tay đẩy hắn ra.
- Về sao được, " bà xã "- cầm tay nó hắn nói, đẹp trai ko bằng chai mặt
- Nói nhảm.Ko phải anh và Ngọc là một cặp à.- nó rút tay ra.
- Đâu có, hồi nào.-nhăn nhở.
- Tôi ko giỡn.
- Thôi được rồi, chịu cô, tôi và Ngọc chỉ là diễn kịch vậy thôi.
- Diễn...
- Ừm thì phải làm vậy thôi, cô mới ca tôi đươc hơn nữa cũng là cho Ngọc cơ hội cứu vãn gia đình mình thôi. Tôi từ bi bác ái mà ( thấy gớm ).
- Là sao, anh nói tôi ko hiểu gì hết, sao lại phải diễn kịch?
- Nếu cô mà theo tôi như trước rồi lại gặp nguy hiểm thôi. Mà tôi đâu phải lúc nào cũng ở cạnh cô được. Chứ tôi và Ngọc quen biết gì mà yêu nhau, sao cô ngốc thế.
- Anh cũng giỏi chống chế.
- Tôi đâu có....à mà cô vừa gọi tôi là gì...anh Ken ( lúc tỉnh dậy ấy )-đánh trống lảng.
- Ko có.
- Đúng rồi. Tuy tôi già nhưng tai vẫn thính lắm
- Đã nói là ko có...anh đâu phải là anh Ken tôi quen, anh ấy...૮ɦếƭ rồi.
- Nhớ lại rồi à- h thì hắn đã biết no bị mất trí nhớ.
- Ko, quên rồi, quên sạch, ko nhớ gì hết- nó đưa tay bịt tai.
- Anh ko phải là anh Ken tôi quen, anh ấy ko ác với tôi như thế, anh ấy rất thương tôi, anh ấy ko đối sử với tôi lạnh nhạt với tôi. Còn anh anh ác lắm, anh là đồ tôi- nó vừa khóc vừa đẩy hắn ra.
- Anh xin lỗi, xin lỗi nhóc nhiều.- nói rồi hắn ôm nó vào lòng.
- Bỏ ra tôi ko quen anh- nó đấm thùm thụp vào lưng hắn.
- Xin lỗi nhóc.
- E hèm.-ba nó hắng giọng.
- Ba-nó đẩy hắn ra.
- Bác, con chào bác.
- Quên ta rồi à.
- Dạ...dạ...
- Anh chị xem con anh chị quên tôi rồi- ba nó quay ra nói với ba hắn.
- Ko nhớ à con.
- A...bác là bác Lâm phải ko ạ.
- Tốt đấy.
- Khoẻ chưa con gái- mẹ nó ở đâu chạy lại ôm nó.
- Mẹ ơi con nhớ mẹ quá.
- Hỳ khoẻ rồi hả. Mẹ cũng nhớ con.
- NHìn hai đứa tình cảm thế này chắc phải cho chúng cưới thôi.
- Dạ được bác, con chịu khổ với em Chi cả đời, con tình nguyện hi sinh tấm thân này-hắn ra vẻ khổ sở.
- Tốt. Cứ quyết định vậy đi.
- Ko được, ba ơi ko được anh ta đâu có thương con, ko được ba ơi.
- Nhóc con...tôi yêu em- hắn lại ôm nó vào lòng nói.
Trong căn phòng nhỏ rộn vang tiếng cười hp. Mọi người ai cũng hỏi rằng sao lại cho Ken với Chi như vậy, sao lại để cho Chi khổ nhiều thế. Hỳ càng đau khổ thì đến khi được ở bên nhau họ mới trân trọng tình cảm của mình có gắn bó lâu dài, vầ mãi luôn hp