Nhóc con... tôi thích cô! - Chương 05

Tác giả:

Đang ăn thì nó nhớ ra 1 chuyện quan trọng:

- Ừkm... Bây h là mấy h rồi- nó vừa ăn vừa hỏi hắn.

Mở điện thoại ra hắn đáp:

- 8 rưỡi tối.

- Phuuuuuuuttt!!! Sax... - nó phun đầy cơm vào mặt hắn.

- Cô làm cái quái gì vậy hả, cô có biết như vậy là bẩn lắm ko???- hắn bực tức.

- Tôi...tôi... xin lỗi. Tôi ko cố ý. Nhưng...nhưng mà...

- Mà gì- Hắn cau có hỏi nó, rồi lấy khăn ướt lau mặt.

- Bây h là 8 rưỡi tối mà tôi vẫn chưa về nhà, bố tôi sẽ lo lắm.

- Xời. Tưởng gì? Ăn xong tôi đưa cô về là đc chứ gì .

- Nhưng... nhưng tôi ko biết đg về nhà .

- Saxxxx...- lần này thì đến lượt hắn bị sặc cơm.

- Cô có phải là người ko vậy đến đg về nhà mình mà còn ko biết. 

- Tại...tại tôi chưa bao h ra khỏi nhà mà ko có người đưa đón cả. Hơn nữa tôi mới về nc nên ko biết đg đi. 

- Ừ..ừkm. Ak cô ra nc ngoài từ luk nào???

- Ừm... từ 5, 6 tuổi thì phải.

6 tuổi. Chả phải đó là năm Chi Cheo phải chuyển sang Anh hay sao. Đó là năm mà Chi đã xa hắn. Từ đấy đến h hắn ko còn đc gặp lại Chi một lần nào nữa, ko nhẽ nó lại là Chi Cheo. Nếu đúng vậy thì sao nó lại ko nhớ hắn. Đang suy nghĩ miên man thì:

- Anh...Anh... ANH KEN- nó quơ tay trước mặt hắn gọi to.

Anh Ken tiếng gọi này sao nghe quen thuộc quá.

- Gì thế- hắn giật mình.

- Anh đang nghĩ cái gì vậy???

- Nhiều chuyện.

- Bây h tôi phải làm sao đây. Nếu ko về nhà thì tôi sẽ bị ba mắng, còn về nhà thì tôi lại ko biết đg về- nó lo lắng hỏi.

- Thì cô ngủ ở đây luôn đến sáng mai đi hok rồi về- hắn thản nhiên đáp.

-HẢAAAAA???- nó ngạc nhiên.

- Nhưng ba tôi sẽ mắng.

- Thì cô gọi điện xin phép ba cô đi.

- Ờ ha. Sao mình ko nghĩ ra nhỉ.- nó tự cốc vào đầu mình mấy cái.

- Cô thì nghĩ đc gì- hắn nhếch mép nói.

Nói xong nó chạy vụt lên phòng tìm đt.

Ông Lâm đang ở nhà đi đi lại lại, lo lắng ko biết rằng đứa con gái yêu quý của mình đang ở đâu. Ông sợ rằng nó lại bị tai nạn như năm 15t ( lí do vì sao nó bị mất trí nhớ). Ông đã sai người đi tìm nó khắp nơi mà ko thấy, ông gọi đt thoại cho nó thì ko ai nhấc máy. Ông đang lo lắng thì có tiếng đt của nó, ông vội vàng nghe máy:

- Con đang ở đâu rồi? Sao muộn rồi mà con vẫn chưa về nhà? Con có biết là ba lo cho con lắm ko?- ông Lâm hỏi dồn dập.

- Con...con...xin lỗi tại sáng con đau đầu quá nên...

- Con sao thế, sao tự nhiên lại đau đầu?

- Con ko biết. Sáng nay lúc đi hok về thì tự dưng con bị thế, bạn con thất vậy nên đưa con về, trên đg đi con ngủ quên nên bạn ko biết nhà mình và bạn đưa con về nhà nghỉ tạm.

- Ừm tốt. Nói với bạn ấy là cho ba gửi lời cảm ơn nhé. Thế bây h con đỡ đau chưa. 

- Vâng. Con đỡ chưa rồi ạ con ko biết đg về nhà nên ba cho con ở nhà bạn tối nay nhé. Chiều mai đi hok rồi con về nhà đc ko ba. 

- Vậy thì làm phiền bn con lắm. Con nói địa chỉ nhà bạn con đi. Ba sẽ nhờ bác quản gia đến đón. 

- Thôi ko cần đâu ba. Bây h cũng muôn rồi ba ạ như thuế thì làm phiền mọi người lắm. Con ở đây cũng đc mà ba.

- Ừm... cũng đc vậy con đã ăn uống gì chưa.

- Dạ rồi ạ.

- Ừm... Vậy thì ngủ sớm đi nhé. Mai đi học về bác quản gia sẽ đón con.

- Vâng.

- Thôi nghỉ sớm đi nhé. Ba cúp máy đây. Chúc con gái ngủ ngon.

- Vâng. Ba cũng ngủ ngon.

Ông Lâm thở phào nhẹ nhõm vì đứa con gái yêu của ông vẫn bình an vô sự. Ông liền gọi điện cho bác quản gia:

- Dại thưa ông chủ tôi nghe.

- Ko cần tìm con bé nữa đâu. 

- Dạ vâng. Tiểu thư đang ở đâu ạ.- ông quản gia lo lắng hỏi.

- Con bé sáng nay đau đầu nên nó ở lại nhà bạn rồi. Chiều mai đi học bác qua trường đón nó là đc.

- Dạ vâng thưa ông chủ. 

- Thôi tôi cúp máy đây, bảo mọi người về nghỉ đi nhé.

- Dạ vâng. Chào ông chủ.

Quay lại nhà hắn. 

Nó ngồi xuống giường mở nhật kí đt ra tất cả có 103 cuộc gọi của nhỡ của baba nó và 97 cuộc gọi nhỡ của bác quản gia. Nó ko ngờ mọi người lại lo lắng cho nó như thế. Nó cảm thấy thật có lỗi với mọi người.

Nó đang ngồi suy nghĩ miên man thì:

- Cô đang làm gì đấy. Tôi vào đc ko?- hắn ở ngoài nói vọng vào.

- Ừm anh vào đi.

- Ba cô nói gì???- Hắn ngồi xuống chiếc ghế đối diện rồi hỏi nó ( nó ngồi trên giường).

- Ừm... ba tôi cho tôi ở đây đêm nay. Ba bảo tôi chuyển lời cảm ơn đến anh.

- Ko có gì- hắn phẩy tay nói.

- Bây h cũng muộn rồi ( bây h là 11r tại bọn nó ăn cơm muộn với mải uýnh nhau nên thế). Tôi ngủ ở đây cô sang phòng đối diện mà ngủ ( phòng của chị hắn).

- Ừm... nhưng... nhưng tôi sợ ngủ 1 mình lắm ( ở nhà phải có người trông cho đến khi nào nó ngủ say mới thôi). Hay... hay là anh cho tôi ngủ cùng anh nhé.

- CÔ BỊ ĐIÊN AK- hắn đứng bật dậy khỏi ghế hét lên.- Cô có thấy đứa con gái nào đòi ngủ cùng với con trai chưa. Não cô có chỗ nào ko đc bình thường ak???

- Ừm... yên tâm tôi sẽ ko làm gì anh đâu.

- Tôi còn đợi cô làm gì tôi chắc. KO đc nhất quyết là ko đc.

- Năn nỉ anh đấy tôi nằm dưới đất còn anh nằm trên giường.

- KO ĐC.

Nó ngồi sụ mặt xuống ko nói gì tay bám chặt vào ga giường. Thấy vậy hắn hỏi nó:

- Sao cô ko chịu ngủ 1 mình.

- Tôi...tôi...sợ tối lắm.

- Ừm... thôi đc. Cô sang phòng đối diện lấy chăn gối sang đây. Yên tâm bên đấy tôi bật điện sẵn rồi.

Nó lủi thủi đứng dậy bc sang phòng đối diện. Mở cửa phòng ra trước mát nó là 1 căn phòng rất rộng và đẹp. Căn phòng đc chia thành 3 khu nhỏ ( chỗ học, nhà vệ sinh, giường ngủ). Đặc biệt trên tường là bức ảnh lớn của 1 người con gái rất xinh ( chị Bảo Linh nhà ta đấy), nó thắn mắc ko biết đấy là ai. Trong phòng luôn thoảng 1 mùi nc hoa rất dễ chịu. Nó lại gần giường lấy chăn gối và mang sang phòng hắn.

- Phòng đấy của ai vậy sao lại để chống? Căn phòng đẹp quá- nó vừa để chăn gối xuống giường vừa hỏi hắn.

- Phòng của vị hôn phu tôi đấy. Cô ấy sang Mĩ học sắp về rồi, và cô ấy hơn tôi 1 tuổi. Tên Bảo Linh.- hắn nói đùa.

Nó chỉ ậm ừ hắn đâu biết rằng những lời nói đừa vừa rồi đã làm tim nó đau, đau lắm. Nó thích hắn từ lâu rồi nhưng ko dám nói. Nó thích hắn vì bên hắn nó luôn có cảm giác an toàn và thân quen đến lạ kì. Vậy mà hắn đã có vị hôn phu rồi. Những lời nói vừa rồi của hắn vô tình như những vết dao đâm vào tim nó, làm tim nó phải rỉ máu.

- Anh có vẻ rất yêu cô ấy- nó buồn bã hỏi hắn.

- Hỏi thừa. Tôi ko yêu cô ấy chả nhẽ tôi yêu cô- hắn đùa cợt.

- Ko...ko...tôi...tôi ko có ý đó- mặtn nó đỏ ủng vì câu nói vừa rồi của hắn, may là hắn ko nhìn thấy.

- Tôi cô gì nữa thôi muộn rồi đi ngủ thôi. Tôi ngủ dưới đất cô ngủ trên giường.

- Thôi tôi ngủ dưới đất đc rồi- vẫn giữ khuôn mặt buồn bã nó nói.

- Ko nói nhiều cô lên giường ngủ đi.

Nói rồi hắn lấy trăn gối của mình trải xuống nền nhà. 

- Cô còn ngồi đấy làm gì, ko lo trải giường rồi mà ngủ đi.

- Ư...ừm- nói rồi nó lên giường nằm ( tất nhiên là đã don giường).

Nó nằm trên giường, ko ngừng suy nghĩ miên man về những điềù hắn nói. Bỗng hắn cảm thấy có lỗi với nó khi nói đùa như vậy. Ko lẽ hắn đã sai. Suy ௱ôЛƓ lung 1 luk rồi hắn và nó cũng chìm vào giấc ngủ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay