Reeeeeenggg!!! Tiếng chuông báo h vào lớp.
Ngồi trong giờ hok mà đầu nó cứ nghĩ đi đâu. Chán nản ko biết lzj, nó liền gục đầu xuống bàn ngủ 1 giấc. Trong mơ, nó thấy 1 con bé đang chơi đùa rất vui vẻ cùng thằng nhóc. Oy con bé chèo lên cây và bị ngã bị chảy máu ở tay rất nhiều. Thằng bé liền đưa con bé về 1 căn biệt thự sang trọng và nhờ ng băng bó giúp. Mặc dù thằng bé rất lo lắng cho con nhóc nhưng ngoài mặt thì luôn tỏ ra lạnh lùng.
Reeeeenggg!!! Tiếng chuông báo hiệu hết tiết làm nó sực tỉnh. Nó cảm thấy giấc mơ vừa oy rất quen thuộc. Quen thuộc tới mức nó nghĩ rằng mình là con bé đấy. Nhưng nếu nó là con bé đó thì thằng nhóc đấy là ai??? Nghĩ đến đây bỗng dưng đầu nó cảm thấy đau nhói. Nó ôm đầu ngồi khụy xuống. Thấy nó có gì đó ko ổn hắn lại gần hỏi:
- Cô ko sao chứ???
-.......................................................
- Này cô có nghe tôi nói gì ko vậy. Cô ko sao chứ???
-.......................................................
Thấy nó ko trả lời hắn liền ngồi lại gần và vén tóc nó lên thì thấy mặt nó rất xanh xao.
- Này cô ko sao chứ???- hắn vỗ nhẹ vào má nó nói.
- Đ...đau...đau...đầu quá.- nó thều thào trả lời.
- Ừkm vậy tôi đưa cô về nhà nhé.
- Ừm nó mệt mỏi trả lời.
Hắn dìu nó ra để xe khiến cho ai cũng phải nhìn. Ai cũng thắc mắc ko biết nó là gì của hắn mà hắn lại quan tâm đến nó như thế. Trước đây hắn chưa từng quan tâm tới người con gái nào như vậy ( ngoại trừ chị Bảo Linh) . Nhưng từ khi có nó dường như hắn đã thay đổi. Hắn ko còn lạnh lùng như trước nữa, hắn đã biết quan tâm đến người khác, và hắn cũng đã cười nhiều hơn. Dường như chính hắn cũng ko nhận ra bản thân mình đang thay đổi vì nó.
Nó đứng đợi hắn mà cảm giác đầu đau như 乃úa bổ. Ko hiểu vì sao nó hay mơ những giấc mơ kì lạ mà quen thuộc đến vậy. Khi nó cố nhớ xem thằng nhỏ đó là ai thì đầu nó lại đau 1 cách lạ kì.
- Cô còn đứng đấy là gì. Sao còn chưa lên xe nữa???
Nó đành nghe theo và ngồi sau hắn.
- Cô bám chặt vào đấy.
Vừa nói dứt lời hắn đã phóng vụt đi, nó sợ quá liền vòng tay ôm eo hắn. Ôm hắn nó cảm thấy thật an toàn. Bất chợt cơn buồn ngủ từ đâu ùa về, nó liền nhắm mắt và đánh 1 giấc ngon lành trên lưng hắn ( lợi dụng ). Còn về phần hắn khi thấy nó vòng tay qua ôm mình làm hắn ngượng đỏ mặt. Hắn định quay lại hỏi xem nhà nó ở đâu thì đã thấy nó ngủ mất oy. Nhìn mặt nó luk ngủ trông thật dễ thương. Bỗng dưng tim hắn lại đập mạnh, ko lẽ hắn đã thích nó. Hắn liền lắc đầu và xua tan ý nghĩ đó ngay tức khắc.
Về đến nhà, hắn bế nó lên phòng. Đặt nó xuống giường, hắn ngồi cạnh nó mà nó mà ko ngừng suy nghĩ nó. Hắn ko biết nó có phải là Chi Cheo con nhóc mà khi xưa hắn thường chơi cùng, ko biết nó có phải là con nhóc luôn mồm gọi tên hắn, không biết nó có phải là cô bé luôn nghick ngợm và khiến hắn phải lo lắng... ko biết... ko biết... Bây h trong đầu hắn hiện lên muôn vàn từ ko biết. Đang suy nghĩ miên man thì bỗng bụng hắn đánh trông liên hồi. Hắn liền nhẹ nhàng ra ngoài và khép cửa lại để cho nó ngủ. Hắn xuống bếp chuẩn bị bữa tối cho mình và cho cả nó ( do hắn mất mẹ từ nhỏ, ba hắn mặc dù rất yêu thương con nhưng ông lại luôn bận rộn vs công việc, hắn lại thích sống tự lập nên những việc như này hắn đều biết làm và hơn nữa còn làm rất giỏi).
Đang ngủ ngon, bỗng có mùi thức ăn thơm làm nó tỉnh giấc. Nó bước xuống cầu thang thì thấy hắn đang làm thức ăn trong bếp. Ngạc nhiên ko biết vì sao hắn lại ở nhà mình nên nó hỏi:
- Sao anh lại ở nhà tôi ( nhận vơ chưa kìa).
- Hắn quay lại nhìn thấy bộ dạng luk này của nó ( đầu tóc rối bù, mắt nhắm mắt mở, chân đi đất) hắn phì cười:
- Nhà cô á??? Cô đang mở ngủ ak???
Nghe thấy hắn hỏi vậy nó mới để ý. Quả thật căn nhà này ko giông với nhà của nó. Thấy vậy nó hỏi hắn:
- Nhà anh ak?
- Hỏi thừa- hắn nhếch mép nói.
- Vậy đúng là nhà anh rồi. Hix. Sao tôi lại ở đây.
- Cô mất trí ak? Chả phải là cô mệt nên tôi đưa cô về hay sao.
- Thế sao ko đưa tôi về nhà?
- Tôi ko biết nhà cô.
- Vậy sao anh ko hỏi?
- Tôi định hỏi thì cô ngủ mất rồi nên đành đưa cô về nhà tôi.
Biết mình đã sai, nó liền cúi mặt xuống mà ko nói j. Thấy vậy hắn liền cốc nhẹ vào đầu nó 1 cái, nó ngẩng mặt lên phụng phịu nói:
- Sao anh cốc đầu tôi- vừa nói nó vừa lấy tay xoa đầu.
- Còn đứng đấy làm j đi rửa mặt rồi còn xuông ăn cơm. Hay cô định ko ăn???
- Nhưng tôi đâu biết nhà vệ sinh ở đâu- nó cãi.
- Ở trên tầng ấy hắn chỉ tay lên trên nói.
Nó lê từng bc lên tầng. Còn hắn thì quay lại chuẩn bị nốt đồ ăn. Hắn dọn mọi thứ xong xuôi rồi, định đi lên gọi nó xuống ăn thì:
- Aaaaaaa\'\'\'- nó hét lên.
- Cô làm cái trò gì vậy? Có nhanh lên rồi xuống ăn cơm ko? Hay định để tôi ăn hết.
-............................................
- Cô bị câm ak. Có nhanh lên ko???
-............................................
Thấy nó ko nói gì hắn lo lắng liền chạy nhanh lên xem nó có bị gì ko, Hắn gõ của nhà vệ sinh gọi nó:
- Cô có nhanh lên ko???
- ૮ɦếƭ rồi.- nó nói.
- ૮ɦếƭ cái gì mà ૮ɦếƭ - hắn thở phào vì biết nó ko bị gì nữa,
- Quần áo của tôi bị ướt hết rồi.
- Hả. Cô làm cái trò gì trong đấy mà để ướt hết quần áo vậy hả???
- Ai bắt anh giục tôi đâu. Tôi vội quá ra nhanh thì bị trượt chân ngã vào bồn tắm nên thế. Tại anh đấy- nó cũng bực ko kém.
- Xì. Mệt với cô quá. Cô đứng yên trong đó đợi tôi.
- Đợi anh làm gì?
- Cô hỏi nhiều thế bảo đợi thì cứ đợi.
- Này- hắn quay lại luồn tay vào nhà vệ sinh đưa cho nó 1 bộ quần áo.
Nó cầm lấy rồi ngạc nhiên hỏi:
- Ủa anh là con trai mà sao co quần áo của con gái vậy??? ( đây là quần áo của chị gái hắn, chị hắn qua Mĩ hok rồi).
- HỎi nhiều. Bảo cô mặc thì cô cứ mặc.
Nói rồi hắn đi xuống nhà ngồi đợi nó.
- Tôi xong rồi nè. Woooaaa!!! Đồ anh nấu đây hả? Trông ngon quá- Nó vừa bc xuống cầu thang vừa hỏi hắn.
Hắn quay lại nhìn nó. Hắn thật ko ngờ nó mặt đồ của chị Linh trông lại dễ thương đến thế. Mặc dù ngĩ vậy nhưng hắn lại nói:
- Cô mặc đồ này trông xấu tệ đúng là người xấu nên mặc gì cũng xấu. Thôi ngồi xuống ăn đi tôi sắp bị cô làm cho ૮ɦếƭ đói rồi đây này- hắn nói với bộ mặt đáng thương.
Nó bực tức nhưng đành phải ngoan ngoãn nghe lời. Vì dẫu sao thì đây cũng là nhà của hắn. Ngồi ăn mà hắn ko ngừng trêu nó. Có luk hắn còn làm cho nó bị sặc cơm, rồi hắn còn tranh giành đồ ăn với nó. Những luk đó nó xụ mặt xuống trông rất đáng yêu. Nó đâu biết rằng những hành động vừa rồi của nó đã làm trái tim ai đó lỗi đi 1 nhịp.
Đang ăn thì nó nhớ ra 1 chuyện quan trọng:
- Ừkm... Bây h là mấy h rồi- nó vừa ăn vừa hỏi hắn.
Mở điện thoại ra hắn đáp:
- 8 rưỡi tối.
- Phuuuuuuuttt!!! Sax... - nó phun đầy cơm vào mặt hắn.
- Cô làm cái quái gì vậy hả, cô có biết như vậy là bẩn lắm ko???- hắn bực tức.
- Tôi...tôi... xin lỗi. Tôi ko cố ý. Nhưng...nhưng mà...
- Mà gì- Hắn cau có hỏi nó, rồi lấy khăn ướt lau mặt.
- Bây h là 8 rưỡi tối mà tôi vẫn chưa về nhà, bố tôi sẽ lo lắm.
- Xời. Tưởng gì? Ăn xong tôi đưa cô về là đc chứ gì .
- Nhưng... nhưng tôi ko biết đg về nhà .
- Saxxxx...- lần này thì đến lượt hắn bị sặc cơm.
- Cô có phải là người ko vậy đến đg về nhà mình mà còn ko biết.
- Tại...tại tôi chưa bao h ra khỏi nhà mà ko có người đưa đón cả. Hơn nữa tôi mới về nc nên ko biết đg đi.
- Ừ..ừkm. Ak cô ra nc ngoài từ luk nào???
- Ừm... từ 5, 6 tuổi thì phải.
6 tuổi. Chả phải đó là năm Chi Cheo phải chuyển sang Anh hay sao. Đó là năm mà Chi đã xa hắn. Từ đấy đến h hắn ko còn đc gặp lại Chi một lần nào nữa, ko nhẽ nó lại là Chi Cheo. Nếu đúng vậy thì sao nó lại ko nhớ hắn. Đang suy nghĩ miên man thì:
- Anh...Anh... ANH KEN- nó quơ tay trước mặt hắn gọi to.
Anh Ken tiếng gọi này sao nghe quen thuộc quá.
- Gì thế- hắn giật mình.
- Anh đang nghĩ cái gì vậy???
- Nhiều chuyện.
- Bây h tôi phải làm sao đây. Nếu ko về nhà thì tôi sẽ bị ba mắng, còn về nhà thì tôi lại ko biết đg về- nó lo lắng hỏi.
- Thì cô ngủ ở đây luôn đến sáng mai đi hok rồi về- hắn thản nhiên đáp.
-HẢAAAAA???- nó ngạc nhiên.
- Nhưng ba tôi sẽ mắng.
- Thì cô gọi điện xin phép ba cô đi.
- Ờ ha. Sao mình ko nghĩ ra nhỉ.- nó tự cốc vào đầu mình mấy cái.
- Cô thì nghĩ đc gì- hắn nhếch mép nói.
Nói xong nó chạy vụt lên phòng tìm đt.
Ông Lâm đang ở nhà đi đi lại lại, lo lắng ko biết rằng đứa con gái yêu quý của mình đang ở đâu. Ông sợ rằng nó lại bị tai nạn như năm 15t ( lí do vì sao nó bị mất trí nhớ). Ông đã sai người đi tìm nó khắp nơi mà ko thấy, ông gọi đt thoại cho nó thì ko ai nhấc máy. Ông đang lo lắng thì có tiếng đt của nó, ông vội vàng nghe máy:
- Con đang ở đâu rồi? Sao muộn rồi mà con vẫn chưa về nhà? Con có biết là ba lo cho con lắm ko?- ông Lâm hỏi dồn dập.
- Con...con...xin lỗi tại sáng con đau đầu quá nên...
- Con sao thế, sao tự nhiên lại đau đầu?
- Con ko biết. Sáng nay lúc đi hok về thì tự dưng con bị thế, bạn con thất vậy nên đưa con về, trên đg đi con ngủ quên nên bạn ko biết nhà mình và bạn đưa con về nhà nghỉ tạm.
- Ừm tốt. Nói với bạn ấy là cho ba gửi lời cảm ơn nhé. Thế bây h con đỡ đau chưa.
- Vâng. Con đỡ chưa rồi ạ con ko biết đg về nhà nên ba cho con ở nhà bạn tối nay nhé. Chiều mai đi hok rồi con về nhà đc ko ba.
- Vậy thì làm phiền bn con lắm. Con nói địa chỉ nhà bạn con đi. Ba sẽ nhờ bác quản gia đến đón.
- Thôi ko cần đâu ba. Bây h cũng muôn rồi ba ạ như thuế thì làm phiền mọi người lắm. Con ở đây cũng đc mà ba.
- Ừm... cũng đc vậy con đã ăn uống gì chưa.
- Dạ rồi ạ.
- Ừm... Vậy thì ngủ sớm đi nhé. Mai đi học về bác quản gia sẽ đón con.
- Vâng.
- Thôi nghỉ sớm đi nhé. Ba cúp máy đây. Chúc con gái ngủ ngon.
- Vâng. Ba cũng ngủ ngon.
Ông Lâm thở phào nhẹ nhõm vì đứa con gái yêu của ông vẫn bình an vô sự. Ông liền gọi điện cho bác quản gia:
- Dại thưa ông chủ tôi nghe.
- Ko cần tìm con bé nữa đâu.
- Dạ vâng. Tiểu thư đang ở đâu ạ.- ông quản gia lo lắng hỏi.
- Con bé sáng nay đau đầu nên nó ở lại nhà bạn rồi. Chiều mai đi học bác qua trường đón nó là đc.
- Dạ vâng thưa ông chủ.
- Thôi tôi cúp máy đây, bảo mọi người về nghỉ đi nhé.
- Dạ vâng. Chào ông chủ.
Quay lại nhà hắn.
Nó ngồi xuống giường mở nhật kí đt ra tất cả có 103 cuộc gọi của nhỡ của baba nó và 97 cuộc gọi nhỡ của bác quản gia. Nó ko ngờ mọi người lại lo lắng cho nó như thế. Nó cảm thấy thật có lỗi với mọi người.